C61-62
Edit + Beta: Vịt
Thẩm Gia Ngôn không lên tiếng, lẳng lặng xem anh muốn làm gì.
Hành lý của Thẩm Gia Ngôn không tính là nhiều, trong vali toàn là quần áo, mấy thứ đồ trang điểm, những cái khác còn có chút lộn xộn đặt trong túi xách.
Tạ Kế Hiên ngồi dưới đất, đeo mắt kính, nghiên cứu cẩn thận từng ngóc ngách vali, không buông tha một chút dấu vết. Lục xong một vali, lại đặt đúng theo nguyên dạng.
......
Còn biết quét dọn dấu vết!
Tuyệt đối không phải đang làm chuyện tốt.
Lục xong một vali, lại lật vali khác. Quần áo bên trên không có gì đẹp, lật tới phía dưới là áo lót của Thẩm Gia Ngôn. Tạ Kế Hiên cầm lấy một cái quần lót, nhìn hồi lâu, cũng không biết bên trên có gì đẹp hay không.
Nhìn một hồi, kẹp vào trong lưng quần.
......
Mắt mù rồi, Tạ Kế Hiên vừa rồi làm cái gì??
Thẩm Gia Ngôn sợ ngây người, quả thực không thể tin được hai mắt của mình, yểu thọ mà, Tạ đại tổng tài trộm đồ lót kìa!
Tạ Kế Hiên một chút không cảm thấy việc mình làm có gì không đúng, hài lòng vỗ vỗ, tiếp tục lục.
Anh đeo mắt kính, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng nhiều hơn chút nhu hòa, thoạt nhìn nhãn nhặn, rất cấm dục, trên người còn mặc đồ ngủ cha con đặt làm riêng, một thân vịt vàng nhỏ. Rõ ràng là đẹp trai ghẹo người lại đáng yêu, ai có thể nghĩ tới là tên biến thái trộm đồ lót chứ.
Advertisement / Quảng cáo
Thẩm Gia Ngôn không nhìn được nữa, "Anh đang làm gì."
Động tác Tạ Kế Hiên ngừng lại, giống như người máy bị kẹt, Thẩm Gia Ngôn đi xuống cầu thang, nhìn anh: "Sao lại lục đồ của em?"
Tạ Kế Hiên từ từ đứng lên, Thẩm Gia Ngôn đang chờ anh giải thích, cũng không tin trộm quần lót còn có lý do chính đáng gì.
Tạ Kế Hiên nói: "Anh đang mộng du."
"......"
Thẩm Gia Ngôn nói: "Mơ tới lục đồ của em gì đó hả?"
"Anh đang mộng du anh sao biết."
"......"
Thẩm Gia Ngôn tức cạn lời: "Vậy anh biết em là ai không?"
Tạ Kế Hiên nói: "Vợ anh."
......
Xem ra mộng du còn có thể khiến cho da mặt trở nên dày. Thẩm Gia Ngôn tức cười: "Ai là vợ anh, em là chồng anh biết chưa?"
Tạ Kế Hiên chẳng ừ chẳng hữ, ánh mắt chớp động: "Mông đau mới là thụ."
............
Sáng sớm mặt trời lên cao, trên giường sơ sinh nho nhỏ, một đôi mắt to lặng lẽ mở ra. Vừa mở mắt, chú ý đầu tiên chính là ngựa nhỏ màu đỏ và vịt nhỏ màu vàng đỉnh đầu, mặc dù trong đầu cũng không biết đây là màu gì, nhưng bị hấp dẫn. Tiếp đó thử lật mình.
Tay nhỏ chân nhỏ đã có sức lực nhất định, có thể chống đỡ thân thể nghiêng người. Theo phát triển của thị lực, từ từ có thể nhìn rõ nhiều đồ hơn.
Lúc mở to mắt tò mò thăm dò thế giới, nhóc nghe thấy tiếng cửa mở.
Có người đi về phía nhóc, không đợi tới gần, đã biết là ai.
Thẩm Gia Ngôn nghe được trên giường có động tĩnh, rầm rì giống như mèo con. Một tay ôm lấy nhóc con, không đợi đối diện tầm mắt, trước tiên mở miệng nhỏ không răng ra cười.
Lúc vừa sinh còn chưa thể thẳng cổ, hiện tại đã có thể không cần đỡ tay nữa. Thẩm Gia Ngôn trước tiên hôn khuôn mặt nhỏ ú thịt, bẹp một tiếng, nhóc con cười càng hăng say.
"Con thơm quá, cho bá bá một miếng."
Thẩm Gia Ngôn há mồm liền muốn cắn, "Áu u" một tiếng, nhóc con đạp, tay nhỏ nắm nắm, cùng bá bá của nhóc chơi quên trời đất. Tạ Kế Hiên ở bên ngoài nghe, một lát sau, nghe thấy động tĩnh bên trong, xoay người đi xuống lầu.
Thẩm Gia Ngôn xem xong Bảo Bảo, xuống lầu ăn cơm, nhìn thấy Tạ Kế Hiên đã ngồi ở bên cạnh bàn cơm, đang đeo kính đọc báo.
Trước kia đều sẽ chào buổi sáng, hôm nay lại không nghe thấy động tĩnh của Thẩm Gia Ngôn.
Tạ Kế Hiên ngẩng đầu: "Không có gì muốn nói sao?"
Thẩm Gia Ngôn kinh ngạc: "Tạ tổng anh không mộng du nữa?"
Lỗ tai Tạ Kế Hiên đỏ lên, "Anh mộng du sao?"
"Đúng thế." Thẩm Gia Ngôn gật đầu: "Gọi em là chồng, sinh con cho em."
"......"
Tạ Kế Hiên lắc đầu: "Anh chưa từng nói như vậy."
"Anh không phải không nhớ sao?"
Tạ Kế Hiên rất kiên định: "Suy nghĩ anh kiên định lắm, biết mình nên làm cái gì."
"......"
Biết mình nên trộm đồ lót sao?
Thứ hai, Thẩm Gia Ngôn tỉnh dậy liền rời đi. Sau đó có một cảnh phim ở nước ngoài, thừa dịp hiện tại bên kia thời tiết tốt, trước tiên tới quay xong, nếu không đợi đến mùa mưa rát khó bắt đầu, sẽ làm trễ tiến độ.
Nhân viên làm việc tổ phim đã mang dụng cụ qua, diễn viên bọn họ đi sau.
Sáng sớm, Thẩm Gia Ngôn ngồi trên xe lái tới sân bay, người lái là Tạ đại tổng tài.
Thẩm Gia Ngôn nói: "Ở nhà trông Bảo Bảo thật tốt, có chuyện gì gọi điện cho em."
Tạ Kế Hiên gật đầu: "Đừng quá nhớ anh."
"......"
Nghĩ nhiều quá rồi đấy anh đẹp trai.
Advertisement / Quảng cáo
Thẩm Gia Ngôn quả thật rất luyến tiếc, nhớ là chắc chắn. Đi xa nhà có người nhớ thương, loại cảm giác này tốt đẹp lại dằn vặt, lúc xuống xe, cảm giác luyến tiếc càng nghiêm trọng.
Hai người ôm nhau nói tạm biệt, Thẩm Gia Ngôn cười: "Giữ gìn thân thể, em rất nhanh sẽ về."
"Em đây là làm nũng sao?" Tạ Kế Hiên nói: "Anh chỉ có thể tiễn em tới đây, sẽ không giống như trong tưởng tượng của em, theo em lên máy bay cho em kinh hỉ."
"......"
Là tưởng tượng của anh đi.
Hậu quả của việc xem bá tổng quá nhiều. Thẩm Gia Ngôn lắc lắc đầu, kéo vali, "Em đi đây."
Tạ Kế Hiên dặn dò: "Không được đi theo người lạ, cho em đồ không được ăn, nếu như phát hiện có người nịnh nọt, không được phản ứng, bọn họ chỉ là thèm thuồng thân thể em, không phải người tốt."
"......"
Thẩm Gia Ngôn nói: "Nói như vậy anh không thèm thuồng thân thể em?"
Tạ Kế Hiên ngừng lại, mặt không biểu tình nói: "Anh không giống bọn họ."
Thẩm Gia Ngôn gật đầu: "Anh thật sự là người tốt." Đáng tiếc —
Thẩm Gia Ngôn phát xong thẻ người tốt liền đi, ở trên máy bay ngủ rồi tỉnh, sau khi lại tỉnh mới tới nơi, vừa nhìn bên ngoài, có lẽ là 3-4h chiều.
Trợ lý Đổng Hạ Lãng kéo vali lớn, đi theo Thẩm Gia Ngôn lên xe tới đón bọn họ, Thẩm Gia Ngôn nói: "Mang theo nhiều đồ vậy hả?"
Đổng Hạ Lãng cười: "Là bác em bảo em mang cho anh."
Tạ phu nhân? Thẩm Gia Ngôn có chút kinh ngạc, bà ấy muốn tặng mình đồ? "Bên trong là cái gì?"
"Anh Thẩm tự anh xem sẽ biết, bác không để cho em mở ra."
Thẩm Gia Ngôn dọc đường đi rất tò mò, chờ tới biệt thự, nhìn vali lớn trước mắt, suy đoán.
Cho dù là cậu, ra nước ngoài cũng chưa từng dùng vali lớn như vậy. Xem ra không ít đồ, là gì đây.
Búp bê? Thẩm Gia Ngôn có lần thật sự nhìn thấy có một nữ minh tinh bên trong vali chỉ đựng một con búp bê, nói là không có búp bê không ngủ được. Chăn? Quần áo? Thẩm Gia Ngôn bất đắc dĩ, nói không chừng là một quả bom hẹn giờ, cậu vừa mở ra liền nổ tung, được ồi, đây là nói giỡn.
Không đoán nữa, Thẩm Gia Ngôn mở ra, dù sao cũng sẽ không phải một vali đồ ăn vặt. Vừa kéo khóa ra, đồ vật bên trong liền tranh nhau ào ra, chờ hoàn toàn kéo ra, tung đầy đất.
Đồ ăn vặt.
......
Thẩm Gia Ngôn sợ ngây người, quả thực không thể tin được hai mắt mình, Tạ phu nhân vậy mà tặng cho cậu một vali lớn đồ ăn vặt sao? Còn đủ loại đều có, sữa chua, bánh quy, khoai tây chiên, bò khô —
Phân lượng có thể ăn được 1 năm rưỡi.
Nhìn đồ ăn vặt đầy đất, Thẩm Gia Ngôn chỉ cảm thấy bất đắc dĩ lại buồn cười.
Tạ phu nhân hết sức thấp thỏm gọi điện thoại, đối diện Đổng Hạ Lãng nhận rất nhanh. Tạ phu nhân không hài lòng, "Sao giờ mới nhận hả."
"...... Kêu hai tiếng cháu đã nhận rồi bác."
Tạ phu nhân nói: "Thế nào, Thẩm Gia Ngôn ăn hết chưa?"
"......" Heo cũng không thể ăn hết lập tức, đều có thể dự trữ qua mùa đông. Đổng Hạ Lãng nói: "Chưa ạ."
"Sao chưa ăn hả, không ngon sao?" Đây nhưng là hoàn toàn dựa theo đề nghị của Tống Mĩ Hân ăn hàng thâm niên chọn mua, không thể nào không ngon.
Đổng Hạ Lãng để trấn an bác y, nói: "Ăn một ít, nhưng đồ ăn vặt cũng không thể làm món chính, còn phải để bụng ăn cơm không phải sao."
Tạ phu nhân suy nghĩ một chút đúng vậy, hơi đặt trái tim xuống, "Nó không vui lắm à?"
Nghĩ tới khuôn mặt tươi cười khó nói hết của Thẩm Gia Ngôn, Đổng Hạ Lãng nói: "Vui lắm, ai có thể cự tuyệt đồ ngon chứ."
Y cười: "Bác đối với anh Thẩm quá tốt."
"Bác chỉ là mua nhiều quá sợ quá hạn, cháu đừng nghĩ quá nhiều."
"......"
Tạ phu nhân vui vẻ, thích thú nói: "Cháu chờ đấy, bác lại gửi một ít cho cháu."
"......"
Đổng Hạ Lãng còn không đợi cự tuyệt, Tạ phu nhân đã kích động cúp điện thoại. Đổng Hạ Lãng rầu rĩ, hai hôm nữa, anh Thẩm đã có thể ở nước ngoài mở cửa hàng bán đồ ăn vặt.
Tống Mĩ Hân ăn đồ ăn vặt đi ra ngoài rót đồ uống uống, Tạ phu nhân nhanh chóng kéo cô nàng qua, "Trước tiên đừng ăn, cháu lại đi mua cho bác ít đồ ăn vặt."
"Vẫn muốn cho Thẩm Gia Ngôn ạ, anh ấy có thể ăn hết sao?" Cho dù ăn hàng như cô nàng, cũng phải gặm 3 ngày 3 đêm a!
Advertisement / Quảng cáo
"Ai nó cho nó, bác tự ăn không được sao."
Cho một ngày nghỉ sai giờ, tổ phim liền bắt đầu. Quay xong lượng công việc một ngày, đã là buổi tối, lúc ở chỗ này của Thẩm Gia Ngôn buổi tối, Tạ Kế Hiên bên kia vẫn là ban ngày, rửa mặt xong liền chuẩn bị ngủ, trước khi sắp ngủ, đột nhiên muốn gọi video với Tạ Kế Hiên.
Lúc gọi qua, chưa tới một lát đã kết nối, Tạ Kế Hiên xem ra đang làm việc, bất quá không phải ở công ty, mà là ở nhà.
Giống như phong cách nhất quán của anh, mặc T-shirt đen đơn giản. Loại T-shirt đen này thật sự rất tôn lên anh, thoạt nhìn vừa lạnh lùng lại mê người, cho dù ngày nào cũng nhìn, có đôi khi cũng sẽ bị đẹp trai tới.
Thẩm Gia Ngôn nói: "Anh đang làm gì thế?"
Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình nói: "Làm việc." Vừa nói điều khiển con chuột tắt album ảnh LP, phóng to màn hình trò chuyện video.
"Vất vả quá."
"Còn em." Tạ Kế Hiên hỏi: "Ở nước ngoài vẫn thích ứng chứ?"
"Rất tốt." Nơi này nhiệt đới, có biển và cây dừa, phong cảnh mê người, công việc hơi mệt mỏi, nhưng có cảnh đẹp xem, sẽ không cảm thấy quá mệt mỏi.
Thẩm Gia Ngôn vốn tựa vào giường, ngại máy tính quá nặng, liền đặt máy tính trên giường, nằm úp sấp video với Tạ Kế Hiên. Cậu mặc đồ ngủ rộng thùng thình, vừa nằm sấp như vậy, cảnh sắc trước ngực nhìn không sót gì.
Con ngươi Tạ Kế Hiên hơi co lại, không tự chủ được liền bị phong cảnh nơi đó hấp dẫn, càng nhìn sắc mặt càng đỏ. Càng miễn bàn Thẩm Gia Ngôn vừa tắm xong, trong làn da trắng đỏ bừng, quả thực là đại sát khí!
Thẩm Gia Ngôn thấy Tạ Kế Hiên không được tự nhiên, không ngừng đổi chân vểnh lên.
"Anh sao thế Tạ tổng?"
Mắt Tạ Kế Hiên nhìn ngực Thẩm Gia Ngôn, hừ một tiếng: "Em đang quyến rũ anh sao? Đáng tiếc nội tâm anh không có chút chấn động nào."
"......"
____
Edit + Beta: Vịt
Tạ đại tổng tài nội tâm không có chút chấn động nào dứt lời lại thay đổi tư thế, cả lỗ tai đều đỏ, "Không bị quyến rũ" chăm chú nhìn ngực Thẩm Gia Ngôn.
Thẩm Gia Ngôn cúi đầu nhìn ngực, rốt cục biết Tạ Kế Hiên nói lời này có ý gì.
Chỉ thấy Thẩm Gia Ngôn trước màn hình ngồi dậy, cảnh đẹp "Không chút nào chấn động" trong miệng Tạ Kế Hiên biến mất bên ngoài màn hình, tầm mắt Tạ Kế Hiên đi tới cùng, không nhìn thấy mỹ cảnh, chỉ thấy một mảnh không khí.
Thẩm Gia Ngôn lui lui về sau, ngồi nói chuyện cùng Tạ Kế Hiên.
Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình nói: "Em đây là dục nghênh còn cự sao?"
"......"
Thẩm Gia Ngôn nghĩ, cậu ngồi dậy, Tạ Kế Hiên nhìn không thấy ngực cậu nữa, nhưng, trên người không nhìn thấy, không phải còn có nửa người dưới sao. Vừa lúc Thẩm Gia Ngôn ngồi dậy, tầm mắt Tạ Kế Hiên liền ngang hàng với nơi kia.
Thẩm Gia Ngôn nhìn ánh mắt không chút xấu hổ của Tạ Kế Hiên, không lời nào để nói.
Nội tâm đã nói là không có chút chấn động nào đâu!
Thẩm Gia Ngôn nói: "Tạ tổng, em muốn ngủ."
"Máy tính đừng tắt."
Advertisement / Quảng cáo
"Làm gì."
Mắt Tạ Kế Hiên chợt lóe: "Anh chỉ nhìn thôi không làm gì."
Câu trả lời này sao kỳ quái vậy.
Thẩm Gia Ngôn liền đặt máy tính trên tủ đầu giường, dựa theo yêu cầu của Tạ Kế Hiên đối diện giường cậu. Mệt mỏi cả ngày, Thẩm Gia Ngôn thật sự buồn ngủ, chưa đến một lát đã ngủ mất.
Nửa đêm dậy đi toilet, nhìn thấy video vẫn mở, Tạ Kế Hiên cúi đầu đang xem văn kiện. Mấy tiếng trước còn mặc T-shirt đen, không biết thay một cái màu xám tro lúc nào. Tóc cũng ẩm ướt, thoạt nhìn giống như vừa tắm xong.
Thẩm Gia Ngôn không lên tiếng, lập tức lại ngủ, chờ lại mở mắt ra chính là buổi sáng, Tạ Kế Hiên dường như định ngủ, chỉ là T-shirt màu xám tro trên người lại biến thành màu trắng. Cậu ngủ 1 giấc, người này thay áo hai lần, lúc ở nhà không phát hiện người này thay quần áo chịu khó như vậy.
"Tạ tổng, điều hòa hỏng sao?"
Tóc Tạ Kế Hiên ướt nhẹp, đều bị anh vuốt tới phía sau, lộ ra cái trán trơn bóng đầy đặn. Ánh mắt ngẩng đầu nhìn cậu còn có chút mê ly chưa tan hết, trái tim Thẩm Gia Ngôn bất ngờ không kịp đề phòng đập lỡ một nhịp.
"Không."
"Vậy sao cứ tắm thế, nóng vậy sao?"
Ánh mắt Tạ Kế Hiên lập lòe, "Em không ở nhà còn không cho anh tắm sao?"
"......"
Thẩm Gia Ngôn nghe không hiểu, lúc ở studio quay phim đột nhiên nhớ tới lời Tạ Kế Hiên, liên tưởng đến ánh mắt mê ly của anh, đột nhiên linh quang chợt lóe, giác ngộ, ngay sau đó mặt liền đỏ.
Đổng Hạ Lãng đang ăn đồ ăn vặt, đừng nói, mấy đồ ăn vặt mà bác y mua rất ngon, "Anh Thẩm, anh sao thế?"
Thẩm Gia Ngôn âm thầm chửi một câu, lắc lắc đầu, nghĩ thầm sau này đánh chết cũng không video với Tạ Kế Hiên nữa.
Tạ phu nhân hai hôm nay thích lên mạng mua đồ ăn vặt, Tống Mĩ Hân động thủ, bà chịu trách nhiệm chỉ huy phía sau. Tống Mĩ Hân hết sức vui vẻ, mua đồ ăn vặt cho Thẩm Gia Ngôn, cô cũng có thể dính theo chút thơm lây, chuyện bao tốt.
Hai người đang thảo luận bánh quy nhỏ vị mặn hay vị ngọt ngon, thấy quản gia gõ cửa đi vào, nói với Tạ phu nhân trong nhà khách tới.
Tạ phu nhân đi ra ngoài vừa nhìn, đến không phải ai khác, là anh trai và em gái bà.
Bà và người nhà mẹ đẻ bình thường căn bản không liên lạc, ngay cả ngày lễ ngày tết cũng chỉ là tặng quà rồi về, người không gặp được. Hôm nay không có chuyện gì không tới điện tam bảo, tuyệt đối không phải chuyện gì tốt đẹp.
"Anh cả, em gái."
"Khả Thục." Anh cả Đổng Kiến Thanh vẻ mặt tươi cười, "Lâu lắm không gặp, em thật là càng sống càng trẻ tuổi, anh trai em anh đây thật sự già rồi."
"Tới ngồi đi." Em gái Đổng Khả Oánh nhanh chóng kéo Tạ phu nhân ngồi xuống, "Chị, chị gần đây bận gì thế, em gọi điện cho chị sao chị không nhận?"
"Em gọi sao? Chị không nhận được."
Đổng Khả Oánh ngượng ngùng cười cười, hai năm trước mụ ở trước mặt chị gái mụ ám hiệu mình thích dây chuyền đá quý nhãn hiệu nào đó, nghĩ tới chị gái mụ có tiền như vậy, mua dây chuyền đá quý còn không phải mấy chuyện vặt. Kết quả mãi tới năm mới, cũng không đưa cho mụ, đối với em gái ruột hẹp hòi keo kiệt như vậy, cũng không cần thiết lui tới. Đổng Khả Oánh lúc thay số điện thoại, cũng không nói với Tạ phu nhân.
Cũng không biết số mà anh trai mụ cho mụ có đúng hay không, trong lòng mụ có quỷ, liền kéo đề tài.
"Kế Hiên đâu?"
Tạ phu nhân không trả lời, nói với hai người: "Các người có chuyện gì sao?"
Đổng Kiến Thanh lười vòng vo: "Khả Thục, anh nghe nói Kế Hiên kết hôn với một người đàn ông?"
"Đúng vậy." Tạ phu nhân đối với mấy người anh em này của bà không quá thân thiết, nói chuyện cũng không lạnh không nóng.
"Sau này con nối dõi nhưng là vấn đề lớn, anh nói trước, em nếu muốn con cái chỗ bọn anh tới làm con thừa tự cũng không phải không có khả năng."
Hóa ra là hướng tới vụ này, Tạ phu nhân cười cười: "Không phải còn có Tạ gia sao, không phiền các người xuất lực."
"Em nhưng đừng nói, chuyện này chính là Tạ Kính Đông bảo bọn anh tới nói với em một tiếng, Tạ gia mắt thấy sắp đứng về phía hắn, em càng đừng nghĩ tới con cái." Đổng Kiến Thanh ôn tồn: "Em á, lớn tuổi vậy rồi, có thể bỏ qua thì bỏ qua, phân cao thấp với Tạ Kính Đông đối với em có lợi gì."
Đổng Khả Oánh gật đầu: "Chị, hai đứa nó mắt thấy không sinh được con, chị không bằng hợp tác với Tạ Kính Đông, hắn không phải còn có một đứa con riêng sao, bảo hắn lại sinh một đứa, chị ôm tới. Như vậy chị vẫn như cũ có thể ngồi vững vị trí Tạ phu nhân, không ai có thể uy hiếp chị."
Tạ Kính Đông mặt mũi ở đâu ra muốn bà ta nuôi con của tiểu tam, bà chưa bóp chết coi như không tệ.
Advertisement / Quảng cáo
Gặp người nhà mẹ đẻ nhiều năm như vậy, vẫn như cũ làm cho người ta không vui.
Thời điểm mấu chốt chưa từng trợ giúp bà thì thôi, còn thích khiến bà xui xẻo, bà muốn làm thế nào, chưa tới phiên bọn họ nói chuyện.
"Về nói với Tạ Kính Đông, con chúng tôi sẽ có, không cần ông ta bận tâm."
Đổng Kiến Thanh thấy càng khuyên tính tình càng lớn, hừ lạnh một tiếng, hôm nay không nghe vào lời của hắn, sau này hối hận là mày!
Dù sao hắn lời đã mang tới, hắn thật sự vội vã muốn xem chuyện cười của Tạ phu nhân và Tạ Kế Hiên, dù sao vô luận thế nào, bọn họ cũng phải hướng Tạ Kính Đông cúi đầu!
Đuổi hai người đi, Tạ phu nhân lại lâm vào trầm tư. Tạ gia không thể nghi ngờ là đứng ở phía Tạ Kính Đông, bà không phải không nghĩ đến, nhưng không nghĩ tới ngay cả người nhà đẻ của bà vậy mà cũng có thể nói. Hai người này đều thích tiền, cái gọi là có tiền có thể ma xui quỷ khiến, nhất định là cầm tiền rồi.
Tạ phu nhân cũng lại lần nữa nhìn thẳng vấn đề này.
Chuyện con cái rốt cuộc phải làm sao đây?
Thẩm Gia Ngôn ngồi ở studio, vừa quay xong, cậu đang tẩy trang. Đợi lát nữa còn có một phần phải quay. Nhưng đợi một lát, phó đạo diễn tới đây nói kéo dài một tiếng nữa.
Rảnh rỗi không có chuyện gì, Thẩm Gia Ngôn mở điện thoại ra, vừa lúc Tạ Kế Hiên gửi tới hai tấm hình cho cậu. Chỉ thấy Bảo Bảo nằm trên giường, ngẩng đầu đối diện ống kính, mở miệng cười khoan khoái. Khuôn mặt nhỏ ú thịt, dáng vẻ ngẩng đầu rất tốn sức, nhưng bởi vì rất hiếu kỳ đối với thế giới này, liền có tinh thần kiên trì.
Thẩm Gia Ngôn cầm điện thoại xem hồi lâu, thích không chịu nổi.
Cậu ở đây lên mạng có chút không tiện, giám sát cũng không thể xem, hai tấm hình Tạ Kế Hiên gửi thật sự giải khát cậu.
Cậu vốn không định gọi điện thoại cho Tạ Kế Hiên, muốn lơ người này hai hôm, nhưng buổi tối lúc không ngủ được, có chút không nhịn được. Lúc này, bên ngoài đang mưa. Trước kia cậu đi xa hơn nữa cũng không nhớ nhà, nhưng sau khi có Tạ Kế Hiên và Bảo Bảo, cậu nhớ. Còn cực kỳ nhớ.
Thật đúng là bị Tạ Kế Hiên nói trúng.
Lúc điện thoại gọi qua, rất nhanh được nhận.
Thẩm Gia Ngôn trong lúc nhất thời không biết nói gì mới được.
Hai bên đều im lặng, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở mơ hồ, cho dù cứ như vậy không nói lời nào, Thẩm Gia Ngôn cũng cảm thấy rất thoải mái.
Một hồi lâu, Tạ Kế Hiên mở miệng: "Vẫn chưa ngủ?"
"Tạ tổng đang làm gì thế? Đang xem album ảnh LP "tắm" sao?"
Tạ Kế Hiên nói: "Không nay không tắm nữa."
"Tại sao?"
Tạ Kế Hiên nói: "Nghỉ ngơi dưỡng sức."
"......"
Lúc này, Tạ Kế Hiên ở bên kia không biết nói cái gì, tiếp theo Thẩm Gia Ngôn nghe thấy âm thanh răng rắc, "Anh ở nhà sao?"
"Anh ở bên ngoài."
Thẩm Gia Ngôn nói: "Trong nhà có đầu bếp còn muốn đi ra ngoài ăn cơm sao?" Nghe âm thanh bên kia còn rất ầm ĩ, không giống như là nơi hạng sang gì: "Bảo vệ tốt bản thân, đừng để người khác chiếm tiện nghi."
Tạ Kế Hiên đè ép khóe miệng: "Em ghen sao?"
"......"
Không phải ai cũng thích làm vại dấm cám ơn.
"......"
"Em là nói đừng để trộm chiếm tiện nghi."
"Ừ." Tạ Kế Hiên gật gật đầu: "Em yên tâm, chỉ có em có thể chiếm tiện nghi của anh."
......
Ai muốn chiếm hả.
Advertisement / Quảng cáo
Tạ Kế Hiên nói: "Anh gần đây bận lắm, không có thời gian tới thăm em, em không cần đợi đâu, mau ngủ đi."
"......"
Thẩm Gia Ngôn buôn chuyện buồn ngủ liền cúp điện thoại. Nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ, lúc này, mưa bên ngoài càng rơi càng lớn, căn biệt thự mà bọn họ thuê, mặc dù ở nội thành, nhưng sinh thái bảo vệ môi trường tốt, cho dù ở trong thành cũng khắp nơi đều có thể nhìn thấy màu xanh biếc từng mảng.
Lúc này mưa, nước mưa gõ vào trên cây chuối tây, rầm rầm, giục người đi ngủ.
Lúc Thẩm Gia Ngôn đang muốn ngủ, cửa bị gõ vang.
Cậu kêu một tiếng tiến vào, cho rằng Đổng Hạ Lãng tới kiểm tra cửa sổ cho cậu, liền không dậy, nghiêng người nằm trên giường, tiếp tục ngủ của mình.
Đợi một hồi, không nghe thấy động tĩnh gì, nghĩ tới Đổng Hạ Lãng lúc đi khẳng định sẽ đóng cửa cho cậu, liền không động đậy. Nhưng không tới một lát, Thẩm Gia Ngôn cảm giác có người ở bên giường cậu ngồi xuống, lúc cậu muốn xoay người, đèn bàn sáng duy nhất bị người tắt, căn phòng lập tức lâm vào bóng tối.
Thẩm Gia Ngôn sợ hết hồn, biết Đổng Hạ Lãng chắc chắn sẽ không giỡn cậu như vậy, nhảy dựng lên muốn xuống giường, lại bị người chặn ngang ôm lấy, một lần nữa ấn về trên giường.
Không thấy rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy đường viền mơ hồ, người kia bịt miệng cậu, từ từ cúi người.
Hơi thở càng ngày càng gần, người kia dán vào lỗ tai cậu, âm thanh rất trầm: "Đừng kêu, cậu kêu rách họng, cũng sẽ không có ai tới cứu cậu đâu."
"......"
___________
Tên nào đó muốn chơi hiếp dâm play =))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com