Chương 177: Bị lừa (5)
Nhóm của Cale tách ra khi trời vừa sáng. Họ sẽ gặp lại nhau ở quảng trường khi mặt trời bắt đầu lặn.
‘Ta tò mò về sức mạnh của phương Bắc nên sẽ tới thư viện.’
‘Cale – nim, tôi sẽ đi tìm một thanh kiếm.’
Rosalyn đến thư viện còn Choi Han đến cửa hàng vũ khí. Hai người của tộc Cá voi thì hòa mình vào lễ hội để tự lo liệu việc của bản thân cũng như thực hiện mệnh lệnh từ Cale.
Cuối cùng thì ba đứa trẻ trung bình chín tuổi ở lại với Cale.
“…Nhân loại, ta ăn thêm được không?”
Raon có thể thấy nụ cười ấm áp trên khuôn mặt Cale.
“Tất nhiên.”
Cale nhẹ nhàng đáp, trước khi đặt phần Bò bít tết đặc biệt của phương Bắc đến trước Raon. Sau đó cậu lau nước sốt còn sót lại bên miệng Raon.
Mắt của con Rồng Đen hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng hiện tại thì thịt bò quan trọng hơn.
Bọn họ đang ở trong phòng VIP trên tầng năm của một nhà hàng cạnh quảng trường. Cale lần lượt đưa miếng bánh và đĩa Rosé pasta cho Hong và On.
(*) Rosé pasta: đầy đủ là Shrimp Rose Pasta nghĩa là mì Ý tôm hoa hồng, gọi như vậy vì phần nước sốt của món này làm từ cà chua, bột ớt và kem tươi, ăn cùng với vài con tôm tạo nên một màu cam hồng nhẹ nhàng gần giống với hoa hồng.
Ngay lập tức Hong cắn một miếng bánh trong sự phấn khích còn On nghiêng đầu bối rối.
“…Lạ thật đấy. Anh đang giả vờ tỏ ra mình là người tốt bụng.”
Cale cau mày trước nhận xét của On nhưng lại nhanh chóng nở một nụ cười rạng rỡ.
“Giả vờ? Không, mấy đứa cần phải ăn nhiều để mạnh hơn. “
Cuối cùng, On cũng bắt đầu ăn đĩa mì ống trong khi quan sát Cale. Nhưng Hong và Raon quá bận rộn với việc ăn uống nên không để ý gì cả.
Bọn trẻ phấn khích khi có thể ăn những gì chúng muốn và ngắm nhìn cả quảng trường mà không cần phải tàng hình hay giả vờ bản thân bị câm.
Raon gào lên với sự hào hứng.
“Nhân loại, tuyệt thật! Hãy chơi đến khuya và chuẩn bị một màn pháo hoa thật hoành tráng nào!”
Cale thản nhiên gật đầu và đáp.
“Hẳn rồi. Thêm sấm sét rực lửa vào nữa. “
Raon chợp đôi mắt tròn xoe vài lần.
“… Sấm sét rực lửa?”
Keng.
Cái nĩa trên tay Raon rơi xuống sàn, Raon cau mày.
“Nhân loại, ngươi sẽ dùng sấm sét rực lửa sao?”
“Ta sẽ không ngất đâu.”
“Bọn ta có thể dùng ma thuật mà!”
“Chúng ta không thể sử dụng ma thuật.”
“Sao không thể?”
“Họ sẽ biết đó là ma thuật.”
Bậc thầy kiếm thuật Clopeh và các pháp sư cần phải nghĩ rằng sự việc hôm nay là ‘do Đế quốc làm’, đồng thời cảm nhận được sức mạnh của thiên nhiên.
Raon nhăn mặt nhìn Cale, người dường như đã quyết định xong, trước khi đẩy dĩa bít tết đến trước mặt Cale.
“Nhân loại, ăn đi!”
“Ta no rồi”
“Sao dạ dày ngươi nhỏ thế? Là do ngươi yếu hả?”
‘…Không phải nhóc còn đáng kinh ngạc hơn khi có thể tận ăn mười miếng bít tết sao?’
Cale không biết một dạ dày nhỏ theo Raon là như thế nào mà chỉ tập trung vào những gì cậu cần nói thay vì suy nghĩ về nó.
“Hôm nay ta chỉ sử dụng một ít thôi nên sẽ không ngất đâu.”
“….Thật không?”
“Đúng, ta chỉ cần đủ để lóe sáng thôi.”
Raon vẫn cau mày nhưng không nói gì sau khi nghe giọng nói tràn đầy tự tin của Cale. Lũ mèo dường như cũng đồng ý với điều đó khi chúng quay trở lại với bữa ăn của mình.
‘Haaaaaaaaaaa.’
Cale cảm thấy tội nghiệp bản thân vì phải cần sự chấp thuận của mấy đứa nhóc trung bình chín tuổi này để sử dụng sức mạnh của chính mình. Câu sẽ không quan tâm nếu đó là tộc Cá voi hay tộc Hổ. Sao lại như thế này chứ? Cale thậm chí còn nghĩ có thể sẽ dễ dàng hơn nếu sống như một tên vô lại.
Song, Cale vẫn thường phải lau nước sốt quanh miệng Raon. Ba đứa nhóc vẫn cảnh giác với cậu trong lúc trao đổi ánh mắt với nhau.
( Beta: Tôi thấy một gia đình nhỏ ở đây)
‘Chúng ta sẽ phá hủy tất cả nếu anh ta ngất đi!”
Hong gật đầu trước ánh nhìn của Raon trong khi On lắc đầu và nêu một ý kiến khác.
‘Sao chúng ta không bảo vệ anh ấy thay vì nghĩ đến việc phá hủy mọi thứ? Bọn chị sẽ sử dụng sương độc nếu có kẻ mạnh nào đến gần. Tất cả bọn chúng, kể cả có là Sư tử hay Bậc thầy kiếm thuật, đều sẽ ngã xuống nếu trúng độc.’
(trans : kế hoạch chặt chẽ chỉ qua một ánh nhìn à=))?)
‘Uầy! Ý hay đấy!’
Cale không biết về cuộc nói chuyện sặc mùi ác ý của bọn nhóc khi cậu đang nhâm nhi chiếc bánh quy. Lũ nhóc thỉnh thoảng vẫn liếc trộm cậu nhưng Cale không hề biết.
Cale nhìn ra ngoài cửa sổ và nghĩ.
‘Sấm sét rực lửa.’
Lần trước cậu đã ngất sau khi sử dụng nó với sức mạnh tối đa.
‘Vậy mình sẽ chỉ sử dụng một nửa.’
Vì nó sẽ được sử dụng vào ban đêm, thậm chí dùng một nửa sức mạnh thì nó cũng sẽ sáng lên.
‘Dùng một nửa thì mình sẽ không ngất đâu, đúng không?’
Cale cảm thấy tim mình dần đập nhanh hơn. Sau đó cậu cau mày.
‘Bây giờ nó đang điên lên sao?’
Cậu lắc đầu trước giọng nói như tiếng còi báo động trong đầu. Nó đã báo từ sáng sớm rồi.
– Cậu có định phá hủy nó không?
Là Tảng đá khổng lồ đáng sợ.
‘Là do mình quyết tâm dùng sấm sét rực lửa sao?’
Cale không hiểu vì sao Tảng đá vĩ đại lại hành động như vậy.
“… Không có cách để tắt giọng nói này sao?”
Lũ nhóc đang âm thầm trao đổi bỗng như bị đóng băng khi nghe Cale lẩm bẩm. Nhưng Cale lại không nhìn về hướng của lũ nhóc.
“Tảng đá vĩ đại thật sự vô dụng.”
Có thể là do Cale nghĩ vậy, nhưng Tảng đá vĩ đại lại nói điều khác.
– Cậu đang cố xóa sạch dấu vết từ kẻ thù truyền kiếp của lửa hả?
‘Hở? Kẻ thù truyền kiếp? Kẻ thù của Ngọn lửa Hủy diệt?’
Cale nghĩ về những thứ mà cậu định phá hủy.
Là cái hồ với truyền thuyết về Nước mắt của Thần.
Nhưng kẻ thù sao?
Biểu cảm của Cale dần trở nên nghiêm túc hơn.
Raon tò mò về hướng Cale đang nhìn và nhìn theo trước khi đứng bật dậy.
Cậu có thể thấy một người bán bánh táo trên đường.
Nhìn Cale không hề di chuyển, Raon từ từ rút một đồng bạc từ con heo đất của mình ra. On và Hong mỗi người cũng rút ra một đồng.
( Beta: Xót hộ mấy ẻm ghê. Cơ mà tiêu vì Cale chắc mấy ẻm không tiếc đâu)
Nhưng lúc này Cale không hề chú ý đến điều gì khác cả. Chủ đề mới này đã khiến tâm trí cậu rối bời.
‘Không có chuyện Tảng đá vĩ đại nói dối.’
‘Cậu đang cố xóa sạch những dấu vết từ kẻ thù truyền kiếp của lửa hả?’
Đó là lý do Cale nghĩ về điều gì đó sau khi nghe thấy câu nói.
‘….Nhân vật chính của truyền thuyết có sức mạnh cổ xưa không?’
Dù chủ nhân của Ngọn lửa hủy diệt có điên rồ đến đâu đi chăng nữa, Cale cũng không nghĩ rằng tên đó sẽ chống lại một vị thần. Kết luận đơn giản nhất là ai đó có sức mạnh thuộc tính nước là đối thủ của ngọn lửa.
Cale đột nhiên nghĩ về một huyền thoại.
‘Thần hộ mệnh.’
Cậu đã nghe về nó từ Taylor Stan trong quá khứ.
Thần hộ mệnh của vùng Đông Bắc thời cổ đại. Đó là câu chuyện về cách một người đã bảo vệ vùng đất của đá.
Nhưng tại sao lúc này cậu lại nghĩ đến thần hộ mệnh?
“Tại sao thần hộ mệnh lại khiến mình nghĩ đến Tảng đá vĩ đại?”
Cale thở dài. Sau đó cậu quyết định và bật dậy khỏi chỗ ngồi.
‘Không phải việc của mình.’
Tảng đá vĩ đại không hỏi ‘Ngươi có định hy sinh bản thân không?’. Điều đó nghĩa là Cale chẳng có gì phải lo lắng. Trong trường hợp đó, không có lý do để suy nghĩ nhiều về điều này.
Cale có thể thấy Raon đang nhanh chóng bay về phía mình.
“Nhân loại, nhân loại! Ngươi định lấy vài cái bánh táo đúng không? ”
‘Bánh táo?’
Cale nhìn về phía Raon, tự hỏi nó đang nói gì khi Raon và hai con mèo đang ưỡn ngực trước mặt cậu. Cale lắc đầu khi lũ nhóc đang chờ câu trả lời của cậu.
“Không.”
“Hehe.”
Raon cười khúc khích.
“Nhân loại, ta hiểu! Ta biết ngươi đã vào nhà hàng này vì chúng ta! Nên hãy trông chờ được nhận một chiếc bánh táo đi! ”
“Bây giờ chúng em có rất nhiều tiền!”
“Chúng em cần phải đền ơn.”
‘Cái gì…?’
Cale không thể hiểu được ba đứa nhóc và chỉ phớt lờ những lời nói của chúng trước khi nói.
“Ăn hết thức ăn đi.”
Lũ nhóc nhanh chóng ăn hết thức ăn trên bàn. Cale nhìn về phía bọn nhóc có vẻ phấn khích và cho rằng không có gì để lo lắng về những thứ không đâu.
Raon đã rời đi được một lúc khi nói, ‘nhân loại, ta sẽ đi gặp Choi Han một lát!’ Nhưng Cale quá chìm đắm vào suy nghĩ của bản thân nên đã không để ý.
* * *
Cốc. Cốc. Cốc.
Cale ngồi dậy khi nghe có ai gõ cửa. Đã đến lúc cánh cửa phòng VIP được đặt trong Thương đoàn Flynn được mở ra lần nữa.
“Mời vào.”
Cửa mở ra, Choi Han và những người khác tiến vào.
Cale quay đầu lại và nhìn quảng trường đang được nhuộm đỏ dần trong ánh hoàng hôn phía sau khung cửa sổ.
“Có vẻ đã đến lúc rồi.”
Cale đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Những người bán hàng rong đang từ từ dọn hàng trong khi những tên lính canh bắt đầu dọn dẹp đường phố. Một cột gỗ lớn xuất hiện ở trung tâm quảng trường.
“Cale – nim, họ có khiêu vũ trong khi đang đốt cái cột đó không?”
“Ừm”
Ngay khi họ đốt cây cột gỗ đó, mọi người sẽ bắt đầu chơi nhạc cụ mà họ đem theo bên mình hoặc cất tiếng hát và khiêu vũ đến nửa đêm.
Đến ngày hôm sau, họ sẽ dập lửa nhằm báo hiệu rằng lễ hội đã kết thúc.
Bùm. Bùuummmm-bùm.
Cây cột gỗ sẽ được đốt lên cùng với tiếng trống vang.
“Đêm nay sẽ bốc cháy y như ngọn lửa đó!”
Ai đó đã hét lên một tiếng vang trong quảng trường và những người khác cũng bắt đầu hùa theo.
Bummm-bùm . Bùm, bùm, bùm!
Tiếng trống ngày một lớn hơn khi có sự kết hợp của những nhạc cụ khác và giọng nói của con người.
Tap tap.
Cale từ từ cúi đầu xuống.
Raon, On và Hong đang nhảy theo một cách vụng về với người dân của Vương quốc Paerun. Cale đã xem điệu nhảy thú vị này cho đến khi trời tối đen. Sau đó cậu cởi áo choàng ra
Bên dưới lớp áo choàng có một bộ đồ đen.
“Đi thôi.”
Cale không đợi câu trả lời trong khi cậu đang bắt đầu tập trung gió ở đôi chân.
Sau đó cậu bay lên sân thượng và dễ dàng nhảy lên trên nóc nhà.
Tap tap.
– Nhân loại, hãy đi cùng nhau!
Cale cảm thấy tốc độ của bản thân tăng lên nhờ sức mạnh của Raon khi cậu nhảy qua từng mái nhà. Cale và cả nhóm đã rời khỏi quảng trường đang lung linh sắc màu.
Họ đến nơi yên tĩnh và tối tăm nhất tại thành phố Bago.
Choi Han đến chỗ Cale và báo cáo ngắn gọn.
“Tôi đã xác định được tuyến đường khi tuần tra. Đi theo tôi.”
Click.
Choi Han chạm vào vỏ kiếm của mình rồi dẫn trước.
Sau đó Rosalyn đến chỗ Cale và đi song song với cậu.
“Không có thiết bị ma thuật nào ở hồ nước. Tôi đọc trong thư viện rằng Paerun không có nhiều pháp sư và yếu về mảng pháp thuật.”
Nhóm của Cale đã ra ngoài cả ngày không phải chỉ để đi chơi bời. Rosalyn tự tin bổ sung thêm.
“Không cần lo về phép thuật.”
Cale lén nhìn vào hai người tộc Cá voi đang đứng phía sau mình như lính canh. Paseton báo cáo lại những gì cậu đã quan sát được vào ngày hôm nay.
“Khá nhiều quý tộc đã đặt những nhà hàng có tầm nhìn đẹp. Tôi nghĩ phản ứng của mọi người sẽ mạnh hơn cả những gì chúng ta mong đợi.”
“Lãnh địa Sekka không có động tĩnh. Đã xác nhận rằng Công tước Clopeh đang ở trong dinh thự.”
Cale dừng bước sau khi nghe Archie báo lại.
Khu rừng phía đông của hồ. Cale vào hồ bằng một con đường bí mật. Cậu chỉ có thể nhìn thấy một số ánh đèn ở xung quanh hồ và không một bóng người nào cả.
Cale nhìn về hướng bắc.
Cậu có thể nhìn thấy ngôi đền và những lính canh.
Cale đã lệnh cho Choi Han và Archie chôn cột lửa ở trung tâm hồ vào sáng sớm nay. Đó là toàn bộ số tiền mà họ đã lấy từ lâu đài Maple.
“Thiếu gia Cale, chúng ta có nên đốt nó bằng một quả bom ma thuật không?”
“Không.”
Cale hiểu vì sao Rosalyn tỏ ra bối rối.
Họ cần một vụ nổ để tiêu diệt quả cầu vì họ không mang quả bom hẹn giờ bằng ma thuật.
“Vậy thì bằng-“
“Tôi sẽ đốt nó.”
“Cậu ư?”
Cale phớt lờ Rosalyn, Archie và Paseton, những người có vẻ lưỡng lự và dần di chuyển. Họ cần phải rời khỏi đây trước khi đội tuần tra đến.
“… Cale-nim.”
Choi Han đã đáp lại sau động thái của Cale.
Cậu nhớ sức mạnh của Cale ngang ngửa một quả bom ma thuật.
Tia sét đỏ đã làm sáng cả thung lũng của Núi Mười Ngón Tay.
Rosalyn và những người tộc Cá voi đã không thấy điều đó, nhưng Choi Han đã nhìn thấy sức mạnh cũng như cảnh Cale ngất đi sau đó,
“Choi Han.”
Choi Han, người đang đi lên phía trước, nghe thấy Cale gọi. Cale thong thả ra lệnh.
“Một khi tôi sử dụng sức mạnh của bản thân, hãy đưa On, Hong, Raon và tôi đến Lãnh địa Sekka ngay lập tức, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Hiểu rồi chứ?”
Choi Han cắn chặt môi trước khi gật đầu.
“Hiểu rồi… Tôi đã nhớ kế hoạch.”
Rosalyn càng bối rối hơn trước phản ứng của Choi Han. Mệnh lệnh vừa rồi của Cale cũng rất kì lạ.
Làm vậy không phải quá lộ liễu sao?
Tuy nhiên, không ai trả lời câu hỏi của cô.
Cale vươn đôi tay về phía hồ.
Sau đó cậu quay đầu lại.
Cậu nhìn cây cột gỗ đang rực lửa trong quảng trường trước khi cau mày.
“… Nó sáng hơn ta mong đợi.”
Cột gỗ đang cháy cao và sáng hơn cậu nghĩ.
Một tia sét nhỏ không thể không nhìn thấy từ quảng trường.
‘Tốt thôi.’
Cale quyết định sử dụng nhiều sức mạnh hơn so với dự tính ban đầu. Vừa đủ để cậu không ngất đi.
‘Sau đó Choi Han sẽ đưa mình đến Lãnh địa Sekka.’
Cale không nghĩ nhiều về điều đó khi cậu triệu hồi Ngọn lửa Hủy diệt vào đầu bàn tay của mình.
– Cuối cùng, cậu cũng đang phá hủy nó.
Cale vừa nghe thấy giọng nói của Tảng đá vĩ đại.
Ngay lúc đó Choi Han ngẩng đầu lên.
Ầmmmmmm-
Bầu trời đêm bắt đầu lung lay.
Họ có thể nghe rõ vì khu vực gần hồ này hoàn toàn yên lặng.
“….Do cậu sao?”
Rosalyn cũng ngẩng lên như Choi Han. Nghe như trời đêm đang khóc vậy. Rồi cô lại cúi xuống để nhìn Choi Han bước đến phía sau Cale.
– Rosalyn bé bỏng, lấy lọ thuốc ra đi.
Cô nghe thấy Raon nói trong tâm trí mình.
– Em sẽ tạo một lá chắn.
Cô cũng nhìn thấy On tạo ra một màn sương mù bao quanh cả nhóm.
Đúng lúc đó.
Ầmmmmmmmm-
Tiếng động lần này còn to hơn.
Các vị linh mục và lính canh ở ngôi đền đằng kia cũng nhìn lên trên bầu trời.
“Sớm thôi.”
Cả nhóm nghe một giọng nói nhỏ. Đây là một trong số ít lần Raon nói khi vẫn đang ở trạng thái tàng hình.
“Nó đang đến.”
‘Đang đến?’
Ánh mắt của cả nhóm nhìn lên bầu trời trước khi nhìn xuống Cale.
Ngay lúc đó.
“Ah.”
Một tia sáng đỏ lóe lên trước mặt bọn họ.
Ánh sáng hồng nhạt đã làm họ chói mắt trong giây lát.
Bầu trời dường như chuyển thành màu đỏ trong chốc lát..
Sau đó họ nghe thấy một tiếng động lớn.
Baaaaaaaaaang!
Sấm sét.
Hai từ đó làm tâm trí mọi người trở nên u ám.
Rosalyn từ từ nhìn thấy được. Một khoảnh khắc chói mắt mà cứ ngỡ nó kéo dài vô tận.
Sau đó cô có thể thấy một cái cột hướng lên trên bầu trời.
“…Ôi trời”
Một cột lửa đang hướng lên trời, nơi mà tia sét đánh xuống.
Rosalyn cảm thấy bản thân mình không thể thở được.
Một sức mạnh khổng lồ đã tuôn ra từ Cale một cách tự nhiên.
“T, thiếu gia Cale!”
Sau đó cô hét lên một tiếng chói tai.
“Rosalyn.”
Choi Han bình tĩnh gọi tên cô trước khi đỡ Cale đang loạng choạng một cách dễ dàng.
Cậu vừa nhìn về phía Rosalyn và các Cá voi đang bị sốc, vừa cất lời.
“Chúng ta phải làm gì đây?”
Một giọng nói yếu ớt nhưng rành mạch từ phía sau Choi Han đáp lại.
“Thất bại rồi sao?”
Mọi người đều thấy nét mệt mỏi trên mặt Cale. Nhưng cậu vẫn nói.
“Làm theo kế hoạch đi.”
Rosalyn và các Cá voi đã tỉnh táo lại trước phản ứng của cậu.
“Tôi hiểu rồi.”
Choi Han đáp lại trước khi cõng Cale đi về hướng Lãnh địa Sekka. Raon, On và Hong theo sau anh. Những người còn lại nhìn họ một lúc trước khi bước theo.
Cale đang hướng về thành phố Bago, nơi giờ đã hoàn toàn chìm vào im lặng, không có lấy tiếng nhạc hay tiếng nói cười.
Tiếng sét đỏ đã làm kinh động cả thủ đô.
Ngay lúc đó Cale đã có một suy nghĩ.
‘Đói rồi.’
Ngoài điều này ra thì cậu vẫn ổn. Cậu cảm thấy bản thân mình còn có thể tự di chuyển.
Tuy nhiên, đây không phải là lúc để dừng lại vì cậu đói.
Raon, On và Hong đến gần cậu trong khi nhóm đang di chuyển.
“Làm gì thế? Sao mấy đứa không đi nhanh hơn chứ?”
Chúng không cảm thấy khó chịu với giọng nói yếu ớt của Cale trước khi Raon lấy một thứ gì đó ra khỏi chiều không gian của nó và đưa cho cậu. Ba đứa nhóc đã dùng tiền của mình để mua 10 miếng bánh táo.
“Nhân loại, ngươi đói không? Lần trước vừa mở mắt ngươi đã than đói rồi đấy! ”
Cale há miệng và Raon đút cho cậu một miếng bánh táo. Đương nhiên lúc đó cậu vẫn còn trên lưng Choi Han.
Cale từ từ tiến vào quảng trường hoảng loạn trong khi đang nhai bánh táo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com