Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 245: Chặn nó (1)


Sấm sét. Mưa. Gió.
Chúng là những yếu tố tự nhiên đang cố phá hủy mặt đất, nhưng chúng đều thất bại. Dù có trở thành cát bụi hay bùn lầy, mặt đất vẫn đủ mạnh mẽ để chống đỡ mọi thứ phía trên nó.

Mặt đất đang rung chuyển.
Khác hẳn với động đất.
Dù là ai cũng đều có thể cảm nhận được sự bất thường của mặt đất.

Lock là người đầu tiên cảm nhận được. Cậu thiếu niên đứng gần Cale nhất. Cậu có thể cảm thấy rung động nhỏ dưới chân mình.

Khác với lúc mặt đất bị dội lên khi sấm sét giáng xuống. Từ mặt đất vang lên một âm thanh nhỏ không dễ phát hiện.

Tầm mắt của Lock hướng về phía nguồn cơn của những rung động đó.
Thứ đó bắt đầu từ mặt đất bên dưới nơi Cale Henituse đang đứng.

Đôi mắt đỏ ngầu của Lock mở to.

“Hự.”

Cơ thể Cale lảo đảo. Đứng trên mặt đất đang rung chuyển nhẹ khiến chân cậu hơi run.

“T, thiếu gia!”

Lock kinh ngạc đưa tay ra. Vậy nhưng, tay cậu không thể đỡ được Cale, cậu ấy lảo đảo khuỵu xuống phía trước.
Đôi tay Lock cố gắng đỡ lấy vai Cale, lại chỉ có thể quơ vào không khí.
Đúng lúc ấy.

Đùngggggg!

Là âm thanh của tấm khiên khi bị tông vào.
Âm thanh đáng lẽ nên ở trên trời cao lại thấy như ngay sát nút.
Lock thấy cơn ớn lạnh chạy dọc khắp cơ thể. Ánh mắt cậu hướng về phía nguồn gốc của tiếng động đó.

“Áaa! N, nhanh lên!”
“T, tấm khiên bị vỡ rồi!”

‘Vỡ…?’

Tấm khiên sẽ không vỡ. Phó Đội trưởng Hilsman đã nói với cậu lúc trò chuyện, rằng câu nói đó nổi tiếng thế nào.

Hẻm chết. Một nơi mùa đông vô vàn gió bão, tựa như ai khóc suốt đêm dài.
Những cuộc hội thoại thường xuyên của cậu và Phó Đội trưởng Hilsman để báo cáo và nghe về cách Cale và mọi người đã chiến thắng thế nào đều khiến trái tim Lock rộn ràng.

Câu chuyện về tấm khiên là đáng nhớ nhất. Khiên Bất hoại. Tấm khiên sẽ không vỡ, cậu hứng khởi mỗi khi nghe thấy điều đó.

Nhưng, tấm khiên ấy đã vỡ sao?

Lock ngước nhìn lên bầu trời.

Đùngggggg!

Lại một tia sét giáng xuống mặt đất. Những kẻ đang cố chạy thục mạng đến vòng phép dịch chuyển. Tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp chiến trường.

Cậu nhìn lên góc tấm khiên đã bị sét đánh trúng.
Một phần trên chiếc khiên bạc đã vỡ nát.

Đùngggggg! Đùng! Đùng!

Hàng trăm tia sét tiếp tục giáng lên tấm khiên bạc.
Lock càng thấy rõ những vết nứt liên tục xuất hiện khắp trên đó. Sớm thôi, nó sẽ vỡ tan hoàn toàn.

Sự thật đó vây kín tâm trí cậu.

Đùng!

Lock ngẩng đầu lên.
Nhìn thẳng lên nơi cậu đang đứng, cậu thấy rõ chiếc khiên bạc vỡ nát ngay phía trên mình.

Rắcccc-
Vết nứt đã trở nên tồi tệ hơn.

“Đoàn Pháp sư, kích hoạt lá chắn!”

“Archie, Paseton, giúp mọi người chạy thoát!”

Rosalyn và Witira khẩn trương thét lên. Mặt đất rung chuyển mạnh hơn khi mọi chuyện diễn ra. Trái tim Lock đập càng mãnh liệt.
Và ngay lúc ấy.

Rắcccccccccc.

Tấm khiên phía trên đầu cậu vỡ tan.
Ánh sáng chói rực xuyên qua tấm khiên rọi vào mắt cậu.
Trái tim Lock đập điên cuồng.

Nếu tia sét ấy giáng xuống cậu, thì-

Lock chợt nghĩ đến hai người.

Những nhiệm vụ hiện tại của cậu.

Dõi theo phía sau Cale.
Giữ thật chặt Raon.
Đó là hai nhiệm vụ của cậu.

‘Đó là tất cả những gì mình cần làm ư?’

Trái tim cậu bắt đầu loạn nhịp vì sợ hãi và tuyệt vọng. Sấm sét khi ấy tiếp tục giáng xuống quanh Lock, Cale và Raon.

Khi Lock chực di chuyển theo trái tim, theo bản năng của cậu.
Một người đã phóng đi trước cả cậu.

Bộp.
Lock thấy bóng người nhảy khỏi vai cậu và vút vào không trung.

Cậu cất tiếng.

“Anh!”

Choi Han, cùng với thanh kiếm được bao phủ bởi aura đen, lao vào trong sấm sét.

Sét vốn được tạo nên từ thuộc tính ánh sáng.
Va chạm với chúng khiến bóng tối của cậu ngay lập tức vỡ tan.

“Hự!”

Luồng aura vỡ nát cũng đã khiến Choi Han bị hất bay xuống.

“Tôi không biết là nó lại mạnh đến thế.”

Sức mạnh của tên Rồng lai cuồng nộ lớn hơn bóng tối của Choi Han rất nhiều. Cậu không thể phá hủy được tia sét.
Nhưng cũng khiến cậu thở phào là cậu có thể chuyển hướng tia sét, dù có bị hất tung đi nữa.

Đùngggg!

Sấm sét đánh xuống chỗ đất trống. Thế nhưng, Choi Han cũng không thể chỉ đứng nhìn.

Rắccccc.

Rất nhiều nơi trên tấm khiên đã vỡ. Sấm sét rồi sẽ xuyên qua tất cả những vết nứt đó. Cậu một lần nữa nắm chặt lấy cây kiếm của mình. Còn Cale đã khuỵu xuống vẫn chưa thể đứng lên.

‘Chắc cậu ấy rất đau.’

Cale sẽ phải chịu tất cả ảnh hưởng khi tấm khiên bị vỡ. Choi Han tiếp tục di chuyển. Một tia sét nữa đã xuyên qua tấm khiên, lao thẳng xuống Cale và bọn nhóc. Choi Han vung luồng aura đen của cậu về phía tia sét đó.
Dù cậu không thể đập nát nó thì ít nhất cần phải đổi hướng nó.

Đùnggggg!

Một tiếng động lớn vang lên, luồng aura đen lại vỡ nát. Cơ thể Choi Han lại bị hất văng khi cậu chuyển hướng một tia sét.
Đúng lúc ấy.

“Ngươi nghĩ ngươi có thể làm vậy bao lâu?”

“A.”

Choi Han thấy một tia sét bắn sượt qua cậu, nó hướng về phía mặt đất. Con rồng lai cười rộ lên. Tia sét vừa đánh vụt qua ấy, Choi Han còn cảm nhận được sức nóng của nó.
Cậu vặn người giữa không trung. Cậu cần phải chuyển hướng tia sét đó. Luồng aura đen lại được gọi ra.

“Lock.”

Cậu thấy đứa em trai của cậu, Lock đã đông cứng lại sau khi nhìn thấy tia sét ấy.

“Chạy nhanh đi!”

Những đường gân hiện rõ trên mặt Choi Han khi cậu hét lên.

Nhưng Choi Han cũng phải tròn mắt ngay giây phút đó.
Lock không bỏ chạy.

Cậu nhóc không phải bị đông cứng sau khi thấy tia sét.
Chỉ là cậu nhóc đã không thể di chuyển khi cậu nhìn thấy Choi Han. Nhìn thấy anh trai của cậu đối đầu với sấm sét mà không hề do dự, khiến trái tim cậu đập mãnh liệt.
Trái tim từng bị bao phủ bởi sợ hãi và tuyệt vọng, đã chậm rãi bị đập tan bởi thanh kiếm của Choi Han.

Thịch! Thịch! Thịch!

Tim cậu đập như đang phát điên.
Dòng máu chảy ra từ trái tim của cậu là dòng máu của một người Sói.
Bản năng của thú vật đang dội lên từ cơ thể cậu.

Và mảnh ghép cuối cùng, là khoảnh khắc cậu thấy Rồng lai cười với sấm sét đang lao về phía họ.

Thịch!

Trái tim của người Sói, nó đã phá vỡ xiềng xích mang tên sợ hãi và tuyệt vọng.
Cùng lúc, phần người của Lock cũng chợt nhận ra.

‘Nhiệm vụ của mình là…!’

Thay vì những mệnh lệnh của Cale, cậu nhóc nghĩ tới những điều cậu thực sự cần làm. Để ý chí đã ngủ say trong cậu mách bảo, rằng cậu cần phải làm gì.

‘Nhiệm vụ của mình.
Là phải bảo vệ!’

Lock thấy Choi Han và những con Wyvern của Mary.
Cậu cũng thấy rõ những tia sét.

Thế rồi, cậu quay lưng với sấm sét ấy. Nhanh chóng ôm lấy Cale đã khuỵu xuống. Để cơ thể mình bảo vệ Raon và Cale khỏi tia sét.

‘Không thể để gia đình của chúng ta bị thương.’

Bản năng của một con sói và dòng suy nghĩ như một con người, giờ đã thống nhất lại.
Và đúng vào lúc ấy.

Cơ thể của cậu đã lựa chọn ‘chúng ta’ thay vì ‘ta’, đã bắt đầu biến đổi.

(Quạ giải thích: trước đó “cơ thể” của Lock (hay bản thân Lock) đã chọn duy trì phần con người lớn hơn phần sói. Giờ thì 2 bên thống nhất rồi, nên thành ra cơ thể (Lock) chọn chuyển qua duy trì 2 phần bằng nhau.)

“Hự!”

Ruột gan Lock cồn cào run rẩy, hệt như mặt đất dưới chân cậu.

‘Nhiệm vụ của mình. Nhiệm vụ của mình chính là!’

Với một suy nghĩ duy nhất trong đầu, cơ thể gầy gò của cậu nhóc bắt đầu biến đổi.
Choi Han có thể thấy rõ chuyện đang diễn ra. Ngay cả những người trong nhóm Cale đang lao tới cũng phải mở to mắt. Chỉ có Choi Han biết rõ về tình hình hiện tại của Lock lên tiếng.

“Giai đoạn biến đổi cuồng nộ của em ấy!”

Cơ thể gầy gò nhanh chóng trở nên rắn chắc.
Cậu nhóc đang biến đổi cực kì nhanh chóng, khác hẳn với lần đầu tiên phát cuồng.
Lock càng lúc càng cao và thân hình gầy gò dần trở nên vạm vỡ. Đồng thời, móng vuốt sắc nhọn mọc ra từ tay và chân cậu.

Lông của tộc Sói xanh sẽ chuyển màu xanh đậm khi cuồng nộ. Lớp lông bao phủ cơ thể Lock trong lần biến đổi cuồng nộ đầu tiên cũng có màu như thế.
Thế nhưng, có chuyện gì đó đã xảy ra khi cơ thể cuồng nộ của Lock cứ lớn dần, rồi lớn hơn lần cuối cùng cậu cuồng nộ, đến khi còn lớn hơn cả những người tộc Hổ phát cuồng.

“Chuyện này-”

Tư tế Gashan bị sốc trước kích thước của Lock cũng như màu của bộ lông đang bao phủ cơ thể cậu.

Không phải lông màu xanh đậm.

Nó sáng chói.

Mái tóc màu xám của Lock cũng phát sáng. Rồi chúng biến thành màu bạc và mọc lên như bộ lông bạc phủ khắp cơ thể cậu.

Vẫn có một chút sắc xanh trong bộ lông bạc ấy.

Một người của tộc Sói Xanh.
Một người đã vứt bỏ bộ lông xanh đậm gợi nhớ màn đêm, và thay vào là bộ lông bạc với ánh lam gợi tới buổi sáng sớm.

Lock giờ có thể cuồng nộ với những biến đổi mới này vì cậu đã loại bỏ chính bản thân mình.

Dẫu vậy, cậu không nhìn thử cơ thể mình.
Lock co cơ thể giờ đã lớn hơn cả người Hổ của cậu lại.

Sấm sét sẽ sớm đánh xuống.
Cậu cúi sát đất hết mức có thể. Dùng cơ thể mình chắn cho Cale và Raon đang bị cuộn trong chăn.

Đôi mắt đỏ ngầu của Lock bình thường trở lại. Cậu đưa những móng vuốt to và sắc nhọn găm xuống đất. Thế này, cậu sẽ không thể chạy đi.

Mắt cậu đã trở lại bình thường, còn trông có chút vui.

‘Tìm được rồi.
Cuối cùng mình cũng tìm được, điều mình phải làm.’

Lock thấy Cale từ từ ngẩng đầu lên rồi mỉm cười.

Điều duy nhất Lock được thấy và được học.
Người lớn trong tộc của cậu hy sinh để bảo vệ lũ trẻ, còn chú cậu ấy, tộc trưởng, bảo cậu trốn đi.
Rồi Choi Han và Rosalyn đã cứu cậu, cùng với Cale cậu gặp được sau đó nữa. Điều duy nhất, cũng là tất cả những gì cậu thấy khi ở cùng với họ.

Thấy Cale cau mày nhìn mình, Lock cười với cậu.

“Thiếu gia, ổn rồi ạ.”

‘Chỉ là một tia sét thôi.’

Cậu có sự tự tin và chắc chắn.
‘Mình rất mạnh.
Mình sẽ làm được.’

“Lock-”

Cậu thấy Cale vẫn cau mày, cũng như thấy cơ thể bê bết máu của Cale. Thật buồn cười khi thấy Cale phản ứng như vậy với việc người khác tự hy sinh, trong khi chính cậu ấy lại không vấn đề gì với nó.

“Ổn r-”
“Không.”

Giọng điệu khó chịu của Cale khiến Lock bối rối. Dù giờ trông Lock có vẻ tàn bạo nhưng đôi mắt ngây thơ của cậu nhóc vẫn run lên.
Và ngay lập tức, trực giác đã nhạy bén hơn của cậu nhóc nhận ra một thay đổi.

“…Hơ?’

Trừ sấm sét, cậu cảm thấy có một sức mạnh to lớn khác đang ở sau lưng mình.
Ngay khi cậu nhận ra điều đó.

Lock bỗng thấy Cale một tay ôm bọc chăn lên và đưa tay còn lại đẩy mặt cậu ra. Cậu nghe thấy Cale bình tĩnh nói.

“Tránh ra một chút.”
“…Dạ?”

Má Lock bị Cale đẩy qua một bên. Và Lock ngay lập tức nghe được một tiếng nổ lớn phía trên mình.

Đùngggg!

Vì đã quay mặt lại nên cậu có thể thấy rõ vụ nổ đó. Cậu lại há hốc miệng, nhưng lý do đã không còn như trước.

Lộp bộp.
Có gì đó rơi từ trên trời xuống, va vào thân hình to lớn của cậu rồi rơi xuống đất.

“…Đá ư?”

Sỏi đá đang rơi xuống mặt đất.
Lock đã thấy một ngọn thương đá lớn đâm thẳng vào tia sét.
Tia sét nổ tung ngay khi va chạm với ngọn thương đá.

“Trẻ con lớn nhanh thật.”

Lock thấy Cale vỗ nhẹ đầu mình rồi đứng dậy, khiến Lock nhớ lại khi mặt đất bắt đầu rung lên.

Đó là khi tấm khiên bị suy yếu.
Mặt đất mới bắt đầu rung chuyển.

‘Chẳng lẽ…?
Chẳng lẽ lý do mặt đất rung chuyển là vì…?’

Nhưng Lock không thể hỏi Cale điều đó.

Ầmmmmmmmmmm-
Âm thanh không phải tiếng nổ đó khiến mọi người chú ý. Tất cả nhanh chóng hướng mắt về nơi phát ra tiếng động. Và họ đã thấy một cảnh tượng khó tin.

Mặt đất đang chuyển động.
Không, nói đúng hơn là, những tảng đất vỡ vụn của Hẻm Chết đang di chuyển.
Ngay tại nơi bị phủ đầy vụn đá sau khi vách núi bị phá hủy.

Có gì đó bắt đầu nổi lên, từng cái, từng cái một.

“…Đây là…’

Sấm sét của Rồng lai cuồng nộ dừng lại trong chốc lát. Đôi mắt đỏ ngầu của hắn cố gắng quan sát chuyện đang diễn ra.

Vô số những tia sét đang che kín bầu trời.
Có những vật thể lớn đang lao thẳng tới chúng.

Giống như những thiên thạch đang phóng lên trời cao.
Từ đất và đá, chúng biến thành hàng chục, rồi hàng trăm ngọn giáo. Những mũi giáo nhọn hoắt nhắm chính xác vào những tia sét.

“Phụt! Ha ha! Ngươi đã giấu thứ sức mạnh này sao? Hả?”

Con Rồng lai cười như một kẻ điên rồi trừng mắt nhìn ai đó đang ho ra máu. Những ngọn thương đang nhắm thẳng vào sấm sét, và người đó đang đứng ngay trung tâm dàn thương.
Như thể một Hiệp sĩ hộ mệnh của người đó đã bắn chúng lên khỏi mặt đất.

Khi nhìn vào người đó, Cale Henituse, mặt Rồng lai cau có đến mức những đường gân trên mặt hắn trông như có thể bật ra bất cứ lúc nào.

Những người phe Cale đều phải dừng bước. Lock đứng bên cạnh Cale cũng phải nghẹn lời chôn chân tại đó.
Thế nhưng, còn có một người nữa đang không nói nên lời.

“Quào… Cái quái gì thế.”

Cale Henituse.
Cậu thấy cơ thể mình đã ổn hơn, còn cả đói bụng cồn cào, nhưng không thể nói ra lời.

‘…Đá tảng Vĩ đại có vẻ quá mạnh… Thế này thật sự ổn chứ?’

Cale chợt thấy hơi lo lắng.
Nhưng rồi, khóe môi cậu cũng nhếch lên.

Hộcccccc, hộccc.
Cậu thấy nhiệt độ của Raon đang tăng lên. Cơn đau có vẻ càng lúc càng tệ. Cale nhìn về phía con Rồng lai đang lải nhải về cách mà hắn sẽ giết Cale và Raon.

Ngay lúc đó, rung chấn của mặt đất bỗng dừng lại.

Cale cảm giác bản chứa của cậu đã lớn hơn, ngay vào lúc cậu sử dụng sức mạnh của Đá tảng Vĩ đại. Hơn nữa, cậu bỗng cảm thấy trong túi mình có gì đó đang trở nên ấm nóng, giống với Raon đang ở trong tay cậu.

Lúc ấy, cậu nghe được giọng của Đá tảng Vĩ đại trong tâm trí.

– Đừng hy sinh bản thân mình.

Ooooooooooong-
Cale thấy vật trong túi mình rung lên, rồi cậu hướng mắt nhìn con Rồng lai. Phải, cậu nhìn thẳng vào thằng điên đang cười khùng nhìn cậu.

“…Ngươi nói ngươi sẽ giết ai cơ?”

Cale dậm chân xuống đất.

Ầm!
Mặt đất dội lên ngay khi chân cậu dậm xuống.

“Lên đi.’’

Dàn thương đá bắt đầu lao đi.
Hàng trăm ngọn giáo tạo nên bởi đất đá phóng thẳng lên bầu trời.

---------------------------

Hàng trăm mũi thương đá xuất hiện từ mặt đất và phóng thẳng lên bầu trời.
Thuận theo mong muốn của Cale, cũng như mong muốn của cựu chủ nhân mà chúng lao thẳng về phía những tia sáng.

“Đống đá này từ đâu mà…?!”

Tộc Gấu không thể giấu nổi sự bàng hoàng khi trông thấy những ngọn giáo đá đang phóng thẳng lên bầu trời. Từ những tảng đá lớn nơi Hẻm núi Chết, các mảnh đá vụn vỡ, và đến cả những hòn đá đã bị nghiền nhỏ kia.
Tất cả chúng đều tập hợp lại để tạo thành những mũi giáo đó.

Trở thành thứ vũ khí sắc nhọn nhất, cứng rắn nhất nhắm thẳng vào cổ kẻ thù và kết liễu chúng.

Tên Rồng lai bật cười khi quan sát hàng trăm mũi giáo nhọn hoắt đang chĩa về mình.

“Phải, phải rồi! Cuộc đời ta lúc nào cũng đầy chông gai như này mà! Ka ha ha ha ha!”

Trong mắt hắn chỉ có sự hỗn loạn, dẫu vậy, hắn ta vẫn có thể cảm nhận được những mũi giáo đá sắc bén đang nhắm vào mình, cũng như thanh niên tóc đỏ và con rồng trong tay cậu.

Rồng lai cũng cảm nhận được thứ sức mạnh ánh sáng chết tiệt mà hắn đã nhận được từ cha hắn.

Mặt hắn hiện lên một nụ cười méo mó. Khóe môi cùng những đường gân nổi cộm trên khuôn mặt gã phủ kín vẻ đố kị và phẫn nộ đầy xấu xí.

‘Ta!’

Ta đã không thể lớn lên như thế.
Gã khốn được gọi là cha của hắn đã nuôi lớn hắn trong một hang động không có lấy một tia sáng. Gã bảo rằng đây là cách duy nhất để phát triển sự khao khát ánh sáng của hắn, giúp hắn có thể nhận được thứ sức mạnh ánh sáng hủy diệt.

Hắn sẽ không bao giờ quên cơn ớn lạnh đến tận xương tủy khi phải bò lê trên nền đất nơi hang động buốt giá. Chỉ đến khi hắn vượt qua kì trưởng thành đầu tiên, hắn mới có thể thấy được thế giới bên ngoài.
Sau khi trải qua những chuyện đó, hắn trở nên căm ghét toàn bộ loài Rồng, kể cả con rồng đang ở trong tay Cale, ghét đến mức muốn phát điên lên được.

Mắt hắn ta trợn ngược lên.
Tên Rồng lai mặc kệ phần lý trí sôi sục trong dòng máu của Rồng và để làn sóng mang tên cảm xúc bao bọc lấy thân thể hắn. Ruột gan hắn gào thét như đang bị sóng thần cuốn siết.

“Hự. Hi hi, khục.”

Bóng tối mà tên khốn đó để lại vẫn đang ăn mòn cơ thể hắn.
Hắn phải giải phóng bản thân khỏi sự tức giận và cảm giác bất công này.

“Lên đi! Thương hay kiếm gì đấy, ta mặc kệ, ta sẽ phá hủy hết chúng!”

Lách tách. Lách tách. Lách tách.
Vô số tia sáng lóe lên trước khi từ từ lao về phía mặt đất.
Những tia sáng ấy đối đầu với dàn thương đá ngay giữa không trung.

Ngay giây phút ánh sáng chói lọi và dàn thương đá vững chắc chuẩn bị va chạm.
Cale mở miệng.

“Chuẩn bị tấn công!”

Giọng của cậu vang vọng khắp hẻm núi.
Giọng nói thật đanh thép và tự tin, khiến đám người đang tháo chạy cũng phải dừng lại.

“Lữ đoàn Pháp sư, kích hoạt lá chắn! Binh lính và hiệp sĩ, mở khiên ra và tạo thành một vòng tròn, hãy cố giảm thiểu dư chấn của vụ nổ càng nhiều càng tốt!”

Rồi Cale hướng mắt về một nơi khác.
Vị trí mà nhóm của cậu đang đứng.
Ánh mắt cậu dừng lại trên các chiến binh.
Tộc Cá voi, tộc Hổ, Rosalyn, Lock và Choi Han.

“Một kẻ rơi vào trạng thái cuồng nộ như thế kia cuối cùng sẽ không kiểm soát được sức mạnh của hắn mà lìa đời thôi.”

Thể loại ‘trạng thái cuồng nộ’ này chính là thứ dùng cả cuộc sống để đổi lấy thứ sức mạnh vượt quá giới hạn bản thân.
Và điều duy nhất còn sót lại sẽ là thời gian để Rồng Lai thưởng thức cái chết của hắn.
Thế nên ban đầu họ mới lựa chọn bỏ chạy và cố gắng kéo dài thời gian thật lâu. Dù cho Hẻm núi Chết sẽ bị phá hủy, những người chạy không kịp sẽ chết, họ vẫn không còn lựa chọn nào khác.

Nhưng Cale đang nói như thể họ sẽ chặn nó lại vậy. Ánh mắt của mọi người tập trung vào Cale đến nỗi họ không để ý thiết bị liên lạc hình ảnh đang ở trong tay cậu.

Bíppppp- Bípppp-

Âm hiệu của cuộc gọi khẩn vang khắp cả khu vực.
Vào thời khắc thế này, chỉ có một người sẽ gọi cho Cale qua thiết bị liên lạc hình ảnh.
Alberu Crossman.
Vị thế tử đã hoàn tất khâu chuẩn bị.

Thời gian quá suýt soát.
Nhưng may thay, rất đúng lúc.

Cale ném thiết bị liên lạc cho Rosalyn. Cô bối rối bắt lấy nó và nhanh chóng kết nối cuộc gọi.
Ngay lúc cô làm vậy, Cale cất tiếng.

“Tôi sẽ chặn mấy tia sáng kia.”

Chặn.
Từ đó khiến Choi Han cắn môi và siết chặt nắm đấm.

‘Cuối cùng lại thành thế này sao?’
Họ chỉ có thể đứng im đợi con Rồng lai chết trong khi Cale cầm cự thôi ư?

Nhưng Choi Han đã ngừng cắn môi sau khi nghe thấy tiếng Alberu.

– Đã sẵn sàng rồi.

Cale lập tức ra lệnh đúng vào khoảnh khắc cậu nghe thấy giọng nói của Alberu Crossman.
Đó là nhiệm vụ của họ khi cậu ngăn cản những tia ánh sáng.

“Đưa hắn xuống đi.”

Rồi cậu nhìn vào thiết bị liên lạc hình ảnh và nói tiếp.

“Điện hạ, vậy ta bắt đầu thôi.”

Đội hình đối phương đột nhiên có phản ứng vào thời điểm Cale nói xong lời đó.

“Aaaaaa!”
“Các ngươi làm cái quái gì thế?”
“Ặc! Sao lại tấn công bọn ta?!”

Những tiếng la hét phát ra từ phía bên kia của Hẻm núi Chết.
Nhưng không phải là do những tia sét của con Rồng lai. Choi Han ngẩng đầu lên.

Chúng sẽ sớm bị nghiền nát.
Bởi những đội quân đang chậm rãi di chuyển trên không trung.

“Đ, đám Paerun khốn nạn các ngươi!”
“Các ngươi đang phản bội bọn ta sao?!”

Cả tộc Gấu và đoàn Liên minh Bất Khuất đều gào lên giận dữ.
Cale mỉm cười. Và Alberu cũng lên tiếng.

– Đâm sau lưng kẻ thù, tuyệt nhỉ.

Lúc này những thanh kiếm của Vương quốc Paerun đang tấn công vào lũ Liên minh Bất khuất.
Cale, Alberu, và Clopeh Sekka.
Họ không hề nghĩ đến việc bỏ chạy khi tên Rồng lai xuất hiện.

Cách để chiến thắng một kẻ thù mạnh là phải tạo ra những kẽ hở nhỏ nhất trong quân lực bọn chúng.

Liên minh Bất khuất.
Với bọn chúng, một thứ còn đáng sợ hơn cả con Rồng lai cuồng nộ đã xuất hiện.

Là những thanh kiếm đã chúng từ phía sau.

Vương quốc Paerun, vùng đất của các hiệp sĩ.
Các hiệp sĩ và binh lính của họ đều rất mạnh.

Phật, phật.
Một lá cờ khác phấp phới giương cao thay cho lá cờ của Liên minh Bất khuất.

“Bọn khốn điên rồ các ngươi, các ngươi lại phản bội bọn ta vào thời điểm thế này sao?!”

Quân binh của Liên minh Bất khuất gào thét giận dữ.
Lợi dụng khoảnh khắc Rồng lai vào trạng thái cuồng nộ, rồi tấn công tất cả, không kể địch ta chỉ để tiêu diệt được chúng! Sự nhẫn tâm của Vương quốc Paerun khiến bọn chúng tức sôi máu.

Phật, phật.
Tuy nhiên các hiệp sĩ của Vương quốc Paerun chỉ lặng lẽ giương cao ngọn cờ, hành động đó đã thể hiện rõ thái độ của họ.

Chính vì thời điểm thế này, họ mới phản bội chúng.

Hai nguồn năng lượng cực lớn đang đụng độ nhau trên không trung.
Một bên xuất phát từ một kẻ tàn bạo đang cuồng nộ, còn bên còn lại là của một kẻ vô cùng bình tĩnh và biết kiểm soát chính mình.
Khỏi nói cũng biết, sẽ đúng đắn hơn khi đi theo phe bình tĩnh và biết kiểm soát chính mình kia.

Cale, người đang được nghĩ tới, nói lớn.

“Chúng ta chắc chắn sẽ thắng trận chiến này!”

Giọng nói của cậu truyền đi khắp các đội quân của Vương quốc Breck.
Lời tuyên bố chiến thắng của cậu vẫn tràn đầy tự tin.

Các binh lính đều cảm thấy được nhịp tim đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực. Quân địch hãy còn đang trong tình trạng hỗn loạn, và hai năng lực khổng lồ chuẩn bị va chạm trên không trung. Vậy nhưng, lạ thay, từ chiến thắng đã được khắc sâu vào trong trái tim họ.

“Kích hoạt lá chắn ma thuật!”
“Nâng khiên của mình lên và cúi đầu xuống!”

Các pháp sư và hiệp sĩ hét to.
Những binh lính vẫn còn muốn dán mắt vào vị tư lệnh tóc đỏ đã nói rằng họ sẽ chiến thắng, tuy vậy, họ vẫn biết họ phải chấp hành nhiệm vụ.

Và rồi, điều đó đã xảy ra.
Những mũi thương đá và sấm sét, cuối cùng cũng đâm vào nhau.

Ầmmmmmmmmm.

Âm thanh lớn chấn động màng nhĩ, làm rung chuyển cả hẻm núi.

Những ngọn thương đá bắt đầu vỡ ra. Đồng thời, mọi tia sét cũng phát nổ. Ánh sáng từ vụ nổ giống như pháo hoa, cứ lóe lên liên tiếp.

Nhưng nó chẳng đẹp chút nào.

“Ta đã nói ta ổn rồi mà.”
“… Không.”

Cale buông một tiếng thở dài khi thấy thân hình to lớn vẫn đang đứng sững trước mặt cậu để cố bảo vệ cậu khỏi vụ nổ. Ngay cả khi đã nghe được lời than thở ấy, Lock vẫn không nhúc nhích khi cậu tiếp tục đứng chắn trước Cale và Raon.
Đây là nhiệm vụ của cậu mà.

Lock ngẩng đầu và nhìn lên bầu trời.
Cậu thấy những người khác cũng đang làm tốt nhiệm vụ của riêng họ.
Cậu thấy những người đang bay về phía ánh sáng rực rỡ đang phát nổ. Một sợi ma thuật mỏng màu đỏ đã nâng họ lên.

Rosalyn niệm chú một lần nữa.
Rồi cậu hướng ánh mắt về phía một người cũng đang bay lên theo ma thuật màu đỏ.

Cộp! Cộp! Cộp!
Những mảnh đá vỡ ra rơi xuống người Choi Han. Chúng sượt qua mặt cậu, để lại những vết xước nhỏ, dù vậy, Choi Han chỉ nhìn lên.

Những ngọn thương đá đã chặn đứng được sấm sét. Không, là phá hủy chúng.

Choi Han dựa vào phép thuật của Rosalyn, rồi đạp lên những mảnh giáo đã vỡ để tiếp tục tiến lên cao hơn. Cậu biết rõ việc mình cần làm.

Keng.
Cậu rút kiếm ra.

Choi Han mắt đối mắt với tên Rồng lai.
Cả hai người đã trải qua hàng chục năm sống trong bóng tối. Hang động tối tăm và Dạ Lâm. Bọn họ đều phải lớn lên từ bóng đêm.

Cậu chú ý tới hình dạng gớm ghiếc của tên Rồng lai.
Mái tóc vàng kim ban đầu giờ đây đã trở thành màu đen.

Tóc và mắt của hắn ta đều đã trở lại nguyên bản trước khi hắn ta dùng ma thuật để nhuộm nên màu vàng kim đó.

“Khụ! Hực. Ta vẫn chưa xong đâu!”

Tròng mắt của tên Rồng lai đục ngầu. Trạng thái cuồng nộ khiến từng thớ thịt trên cơ thể hắn đều đau đớn. Nhưng hắn vẫn không ngừng sử dụng sức mạnh.
Sấm sét lại xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Sau đó chúng lao về phía tên khốn đang tiếp cận hắn ta.

“Chết đi!”

Những tia sáng đang nhắm vào Choi Han, thế nhưng, Choi Han còn không thèm động kiếm khi cậu chăm chú quan sát những tia sét kia.

Ùngggggg.

Thay vào đó, cậu lại kích hoạt luồng aura đen và liên tiếp truyền bóng tối không hoàn chỉnh vào thanh kiếm của mình. Và cậu chỉ nhìn chằm chằm tên Rồng lai trong khi tiếp tục làm vậy.

Bởi vì cậu có niềm tin.

Choi Han không hề sợ hãi những tia sét đang lao đến chỗ cậu.

Bàaaaaang!
Bàaaaaang!

Một sợi roi quất thẳng vào hai tia sét đó. Đầu roi nước rung lên trước khi tan ra. Thế nhưng tia sét đã kịp đổi hướng.

Witira đã tạo ra một con đường cho Choi Han.
Đồng thời, một mũi thương đá đã phá hủy tia sét cũng hướng đến nơi khác.

Trước mắt Choi Han là bóng lưng của một thanh niên tóc trắng. Cậu giẫm lên vai người đó.
Cậu đã dùng bờ vai ấy như là một bàn đạp để tiến lên phía trước. Archie dồn hết sức vào hai tay, cũng là bàn đạp cuối cùng, để đẩy Choi Han bay lên.

“Máu lửa vào đó nhá!”

Archie hét to.
Choi Han nâng đôi tay cầm kiếm lên quá đầu.
Thanh kiếm đã dần biến thành một ngọn thương đen đặc sau khi được truyền aura bóng tối hết lần này đến lần khác.
Cậu nhớ lại khoảnh khắc lúc mình nhận thanh kiếm này từ Cale trong trận chiến tại lãnh thổ Henituse.

‘Tung hết sức đi.’
‘Viết nên lịch sử của chính cậu tại nơi này.’
‘Tôi tin cậu.’

Choi Han mỉm cười khi một chú chim đen bay ngang qua cậu.

“Cái, cái lũ quạ này là sao! Đám sinh vật vô dụng này sao lại dám…! Tránh ra!”

Vô số con quạ vây kín mặt của Rồng lai. Ngay thời điểm chú thuật sư người Hổ Gashan che khuất tầm nhìn của hắn đi.

Bóng tối của Choi Han biến thành một ngọn thương và phóng về phía tên Rồng lai.

Tuy nhiên, Rồng lai vẫn chú ý đến nguồn sức mạnh đang nhắm tới mình. Hắn cảm nhận được sức mạnh lớn hơn đang đến gần hắn. Nếu cơ thể vặn vẹo hiện giờ của hắn trúng phải đòn này, tất cả sẽ chấm hết.
Không lý nào mà hắn không biết, dù đang ở trong trạng thái cuồng nộ đi nữa. Tên Rồng lai cử động tay.

“Ngươi nghĩ ta sẽ ngã xuống vì thứ ngu xuẩn đó sao, hự!”

Soạttttttt-
Tay hắn đã bị trói.
Kẻ nào có thể trói được hắn dù chỉ một khắc chứ? Chiếc roi đôi của Witira vẫn giữ chặt lấy hắn dù chúng đang dần bốc hơi vì ánh sáng.

“Chết tiệt! Ta, Ta, Ta sẽ giết sạch các ngươi!”

Hắn ta điên cuồng vặn vẹo xung quanh.
Trước mắt hắn chỉ có bóng đêm, còn cơ thể thì không thể động đậy.
Giống như cái hang mà hắn từng lớn lên vậy.
Không, lớn lên không phải là từ đúng nhất để miêu tả nó.

Từ đúng hơn là, nuôi lớn một con thú vật.
Nhớ lại thứ quá khứ này khiến cơ thể tên Rồng lai chạm đến giới hạn.

Bụp.
Có gì đó vừa vỡ tung trong tâm trí Rồng lai. Cùng lúc đó, cơ thể hắn nóng đến mức hắn không thể thở nổi.

“Hộcccc, hự.”

Thứ ánh sáng chói lòa thoát ra khỏi cơ thể tên Rồng lai.
Từ hắn trào ra một cảm giác nguy hiểm không thể xác định, giống như một quả bom bắt đầu đếm ngược.

‘Nóng quá, nóng quá!’

Bên trong tên Rồng lai đang gầm rú khi cơ thể hắn càng lúc càng sáng hơn.

Soạttttttttttttt-
Roi nước đã hoàn toàn bị bốc hơi.

“Tất cả chạy mau!”

Witira hét lên ngay khi sợi roi của cô bị phá hủy. Nó đã bị thiêu cháy bởi ánh sáng.

‘Hắn ta sắp phát nổ rồi.’

Cơ thể Rồng lai cuối cùng cũng sắp nổ tung.
Và tất cả bọn họ sẽ chết.

Dư chấn của vụ nổ đó sẽ vô cùng lớn.
Witira nhảy xuống vào đúng lúc cô cảm nhận được luồng sức mạnh đang hướng về phía quả bom.
Đó là người sẽ chấm dứt màn đếm ngược.

Ngọn thương đen.

Choi Han dang rộng tay lúc cậu đang rơi xuống đất. Cậu thậm chí còn không nghĩ mình có thể tiếp đất an toàn khi mắt cậu vẫn mở to và chỉ tập trung vào một vị trí.

Ngọn thương đen đã chạm tới được ánh sáng.
Không, nó đã chạm tới điểm đen bên trong ánh sáng đó.
Là chỗ đòn đánh nơi trước đây nơi Raon và Choi Han đã tấn công.

Phập.
Bóng đêm xuyên thủng ánh sáng.

“Aaaaaaaaaaaaaa!”

Con Rồng lai thét lên một tiếng.
Choi Han đã trông thấy được kẻ giống với cậu nhất, kể từ khi cậu đến thế giới này.
Tóc đen và mắt đen.
Rồng lai đã trở lại với hình dáng ban đầu, tiếng thét của hắn vang vọng khắp cả Hẻm Chết.
Rồi chỉ một lúc sau.

Bùmmmmmm!

Bầu trời lại rung chuyển.

Bộp.
Choi Han cảm thấy có gì đó đã ngăn cậu rơi xuống.

Lách cách, lách cách.
Những khớp xương kết nối thô sơ kêu cót két, chúng đang đỡ lấy lưng cậu. Mary đã nhanh chóng tạo ra một con wyvern xương mới tránh cho cậu ngã.

Choi Han thấy được bóng tối của cậu từ trong ánh sáng rực rỡ trên kia.
Và cậu đã có thể chắc chắn.

“…Mình đã hoàn thành mệnh lệnh.”

‘Đưa hắn xuống đi.’
Cậu đã làm đúng như những gì Cale nói.

Choi Han thấy được quân địch trên cao đang dần rơi rụng. Sự tồn tại màu đen trông không giống người cũng chẳng giống Rồng, chỉ là sự kết hợp gớm ghiếc giữa cả hai, cũng đang từ từ ngã xuống mặt đất.

Tất cả mọi người trên chiến trường, đều thấy hắn ta rơi xuống.

Một trong số những người đó, Cale Henituse, nhìn kẻ đang rơi kia trong khi lắng nghe tiếng thở của Raon.

Hộccccccc, hộccccc.
Hơi thở của Raon rất nóng. Dường như nhóc Rồng con này càng lúc càng ốm nặng hơn thì phải. Nhưng dù vậy, nó vẫn rất yên lặng và ngoan ngoãn.
Cale bỗng nhăn mặt khi nghĩ đến sự thật đó và lấy từ trong túi ra một vật đang nóng không kém gì Raon.

“Thiếu gia, cậu đi đâu vậy ạ? Phía đó là phía kẻ địch rơi xuống mà?”

Cale nghe được giọng của Lock, nhưng vẫn tiếp tục sải bước không chút do dự.
Cậu có thể đoán trước vị trí mà tên Rồng lai sẽ rơi xuống, nên đó là nơi mà cậu đang hướng tới.

Cậu siết chặt lấy món đồ trong túi.

Chiếc vương miện trắng.

Đó là chiếc vương miện yêu thích máu Rồng.
Sức mạnh cổ đại cuối cùng mà Kẻ săn Rồng tìm kiếm, nhưng đã bị Cale nẫng tay trên.
Cale cầm nó trên tay trong khi cậu di chuyển để chào đón những giây phút cuối cùng của kẻ thù đang ngã gục.

----------------------------

Con Rồng lai tựa như một chiếc lông vũ, chầm chậm rơi xuống từ trên không.
Cale rảo bước về phía hắn.

Tuy nhiên, cậu đã dừng bước cạnh Rosalyn.

“Cô Rosalyn.”

Rosalyn nhìn về phía Cale. Và đúng lúc đó, cô nghe thấy âm thanh của một vật dộng mạnh xuống đất.

Ầm!

Cô tưởng đó là âm thanh con rồng lai rơi xuống. Hắn trông như một đống bã đen, chẳng giống người mà cũng chẳng giống rồng.
Ngay khi ánh mắt cô định chuyển từ Cale sang phía kẻ thù đã rớt đài kia.

“Chỉ huy Rosalyn, cô hãy quyết định đi.”

Cale đột ngột dùng chức danh Chỉ huy để gọi cô, khiến cô buộc phải tiếp tục nhìn cậu.

“Quyết định?” – Rosalyn hỏi lại.

Cale nhìn cô. Lúc này mắt cô đã đỏ ngầu, môi còn dính lại vệt máu khô, đôi tay vì sử dụng quá nhiều mana mà run rẩy. Mãi tới khi nói tới vấn đề này, cô ấy mới lên tiếng.

Cậu đưa bàn tay đang cầm chiếc vương miện, chỉ về một hướng.

Theo hướng đó là bên kia vách đá, nơi Liên minh Bất Khuất đang đứng.
Cả lửa, nước, và thậm chí sương mù đều đã tan biến, họ đã có thể thấy rõ kẻ địch cùng với cơn tức giận của chúng trước sự phản bội của Vương quốc Paerun.

“Cô sẽ qua cầu chứ? Hay cô sẽ quay lại?

Cây cầu.
Giờ đây cô đã có thể thấy rõ nơi vách núi bị phá hủy. Vô số tảng đá đã nát tan bởi những mũi thương đá của Cale, dẫu vậy, lượng đá tảng còn lại vẫn đủ để vượt qua bên đó.

“Ha, ha ha-”

Rosalyn dồn sức xuống chân mình. Cô cười, nắm chặt lấy túi đồ không gian chứa ma thạch bên trong. Khi đôi mắt rực lửa của cô hướng về phía Cale một lần nữa, cô thấy cậu lên tiếng.

“Bây giờ cây cầu đó thuộc quyền sở hữu của chúng ta. Cô hãy quyết định đi. Là sĩ quan chỉ huy của địa điểm này, quyết định cuối cùng thuộc về cô.”

Rosalyn quay người lại.
Trước mắt cô là Lữ đoàn Pháp sư đang từ từ dừng kích hoạt lá chắn ma thuật.

Hơn nữa, cô cũng có thể thấy cả những binh lính và hiệp sĩ đang co cụm lại trong đội hình vòng tròn với tấm khiên giương cao.

Rồng lai đã ngã xuống.
Hàng ngũ kẻ địch thì rối loạn.

Rosalyn chậm rãi mỉm cười. Cô mở miệng nói.

“Các hiệp sĩ và binh lính, chỉnh đốn lại đội hình! Đoàn Pháp sư thứ hai, ba và bốn, lập tức chuẩn bị ma pháp tấn công! Chúng ta…”

Từ nơi Hẻm Chết ngăn cách Vương quốc Breck và Vương quốc Askosan, phía Vương quốc Breck vô cùng phấn khích khi nghe cô ra lệnh chỉnh đốn lại đội hình và chuẩn bị tham chiến.
Vượt qua địch quân cuồng nộ, sẽ là gì đây?
Rosalyn hét lớn.

“Chúng ta sẽ vượt qua biên giới và tiêu diệt kẻ thù!”

Cô đương nhiên sẽ chọn vượt qua cây cầu, khi mà Cale đã trao cho cô quyền quyết định. Cô cũng tự quyết định một điều nữa.

“Ta sẽ cải tạo lại cây cầu. Đoàn Pháp sư thứ nhất đi theo hỗ trợ ta!”

Có quá nhiều đá vụn để binh lính và kị binh có thể vượt qua an toàn. Rosalyn quyết tâm phải che lấp mặt đất không bằng phẳng bằng đất cát.

‘… Mình đã luôn nghĩ về những thứ này khi thấy thiếu gia Cale.’

Lửa, nước, và cát bụi, chúng là tất cả những gì cô nghĩ đến sau khi nghe Cale nói. Cô cần phải hành động thật nhanh, cô đã phí phạm thời gian vì không lập tức nghĩ tới những điều này. Rosalyn bèn nắm lấy một viên ma thạch thượng cấp.
Ai đó đi ngang qua cô, cất tiếng.

“Đừng cố quá. Cô cần phải bảo vệ cơ thể mình nữa.”

Rosalyn bật cười. Vì Cale là người nói điều ấy với cô. Cô không thể nhịn cười, khi cái người ít để tâm đến bản thân mình nhất, lại là người nói cô phải để ý bản thân. Do dự một lúc, cô mới hỏi Cale khi cậu đang dần đi xa mình.

“…Cậu vẫn ổn chứ?”

Khiên, nước, và đất.
Liệu cơ thể cậu ấy có ổn không, sau khi sử dụng tất tần tật mấy sức mạnh cổ đại đó? Hiện tại, toàn bộ cơ thể cậu ấy không khác gì một quả bom ma thuật.

“Tôi ổn. Tôi chắc chắn sẽ chú ý chăm sóc cơ thể mình cho tốt.”

‘Nói dối.’
Cô muốn nói vậy, nhưng đã kìm mình lại. Và cô nghe thấy Cale lên tiếng.

“Mary.”
“Vâng, thiếu gia.”
“Dùng xương hỗ trợ cho họ trong quá trình họ sửa cầu.”

Mary vẫn còn một túi đồ không gian chứa tất cả xương cốt gom được từ Dạ Lâm. Cale nói cô hãy sử dụng một phần của chúng, rồi cậu cũng ra lệnh cho những người khác.

“Quân đội của Vương quốc Roan sẽ ưu tiên hành động theo lệnh của Tổng Tư Lệnh Vương quốc Breck! Các hiệp sĩ tự chấn chỉnh lại đội hình, còn Đoàn Pháp sư sẽ tuân theo mệnh lệnh của Chỉ huy Rosalyn!”

Quân đội của Vương quốc Roan, quân đội của Vương quốc Breck, và Rosalyn.
Họ đều nhắm đến cái cổ của quân thù đang rối loạn.

Giờ phút này, đã không còn ai chú ý đến tên địch đã ngã gục, kẻ từng là địch quân mạnh nhất trong quân đoàn kẻ thù.
Rosalyn cũng vậy. Vì cô đã nhìn thấy Choi Han, Witira, và Gashan theo sau Cale.
Cô không cần phải lo lắng về an nguy của Cale, hay khả năng tên địch bại trận đó sẽ bỏ chạy nếu có ba người đó ở cùng cậu.

Rosalyn mỉm cười với những người còn lại, họ đang tiến về phia cô. Lock, tộc Hổ, Mary, Paseton, và Archie. Có bọn họ bên cạnh, thì cô không còn gì phải lo lắng nữa.

Ùngggggg-

Một lần nữa, cô lại luân chuyển dòng mana của mình.
Rung động từ nó, Cale cũng cảm thấy được.

‘Rosalyn thực sự rất tuyệt vời.’

Có một lý do mà trong tương lai, cô ấy sẽ tiếp bước, trở thành Tháp Chủ của Ma Tháp.
Cô ấy có thể duy trì được trạng thái tràn đầy năng lượng, ngay cả sau khi nhiều lần sử dụng ma pháp cấp cao đạt đến giới hạn khả năng của con người. Cô ấy vẫn đang mạnh mẽ lên từng ngày.

‘Đáng sợ thật.’

Cậu nghẹn họng khi thấy Choi Han, Witira, và Gashan đều đã bị thương, cơ thể bê bết máu nhưng trông có vẻ vẫn ổn.

‘…Cứ như thể tất cả bọn họ đều có Sinh lực Trái tim vậy.’

Cale giấu nhẹm suy nghĩ của mình, trưng lên mặt vẻ nghiêm nghị rồi lại gần con Rồng lai. Ba người kia đang đứng xung quanh như thể họ là vệ sĩ của cậu, họ câm nín như thể vì nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của cậu.

“Hừm.”

Duy chỉ có Gashan kêu nhỏ một tiếng khi họ tới nơi mà con rồng lai rơi xuống.
Giống như có mảnh thiên thạch đã đâm vào mặt đất, tạo nên một miệng núi lửa lớn. Ở trung tâm miệng núi lửa đó, họ thấy một con rồng lai đang ho ra máu và chết dần.

Cơ thể hắn quằn quại, run rẩy, cứ thế đau đớn và lịm dần đi.
Lớp vảy bò sát bao phủ thân thể hắn trông vô cùng kinh khủng, cũng do hắn liên tục vặn vẹo cơ thể mình.

Khi ấy, Witira bình tĩnh cất lời.

“Thiếu gia Cale, thông thường thì, các Bán Long đều rất đẹp.”
“Thế hả…?”

Cale hỏi lại như thể chẳng muốn bận tâm, cậu bước qua nơi đã bị phá hủy khi con Rồng lai rớt xuống.

“Hắn đã mang sức mạnh của Rồng vào trạng thái cuồng nộ. Chỉ với cơ thể có một nửa dòng máu của Rồng như vậy, hắn sẽ chết sớm thôi.”

Witira nói chắc nịch rằng con Rồng lai sẽ chết. Cale lại chẳng hề nghe lọt tai, bọn họ tiến về phía kẻ đang quằn quại.

Oooooong.

Vương miện trắng trên tay cậu càng rung lên mạnh mẽ hơn mỗi lần cậu bước lại gần con rồng lai. Gashan và Witira liếc nhìn chiếc vương miện. Họ không hề biết về thứ đồ này.
Cale phớt lờ ánh nhìn của họ rồi cúi xuống. Cậu nhìn thẳng vào cặp mắt ở cách đó một khoảng, cũng đang nhìn về phía cậu.

“Ke he he, khụ.”

Con Rồng lai ho ra chút máu rồi cười. Cale quan sát hắn, một kẻ tóc đen mắt đen, đang cố tránh mắt khỏi chiếc vương miện.

Cậu có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của nhóc Rồng Đen.

‘…Không thể nào…đâu nhỉ?’

Cale không kìm được mà nhìn Rồng Đen cùng mang màu tóc đen tương tự của Rồng lai. Cậu cũng nhớ lại việc Cây Thế giới bảo cậu hãy tìm kiếm cha mẹ của Raon nữa.
Việc này bắt đầu trở nên tệ hại rồi đây.

‘… Không thể nào có chuyện bọn họ là họ hàng, nhỉ?
Không, không thể nào đâu.’

Dẫu vậy, vẻ mặt của Cale càng lúc càng tệ.

Tại sao một con Rồng Lai tóc đen mắt đen có thể hoạt động trong Arm, trong khi một con Rồng Đen, Raon, lại bị tra tấn bởi một Hầu tước, kẻ đã nhận được nó từ Arm?
Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao?

“…Chẳng có gì gọi là trùng hợp cả.”

Nghe thấy cậu nói vậy, những người khác đều nhìn về phía cậu, thế nhưng, Cale chỉ hướng mắt về phía con Rồng lai đang yếu ớt cười với mình.

“Cảm giác khi sắp chết thế nào?”

Trạng thái cuồng nộ hẳn đã kết thúc, Rồng lai cảm thấy tầm mắt mờ mịt của hắn đang dần rõ ràng hơn. Lúc này đây, hắn đã có thể nhận biết tình trạng hiện tại của cơ thể mình.

‘Ta sắp chết à.’

Đau đớn và thống khổ hắn đã phải vượt qua để có thể tồn tại trong chín trăm năm qua, có vẻ đã bị lãng phí.

Rồng lai cảm thấy mí mắt nặng dần, dẫu vậy, hắn vẫn không để chúng hạ xuống. Hắn cố gắng trừng to mắt hết mức có thể, nhìn thẳng vào Cale Henituse, kẻ đang cúi xuống nhìn hắn.

Hắn cũng thấy được bọc chăn trong tay cậu. Mặt hắn nhăn lại. Dù hắn biết, hắn sẽ càng trông giống một con quái vật hơn, sẽ càng chẳng ra dạng người hay dạng rồng, nhưng hắn vẫn không kìm được mà nhăn nhở cười.

“Hehe, hự, r- rồi ngươi tới đây, hựm, để chế nhạo ta à?”

Hắn mãi mới có thể phun ra một câu như thế.
Rồi hắn thấy kẻ thù của hắn đang cau mày lại.

“Ngươi nghĩ ta điên chắc? Sao ta phải chế nhạo một kẻ sắp chết chứ?”

Cale tự biết cậu là tên rác rưởi, thế nhưng, cậu sẽ không chế nhạo kẻ sắp chết. Cười trong một phiên tra tấn là cách để đẩy kẻ thù đến bên bờ vực thẳm, tuy nhên, cậu cũng không thực sự muốn cười khi ở trong kiểu tình huống như thế.

Thay vào đó, cậu đang nhắm đến một mục tiêu khác.

“Che phủ khu vực này lại.”

Mệnh lệnh bất ngờ của cậu khiến Choi Han và Witira bối rối, thế nhưng, một người đã ngay lập tức hiểu được.

Quạc. Quạc. Quạc.

Lũ quạ đã bay tán loạn nhanh nhẹn quay trở lại chỗ họ, rồi chúng tạo thành một lớp rào tròn ở xung quanh. Gashan mỉm cười lên tiếng.

“Theo lệnh của ngài.”

Đàn quạ tạo thành một bức tường, ngăn người khác nhìn thấy được bên trong. Cale đứng lên và lại gần con Rồng lai hơn nữa. Choi Han nhanh chóng theo sau cậu.

“Kehehe, cứ như giờ ngươi sẽ giết ta vậy. Đành nào ta cũng sẽ chết dù ngươi có để mặc ta ở đây, hehe.”

Con rồng lai không thể di chuyển, dù hắn thấy được Cale đang từng bước tiến lại gần. Cơ thể sắp chết của hắn sẽ không cho hắn sử dụng thêm một chút sức lực nào nữa.

Cale dừng lại khi cậu đã đến gần hắn. Đến khi khoảng cách chỉ còn khoảng một sải tay, Cale đưa bọc chăn cho Choi Han.

“…Cale-nim?”
“Giữ nhóc ấy.”

Choi Han đỡ lấy cậu nhóc, mặt cậu có chút bối rối. Cale vẩy vẩy cánh tay bị tê vì phải ôm Raon, rồi cúi người xuống.

“Sao ta lại chỉ giết ngươi được?”
“Hả? Hahaha- hự, hahaha!”

Nghe Cale nói rằng cậu sẽ không giết hắn dễ dàng khiến Rồng lai cười lớn. Nhưng rồi hắn thấy một vật từ nơi khóe mắt mình.
Cale đẩy một thứ đến trước mặt hắn.

Chiếc vương miện trắng.

“…S, sao ngươi…lại có nó?”

Đôi mắt hắn ta run lên vì sợ.
Hắn biết về thứ này. Hắn đã thấy nó từ kể từ khi còn nhỏ. Mặt hắn ngập tràn sợ hãi. Lúc này đây, hắn cũng đã nhận ra một điều.

Chiếc vương miện được cho là đã đột ngột biến mất, không, là bị đánh cắp ở phía Bắc. Hắn đã vô cùng vui sướng khi nghe thấy tin đó. Hắn mừng rỡ vì món đồ kinh khủng ấy đã biến mất rồi.
Nhưng món đồ ấy lại ở chỗ tên khốn này – Cale Henituse. Việc nó ở trong tay cậu khiến hắn ta ngay lập tức nghĩ tới cái tổ chức bí ẩn đã luôn ngáng đường Arm kia.

“Vậy đó là ngươi! S- suốt bấy lâu nay!”

Cale nhìn hắn rồi cất tiếng.

“Này.”

Cậu không quan tâm liệu con Rồng lai có bị sốc hay không.
Nhưng mà, có gì đó kì lạ ở chiếc vương miện này.

“Cái vương miện này chả thèm phản ứng khi chú Rồng Đen kia ở gần nó, nó chỉ phản ứng với mình ngươi, ngươi biết tại sao chứ?”

Chiếc vương miện đã không hề phản ứng khi Raon ở bên Cale suốt chừng đó thời gian.
Thế nhưng, nó lại rung lên ngay khi luồng aura đen của Choi Han đâm xuyên qua con Rồng lai. Hiện tại, nó cũng đang tỏa ra thứ ánh sáng đẹp đẽ và thánh khiết.

Cậu chợt nghe thấy một giọng nói trong tâm trí mình.
Chủ nhân của Hào quang Thống trị đang nói với cậu.
Cậu lặp lại những câu chữ ấy với con Rồng lai sắp đi đời.

“Thứ này uống máu ngươi để lớn. Đó là lý do à?”

Rồng lai nhăn mặt. Mắt hắn ngập tràn sự sợ hãi và khủng hoảng. Cha hắn đã luôn cầm chiếc vương miện ấy trong tay mỗi khi tới gặp hắn trong hang động.

Lão cha khốn kiếp đấy đã cười nhạo hắn.
Không, ông ta đã cười, khi thấy chiếc vương miện sáng chói kia uống máu hắn.

“Hehehe, sau cùng, các ngươi đều giống nhau cả thôi.”

Cuối cùng thì, con Rồng lai đã chọn buông bỏ hết mọi thứ.

Dù cho hắn có mạnh đến đâu, hay sống lâu đến được lúc nào, hắn cũng không bao giờ có thể sống một cuộc đời như hắn muốn. Mọi thứ đều đã được sắp đặt sẵn, và hắn chỉ có thể đi theo số phận của mình.

Rồng lai tiếp tục ho ra máu, nhiều đến mức hắn phải tự hỏi liệu còn bao nhiêu máu trong cái cơ thể này, rồi hắn bình tĩnh hỏi Cale một câu.

“Ngươi cũng đang cố cho thứ đó hút máu ta sao? Ngươi đang cố nuôi nó ư? Ngươi cũng muốn được trở thành vua?”

Hiện ra trong mắt hắn, là vẻ mặt kinh ngạc tột cùng của Cale, hắn chưa bao giờ thấy được vẻ mặt này.

“Ngươi phun ra cái thứ vớ vẩn gì đấy? Tại sao ta lại phải đối tốt với thứ đồ kinh khủng này chứ? Bọn ta vẫn mạnh mà chẳng cần đến nó.”

Nếu làm vậy thì sau đó cậu có thể hấp thụ sức mạnh của chiếc vương miện, nhưng cậu lại chẳng muốn để cái vương miện hưởng lợi. Thứ Cale muốn là sử dụng sức mạnh nhỏ bé của nó để giúp cân bằng bản chứa của mình.

“… Sao cơ? Phụt- haha, hahahahaha!”

Rồng lai cười lớn dù hắn rất đau. Trước đây hắn chưa từng gặp tên nào điên đến mức này. Tên khốn này, chắc chắn hắn ta biết rất rõ về sức mạnh của cái vương miện, và rồi hắn ta lại thốt ra mấy câu như trò hề.
Thế nên hắn quyết định nói, nói với kẻ thù đã giúp hắn được cười một tràng đã đời trước khi chết, một lời cảnh báo.

“…Đừng động đến Arm. Và…cái thứ quý báu đó…”

Rồng lai ngập ngừng nói tiếp.

“Giấu nhóc Rồng quý báu đó của ngươi đi. Chỉ khi đó ngươi mới hạnh phúc được.”

Hắn tự mình thật nực cười và đáng thương khi nhắc tới hai chữ hạnh phúc.

“Và cảm ơn ngươi đã cho ta được cười một lần nữa trước khi ta chết.”
“Ngươi đang nói cái khỉ gì vậy?”
“…Gì?”

Rồng lai thấy vẻ mặt của Cale đã thay đổi.

“Sao ta có thể để ngươi chết dễ dàng vậy được?”

Mọi người xung quanh Cale cũng bối rối. Họ nghe rõ mồn một giọng nói vô cảm của Cale, như thể cậu đang nói chuyện với một vật vô tri.
Vậy nhưng, rồng lai càng nghe thấy rõ ràng hơn ai hết. Hắn thấy rõ Cale Henituse đang đứng đó với chiếc vương miện chói sáng trong tay.

“Chọn đi.”

Cale không phải kiểu sẽ tha thứ cho kẻ đã động đến cậu và người của cậu. Cậu là kiểu người chắc chắn sẽ khiến chúng phải trả giá.
Kẻ săn Rồng giả mạo, Syrem, và rồi mọi sao đỏ khác của Arm đều phải trả giá. Cái chết mà chúng hằng lo sợ sẽ sớm đến với chúng thôi.

“Ngươi sẽ chết trong đau đớn, hay sẽ sống một cuộc sống còn đau khổ hơn trong một khoảng thời gian nhất định.”

Một khoảng thời gian nhất định. Cậu nghe thấy chủ nhân Hào quang Thống trị nói trong tâm trí mình.

–  Cậu có thể giữ hắn sống trong khoảng sáu tháng nữa nếu đặt lên hắn vài phong ấn. Nhưng sẽ khiến cái chết nhẹ nhàng hơn.

Hào quang Thống trị tiếp tục gửi thêm thông tin về con Rồng lai.

‘Sao ông ta lại làm thế?’

Cale tự hỏi, dẫu vậy, cậu vẫn bình tĩnh, nói ra những gì cần nói.

“Chỉ có địa ngục chờ đón ngươi, mặc kệ lựa chọn của ngươi là gì.”

Lần đầu tiên trong đời, con Rồng lai được phép lựa chọn.
Dẫu vậy, người đã cho hắn lựa chọn kia lại mang ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

–  Cơ thể hắn rồi sẽ bị nghiền nát thành từng mảnh trong sáu tháng. Sẽ chết mà không để lại bất kì dấu vết gì.

Đối với Rồng lai, nó chẳng phải địa ngục, nếu chỉ có vậy.
Thế nhưng, Cale đã lưu ý đến một thông tin mà Hào quang Thống trị đã nói cho cậu, cậu nhìn về phía con Rồng lai, hắn sẽ rơi xuống vực sâu không đáy nếu hắn ta lựa chọn được sống.

“Tất nhiên, cuộc đời sẽ yên bình hơn nếu chết đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com