C67-69
Edit + Beta: Vịt
Lúc Tạ Kế Hiên nhận được điện thoại đang họp, đội trưởng an ninh ở trong điện thoại nói với anh, có một nữ sĩ họ Đổng tự xưng là mẹ anh, nhất định muốn vào xem một chút, hắn không khuyên được, chỉ có thể gọi điện thoại tới trưng cầu ý kiến.
Trong khu dân cư cao cấp này, tất cả đều là người có tiền có thân phận, nữ sĩ gây chuyện này nhìn cũng là không giàu sang thì cũng cao quý, hắn không dám mạnh mẽ cự tuyệt, cũng không thể đáp ứng, cho nên liền gọi điện thoại cho Tạ Kế Hiên.
15 phút sau, Tạ Kế Hiên chạy ô tô tới. Một cái nhìn thấy Tạ phu nhân đang giằng co với người ta.
"Mẹ, sao mẹ —"
Tạ Kế Hiên lời còn chưa nói hết, đã bị Tạ phu nhân kéo đến một bên, nhíu mày nói: "Con tới làm gì?"
"...... Con còn muốn hỏi mẹ đấy." Tạ Kế Hiên vẻ mặt bất đắc dĩ, "Mẹ sao biết con ở đây?"
Tạ phu nhân lẽ thẳng khí hùng nói: "Mẹ là mẹ con!"
"...... Mẹ hãy giải thích cẩn thận, mẹ có phải tìm người điều tra con hay không?"
Chuyện này rốt cuộc là Tạ phu nhân không chiếm lý, nhưng bà cũng không phải vì tốt cho con trai sao.
Bà sở dĩ không gọi điện thoại cho Tạ Kế Hiên, chính là muốn tự mình giải quyết, điều tra ra "bảo bối" trong miệng Thẩm Gia Ngôn rốt cuộc là ai. Nếu hiểu lầm vậy thì tất cả đều vui vẻ, nếu thật sự ngoại tình, dù gì cũng cho con trai một thời gian hòa hoãn, bà làm mẹ trước tiên giải quyết xong.
Aiiii, chuyện này làm, rốt cuộc vẫn không giấu được Tạ Kế Hiên.
Advertisement / Quảng cáo
Bà cũng biết mình trước kia làm không đúng, hại con trai dọn nhà cũng không nói với bà. Chuyện này bà nếu không giải thích rõ ràng, sợ con trai lại giận bà.
Nhưng nói thế nào được đây.
Tạ phu nhân suy nghĩ hồi lâu, "Mẹ chính là muốn xem xem con bình thường ở đâu, cái này chẳng lẽ có gì không thể sao?" Bà nghĩ lại nghĩ, vẫn cảm thấy chuyện bà nghi ngờ Thẩm Gia Ngôn đội nón xanh cho anh không thể dễ dàng nói ra.
Tạ Kế Hiên thở dài: "Mẹ thật là muốn làm là làm, trực tiếp hỏi con không được sao."
Tạ phu nhân nhẹ nhàng nói: "Con quả nhiên ở đây, bọn họ đều biết điện thoại của con." Bà chỉ chính là bảo an.
Tạ Kế Hiên nhưng không dẫn bà vào, "Mẹ trước về đi, chuyện này chờ sau này có thời gian lại nói."
"Mẹ chỉ xem nhà, khó khăn vậy sao?"
"Hôm nay con bận lắm, không thể vào cùng mẹ."
"Vậy mẹ tự —" Tạ phu nhân đột nhiên ngừng miệng: "Vậy cũng được, hôm nào cũng được." Tính tình con trai bà rõ nhất, nói một không hai, bạn muốn ép nó cũng không được.
Không thể cứng, vậy thì dùng trí.
Đội trưởng an ninh thấy Đổng nữ sĩ là mẹ của Tạ tổng tài, yên lòng. Hắn đã nói, mượn 100 lá gan, cũng không ai dám giả mạo mẹ Tạ Kế Hiên.
"Đều là hiểu lầm, xin nhị vị thứ lỗi."
Tạ phu nhân hòa khí: "Không liên quan tới các cậu, đều tại bất động sản của nó nhiều quá, dọn tới dọn lui cũng không nói với tôi, còn phải người làm mẹ tôi đây đích thân đến tìm. Phiền các cậu rồi, hôm nay tôi không vào, giờ cũng trưa rồi tôi phải về nghỉ ngơi."
"Vâng vâng vâng, ngài đi thong thả."
Tạ Kế Hiên nói xin lỗi đưa người về nhà.
Lúc quay lại ăn cơm với Đỗ Tử Tửu nói đến chuyện này. Anh hiện tại cũng rất rầu rĩ, phải nói với mẹ anh chuyện con cái thế nào.
"Đừng thấy bọn tao có team nghiên cứu quốc tế chuyên môn, nhưng cũng rất bí mật, không tham dự giao lưu học thuật bình thường. Người bình thường nhưng không biết nam nhân biết sinh con, cũng không tiếp nhận được. Nhưng cũng có người có thể tiếp nhận, mày phải suy nghĩ thật kỹ nói với mẹ mày thế nào, ngàn vạn đừng dọa bà ấy."
Chuyện này, Tạ Kế Hiên rất lâu trước đây đã suy nghĩ.
Trước kia Tạ phu nhân không chấp nhận Thẩm Gia Ngôn, càng đừng nhắc tới nói với bà Thẩm Gia Ngôn biết sinh con, bà nếu không tiếp nhận được, chuyện không phải càng khó giải quyết sao. Mà tình huống bây giờ chuyển biến tốt, nhưng không biết mở miệng thế nào, thật vất vả phát triển theo hướng tốt, Tạ Kế Hiên chỉ sợ sau khi nói, chuyện tốt biến thành xấu.
Nhưng luôn phải giải quyết.
Đỗ Tử Tửu an ủi: "Mày đừng lo lắng quá, chỉ là tốn chút thời gian, mẹ mày không giống kiểu người hồ đồ mất linh. Thật sự không được, tao có thể đi giải thích với bà ấy, từ từ làm."
Tạ Kế Hiên về nhà ôm Bảo Bảo đi dạo. Nhóc con gặm núm vú cao su, mắt to đen trắng rõ ràng nhìn nhìn đó, nhìn nhìn kia, làm một bong bóng nước miếng.
Tạ Kế Hiên lau sạch cho nhóc, thuận tay nhéo khuôn mặt nhỏ ú thịt của nhóc, lại không nhịn được chọt chọt. Nhóc con vui vẻ, đạp chân tay, nhóc luôn có thể tự dưng vui vẻ, cười hai tiếng, hai bá bá liền cảm thấy nhìn thấy thiên sứ.
Tạ Kế Hiên cọ cọ tay thịt nhỏ của nhóc, nhóc con cực kỳ vui vẻ.
Thẩm Gia Ngôn đúng lúc nghỉ ngơi, vừa nhìn giám sát, liền nhìn thấy Tạ Kế Hiên đang chơi với Bảo Bảo. Bức ảnh cha con biết bao đẹp, Thẩm Gia Ngôn đầy mặt ôn nhu nhìn, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa, nhìn thấy Đổng Hạ Lãng cầm điện thoại hướng về phía cậu.
"Hôm nay phải chụp hậu trường sao?" Bọn họ cũng phải chụp hậu trường gì đó, sau này tung lên mạng để cho mọi người hiểu hơn chút quá trình quay phim.
Đổng Hạ Lãng chột dạ để điện thoại xuống, lắc lắc đầu, ánh mắt chớp động.
Thẩm Gia Ngôn hai ngày gần đây đã chú ý tới Đổng Hạ Lãng, còn tưởng cậu hiểu lầm, hóa ra thật sự đang chụp cậu sao. Thẩm Gia Ngôn có chút không giải thích được: "Không phải hậu trường, em đang chụp cái gì?"
Đổng Hạ Lãng nói quanh co: "Em, em muốn học chụp ảnh."
"Đưa di động cho anh xem xem." Thẩm Gia Ngôn ôn hòa nói. Cậu luôn cảm thấy có điểm không đúng.
Đổng Hạ Lãng chỉ có thể đưa di động cho Thẩm Gia Ngôn, trong lòng thở dài, chức vị trợ lý của y e là không giữ được, hi vọng anh họ đừng đập chết y.
Thẩm Gia Ngôn kiểm tra, không chỉ hôm nay, hôm kia hôm qua cũng chụp cậu.
"Em chụp anh làm gì?" Thẩm Gia Ngôn không có ý tứ trách mắng, chỉ muốn hỏi rõ ràng. Đứa nhỏ Hạ Lãng này làm việc tự hiểu rõ, chụp cậu nhất định có nguyên nhân gì đó.
Không có biện pháp, Đổng Hạ Lãng chỉ có thể nói đầu đuôi.
Thẩm Gia Ngôn sau khi nghe xong không biết nói cái gì cho phải, xem ra chụp trộm thật sự là di truyền của Tạ gia.
Advertisement / Quảng cáo
Xã hội a xã hội, không dám chọc.
Thẩm Gia Ngôn nói chuyện này với Tạ Kế Hiên, không phải chuyện gì lớn, chỉ là khiến cậu giật mình thôi, "Tạ tổng, nhà các anh có phải từng có quá khứ gì không tốt hay không, sao mọi người đều thích chụp trộm như vậy?"
Tạ Kế Hiên thật lâu không lên tiếng.
"Anh không chụp trộm."
"......" Vậy mấy tấm hình kia đều là giả hả.
"Anh không chụp trộm thì hơn 10 nghìn tấm trong máy tính là cái gì?"
Tạ Kế Hiên nói đương nhiên, "Lúc anh chụp em không nhìn thấy có thể trách ai?"
"............"
Muốn đánh người.
Thẩm Gia Ngôn nói: "Anh có phải thiếu mất tên ở giữa không hả, kỳ thực tên đầy đủ là, Tạ · không nói đạo lý · Kế Hiên."
"Hừm."
Thẩm Gia Ngôn nói: "Em bảo Hạ Lãng tiếp tục chụp cho mẹ anh xem, chỉ cần không chụp lúc diễn là được.
Tạ Kế Hiên cũng không có cách với Tạ phu nhân.
"Vậy thì để bà ấy xem đi, đối với kiểu người thích chụp trộm này thật sự không lời nào để nói."
"......"
Sao anh không nói mình không lời nào để nói?
Thấy Thẩm Gia Ngôn không trách y, Đổng Hạ Lãng mạnh mẽ thở phào, tâm tình nặng nề nhận được cứu rỗi. Dựa theo Thẩm Gia Ngôn nói, sẽ không nói với Tạ phu nhân y bị phát hiện. Hàng ngày quay video ngắn tiện tay từ chỗ Tạ phu nhân cầm phần thưởng cuộc sống nhỏ trải qua còn rất thoải mái.
Tạ phu nhân nhưng không quá dễ chịu.
Mắt thấy, ngày họp ngày từng ngày tới gần, bà nhưng vẫn không biết nói với Tạ Kế Hiên thế nào, nhưng cái này còn không phải khiến bà để ý nhất.
Hiện tại trong lòng bà nghĩ đều là Thẩm Gia Ngôn có phải bên ngoài có người hay không.
Tạ phu nhân không nhịn được, qua 2 ngày lại tới biệt thự bờ biển, lúc này bảo an thoải mái cho bà qua.
Dù sao ai cũng không muốn khiến Tạ đại tổng tài ngột ngạt.
Đội trưởng an ninh còn chỉ đường cho Tạ phu nhân, rất dễ tìm, chỗ Tạ Kế Hiên ở là khu biệt thự ngắm cảnh biển đẹp nhất.
Tạ phu nhân một đường ngồi xe đi về phía trước, rất nhanh tới nơi.
Cửa lớn khóa chặt, từ cửa có thể nhìn thấy lầu hai hướng lên trên. Tạ phu nhân nhìn chung quanh, chim hót hoa thơm, gió biển chậm rãi thổi qua, khiến cho người ta tâm tình thoải mái. Con trai ngoan của bà còn rất biết chọn chỗ, trong vườn hoa trồng hoa tường vi leo tường, bên cạnh còn có xích đu, cầu trượt, nhìn rất có hơi thở của nhà.
Trên bãi cỏ còn có một cái cây, đó là cây ăn quả hay là hoa, Tạ phu nhân cũng không biết.
Tạ phu nhân đang rầu rĩ vào cửa thế nào, cửa lớn đột nhiên mở ra, bên trong có người lái xe ra ngoài.
Tạ phu nhân giật mình, bà nhưng đã nghe ngóng Tạ Kế Hiên không ở nhà mới tới, làm sao trong nhà còn có người chứ? Bà đang muốn trốn, xe ngừng lại, thư ký Hoàng từ trên xe bước xuống, cung kính nói: "Phu nhân, sao bà cũng tới?"
Thư ký Hoàng tới cầm tài liệu cần dùng cho Tạ Kế Hiên, đi tới cửa lại nhìn thấy Tạ phu nhân ở đây, còn tưởng mình nhìn lầm.
Tạ phu nhân vừa thấy là hắn, vội vàng nhân cơ hội qua cửa, "Tôi tới đưa chút đồ ăn cho Kế Hiên."
"Tạ tổng hiện tại không có nhà, ở công ty ạ, nếu không bà hôm nào lại tới nhé, tôi đưa bà tới công ty."
Một người hai người đều bảo bà hôm nào lại tới, rốt cuộc có cái gì không thể để cho bà thấy, không phải căn biệt thự thôi à.
Không để cho bà nhìn, bà càng phải xem xem.
Bước chân Tạ phu nhân không ngừng, hùng hổ đi về phía biệt thự, thư ký Hoàng vội vàng gửi tin cho Tạ Kế Hiên, nhấc chân đi theo.
Tạ phu nhân còn chưa vào cửa đã bị người cản, Tạ Kế Hiên thuê bảo tiêu 24h trông chừng, không quen biết tuyệt đối không cho vào cửa. Bảo tiêu chưa từng gặp Tạ phu nhân, đương nhiên phải ngăn bà lại.
Advertisement / Quảng cáo
Tạ phu nhân tức giận: "Tôi là mẹ nó, tôi thăm nhà con mình cũng không được sao?"
"Vị này là Tạ phu nhân, mẹ của Tạ tổng." Thư ký Hoàng vội vàng thay Tạ phu nhân nói rõ thân phận, bảo tiêu mà Tạ Kế Hiên thuê thủ đoạn độc ác, đối với người quấy rầy không ngừng ra tay không thương lượng.
Nghe thư ký Hoàng nói chuyện, bảo tiêu mới bằng lòng thả người. Tạ phu nhân không nghĩ tới bảo tiêu nghe thư ký nhỏ, không nghe bà, điều này làm cho bà có chút buồn bực.
Vào cửa, đi dạo một vòng, cái gì cũng không nhìn thấy, Tạ phu nhân có chút nhụt chí: "Bình thường chỉ hai đứa nó ở đây?"
Thư ký Hoàng gật đầu: "Còn có bảo mẫu và bảo tiêu, một đầu bếp."
"Còn có đầu bếp nữa, xa xỉ như vậy."
Tạ phu nhân tới, bảo mẫu đầu bếp đều tới chào hỏi. Bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tạ phu nhân, hết sức câu nệ, hỏi gì đáp đó, cẩn thận không muốn nói sai lời.
Bảo mẫu nhìn thời gian, chờ Tạ phu nhân đi xong đút sữa cho Bảo Bảo, Bảo Bảo có thời gian đút sữa cố định, hiện tại đã quá 3 phút.
Kết quả Tạ phu nhân ngồi trên sofa không nhúc nhích.
Tạ phu nhân đang suy nghĩ chỗ nào khả nghi, trong tai đột nhiên truyền đến tiếng khóc nhỏ bé yếu ớt, một lần mạnh hơn một lần, lúc đầu bà còn cảm thấy mình nghe nhầm, một lát sau, chờ âm thanh lớn, bà rất xác định không phải mình ù tai.
_____________
Thế là đi tới chặng cuối bộ này rồi các cô ạ:(((( nhanh quá mất thôiii. Tui sẽ cố gắng xong trước khi tui chuẩn bị thi cuối kỳ này và dự là sau bộ này tui sẽ tạm dừng edit 1 vài tháng, 1 là để tìm truyện thích hợp, 2 là để tui thi IELTS với ôn tốt nghiệp TT-TT
_______
Edit + Beta: Vịt
**** Từ chương này trở đi tui sẽ đẩy nhanh tốc độ chút, hôm nào không phải đi học tui sẽ đăng 2c, còn không vẫn là 1 chương nhe
Có người đang khóc.
Nghe âm thanh còn là trẻ con.
Tạ phu nhân trong lòng cả kinh, yên lành ở đâu ra trẻ con?
"Trong nhà có trẻ con sao?"
Mọi người trong biệt thự đều ký qua hợp đồng, điều đầu tiên của hợp đồng chính là cấm tiết lộ ra bên ngoài bất kỳ tin tức gì. Nhân vật như Tạ Kế Hiên tuyệt đối nói được làm được, không tuân thủ hợp đồng bọn họ khẳng định không có kết quả tốt. Nhưng đây là mẹ của Tạ Kế Hiên, hỏi bọn họ lại không thể không nói.
Thư ký Hoàng nghe được tiếng khóc của trẻ con cũng là vẻ mặt lơ mơ, Tạ tổng cũng không nói với hắn còn có sự tồn tại của trẻ con, hắn nên giảng hòa thế nào?
Lúc này, bảo mẫu run như cầy sấy nói: "Là, là âm thanh trên TV."
TV? Tạ phu nhân nghe cũng không giống.
Chương trình TV gì, khóc thật như vậy, khóc ý vị như vậy?
Tạ phu nhân ngồi không yên, nghi ngờ trong lòng ở trong tiếng khóc này dần dần phóng đại, hai người này nhất định có chuyện gì giấu bà, bà hôm nay nhất định phải rõ ràng.
Tạ phu nhân đứng dậy chạy lên lầu 2.
Advertisement / Quảng cáo
Thư ký Hoàng vội vàng theo sau, không cần biết vì sao, hắn cản lại là được, Tạ tổng đã không để cho Tạ phu nhân biết, đó chính là không muốn để cho bà biết.
"Phu nhân. Phu nhân, bà chờ chút."
Lên lầu, Tạ phu nhân đứng ở cửa cầu thang ngừng lại, phân biệt rõ âm thanh là từ đâu vọng lại, nhấc chân đi về phía bên tay phải.
"Phu nhân, Tạ tổng lập tức về rồi, bà đừng kích động, chờ Tạ tổng về hẵng nói."
"Tôi tự mình xem trước không được sao?"
Thư ký Hoàng không dám cứng rắn ngăn, nhưng lại không thể không ngăn: "Bà đừng vội, nhà ở đây rồi lại không thể chạy mất."
Phía sau đi theo bảo mẫu đầu bếp, một người hai người tâm hoảng ý loạn, đều cảm thấy việc lớn không tốt, trong lòng chỉ cầu nguyện Tạ tổng nhanh về.
Tạ phu nhân đâu quan tâm bọn họ nghĩ thế nào, mấy bước đi tới trước cửa phòng Bảo Bảo. Cách cửa phòng, tiếng khóc của Bảo Bảo rõ ràng từ trong khe cửa truyền tới, bà xác định không thể xác định hơn, bên trong nhất định là có trẻ con.
Thẩm Gia Ngôn bên kia, đang nhìn điện thoại lo lắng. Giờ này Bảo Bảo hẳn là đang uống sữa, sao vẫn chưa có ai tới ôm nhóc đi uống sữa chứ, nhìn dáng vẻ đáng thương khóc lóc, cậu ở đầu điện thoại bên này sắp ngồi không yên.
Bảo Bảo trên giường sơ sinh, cổ họng nhỏ khóc rất được, nghẹn một hơi khóc hết, lại lấy hơi, tiếp tục khóc. Trên thế giới này, ai cũng không đừng nghĩ ngăn cản nhóc uống sữa, không để cho nhóc uống sữa, chính là kẻ thù của nhóc. Nhóc muốn dùng tiếng khóc dọa chết mấy kẻ xấu này!
Thẩm Gia Ngôn không nhìn được, gọi điện thoại cho Tạ Kế Hiên, lại không ai nhận. Cậu có dự cảm không tốt, có phải trong nhà đã xảy ra chuyện hay không.
Cậu đang định lại gọi tới trong nhà, lúc này, cửa truyền đến động tĩnh.
Thư ký Hoàng không đau không ngứa ngăn cản sao có thể ngăn được bước chân của Tạ phu nhân, Tạ phu nhân nhấc tay cầm lấy tay nắm cửa, mắt thấy răng rắc một tiếng là mở, đột nhiên bị người túm lấy tay.
Tạ phu nhân ngẩng đầu nhìn, chính là con trai bà.
Tạ Kế Hiên vội vã chạy tới, còn chưa kịp thở, đã thấy Tạ phu nhân muốn xông vào, anh nhất định phải ngăn lại.
"Mẹ làm gì thế?"
Tạ phu nhân không buông tay: "Con cũng nghe thấy đi, tới giờ con còn muốn giấu mẹ sao?"
Tạ Kế Hiên thờ dài: "Mẹ trước buông tay, chúng ta đi xuống ngồi cẩn thận nói chuyện."
Hai người giằng co, ánh mắt Tạ phu nhân xoay chuyển, buông lỏng tay: "Được rồi, mẹ muốn nghe con giải thích thế nào."
Tạ Kế Hiên thở phào, cũng thả lỏng tay, nhưng trong nháy mắt, tay Tạ phu nhân vặn một cái, đẩy cửa ra, một cái liền nhìn thấy giường sơ sinh dựa vào tường.
Còn có cái bọc nhỏ đang khóc uốn tới ẹo lui tinh lực vô hạn trên giường.
Mọi người đều không nghĩ tới bà có một chiêu như vậy, muốn ngăn đã không kịp, nhất tề sững sờ tại chỗ. Nhóc con bên trong tiếng khóc to rõ, dốc sức chứng minh cảm giác tồn tại của mình, mắt nhìn thấy chính là sự thật, không phải giải thích.
Thẩm Gia Ngôn đầu kia nhìn thấy bóng dáng Tạ phu nhân, điện thoại suýt rơi.
"Mẹ có phải hoa mắt hay không, tại sao trong nhà con có trẻ con?"
Tạ phu nhân sợ tới mắt cũng không biết chớp.
Tạ Kế Hiên vừa thấy tình huống bại lộ, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì mới được, anh còn chưa nghĩ ra phải báo cáo với mẹ sự tồn tại của Bảo Bảo thế nào, càng miễn bàn lúc này phải giải thích ra sao.
"Mẹ." Tạ Kế Hiên kéo một cái không kéo được.
Tạ phu nhân đi qua nhìn, ui da, khóc ác quá.
Dáng vẻ đáng thương này, nước mắt khóc ào ào, chân nhỏ tay nhỏ đạp, nhìn khiến người đau lòng. Ai nhìn cũng phải tình mẹ phát tác, đừng nói kiểu phụ nữ trung lão niên thích trẻ con mong ngóng cháu như Tạ phu nhân, không nói hai lời vội vàng bế lên, cũng không truy cứu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, trước dỗ dành xong rồi nói.
"Ui chà, đừng khóc, đừng khóc."
Nhóc con hít mũi, ngửi thấy hơi thở xa lạ, trong nháy mắt không khóc nữa, khép mắt lại, giả chết.
"......"
Tạ Kế Hiên vội vàng ôm tới, tới cái ôm quen thuộc, ngửi thấy mùi của bá bá, nhóc con lại "sống" dậy, khóc tiếp.
"......"
Tạ Kế Hiên đưa nhóc con cho bảo mẫu, bảo mẫu vội vàng ôm đi uống sữa.
Tạ phu nhân trợn mắt, bà vẫn chưa ôm đủ đâu: "Đi làm gì thế? Nó vẫn khóc đấy."
Tạ Kế Hiên bất đắc dĩ: "Đói bụng phải uống sữa."
Advertisement / Quảng cáo
Tạ phu nhân đi theo ra ngoài, nhìn bảo mẫu ôm Bảo Bảo từ cửa hông đi ra, "Cô ta đi đâu thế?"
"Mẹ, mẹ ngồi xuống trước." Tạ Kế Hiên rót cho bà một chén nước. Anh thiên tính vạn tính, không ngờ tới mẹ anh còn giấu chiêu sau. Một lần không được, còn có thể lại tới lần nữa, vì vậy cũng không dặn dò bảo an, cứ như vậy để bà tóm được sơ hở.
Lúc này quá phiền phức.
"Mẹ ngồi xuống rồi, con giải thích đi." Tạ phu nhân cũng rất rối bời, kết quả ngồi xuống hồi lâu, cũng không thấy Tạ Kế Hiên mở miệng, vừa thấy Tạ Kế Hiên đầy mặt khó xử, nghi ngờ trong lòng phóng đại, đột nhiên nhớ tới bảo bối trong miệng Thẩm Gia Ngôn.
"Đó là con của Thẩm Gia Ngôn?" Tuyệt đối là con của Thẩm Gia Ngôn, nếu như là của Tạ Kế Hiên, đã sớm nên nói với bà. Cũng sẽ không khó mở miệng như vậy.
Tạ Kế Hiên còn đang suy nghĩ nói thế nào, nghe mẹ anh mở miệng sợ hết hồn.
Nhìn biểu tình này, không nghĩ tới còn bị bà nói trúng. Tạ phu nhân vẻ mặt khó có thể tin: "Con nói cho mẹ biết là trước khi các con kết hôn có hay là sau khi cưới?"
Tạ Kế Hiên nhất thời nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của mẹ anh, nói: "Trước khi cưới." Trước khi kết hôn đã có bảo bối này rồi.
"......"
So với trên đầu đội nón xanh, lúc này hiệp sĩ đổ vỏ vậy mà có thể tiếp nhận, Tạ phu nhân muốn khóc. Đây có phải là cái đạo lý nhìn thấy quá nhiều đồ 10 vạn, lại nhìn thứ mấy vạn đồng nên cảm thấy rẻ?
Trong lòng bà rất loạn, không khỏi nghĩ nếu là con của Tạ Kế Hiên hẳn là tốt, nghĩ tới bộ dáng nhỏ kia của Bảo Bảo, thật là càng nghĩ càng đáng yêu, đáng tiếc bà còn chưa được nhìn mấy cái.
Bà mong đợi nhìn cửa hông, lại ép mình thu hồi tầm mắt, đứng lên, cầm lấy túi muốn đi.
Chuyện này bà không tiện nhiều lời, trong lòng bà không dễ chịu, trong lòng con trai nhất định còn khó chịu hơn bà.
Hiệp sĩ đổ vỏ! Ai có thể nghĩ tới kim cương vương lão ngũ từng phong quang vậy mà làm hiệp sĩ đổ vỏ chứ!
Tạ Kế Hiên cứ như vậy nhìn mẹ anh không nói tiếng nào buồn bực lên xe, cũng không quay đầu lại mà bước thẳng đi.
......
Có phải có hiểu lầm gì hay không??
Quay đầu lại Thẩm Gia Ngôn gọi điện thoại tới, Tạ Kế Hiên nói sự tình.
Thẩm Gia Ngôn cũng là trăm mối không thể gỡ, vậy mà không hỏi xem đứa nhỏ từ đâu tới sao? Xem ra cũng không giống như biết cái gì, bằng không, người bình thường biết đàn ông sinh con có thể bình tĩnh như vậy?
"Mẹ anh có phải hiểu lầm gì hay không, cho rằng Bảo Bảo là con riêng?"
Chỉ có lý do này có thể giải thích.
Thẩm Gia Ngôn đột nhiên nhớ tới chút chuyện: "Mẹ anh hai hôm nay kêu Hạ Lãng chụp trộm em, em xem điện thoại của Hạ Lãng, nó gửi video cho mẹ anh, em xem giám sát nói chuyện với Bảo Bảo cũng bị nó quay vào."
"Mẹ anh có phải hiểu lầm Bảo Bảo là con riêng của em hay không?"
Đúng thế, hẳn là như vậy. Tạ Kế Hiên muốn thở ra, nhưng lại không cảm thấy nhẹ nhõm, đã bị phát hiện, anh không thể nào để cho Thẩm Gia Ngôn tiếp tục cõng "tiếng xấu", mà Bảo Bảo cũng là lúc cùng mọi người gặp mặt.
Tạ phu nhân về đến nhà, ăn không ngon, càng ngủ không yên. Tống Mĩ Hân thấy bác cô nàng tâm sự đầy lòng, cũng cảm thấy không nỡ, chịu khó rót chén trà an thần, "Bác, trong lòng bác có chuyện ạ?"
Tạ phu nhân thở dài, sờ sờ đầu cô nàng: "Ăn đồ ăn vặt của cháu đi."
"......"
Cũng không phải heo.
Một lát sau, Tống Mĩ Hân vẫn cảm thấy nên nói chuyện phát sinh hôm nay với bác cô: "Bác, hôm nay dượng tới."
Tạ phu nhân vô lực: "Ông ta nói gì?"
"Ông ấy bảo bác đúng giờ dẫn anh họ đi họp."
Bà vẫn chưa nói chuyện này với Tạ Kế Hiên đâu. Cái con người thối tha Tạ Kính Đông này còn sẽ nghĩ mấy chiêu xấu chỉnh con ruột mình, mặc dù Tạ Kính Đông đã không biết xấu hổ, bà nhưng vẫn cố kỵ cảm thụ của Tạ Kế Hiên.
"Bác biết rồi."
Hôm sau, Thẩm Gia Ngôn về nhà, đúng lúc hai hôm nay đang quay các phần diễn khác, phần của cậu đã quay gần đủ, có thể có thời gian 1-2 ngày lén lười. Lúc này, chỉ cảm thấy vô luận như thế nào cũng nên về nhà một chuyến.
Nhóc con một chút không bị ảnh hưởng, nhìn thấy ba ba nhóc về, miễn bàn có bao vui vẻ, tự mình hổn hà hổn hển lật người, phun bong bóng nước miếng muốn ba ba nhóc ôm.
Thẩm Gia Ngôn ôm nhóc dậy, hiếm lạ hồi lâu. Bảo mẫu nói với cậu, hôm đó khóc rất hăng say, lúc uống sữa cũng rất hăng say, tinh thần rất tốt, dù sao có sữa ăn mọi chuyện đều dễ nói.
Thẩm Gia Ngôn nghe dở khóc dở cười, hôn hôn tay thịt nhỏ của nhóc, lại hôn hôn mặt nhỏ, luyến tiếc đặt xuống.
Advertisement / Quảng cáo
"Mẹ anh đã biết sự tồn tại của Bảo Bảo, không bằng chúng ta nhân cơ hội này, nói chuyện rõ ràng đi."
Thẩm Gia Ngôn sớm đã nghĩ kỹ, dù sao sớm muộn gì cũng phải nói, đã không có manh mối, cũng không cần nghĩ giải thích thế nào, nói thẳng là được. Tạ Kế Hiên thâm trầm nhìn cậu: "Em nghĩ xong rồi?"
Thẩm Gia Ngôn gật gật đầu, "Đây là cháu bà ấy, người thừa kế của Tạ gia, sẽ không bởi vì là đàn ông sinh mà thay đổi."
"Cần chuẩn bị xong không phải chúng ta, mà là mẹ anh."
Đàn ông sinh con, đối với phụ nữ trung lão niên nặng lề thói cũ, hẳn rất có tính chấn động.
Kỳ thực Thẩm Gia Ngôn cũng rất khẩn trương, ngoại trừ Đỗ Tử Tửu và Tạ Kế Hiên, lại muốn có một người biết đại nam nhân cậu có thể sinh con, mặc kệ Tạ phu nhân nói như thế nào, một bước này đối với cậu mà nói đều rất có áp lực.
Nhưng cái gọi là áp lực chính là động lực, Thẩm Gia Ngôn còn thuộc về loại càng áp càng mạnh. Một ngày mới, cố ý ăn diện cho Bảo Bảo một phen, bọc trong thảm lông lên xe.
Thẩm Gia Ngôn sờ má nhóc con, thở một hơi, đóng cửa xe lại.
Hai người đến Tạ trạch, lại nghe thấy tin Tạ phu nhân tới khách sạn.
Đứng ở cửa phòng bao, Tạ phu nhân lại chậm chạp không động đậy, phía sau cửa chính là người hai đại gia tộc Tạ gia và Đổng gia, đang chờ "thẩm vấn" bà. Bà không phải là không dám đối mặt, mà là cảm thấy mệt tâm.
Đâu nghĩ có người không cho bà cơ hội hòa hoãn, lúc Tạ phu nhân còn đang trầm tư, cửa mở ra.
"Khả Thục, bà đến rồi sao, vào đi." Trong mắt Tạ Kính Đông hiện lên hận ý và trào phúng, trước kia không phải vênh váo tự đắc với ông sao, hận không thể giẫm ông dưới lòng bàn chân, cũng quả thực làm được, hôm nay khí thế cao cao tại thượng kia đi đâu rồi?
Khiến ông có nhà không thể về, người đàn bà này, thật sự hết sức ác độc.
Chờ xem, hôm nay sẽ khiến bà nếm thử chút tư vị khó chịu.
______________
Edit + Beta: Vịt
Gả vào Tạ gia, trường hợp như vậy đã không phải lần đầu đối mặt.
Cửa ở phía sau Tạ phu nhân đóng lại.
Ngồi ở đây đều là các trưởng bối của Tạ gia Đổng gia, hôm nay chính là tới thảo phạt bà, một người hai người đều mang theo cháu trai cháu gái của mình bên người, ý tứ đã không thể rõ ràng hơn.
"Kế Hiên đâu, sao không tới?" Tạ Kính Đông một chút cũng không khách khí.
Trước kia ông ngoại tình bị phát hiện, người đàn bà này triệu tập mọi người thảo phạt ông, ném tất cả ảnh ngoại tình của ông ra, một chút mặt mũi cũng không giữ lại cho ông. Loại chuyện ngoại tình này bình thường cũng không hiếm thấy, huống chi là trong hào môn, người có tiền bao dưỡng cực kỳ thường gặp, nhưng không có mấy ai sẽ bị phanh phui, mọi người đều làm "vợ chồng mặt ngoài", anh tốt tôi tốt sống tiếp, ai muốn vạch mặt chứ.
Nhưng người phụ nữ điên Đổng Khả Thục này lại không như vậy, quả thực muốn trị chết ông.
Không vạch trần còn tốt, vạch trần lại không giống, bởi vì ngoại tình ông ta tự nhiên không đứng vững chân, Đổng Khả Thục cũng không phải đèn cạn dầu, sau đó ông ta bị "đá ra" khỏi nhà, ngay cả về nhà cũng phải nhìn sắc mặt người khác.
Bây giờ phong thủy luân chuyển, Tạ Kính Đông cười lạnh, ông ta muốn cho Đổng Khả Thục cẩn thận nhận thức một phen cảm giác bị ép vào tuyệt cảnh.
Tạ Kính Đông có 3 anh em trai, một em gái, hôm nay đều bị ông ta tìm tới.
Advertisement / Quảng cáo
Ông nội của Tạ Kế Hiên hồi còn sống, dựa theo năng lực phân phối, từng người đều cho một phần gia sản. Cũng là Tạ Kính Đông vận khí tốt, phần mặc dù không tốt, nhưng sau đó thời cơ trong tay, lại cưới hiền nội trợ Đổng Khả Thục đây, rồi cá nước mặn trở mình, trở thành phát triển tốt nhất Tạ gia, Tạ lão gia tử liền cho ông ta tổ trạch.
Sau đó lại sinh được đứa con trai thông minh trác tuyệt, tài năng thương nghiệp đứng đầu Tạ Kế Hiên đây, lại dẫn Tạ gia lên một tầng khác, ngày nay càng đứng ở đỉnh đầu các anh chị em, cho dù ai cũng không sánh bằng.
Anh cả Tạ Kính Sâm đương nhiên đối với Tạ gia không có cảm tình gì, lúc này thấy vợ chồng ông ta đấu đá nội bộ rất vui vẻ đổ dầu vào lửa. "Trốn tránh cũng không thể giải quyết sự tình, Kế Hiên hiện tại chính là thể diện của Tạ gia, vẫn đề con cái luôn phải giải quyết."
Bọn họ đều nghe nói, Tạ Kế Hiên kết hôn với đàn ông, nghe nói còn là chân ái, Tạ gia gia đại nghiệp đại không thể không có người thừa kế, không sinh được con thật là chuyện lớn.
Tạ phu nhân vừa nhìn, mấy người này đâu phải vì Tạ gia lo lắng, phần lớn dựa vào tâm tính xem náo nhiệt, chờ xem bà xấu mặt.
"Chuyện nhà chúng tôi tự sẽ nghĩ cách giải quyết, không cần các vị bận tâm."
"Chị đây là nói cái gì?" Em gái Tạ Kính Đông Tạ Danh Huệ hừ cười một tiếng: "Chúng tôi đều là con cái Tạ gia, sao lại không phải nhà mình chứ, chị lúc nào thì ném chúng tôi ra khỏi gia phả?"
"Khả Thục, chị đừng kích động, chúng tôi cũng là lòng tốt, chị xem lớn như Kế Hiên, con cái đều lên nhà trẻ rồi. Chị nhìn cũng không sốt ruột à. Người thừa kế phải sớm bồi dưỡng chút, đạo lý này chị không hiểu sao?"
Những người này đều nhìn ra Tạ Kế Hiên hiện tại sẽ không có con, chỉ cần nhắc tới chủ đề con cái Tạ phu nhân nhất định không lời nào để nói, mọi người có chỗ dựa, chính là muốn nhìn chuyện cười của Tạ phu nhân.
"Sinh sớm không bằng sinh tốt, yên tâm, Tạ gia chúng ta sẽ không tuyệt hậu, có chuyện lớn tính toán cho Kế Hiên, trong mệnh nó đã định trước con cháu quấn đầu gối, cuộc sống hạnh phúc."
Lời này vừa nói ra, không ít người rối rít lộ ra biểu tình trào phúng, khinh thường.
Tạ Kính Đông nói: "Bà nếu nói như vậy, tại sao Kế Hiên không dám tới."
Tạ phu nhân mặt lạnh: "Tôi không nói với nó, nó phải bận nhiều việc lắm, loại chuyện nhỏ nhặt này tôi đi giải quyết là được rồi."
Chuyện nhỏ? Đây là không coi bọn họ là chuyện sao? Mọi người Tạ gia sắc mặt không quá dễ nhìn, Đổng gia ngược lại việc không liên quan đến mình, cắn hạt dưa cắn hạt dưa, thái độ xem cuộc vui.
Tạ Kính Đông hừ lạnh: "Hôm nay chúng ta nói rõ ràng sự tình, vì Tạ gia, tôi đã định là làm người xấu rồi."
"Kế Hiên, hoặc là ly hôn, hoặc là nhận một đứa trẻ làm con thừa tự nuôi dưỡng."
Tạ Kính Đông thở dài: "Con cái nhà ai không phải cục bảo bối của mình, nhưng tôi và Hồng Phi đã thương lượng, nó nguyện ý đem con mình cho Kế Hiên làm con thừa tự. Hồng Phi và Kế Hiên là anh em, từ chỗ nó nhận làm con thừa tự là lựa chọn tốt nhất."
Tạ phu nhân oán hận, trên đời tra nam ngàn ngàn vạn, không biết xấu hổ như Tạ Kính Đông thực là duy nhất. Mang cháu của tiểu tam cho con mình làm con thừa tự, Tạ Hồng Phi lại làm được.
Tạ Kính Đông đoạt mở miệng trước Tạ phu nhân lại khuyên nhủ: "Bà cũng đừng vội cự tuyệt, tôi cũng là vì bù đắp cho bà, con trai của Hồng Phi còn nhỏ, ôm tới trong tay Kế Hiên hoàn toàn có thể coi thành con trai mình nuôi, sau này nhận Kế Hiên làm cha."
"Chuyện nhất cử lưỡng tiện như vậy, tôi nghĩ Kế Hiên sẽ không không suy nghĩ, dù sao nó cũng không sinh được con."
"Ai nói."
Lúc này, cửa bị mở ra, trong ngực Tạ Kế Hiên ôm Bảo Bảo, anh đứng ở cửa nghe một lát rồi, biết ngay Tạ Kính Đông không có lòng tốt, nói cho cùng còn không phải lộ ra có đuôi cáo không giấu nổi, rắp tâm bất lương.
Nhóc con trong ngực vẫn ngậm vú cao su, không quá vui nằm bò ở cổ bá bá nhóc, chớp mắt to, sắp tới thời gian nhóc uống sữa rồi.
Mọi người đều ngây ngẩn cả người, ánh mắt tập trung trên người Tạ Kế Hiên, Bảo Bảo.
Xảy ra chuyện gì? Từ đâu tìm được đứa nhỏ?
Tạ phu nhân vừa nhìn, đây không phải con của Thẩm Gia Ngôn sao. Ui da, nhìn khuôn mặt nhỏ kia, bà vậy mà nhìn ra dáng vẻ của Tạ Kế Hiên, bà có phải bị tức u mê sinh ra ảo giác hay không?
Tạ Kính Đông nhíu mày nhìn đứa nhỏ trong ngực anh, "Nào, cha vừa nói con hẳn nghe thấy rồi chứ."
Tạ Kế Hiên bình tĩnh ngoài dự liệu của ông ta, "Nghe gần đủ."
Advertisement / Quảng cáo
"Vậy thì tốt, con cũng đừng giở trò khác, nhận nuôi là khẳng định không được."
"Ai nói là nhận nuôi." Tạ Kế Hiên dỗ nhóc con, tạm thời lấy vú cao su của nhóc xuống, lúc này, khuôn mặt của Bảo Bảo toàn bộ lộ ra. Tạ Kế Hiên trịnh trọng nói: "Đây là con của con."
"!"
"!"
Tất cả đều sợ ngây người. Mới cẩn thận nhìn đứa nhỏ, đừng nói, thật sự vô cùng giống Tạ Kế Hiên, lông mày kia cằm kia bộ dáng nhỏ không kiên nhẫn kia, quả thực giống y đúc Tạ Kế Hiên.
Thật sự là con ruột?! Cái này cũng quá không tin nổi, nhìn dáng vẻ này đã 3-4 tháng, cộng thêm 10 tháng mang thai, hơn 1 năm, sao bọn họ một chút không nghe nói?
Đừng nói bọn họ, ngay cả Tạ Kính Đông cũng hoàn toàn không biết, lúc này nhìn dáng vẻ đứa nhỏ, sợ tới không nói ra lời.
Ông ta đối với Tạ Kế Hiên hiểu rõ có hạn, nhưng có 1 điểm, trường hợp như này, loại chuyện này, Tạ Kế Hiên cho tới bây giờ đều không nói dối. Anh nói là vậy chính là ván đã đóng thuyền.
Nhưng mà! Sao có thể!
"Con ở đâu ra con?" Tạ Kính Đông không thể tiếp nhận.
"Con sinh ra." Tạ Kế Hiên trả lại núm vú cao su cho bảo bảo, nhóc con đã không vui, duỗi tay muốn đoạn tới, cho dù là bá bá, núm vú cao su cũng không thể chia sẻ.
"Ngài còn có gì muốn chất vấn không, đây là con ruột của con, trong thân thể chảy máu của con, chỉ nhìn mặt cũng biết."
Đúng vậy, nhìn mặt cũng biết.
Túi Tạ phu nhân rớt xuống, lăng lăng nhìn nhóc con. Bà hôm đó không kịp nhìn kỹ, lúc này cẩn thận nhìn, rất giống Tạ Kế Hiên. Nước mắt bà đều sắp rơi xuống, đây thật sự là cháu bà sao?
"Không thể nào!" Tạ Kính Đông cự tuyệt tin tưởng, "Lấy chứng cứ ra, đừng tưởng tùy tiện ôm đứa trẻ tới là có thể lừa gạt qua."
Thẩm Gia Ngôn vốn không muốn nói chuyện, nhưng Tạ Kính Đông nói khiến cậu khong nhịn nổi nữa, cái gì gọi là đứa nhỏ tùy tiện ôm tới. Đây nhưng là chân chính từ trong bụng cậu nhảy ra.
"Tạ tiên sinh, tôi có thể làm chứng, Bảo Bảo chính là con của Tạ Kế Hiên, tôi nghĩ ông cũng nhìn rất hiểu, cũng đừng tự dối mình gạt người nữa." Cậu cười cười: "Chưa từng thấy ai con muốn chứng minh với người khác con của mình là ruột thịt."
Tạ Kính Đông giận, ông ta không thể thế nào với Tạ Kế Hiên, nhưng Thẩm Gia Ngôn lại không để vào trong mắt, "Cậu cái thứ —"
"Cha có lời muốn nói sao?" Tạ Kế Hiên cắt đứt ông ta, ánh mắt lạnh buốt, nhìn Tạ Kính Đông cả người rét run. Lời còn dư lại vô luận thế nào cũng không nói được nữa, nghẹn tới sắc mặt đỏ bừng.
Tạ Kế Hiên xoay người về phía mọi người đang ngồi: "Có con hay không là chuyện riêng của Tạ gia chúng tôi, làm phiền các vị quan tâm, đã tới rồi thì ăn xong hẵng đi, ghi nợ cho tôi, xem như là chi trả phí đi lại cho các vị."
Trong lời nói trào phúng cho rằng không cần nói cũng biết, ai có thể thiếu chút tiền đi lại này, đây không phải đánh mặt bọn họ sao, sắc mặt mọi người cũng không quá tốt, nhưng ở trước mặt Tạ Kế Hiên cũng không dám lộ ra, chỉ có thể lặng yên nhịn xuống. Bị đánh mặt cũng chỉ có thể bịt tự mình đau.
"Mẹ, chúng ta đi thôi."
Tạ Kế Hiên kêu một tiếng, Tạ phu nhân mới phục hồi tinh thần, vội vàng đáp ứng.
Trước khi đi, hung hăng cho Tạ Kính Đông một con dao, hướng chỗ ngồi nói: "Các người xem, tôi đã sớm nói chuyện Tạ gia chúng tôi tự nhiên có cách giải quyết, các vị thay vì lo lắng Kế Hiên không có con, còn không bằng lo lắng cho bản thân."
Tạ phu nhân không phải dễ chọc như vậy, nếu không phải muốn nhanh chóng đi hỏi rõ ràng, đã sớm xé rách.
Bà cười cười, nói tiếp: "Dù sao không phải ai cũng có thể biết đầu thai giống cháu tôi, mọi người về nhớ khai thông tâm lý cho bọn nhỏ, tuổi nhỏ như vậy đã tận mắt nhìn thấy chênh lệch giàu nghèo, tâm lý e rằng sẽ vặn vẹo."
Bà nói xong, quay đầu thản nhiên rời đi.
Tùy ý những người này nghiến răng nghiến lợi, tức đến nổ phổi.
Advertisement / Quảng cáo
Tạ Kính Sâm tức mặt đỏ tới mang tai, lại không có lời nào để nói. Cho nên bọn họ cứ như vậy đi một chuyến uổng công? Kịch hay không xem được còn bị trào phúng một phen, cái này lắm lắm, chưa ăn no bụng đã no rồi, tức!
"Anh, anh nói cái này có thể sao? Tạ Kế Hiên sao đột nhiên lòi ra đứa trẻ?" Tạ Danh Huệ không phục, nhớ tới lời Tạ phu nhân chính là tức đến không xong, cái gì gọi là chênh lệch giàu nghèo, nhà bọn họ cũng tốt không kém.
Nhưng sự thật giống như Tạ phu nhân nói, so với Tạ gia, bọn họ nhưng chính là "người nghèo".
Không cách nào phản bác, chỉ có thể bị khinh bỉ.
Tạ Kính Sâm nhìn em trai Tạ Kính Đông một cái, cũng tức không nhẹ. Hắn chợt đứng lên, chỗ này hắn không ở nổi nữa, đợi lát nữa mang thức ăn lên chính là hiện trường đánh mặt, hắn còn ở chính là kẻ ngu.
"Tôi đâu biết nó ở đâu ra con, mặc kệ đi, cật lực không nịnh bợ!"
Tạ Kính Sâm vừa đi, mọi người cũng đều lục tục đi, còn lại một mình Tạ Kính Đông đối diện một bàn thức ăn ngon, càng nghĩ càng giận, đùng đùng ném đồ.
Bên kia, một nhóm bốn người về nhà, vừa vào cửa, Tạ phu nhân đã không nhịn được, "Thật là con của con?"
Tạ Kế Hiên nói: "Đúng vậy."
Tạ phu nhân hãi, "Ở đâu ra?" Bà kỳ thực muốn hỏi là ai sinh, nhưng cố kỵ Thẩm Gia Ngôn ở bên cạnh, sợ cậu bị kích thích, liền nói vòng vo.
______
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com