-one-
Mùa thu của năm đó, Y/N trở về Hàn Quốc sau nhiều năm học tập ở nước ngoài. Khi đặt chân xuống sân bay Incheon, cô không khỏi cảm thấy bồi hồi. Mùi hương quen thuộc của xứ sở kim chi cùng với những âm thanh náo nhiệt từ những người xung quanh khiến lòng cô xao xuyến. Đã lâu lắm rồi cô không được trở về nơi đây, nơi đã từng là nhà của mình.
Cảm giác lạ lẫm và quen thuộc đan xen khi cô bước trên những con phố nhộn nhịp của Seoul, nơi đã từng ghi dấu những kỷ niệm đẹp đẽ và đau thương. Những hàng cây ngân hạnh vàng rực rỡ, ánh đèn neon sáng rực của các quán cà phê và cửa hàng khiến cô cảm thấy như mình vừa bước vào một bộ phim. Cô còn nhớ những ngày thơ ấu, những buổi chiều dạo chơi cùng Soobin – người mà cô từng yêu sâu đậm.
Khi dừng chân tại quán cà phê nhỏ nằm trong một con hẻm ở Hongdae, nơi cô và Choi Soobin đã từng thường lui tới, những hình ảnh về anh ùa về trong tâm trí. Cô nhìn vào cửa kính, thấy phản chiếu hình ảnh của mình trong bộ đồ mùa thu, và không thể không nhớ đến những buổi hẹn hò ngọt ngào trước đây. Nơi đây từng là nơi họ chia sẻ những giấc mơ, nụ cười và cả những nước mắt.
Cô bước vào quán, âm thanh của tiếng chuông cửa vang lên, và ánh mắt cô lập tức tìm kiếm hình bóng quen thuộc. Thật kỳ lạ, không khí nơi đây vẫn như xưa, chỉ có điều thiếu đi sự hiện diện của Soobin. Y/N cảm thấy một nỗi buồn nhẹ, như một khoảng trống trong lòng khi nhớ lại những kỷ niệm đẹp đẽ.
Tối hôm đó, khi cô đang ngồi ở góc quán, một âm thanh quen thuộc vang lên. “Y/N?” Cô quay lại, tim như ngừng đập khi nhìn thấy Soobin, đứng đó với vẻ ngoài mạnh mẽ và cuốn hút hơn bao giờ hết. Anh vẫn bảnh bao như năm nào, nhưng ánh mắt có chút gì đó trầm lắng hơn, như một người đã phải trải qua nhiều sóng gió.
“Soobin,” Y/N thốt lên, cảm giác hồi hộp xâm chiếm lấy. “Anh… đã khỏe không?”
“Ừ, khỏe,” anh trả lời, nhưng giọng nói của anh có chút trầm lắng. “Em về lâu chưa?”
“Chỉ mới vài hôm,” cô đáp, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh, nhưng bên trong lại như một cơn bão. “Em không biết anh vẫn ở đây.”
“Anh vẫn ở đây, làm những gì cần làm,” Soobin nhún vai, nhưng ánh mắt anh chứa đựng nhiều nỗi buồn.
---
Họ ngồi lại với nhau, không khí trở nên ngượng ngùng nhưng cũng đầy ngọt ngào. Y/N và Soobin bắt đầu kể cho nhau nghe về những năm tháng qua. Những câu chuyện cũ lại dần được khơi gợi, từ những trò chơi ngốc nghếch của tuổi thơ đến những ước mơ và hoài bão của hai người.
“Anh vẫn nhớ lần đầu chúng ta hẹn hò không?” Y/N cười, trong khi Soobin nhìn cô với ánh mắt ấm áp. “Chúng ta đã làm gì nhỉ?”
“Chúng ta ăn mì ở quán ven đường đó,” Soobin nhớ lại, nụ cười của anh tỏa sáng. “Anh đã ngồi chờ cả tiếng chỉ để được nhìn thấy em.”
Y/N cảm thấy trái tim mình thổn thức. “Tại sao anh không gọi cho em khi em đi? Em đã nghĩ… có lẽ anh đã quên em.”
“Anh không quên,” Soobin nói, giọng trầm xuống. “Nhưng sau khi em đi, mọi thứ đã thay đổi. Anh không còn là người mà em yêu nữa.”
Một khoảng lặng kéo dài trước khi Y/N hỏi, “Anh đã làm gì? Anh vẫn sống ở đây à?”
“Anh tham gia vào một băng nhóm địa phương,” Soobin thừa nhận, giọng nói chứa đựng nỗi buồn. “Đó là cách duy nhất để sống sót ở đây. Đôi khi anh tự hỏi liệu có đáng không.”
Y/N cảm thấy đau lòng khi nghe những lời đó. “Nhưng anh không cần phải sống như vậy. Anh có thể làm điều gì đó khác mà.”
“Đó là cuộc sống của anh, Y/N,” Soobin đáp, đôi mắt anh thể hiện sự cương quyết nhưng cũng có chút yếu đuối. “Anh không thể thay đổi được.”
---
Sau khi ngồi lại một lúc, Y/N cảm thấy mình không thể giữ im lặng lâu hơn. “Em vẫn còn yêu anh, Soobin.” Cô thì thầm, và ngay lập tức, tim cô đập loạn nhịp.
Ánh mắt Soobin sáng lên, nhưng ngay sau đó, sự nghi ngờ trở lại. “Y/N, em biết không? Chúng ta đã không còn như trước nữa. Cuộc sống của anh bây giờ rất khác, anh không thể mang đến cho em những điều tốt đẹp như trước đây.”
“Nhưng em không quan tâm,” cô kiên quyết. “Em chỉ cần anh ở bên. Dù anh sống thế nào, em vẫn muốn ở bên anh.”
Sự im lặng bao trùm, khi Soobin cúi đầu, không nói gì. Y/N nhận ra, mối quan hệ của họ không dễ dàng như trước, nhưng trái tim cô vẫn tràn đầy hy vọng.
“Chúng ta có thể thử lại một lần nữa,” Y/N nhẹ nhàng, “chỉ cần anh muốn.”
Soobin ngước nhìn cô, ánh mắt chứa đựng sự giằng xé. “Anh không biết liệu mình có thể làm em hạnh phúc hay không.”
“Đó là điều mà chúng ta cần khám phá,” cô đáp, nắm chặt tay anh. “Em không muốn bỏ lỡ cơ hội này.”
---
Cuối cùng, họ quyết định ra ngoài, dạo quanh phố phường Seoul như năm xưa. Đêm thu se lạnh, nhưng trong lòng Y/N lại tràn đầy ấm áp khi có Soobin bên cạnh. Họ đi bộ dọc theo dòng người tấp nập, thưởng thức những món ăn đường phố như bánh gạo cay, trà lúa mạch nóng, bánh phô mai.
“Tại sao anh lại chọn con đường này?” Y/N hỏi khi họ ngồi xuống một ghế đá ở công viên. Những ánh đèn sáng lấp lánh xung quanh tạo nên một khung cảnh thơ mộng.
“Bởi vì đây là nơi anh có thể sống thật với chính mình,” Soobin thở dài. “Nhưng anh cũng không muốn em phải thấy những điều tồi tệ mà anh đã trải qua.”
Y/N nắm chặt tay anh. “Em không sợ. Em muốn hiểu anh hơn. Em muốn ở bên anh, dù anh là ai.”
Soobin nhìn cô, ánh mắt anh dịu lại. “Em luôn mạnh mẽ, Y/N.”
“Em đã học được điều đó từ anh,” cô mỉm cười. “Khi ở bên anh, em cảm thấy mình có thể vượt qua mọi thứ.”
---
Sau khi họ rời công viên, Soobin dẫn cô đến một bức tường graffiti nổi tiếng ở Hongdae. Những hình ảnh sống động và màu sắc rực rỡ khiến họ cảm thấy như đang sống trong một bộ phim nghệ thuật.
“Cái này… anh đã thấy khi đang đi lang thang một mình,” Soobin nói khi chỉ vào một bức tranh. “Nó khiến anh nghĩ đến em.”
Y/N mỉm cười, cô cảm thấy trái tim mình ấm áp. “Em cũng đã nghĩ về anh rất nhiều trong suốt thời gian qua.”
“Em có hối hận khi rời đi không?” Soobin hỏi, ánh mắt anh nghiêm túc.
Y/N trầm ngâm. “Em từng hối hận, nhưng em cũng biết đó là quyết định đúng đắn lúc đó. Em cần phải tìm hiểu bản thân mình.”
“Anh hiểu,” Soobin gật đầu. “Nhưng nếu có thể, anh muốn quay ngược thời gian.”
“Chúng ta không thể quay ngược thời gian, nhưng chúng ta có thể tạo ra một tương lai mới,” Y/N nói, cố gắng mang lại hy vọng cho cả hai.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com