-two-
Khi đêm dần khuya, Y/N và Soobin dạo bước trên những con phố cổ kính, ánh đèn vàng từ những ngọn đèn đường sáng tỏa khắp nơi. Họ tìm về những ký ức ngọt ngào của quá khứ, nơi có những buổi chiều mưa tầm tã, có những trận đấu bóng đá trên sân cỏ, và có cả những buổi hẹn hò đầy ắp tiếng cười.
“Em còn nhớ lần chúng ta đi xem phim không?” Soobin bất chợt hỏi, nụ cười ấm áp hiện lên trên khuôn mặt anh.
“Nhớ chứ! Chúng ta đã xem một bộ phim kinh dị và em đã ôm chặt tay anh,” Y/N nói, nhớ lại khoảnh khắc đó. “Thực ra em không hề sợ, nhưng chỉ vì em muốn ở gần anh.”
Soobin cười khúc khích. “Mà thật ra, anh cũng sợ mà. Anh chỉ không muốn em thấy thôi.”
Họ cùng cười, cảm giác như thời gian như quay trở lại. Cả hai không chỉ đơn thuần là những người bạn cũ, mà còn là những người đã từng chia sẻ một phần quan trọng trong cuộc đời của nhau.
“Chúng ta đã từng mơ ước gì nhỉ?” Y/N hỏi, ánh mắt lấp lánh. “Em còn nhớ anh muốn trở thành idol không?”
“Đúng vậy, và em muốn trở thành một nhà thiết kế thời trang,” Soobin đáp. “Nhưng giờ đây, có lẽ chúng ta chỉ là những con người bình thường.”
“Nhưng không sao cả. Em vẫn muốn mơ ước,” Y/N nói, nắm chặt tay anh. “Mơ ước một lần nữa.”
Soobin ngừng lại, quay sang nhìn cô. “Mơ ước để làm gì, khi mà cuộc sống này đã thay đổi quá nhiều?”
“Để sống, để yêu, để cảm nhận mọi thứ,” Y/N khẽ thì thầm. “Em không muốn để những điều xung quanh làm mình gục ngã. Em muốn sống với những gì em yêu thương.”
Câu nói của cô như chạm vào trái tim Soobin. Anh cảm thấy một cảm xúc mãnh liệt trỗi dậy, như thể Y/N đang cho anh một động lực mới để bắt đầu lại. Anh nhìn vào đôi mắt của cô, rồi nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng, như họ đã từng...
---
Những ngày sau đó, Y/N và Soobin bắt đầu dành nhiều thời gian bên nhau hơn. Họ khám phá thành phố Seoul, từ những khu chợ truyền thống cho đến những quán cà phê nhỏ xinh. Họ cùng nhau ăn món gà rán tại một quán ăn vỉa hè, nơi mà Y/N đã từng ăn cùng bạn bè hồi còn đi học.
“Chúng ta có thể ôn lại những ký ức cũ,” Soobin nói, ánh mắt anh sáng rực. “Nhưng lần này sẽ khác.”
“Lần này chúng ta sẽ không chỉ là những đứa trẻ ngốc nghếch nữa,” Y/N mỉm cười. “Chúng ta sẽ trưởng thành hơn và biết quý trọng những gì mình có.”
“Và cũng sẽ không để nhau đi nữa,” Soobin thêm vào, nắm chặt tay cô.
Y/N cảm thấy hạnh phúc khi nghe thấy những lời đó. Cô biết rằng giữa họ vẫn còn tình cảm sâu đậm, dù thời gian đã qua và nhiều biến động đã xảy ra.
---
Một tuần sau, trong một buổi chiều se lạnh, Soobin bất ngờ rủ Y/N đến một bữa tiệc nhỏ ở nhà bạn anh. Khi bước vào, Y/N cảm thấy không khí ấm áp, tiếng nhạc vui vẻ và tiếng cười của bạn bè khiến cô cảm thấy phấn chấn.
“Đừng lo, mọi người đều rất thân thiện,” Soobin trấn an cô khi thấy vẻ mặt có phần lo lắng của Y/N.
“Em biết mà, nhưng em chưa quen với việc gặp gỡ nhiều người như vậy,” cô đáp.
“Vậy thì chỉ cần đứng bên anh,” Soobin nói, ánh mắt anh tỏa ra sự ấm áp. “Anh sẽ bảo vệ em.”
Họ cùng nhau hòa mình vào bữa tiệc, nhâm nhi chút đồ uống và trò chuyện với bạn bè của Soobin. Y/N cảm nhận được sự thân thiện từ mọi người xung quanh. Dù không gian mới mẻ, nhưng bên cạnh Soobin, cô cảm thấy vô cùng thân thuộc.
“Em không biết anh có nhiều bạn như vậy đấy,” Y/N nói khi cả hai ngồi một góc yên tĩnh, tránh xa sự ồn ào của bữa tiệc.
“Vì anh không muốn em thấy anh như một kẻ lạc lõng,” Soobin đáp, giọng điệu châm biếm nhưng lại mang theo chút nghiêm túc. “Anh chỉ muốn em có cái nhìn tốt về cuộc sống của mình.”
“Nhưng cuộc sống của anh không chỉ là những người bạn này,” Y/N khẽ nói, “mà còn có em.”
Ánh mắt Soobin chợt dừng lại, trái tim anh như đập nhanh hơn khi nghe thấy những lời đó. “Y/N…”
“Anh có thể có những người bạn tốt, nhưng em muốn là người đặc biệt trong cuộc đời anh,” Y/N nói. “Dù chúng ta đã từng xa cách, em vẫn muốn ở bên anh.”
Soobin cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của cô. “Anh cũng không muốn mất em thêm một lần nữa.”
---
Những ngày tiếp theo, mối quan hệ của Y/N và Soobin ngày càng khăng khít hơn. Họ chia sẻ nhiều hơn về cuộc sống và những nỗi sợ hãi của mình. Nhưng cũng chính lúc này, quá khứ bắt đầu đe dọa họ.
“Em nghe nói về những gì xảy ra với băng nhóm mà anh tham gia,” Y/N thận trọng hỏi khi cả hai đang ngồi bên bờ sông Han.
“Đó là một phần của cuộc sống,” Soobin thở dài. “Anh không muốn em lo lắng, nhưng đôi khi anh cảm thấy không thể thoát ra.”
“Anh có thể từ bỏ nó,” Y/N nói, nắm chặt tay anh. “Em tin rằng anh có thể làm được. Anh không cần phải sống trong bóng tối nữa.”
“Nhưng…,” Soobin ngập ngừng. “Điều đó không dễ dàng. Anh đã dính líu quá sâu vào nó.”
“Chúng ta có thể làm điều đó cùng nhau,” Y/N đáp, ánh mắt cô kiên quyết. “Em sẽ không bao giờ bỏ cuộc.”
Soobin nhìn sâu vào mắt Y/N, cảm giác ấm áp và an toàn lan tỏa trong lòng anh. “Cảm ơn em vì luôn tin tưởng anh.”
---
Một đêm trăng sáng, Y/N và Soobin quyết định đi dạo bên bờ sông Hàn. Không khí mát mẻ và ánh sáng dịu dàng của ánh trăng khiến cho mọi thứ trở nên thơ mộng. Họ cùng ngồi trên băng ghế, nhìn dòng sông chảy qua.
“Anh từng nghĩ về việc sẽ làm gì trong tương lai,” Soobin bắt đầu. “Có những lúc anh cảm thấy bế tắc, không biết mình đang sống vì điều gì.”
“Em hiểu,” Y/N nhẹ nhàng. “Nhưng điều quan trọng là anh cần phải tìm thấy lý do để tiếp tục sống.”
“Soobin,” cô nói, “em muốn là lý do đó.”
Ánh mắt Soobin sáng lên, như thể ánh trăng phản chiếu trên mặt nước. “Em thật sự nghĩ như vậy sao?”
“Chắc chắn rồi,” Y/N mỉm cười. “Chúng ta có thể xây dựng lại mọi thứ từ đầu.”
“Em là ánh sáng trong bóng tối của anh,” Soobin thầm thì. “Cảm ơn em vì đã trở lại.” Soobin nói rồi đặt lên môi Y/N một chiếc hôn ngọt ngào.
Họ cùng nhau ngồi im lặng, cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình hòa quyện. Dù có những khó khăn và trở ngại phía trước, Y/N biết rằng chỉ cần họ cùng nhau, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com