Chương 221: Đừng lo (2)
– Ngươi định hy sinh bản thân sao?
– Ta ăn cái này được không?
Cale phớt lờ Đá tảng Vĩ đại và tên háu ăn. Cậu nắm chặt và rồi buông nắm đấm.
‘Dùng nó thôi.’
Cậu quyết định sử dụng Sấm sét rực lửa. Những tia sét có xu hướng mạnh hơn nhiều so với nước. Đó là lý do vì sao cậu cần nó để phá hủy tia sét của gã pháp sư.
Cậu không thể chỉ lùi lại rồi đứng yên quan sát người khác bị thương trong vô dụng.
Xẹt, xẹtt.
Sét rực lửa bắt đầu xoay kịch liệt trong tay của Cale.
Cùng lúc đó, bầu trời cũng gầm thét trên đầu cậu.
Đoàng.
Tiếng ồn khiến Choi Han phải ngước đầu lên nhìn. Cậu có thể thấy bầu trời quang đãng. Raon giải thích trong đầu cậu.
– Choi Han, nhân loại của chúng ta nói rằng hắn sẽ đánh bằng sấm sét rực lửa, nhưng đừng lo vì ta mới là người sẽ làm điều đó. Ta vĩ đại và mạnh mẽ mà!
Tiếng nói luyên thuyên của đứa trẻ tiếp tục vang vọng trong đầu cậu. Dù nó phiền phức, nhưng Choi Han vẫn mỉm cười và vung kiếm.
Xoẹt-
Aura đen cắt phăng một góc boong tàu.
“Hahaha! Lâu rồi ta mới thấy một con người thú vị như thế này đấy!”
Gã pháp sư với mái tóc vàng bạch kim né aura đen trong khi tiếp tục cười. Hắn không thể ngưng được.
Choi Han đang lao về phía hắn với đôi mắt đỏ ngầu cho dù cậu bị thương khắp cơ thể. Đã từ lâu hắn ta chưa thấy ai hành động như vậyi.
‘Aura hỗn loạn thật!’
Hắn có thể thấy aura đen đang bắn ra nhiều phía.
Luồng aura hỗn loạn này thật sự điên cuồng, như để thể hiện rằng aura điềm tĩnh và yên bình từ trước đều là giả dối.
Đồng thời nó cũng mang đến một cảm giác hoang dại.
“Ngươi vừa mới đeo mặt nạ!”
Choi Han đã tháo mặt nạ, thứ được lột bỏ không chỉ vạch trần vẻ ngoài đĩnh đạc như một vị quý tộc và hiệp sĩ của cậu mà đồng thời còn khiến cậu quay về bản ngã hoang dã. Cậu như một con thú chưa được thuần hóa, trong mắt không thấy gì khác ngoài miếng mồi của nó.
Tuy nhiên, gã pháp sư lại cười khẩy trước con thú hoang dại đó.
“Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể đánh bại ta? Thú vị thật!”
Con thú man rợ kia chắc hắn là bậc thầy kiếm thuật mạnh nhất loài người; một tên nhóc được sinh ra với vô số tài năng. Vì lý do đó, loại thú hoang này chắc chắn chưa từng gặp đối thủ mạnh một cách áp đảo như hắn ta.
Đây là những gì gã đang nghĩ.
“Ai nói ngươi sẽ thắng?”
Tuy nhiên, Choi Han chỉ là một kẻ yếu chứ chẳng phải loài động vật hoang dã vượt trội nào.
Dạ Lâm.
Cậu từng là sự tồn tại yếu kém nhất ở nơi đó. Khi sống ở Dạ Lâm, cậu đã phải đào một cái lỗ và ẩn náu dưới đó nhiều ngày trời trong khi nhịn đói chỉ để sinh tồn, và nhiều lúc, cậu phải lết chân đi bộ gần tuần mà không thể ngủ.
Cậu thậm chí không thể rên rỉ khi đau đớn.
Bởi cậu cần phải sống sót.
Đây là vấn đề sống chết, chứ không phải xoay quanh thắng thua.
Kẻ thù phải chết để cậu được sống.
Vậy đấy.
“Ta sẽ giết ngươi.”
Choi Han đá bay con Rồng được tạo nên từ gió và nước rồi phóng mình lên không trung. Aura đen biến thành mũi tên xoay vòng trong khi Choi Han và kiếm của cậu chĩa về phía pháp sư.
Dường như ̣đây là một trận chiến đẫm máu.
Một trận chiến mãnh liệt không tồn tại khái niệm nương tay với kẻ thù, dù họ mạnh hay yếu.
“Ha!”
Gã pháp sư một lần nữa nhếch mép với Choi Han và lách người.
Bàng! Bàngggggg!
Mũi tên aura đen và nước từ hàm của con Rồng nhanh chóng phóng xuống nơi mà gã pháp sư từng đứng.
Ầmm-
Con tàu bắt đầu nghiêng về một phía và đang dần dần chìm xuống.
“A! C, cứu-“
“Chạy đi!”
Những người của Liên minh Bất khuất đang ở trên tàu vội vàng thoát thân. Tuy nhiên, tia sét nhỏ vẫn ở trên mặt nước và những quả cầu mana ánh sáng đang liên tục được phóng xuống nước. Đó là ánh sáng thuộc tính sấm sét.
“Ưrgggggh-“
Tiếng rên rỉ thất thanh của những kẻ vừa chạy trốn xuống nước chợt vang vọng. Tuy nhiên, những tiếng kêu than đó không thể nghe rõ bởi thanh âm đã bị mặt nước ngăn cản và bóp méo.
Gàooooooo!
Miệng của con Rồng chứa đầy gió lẫn mưa lại lao về gã pháp sư.
Bàng!
Một góc boong tàu khác gãy tan tạo thành tiếng ồn lớn.
Gã pháp sư đã di chuyển lên không. Con Rồng nước theo sát phía sau.
Rồng nước và gã pháp sư trông như hai con rắn đang cuộn vào nhau.
Và rồi aura đen nhắm vào cổ của gã pháp sư.
Bùm! Bùm! Bùm!
Những quả cầu mana phóng ra năng lượng nhưng đều vô dụng.
“Phiền thật!”
Gã pháp sư cau mày.
Wyvern Xương Đen gần như bị tiêu diệt lại tiếp tục dùng cơ thể để bảo vệ Rồng nước khỏi những quả cầu mana.
Gã pháp sư đang nhìn chằm chằm vào Wyvern Xương Đen, chạm mắt với Choi Han. Choi Han bối rối hỏi.
“Sao ngươi lại bỏ chạy?”
Gã pháp sư mỉm cười.
“Ồ, ngươi có để ý cơ đấy.”
Đúng lúc đó.
Bùm- bùm- bùm.
Họ nghe thấy âm thanh của trống.
Đồng thời, Choi Han nhận ra một tiếng ồn khác đã biến mất.
Rầmmmmm. Tiếng gầm của bầu trời. Âm thanh sấm sét rực lửa của Cale và Raon đã biến mất.
Thay vào đó, là âm thanh của trống đang lan ra khắp khu vực chiến đấu.
Bùm-
Bùm- bùm
Bùuuum-
Không chỉ một con tàu.
Các tàu lớn nhất của Liên minh Bất khuất chợt xuất hiện nhiều người đánh trống.
Những con tàu lớn này đã vượt qua mặt nước gầm thét để rời khỏi bờ biển, tiến đến vùng phụ cận của chiếc khiên bạc.
Bùm- bùm-
Những người mặc đồ đen với ngôi sao trên ngực đánh trống trong khi đứng trên boong tàu.
Họ là thành viên của Arm.
Cơ thể của Choi Han bắt đầu cử động. Rồng nước hiểu ý nhanh chóng lao lên không trung.
Cuối cùng, cậu có thể thấy rõ toàn cảnh.
Cậu nhìn nơi mà cậu đánh nhau với gã pháp sư lai Rồng. Cậu có thể thấy con tàu đang bắt đầu chìm.
Những tàu lớn đồng loạt xếp thành một vòng tròn, vây quanh con tàu đang chìm ở chính giữa.
Tổng cộng 20 tàu.
Cậu không thể thấy người của Liên minh Bất khuất – những người vốn là các hoa tiêu. Bởi bọn người mặc trang phục của Arm đã chiếm lấy mọi vị trí.
Đồng thời, có điều gì đó đang diễn ra trên boong tàu của những con tàu lớn này.
Ooooooong-
Ánh sáng bắt đầu xuất hiện trên những boong tàu. Người dưới đó đang tạo ra vòng tròn ma thuật với những viên ma thạch cấp cao.
“… Không thể nào!”
Choi Han nhìn xuống 20 vòng tròn ma thuật và đột nhiên nảy ra suy nghĩ.
‘Tất cả chúng đều được tạo nên từ một câu thần chú?’
“Ahahahaha! Giờ thì ngươi hiểu chưa?”
Choi Han có thể thấy gã pháp sư tiếp tục cười.
Sau đó, gã dang rộng hai tay.
“Đây là sức mạnh của những pháp sư mà ta đã huấn luyện. Những pháp sư loài người.”
Choi Han chợt nghĩ đến điều mà Cale đã nói với cậu trước đây.
‘Arm có lẽ cũng có một Đội Pháp sư.’
Và giờ thì Choi Han bỗng nhận ra, rằng ai là người đã tạo ra Đội Pháp sư này. Cậu vô thức dậm chân.
Rào, rào.
Nước trên đỉnh đầu của con Rồng nước bắn tung tóe.
Choi Han hỏi Raon.
‘Ta không biết gì về ma thuật, nhưng Raon, nhóc biết chuyện đang xảy ra, đúng không? Có khi nào là như vậy?’
Choi Han tiếp tục dùng chân đạp lên đầu của Rồng nước. Tuy nhiên, cậu nhanh chóng rút kiếm ra.
“Đi thôi.”
Rồng nước lại bắt đầu di chuyển khi Choi Han nói, mong rằng Raon nghe thấy cậu.
“Vì sao? Vì sao ngươi vẫn chưa bỏ cuộc?”
Choi Han có thể thấy gã pháp sư đang chế nhạo mình.
Tuy nhiên, cậu chẳng quan tâm mấy cái điệu cười nhạo ấy. Choi Han đột ngột cưỡi
Rồng nước phóng thẳng vào gã, với ánh nhìn gắt gao vẫn ghim chặt lên người tên pháp sư như con thú tập trung nhìn mồi.
Ràooooo, ràooooo-
Rồng nước to lớn thô bạo cắt xuyên nước. Nó lao đến trong lúc cố tấn công gã pháp sư. Wyvern Xương Đen cũng đuổi theo Rồng nước.
Gã pháp sư cười trong lúc hắn chào đón họ với đôi tay mở rộng.
Bùm- bùm-
Hai mươi vòng tròn ma thuật bắt đầu đan vào nhau và hợp lại thành một. Gã pháp sư đang đứng ở giữa vẫn giữ nguyên nụ cười đểu cáng.
“Ta sẽ giết tất cả các ngươi! Đã lâu rồi ta chưa được vui như vậy!”
Cùng lúc đó, vô vàn những quả cầu ánh sáng bắt đầu trôi về phía hắn. Hắn tỏ vẻ sẵn sàng đón tiếp con thú hoang dã vẫn-đang-phát-triển nọ với nụ cười rạng rỡ.
“Đến đây!”
Choi Han nhìn gã pháp sư khi cậu đá vào đầu của Rồng nước và phóng lên không trung. Còn gã pháp sư vẫn đứng đó mỉm cười trong khi quan sát cậu.
Vỗ.
Wyvern Xương Đen đỡ lấy bàn chân của Choi Han.
Cậu bất ngờ vượt qua gã pháp sư.
Aura đen sắc bén uốn lượn.
Bàngggggggg!
Một vụ nổ inh ỏi bùng lên trên con tàu lớn – nơi có vòng tròn ma thuật đang trong quá trình kết hợp.
Aura đen trông như quỷ dữ, chúng boong tàu trở nên náo loạn.
“Tên khốn!”
Cùng lúc đó, Rồng nước tấn công gã pháp sư.
Gàooooooo!
Choi han có thể nghe thấy tiếng gầm của Rồng nước.
Tách. Tách
Gã pháp sư nãy giờ chỉ búng tay, đã phải dùng cả hai tay để thực hiện những thần chú khác nhau.
Hắn đâm miệng của Rồng nước bằng một cây giáo ánh sáng. Sau đó, hắn tạo tấm khiên trên con tàu để aura đen không thể phá hủy nó nữa.
“…Thú vị đấy.”
Pháp sư bày tỏ sự giễu cợt với Choi Han khi thấy cậu sử dụng một chiến thuật như thế.
“Nhưng muộn rồi.”
Tách. Tách. Tách.
Gã pháp sư bắt đầu búng tay nhiều lần trong lúc những tấm khiên xuất hiện quanh toàn bộ 20 con tàu. Choi Han và wyvern không thể phá hủy những tấm khiên ấy.
Đúng lúc đó.
Bùm!
Tiếng trống ngừng lại.
Sự tĩnh lặng bao trùm cả khu vực.
Điều này khiến Choi Han có linh cảm không lành.
Cậu có thể thấy một vòng tròn ma thuật tím to lớn. Và một sức mạnh phi thường đang đến từ vòng tròn ma thuật đó.
Sau đó, Choi Han xoay người rồi trông thấy gã pháp sư đang ngoác miệng cười. Cậu cũng có thể thấy đôi mắt lạnh lẽo của gã.
Cuối cùng, sự yên lặng bị phá hủy.
“Con người thật sự có khá nhiều thứ đáng để chú ý.”
Hắn ta dùng đôi mắt lạnh lẽo rùng rợn để nói chuyện với Choi Han.
“Đó là lý do vì sao chúng phiền phức và đáng thương. Mà, ta nghĩ chúng cũng dễ thương.”
Bùm!
Cả 20 con tàu đồng thời đánh trống.
Vào lúc này.
Oooooooong-
Những đường thẳng kết nối 20 vòng tròn ma thuật với nhau bất chợt rung lên. Ánh sáng tím sau đó bắt đầu lan ra khắp không trung.
“Urgh.”
Choi Han nắm lấy xương cổ của wyvern.
Vù vù.
Gió đang tụ lại bên trong vòng tròn ma thuật. Wyvern Xương Đen khó khăn bay thẳng, như thể nó đang đứng trong một cơn bão.
Lúc đó, cậu nghe thấy gã pháp sư cười lớn.
“Hahahaha! Thật ̣áng thương. Tất cả những người trong lâu đài sẽ chết.”
Gã pháp sư cười lớn đến mức như sắp lăn đùng ra. Choi Han thì thầm với xương của Wyvern Xương Đen.
“Mary, đi thôi.”
Choi Han không biết bản thân muốn đi đâu.
Duô vậy, cậu vẫn tiếp tục bảo Wyvern Xương Đen và Mary.
“Chúng ta cần phải đi. Mary.”
Thế nhưng, Wyvern Xương Đen hơi chùn bước và mất đi khả năng định vị trong gió lớn. Xương đen vẫn mạnh mẽ, tuy nhiên, sức mạnh của nó dường như yếu đi sau khi dùng cơ thể để đánh nhau với ánh sáng.
Chợt, Choi Han cảm nhận thấy có gì đó trên đầu mình. Cậu ngẩng đầu lên để nhìn.
Cậu có thể thấy bầu trời tím và một cơn gió tím đang lao lên.
Vùuuuuu-
Gió đang quẩn quanh nhau như những nhánh dây leo. Sau đó chúng biến thành một quả cầu lớn.
Quả cầu tím đang gầm thét như thể nó đã sẵn sàng giáng thảm họa xuống thế gian.
Bùm! Bùm! Bùm!
Tiếng đánh trống lại vang lên.
“Khục- Hahahaha, a, vui quá! Ta biết nếu đến xem sẽ vui lắm mà!”
Gã pháp sư xoay người về phía Choi Han. Hắn thấy Choi Han đang vô hồn nhìn cơn gió.
“Ngươi thấy thế nào? Sức mạnh của pháp sư vĩ đại trông sẽ như thế này đây.”
Gã pháp sư nhẹ nhàng hỏi cậu – người đầu tiên mang đến cho gã sự tò mò trong thời gian dài.
“Hừmm?”
Tuy nhiên, biểu cảm của hắn nhanh chóng trở nên kỳ quái.
“Đúng. Nó thật vĩ đại và mạnh mẽ.”
Choi Han đang cười.
Cậu có thể thấy ánh sáng nhỏ phía sau quả cầu tím và bầu trời tím.
Nó chậm rãi cắt xuyên bầu trời mang sắc tử.
Ánh sáng đó có màu đỏ.
Đó là màu mà Choi Han quen thuộc.
Cậu chậm rãi mỉm cười.
Cậu thấy Rồng nước đang bay về phía mình.
– Choi Han! Ngươi sẽ không bị thương! Xương của Mary cũng vậy!
Cậu cũng nghe thấy giọng của Raon trong đầu.
Đồng thời, Choi Han thấy ánh sáng đỏ chớp lóe.
Đó là sấm sét rực lửa.
Tia sét rực lửa đang lao xuống quả cầu tím.
Cậu có thể cảm nhận thấy sự hiện diện Cale và Raon trong tia sét ấy.
Sức mạnh cuồng bạo của Raon đặc biệt hiện diện trong đó.
Ràooooo-
Choi Han và Wyvern Xương Đen nắm lấy Rồng nước. Nói đúng hơn, họ đang ôm nó.
Rồng nước nhanh chóng di chuyển và dừng lại ở đâu đó.
Họ vượt qua hạm đội của Liên minh Bất khuất. Sau đó, họ tiến đến tấm khiên bạc lớn đang ngăn cách kẻ thù.
Choi Han nhìn sang phía bên kia của tấm khiến.
Cậu thấy có ai đó đang đứng.
“Cậu ổn chứ?”
Cale bình tĩnh hỏi.
Biểu cảm của cậu vẫn nhàn nhạt và mang vẻ nghiêm túc như thường ngày khi cậu đưa thuốc cho Choi Han. Cùng lúc đó, sấm sét rực lửa trong tay kia của Cale, cũng như sự thật rằng Cale đang co mình lại để không bị thương, khiến Choi Han chú ý.
“Này, bám vào lá chắn.”
Cale phớt lờ nụ cười của Choi Han và dán chặt lấy lá chắn của Raon.
Sau đó, cậu bịt tai lại.
Bànggggggggggggg-
Tia sét rực lửa xuyên qua quả cầu tím.
– Ta là Raon Miru vĩ đại và mạnh mẽ, và ta sáu tuổi! Ta vĩ đại và mạnh mẽ!
Cale bắt đầu nghĩ.
Rồng đúng thật sự rất vĩ đại và mạnh mẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com