Chương 1008-1010
Chương 1008: Đấu pháp chuyên trị
Tự sụp hố do chính mình đào là chuyện xảy ra không phải mới lần đầu tiên với Lý Nghệ Bác. Nhưng tên này nhiều năm tu luyện thành tinh, trình lấp liếm đã lên đến cấp thánh rồi.
“Kinh thật! Thì ra Ngụy Sâm cho Nghênh Phong Bố Trận ngồi bẹp một chỗ không chỉ là tâm lý chiến, mà còn thừa cơ nghiên cứu địa hình khu vực này. Bây giờ anh ta đã lợi dụng địa hình để trị các kỹ năng của Tiêu Thời Khâm, nắm chặt thế chủ động trong trận.” Lý Nghệ Bác chém mà mặt không đổi sắc, tim cũng không đập mạnh, vừa không phủ nhận cách nói về tâm lý chiến vừa nêu ra được phát hiện mới của mình.
“Ồ, thì ra là thế!” Phan Lâm tỉnh ngộ, quả thật hắn nhìn không ra điểm ấy. Còn về màn gán ghép của thằng cha Lý Nghệ Bác mặt dày, Phan Lâm nhìn quen tới lười phải mắng rồi.
“Đúng vậy, từ lúc đôi bên chạm trán và giao chiến tới giờ, Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm vẫn luôn rơi vào tình trạng bị áp chế, nhiều lần mưu đồ phá vỡ cục diện nhưng vẫn bị Ngụy Sâm đè đầu trở lại rất nhanh. Chúng ta cùng nhìn những lần đàn áp ngược này, thật sự đều nhờ vào lợi dụng cực tốt địa hình.”
“A! Diệt Sinh Linh lại trúng chiêu. Lại là một pha thành công nhờ lợi dụng địa hình, Mũi Tên Nguyền Rủa kẹp góc, bên phải là Thuật Cắt Chém. Tiêu Thời Khâm suy xét rất nhanh, cho Diệt Sinh Linh cắn răng ăn Mũi Tên Nguyền Rủa, nhưng không ngờ giấu trong luồng ánh sáng của Mũi Tên Nguyền Rủa lại còn có cả Thuật Trói Buộc, Tiêu Thời Khâm không chú ý thấy rồi!”
“Tiêu Thời Khâm đánh quá mức bị động, thế nhưng anh ấy đã ý thức được vấn đề ở đâu. Các bạn xem kìa, hiện giờ anh ấy đã không cố gắng phản công nữa mà chỉ muốn rút về, tạm tránh xa khu vực chiến sự.” Lý Nghệ Bác nói.
“Nhưng đã trúng Thuật Trói Buộc thì phải chịu thêm một đợt sát thương nữa là chắc chắn.”
“Cánh Cửa Tử Vong! Ngụy Sâm mở hẳn đại chiêu Cánh Cửa Tử Vong, rõ ràng muốn chôn luôn Diệt Sinh Linh trong góc này! Xem ra anh ta đã phát hiện Tiêu Thời Khâm muốn thay đổi ý đồ, nên không tiếc dùng một đại chiêu như Cánh Cửa Tử Vong để thử vận may. Thời gian của Thuật Trói Buộc cũng chỉ xấp xỉ thời gian niệm chú Cánh Cửa Tử Vong, dựa dẫm hẳn vào một đại chiêu thế này thì có hơi mỏng! Nhưng chỉ cần Cánh Cửa Tử Vong chụp dính, lại phối hợp thêm đợt công kích nữa, chắc chắn sẽ gây ra sát thương lớn cho Diệt Sinh Linh!” Nãy giờ Lý Nghệ Bác chỉ toàn ra vẻ “bố là cao nhân, bố nói chỉ có chuẩn”, nhưng lúc này hắn cũng đã bắt đầu phấn khích, vì diễn biến trong trận đang đến hồi cao trào. Mọi người đều nhìn chằm chằm Nghênh Phong Bố Trận ngâm xướng kĩ năng, chuyện gì sẽ xảy ra khi ngâm xong?
“A! Diệt Sinh Linh thoát ra trước rồi!!!” Phan Lâm đột nhiên gào lên, “Anh ấy đã thoát khỏi khống chế của Thuật Trói Buộc trước, có vẻ như Cánh Cửa Tử Vong của Nghênh Phong Bố Trận đã ngâm xướng hơi muộn rồi.”
“Ưu thế nhân vật! Đây là ưu thế nhân vật cấp ngôi sao. Bình thường mà nói, thời gian của Thuật Trói Buộc đủ để gọi ra Cánh Cửa Tử Vong, nhưng chỉ số kháng tinh thần của Diệt Sinh Linh đã giúp anh ta tránh khỏi Thuật Trói Buộc sớm hơn 1 chút, Cánh Cửa Tử Vong của Nghênh Phong Bố Trận… Ý? Ủa, Cánh Cửa Tử Vong…” Lý Nghệ Bác lại tiếp tục hố hàng giữa đường. Đúng là Cánh Cửa Tử Vong của Nghênh Phong Bố Trận kết thúc ngâm xướng muộn hơn một chút, lẽ ra sẽ trở thành sơ hở trí mạng cho Diệt Sinh Linh thoát thân, nhưng thực tế thì không, vì phạm vi của Cánh Cửa Tử Vong này lớn hơn bình thường, Diệt Sinh Linh tuy đã giành được cơ hội rút đi sớm hơn một chút, nhưng vẫn nằm trong phạm vi bao phủ của Cánh Cửa Tử Vong.
“Diệt Sinh Linh chạy không thoát, anh ấy vẫn dính Cánh Cửa Tử Vong! Sao tôi cảm thấy Cánh Cửa Tử Vong này có hơi lớn nhỉ? Chỉ đạo Lý?” Phan Lâm nói.
“Đúng, Cánh Cửa Tử Vong này có phạm vi khống chế lớn so với chúng ta thường thấy, ít nhất cũng phải 2 cấp.” Lý Nghệ Bác nói.
“Cánh Cửa Tử Vong cao hơn bình thường đến 2 cấp, xa xỉ dữ vậy!” Phan Lâm kinh ngạc. Một đại chiêu như Cánh Cửa Tử Vong mỗi lần lên 1 cấp sẽ tiêu tốn điểm kĩ năng cực nhiều, mà Cánh Cửa Tử Vong đối với 1 thuật sĩ chuyên về khống chế mà nói, phần lớn chỉ cần đến phạm vi khống chế của nó chứ không phải sát thương đến từ đại chiêu. Cho nên bình thường người ta sẽ không cộng điểm cho Cánh Cửa Tử Vong tới max level mà chỉ nâng cho vừa phải là được rồi. Nhất là nhân vật trong giới chuyên nghiệp sẽ càng căn cứ vào phân bố nghề nghiệp của chiến đội nhà mình và đấu pháp đoàn đội mà tìm những đường cộng điểm ngon và rẻ nhất. Dù sao thì điểm kĩ năng là có hạn, nếu có thể max level tất cả mọi kĩ năng mà không phải lo đến điểm thì chẳng ai phải hại não. Phương án cộng điểm cho kĩ năng vẫn luôn là vấn đề cần phải nghiên cứu sâu như việc phối trang bị vậy. Một thuật sĩ có Cánh Cửa Tử Vong max level? Nếu vào trong game Vinh Quang mà tìm thì thể loại thuật sĩ này đầy cả ra, nhưng trong giới chuyên nghiệp thì đừng nói là hiếm như lá mùa thu, một mống cũng không tồn tại ấy chứ.
“Vụ này… có lẽ là sau khi Ngụy Sâm giải nghệ, bao nhiêu năm vào game chơi mà thành thói quen! Cầm quen tay rồi, muốn thay đổi đột ngột sẽ không dễ dàng gì.” Lý Nghệ Bác miễn cưỡng giải thích. Làm sao hắn biết được rằng, Cánh Cửa Tử Vong của Nghênh Phong Bố Trận ngon đến vậy là vì điểm kĩ năng của Nghênh Phong Bố Trận cao hơn hẳn so với các nhân vật chuyên nghiệp khác. Đầu tư vào một đại chiêu như Cánh Cửa Tử Vong đối với nhiều nhân vật mà nói là một gánh nặng, nhưng với Nghênh Phong Bố Trận thì lên thêm 2 cấp cũng không tính là gì, chưa nói đến vũ khí của hắn còn +1 cấp. Các nhân vật thuật sĩ khác gọi đó là xa xỉ, nhưng nó cũng chỉ nằm trong phạm vi tiêu xài kinh tế của Nghênh Phong Bố Trận mà thôi.
“OK, tuy Diệt Sinh Linh nhờ vào chỉ số kháng tinh thần cao mà thoát khỏi Thuật Trói Buộc sớm hơn, nhưng Nghênh Phong Bố Trận cũng nhờ vào Cánh Cửa Tử Vong cấp cao mà vẫn khống chế được anh ấy vào phạm vi đại chiêu… Bây giờ Nghênh Phong Bố Trận đang phát động thế tấn công, Diệt Sinh Linh… Diệt Sinh Linh không ngừng thả ra các linh kiện máy móc của mình, nhưng dưới khả năng khống chế AoE của Cánh Cửa Tử Vong thì hành động đó chỉ là lãng phí! Đây đã không còn là trận đầu của Diệt Sinh Linh mà là trận thứ ba rồi, vì sao Tiêu Thời Khâm lại lãng phí mana thế này?” Phan Lâm nhìn diễn biến trong trận mà há hốc mồm.
Ban đầu, trong phạm vi khống chế của Cánh Cửa Tử Vong chỉ có một con mồi, nhưng do Tiêu Thời Khâm liên tục cho Diệt Sinh Linh thả ra linh kiện sll, những luồng khí đen lượn lờ trong Cánh Cửa Tử Vong càng lúc càng nhiều, bay là đà khắp nơi. Tuy vậy, đám linh kiện của kĩ sư máy móc vô cùng yếu đuối, người chơi lại không được phép điều khiển chúng nó né tránh như nhân vật cho nên đều bị luồng khí đen quấn lấy rất nhanh, đứa nào vừa bị quấn tới là nổ đứa đó. Thế nhưng Tiêu Thời Khâm vẫn cho Diệt Sinh Linh xả hàng không ngừng, bên trong AoE của Cánh Cửa Tử Vong đâu đâu cũng có khí đen lượn lờ, khắp nơi xảy ra những vụ nổ bởi mớ đồ nghề của Diệt Sinh Linh văng vứt lung tung. Cuối cùng, lý do hắn làm vậy rất nhanh đã rõ: Diệt Sinh Linh nhờ vào tình cảnh hỗn loạn này mà trốn được khỏi phạm vi khống chế của Cánh Cửa Tử Vong.
“Wow… Diệt Sinh Linh trốn thoát rồi! Nghênh Phong Bố Trận và Cánh Cửa Tử Vong đã không thể cản được anh ấy. Tình cảnh trong trận hiện tại quá loạn, chính là do Tiêu Thời Khâm không màng mana để tạo ra.”
“Hi sinh mana đổi HP, có lẽ đó là biện pháp duy nhất mà Tiêu Thời Khâm có. Thủ pháp thoát ly khỏi khống chế của thuật sĩ như thế này, trên thực tế cũng không phải lần đầu được anh ta sử dụng.” Lý Nghệ Bác nói.
“Ồ?”
“Tiêu Thời Khâm đã từng dùng qua khi đánh với Lam Vũ.” Lý Nghệ Bác nói.
“Ồ? Là Sách Khắc Tát Nhĩ của Dụ Văn Châu à?”
“Chuẩn. Bởi vì tuyển thủ Dụ Văn Châu có tốc độ tay không như ý cho lắm, nên khi thế trận trở nên hỗn loạn và phức tạp thế này anh ta không đuổi kịp tiết tấu, cuối cùng để cho Diệt Sinh Linh thoát thân. Ngụy Sâm bây giờ cũng không đang ở đỉnh cao của trạng thái, phản ứng và thao tác đều cân không nổi, nhịp độ mà anh ta tạo ra trong những tình huống thế này cũng trì trệ. Hai đời tuyển thủ trước sau của Lam Vũ đều bị Tiêu Thời Khâm sử dụng cùng một phương pháp để đánh phá, sự trùng hợp này thật là…” Lý Nghệ Bác bùi ngùi.
“Nhưng sắp tới Tiêu Thời Khâm cũng hết nhẹ nhàng rồi!” Phan Lâm nói.
“Cũng đúng, đợt này làm mana của anh ta tổn thất rất lớn, lượng mana còn lại đã không còn nhiều. Sắp tới nếu không dùng một cách hiệu suất thì e rằng không đủ mana để đánh tiếp nữa đâu.” Lý Nghệ Bác nhận xét.
“Nhưng nói gì thì nói, đây là trận thứ ba của anh ta rồi. Đánh tới mức này đã coi như thắng lớn rồi ấy chứ!”
“Cái đó thì đương nhiên! Thiếu chút nữa là thành 1 chấp 3, Tiêu Thời Khâm không thể bá hơn được nữa!”
Hai người anh hát tôi vỗ tay mà bình luận trận đấu. Từ cách nói của họ, không khó nhìn ra rằng họ đã không còn đánh giá cao Tiêu Thời Khâm cho lắm. Tuy Tiêu Thời Khâm thành công phá hủy kế hoạch phong tỏa của Ngụy Sâm, nhưng lượng mana tiêu hao quá nhiều, sắp tới trừ phi…
“A, Tiêu Thời Khâm không bỏ chạy! Sau khi Diệt Sinh Linh vòng ra ngoài, đã quay lại phát động công kích trả đũa Nghênh Phong Bố Trận!!” Phan Lâm gào lên. Hắn và Lý Nghệ Bác đều cho rằng, sau khi Tiêu Thời Khâm thoát thân thì sẽ cho nhân vật rời xa khu vực mà Ngụy Sâm đã nghiên cứu để chuyên trị mình, nhưng không ngờ Diệt Sinh Linh vừa rút chân được là lập tức quay đầu về tấn công đối thủ ngay tại khu vực này.
“Ầy, xem ra Tiêu Thời Khâm đã cảm thấy không cần phải kéo dài thêm nữa, nên muốn bùng nổ một pha sát thương nhiều nhất có thể cho Nghênh Phong Bố Trận, coi như lót đường cho tuyển thủ kế tiếp!” Lý Nghệ Bác suy đoán.
“Máy Móc Nhảy Dù! Nhưng lần này gần chỗ Nghênh Phong Bố Trận đã không còn gì để che đầu nữa… Mới vừa thoát thân khỏi Cánh Cửa Tử Vong, phần lớn kĩ năng đã dùng và đang trong trạng thái chờ phục hồi, nhưng Tiêu Thời Khâm vẫn quyết liệt sử dụng số kĩ năng có hạn của mình mà tích cực tấn công. Anh ta còn chèn vào rất nhiều các phát bắn phổ thông để lấp đầy những khoảng trống khi chờ kĩ năng chuyển tiếp! Lần này Ngụy Sâm chống chọi không quá dễ dàng nữa rồi! Chỉ riêng Máy Móc Nhảy Dù đã buộc anh phải di chuyển liên tục, gián đoạn việc ngâm xướng.”
“Pháo Tự Hành! Kĩ năng này vừa mới phục hồi đã được dùng đến.”
“Ý? Bên kia còn có một con Lính Tuần Tra! Con lính đó được gọi ra khi nào vậy? Nghênh Phong Bố Trận đang lùi, vẫn đang muốn tìm chỗ chui vào để né tránh Pháo Tự Hành, ái chà bị kẹt rồi, hướng di chuyển của Nghênh Phong Bố Trận bị Lính Tuần Tra chặn rồi! Anh ta không cách nào sử dụng tấm lá chắn kia được nữa, chỉ đành đối mặt trực diện với Pháo Tự Hành. Aiyo, bị nổ trúng rồi, khổ quá cơ!”
“Chó Săn Máy cũng đã rượt tới, thế tấn công của Diệt Sinh Linh liền mạch cực kì, đấu pháp lợi dụng địa hình của Ngụy Sâm đã bị Tiêu Thời Khâm nhìn thấu. Nghênh Phong Bố Trận rút lui… Ế! Một con Người Máy Theo Dõi đã vòng ra góc tường, anh ta ko nhìn thấy, không nhìn thấy! Bùùùùùm… Nghênh Phong Bố Trận dính cú ôm bom tự sát của Người Máy Theo Dõi, Chó Săn Máy đang nhào tới… Chỉ đạo Lý, thế này…”
Vừa rồi còn phán rằng Tiêu Thời Khâm chuẩn bị lót đường cho người đến sau, Lý Nghệ Bác cũng bị hỏa lực dày đặc không ngừng của Tiêu Thời Khâm dọa cho mất vía, vội sửa lời mà nói: “Không lẽ Tiêu Thời Khâm định dồn dmg hốt luôn Nghênh Phong Bố Trận? Chúng ta cùng nhau xem thử anh ta có làm nổi không?”
AoE (area of effect): chỉ phạm vi tấn công bao trùm của một chiêu, hoặc các chiêu có phạm vi tấn công rộng, khác với các chiêu chỉ tấn công theo mục tiêu nhất định.
dmg: viết tắt của damage. Lý do phải viết tắt thì… khi ingame không game thủ nào gọi nguyên chữ cả.
Chương 1009: Kỹ sư máy móc chân chính
“Haiz, dồn dmg giết luôn, Diệt Sinh Linh có đủ mana sao?” Phan Lâm đưa ra một nghi vấn mà mọi người đều quan tâm. Đúng là mana của Diệt Sinh Linh còn lại không nhiều, đặc biệt là lúc nãy vừa dùng để thoát khỏi khống chế từ Cánh Cửa Tử Vong, trông như rất nhanh sẽ cạn hết cây.
Lý Nghệ Bác không trả lời ngay, tỉ mỉ quan sát một hồi mới mở miệng: “Tiêu Thời Khâm bây giờ đang sử dụng cực nhiều hit đánh bình thường để hỏa lực và sức khống chế có thể liền mạch, anh ấy đánh một cách rất cẩn trọng.”
“Nhìn theo tốc độ tiêu hao mana hiện tại mà nói….” Phan Lâm xem xét lượng mana sụt giảm của Diệt Sinh Linh, đối chiếu với lượng máu mà Nghênh Phong Bố Trận mất, cảm thấy tính không ra.
Lý Nghệ Bác lại tiếp tục không trả lời, nhưng lần này hắn có quan sát kỹ đến đâu đi nữa vẫn không hiểu nổi. Dưới cái nhìn của hắn, mana chắn chắn là không đủ, thế nhưng tiết tấu tấn công của Diệt Sinh Linh vẫn cực kỳ chỉn chu, nếu bây giờ chỉ vì bụp một cái hết mana mà tắt điện, Lý Nghệ Bác cảm thấy việc này không thể xảy ra ở một tay chuột chuyên nghiệp hàng đầu.
Lý Nghệ Bác đã không ít lần tự đào hố chôn mình, nhưng những lúc hố to đến mức thấy rõ thì ngu gì nhảy vào. Bây giờ hắn không dám kết luận bậy bạ, bởi hắn biết rằng, một tuyển thủ tầm cỡ Tiêu Thời Khâm không phải thể loại mà hắn của ngày hôm nay có thể hiểu được dụng ý.
Hỏa lực của Diệt Sinh Linh vẫn đang tiếp tục, nhưng rất nhiều người thậm chí đã quên nhìn vào trận đấu. Họ chỉ chăm chú nhìn vào thanh mana của Diệt Sinh Linh, muốn xem xem cái thanh màu lam nhạt biểu trưng cho sức chiến đấu của nhân vật khi nào sẽ đi đến cuối.
Không hề, thật sự không hề!
Diệt Sinh Linh cứ mãi kéo dài thế công như một kỳ tích. Hỏa lực của hắn rất tiết kiệm, không còn phô trương quá mức như hai trận trước đó, nhất là trận với Hại Người Không Mệt. Nếu nói trận với Hại Người Không Mệt là oanh tạc dồn dập, thì hỏa lực hiện tại của Diệt Sinh Linh giống như xe lửa xếp hàng, từng toa từng toa vô cùng rõ ràng rành mạch chạy qua trước mắt người xem, mỗi một toa xe đều hoàn thành sứ mệnh của bản thân nó, không sai một ly.
“Hiệu suất công kích cao đến phi thường…” Trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng Phan Lâm bỗng thốt ra câu này.
“Đúng thế.” Lý Nghệ Bác gật đầu. Cho tới thời điểm hiện tại mà nói, mỗi một hit mà Diệt Sinh Linh đánh ra đều có tác dụng, không có hit nào là đánh đại. Điều này thực sự quá khó tin trong một trận đấu chuyên nghiệp, vì đối thủ đâu phải là cái xác chết.
Nhưng Nghênh Phong Bố Trận bây giờ lại y như một xác chết vậy, bị đàn áp chặt chẽ không thể giãy dụa.
“Ngụy Sâm… trúng bẫy rồi.” Lý Nghệ Bác đột nhiên bật ra một câu.
“Hả?”
“Tiêu Thời Khâm đã lợi dụng ngược địa hình, những vật chắn mà trước đây Ngụy Sâm dựa vào, hiện tại đều đã trở thành bẫy cả rồi. Anh nhìn đi…” Lý Nghệ Bác nói tới đây cũng là lúc trên màn hình thi đấu, Nghênh Phong Bố Trận vì tránh hỏa lực mà định chạy vòng qua một góc tường, nào ngờ vừa mới rẽ vào, một quả mìn đột nhiên nổ tung. Nghênh Phong Bố Trận bị trước sau giáp công, rốt cuộc ăn đủ sát thương cả hai bên.
“Quả mìn này được đặt khi nào vậy?” Phan Lâm đột nhiên kêu lên, “Từ lúc Tiêu Thời Khâm bắt đầu tấn công tới giờ, anh ta chưa hề cho Diệt Sinh Linh đi đến vị trí này mà?”
“Thế trước đó thì sao?” Lý Nghệ Bác hỏi.
“Trước đó…” Phan Lâm chợt có chút ấn tượng mơ hồ, “Hình như có từng đi qua, nhưng lúc ấy…”
“Là lúc anh ta đang bị Nghênh Phong Bố Trận lợi dụng địa hình để chống lại kỹ năng của mình.” Lý Nghệ Bác nói.
Phan Lâm kinh hoàng, kinh hoàng một cách triệt để thực thụ. Hắn thậm chí quên rằng mình vẫn đang trên chương trình trực tiếp, hắn hoàn toàn không còn từ nào để miêu tả lòng hoảng hốt của mình bây giờ. Tiêu Thời Khâm thế mà có thể đặt mìn ở vị trí này ngay từ lúc ấy, có nghĩa là ngay từ lúc ấy anh ta đã mưu tính sẵn cho đợt công kích của hiện tại rồi.
Tiêu Thời Khâm không phải không nhìn ra đấu pháp lợi dụng địa hình của Ngụy Sâm, mà chỉ là tương kế tựu kế, lấy chính bản thân mình để làm phép thử, để nhử Ngụy Sâm tung ra toàn bộ lối đánh và kỹ năng cho hắn hiểu rõ. Ngay từ lúc đó hắn đã lập xong kế hoạch phản kích, cho nên mỗi một hit lúc này đều đã được tính toán cực kỳ chính xác. Hiệu suất tấn công cao cũng chính vì vậy mà ra.
Bản lĩnh Vinh Quang của bậc thầy chiến thuật Tiêu Thời Khâm ở tại nơi đây mới được thể hiện một cách chân chính. Lợi dụng ngược những thứ Ngụy Sâm sử dụng, đùa bỡn vị lão tướng cáo già trong lòng bàn tay. Cuộc tấn công theo kế hoạch định sẵn mà ập tới, mỗi một hit đều bức ép Ngụy Sâm phải chống đỡ theo cách tệ nhất, sau đó lại tiếp tục hứng chịu những đàn áp không ngừng, đến mức những hit bắn phổ thông bây giờ đã trở thành lượng sát thương chủ lực rút máu Nghênh Phong Bố Trận, có thể nhìn thấy rất rõ trên thống kê kỹ thuật do hệ thống đưa ra.
Trên số liệu damage hiệu quả gây ra cho Nghênh Phong Bố Trận, tổng sát thương do những hit bắn phổ thông đã vọt lên đến 42,12%. Tình huống này quá dị, nên tổ ghi hình đặc biệt zoom thẳng vào bảng thống kê cho người chơi thấy rõ.
Không có cái gọi là bùng nổ, cũng không có cái gọi là sai sót.
Tiêu Thời Khâm giống như một kỹ sư máy thực thụ, thao tác của hắn chỉ có chính xác và hiệu suất.
Gia Thế thắng, Tiêu Thời Khâm hoàn thành 1 chọi 3, giúp Gia Thế giành được một mở đầu hoàn hảo đến không thể hoàn hảo hơn trong phần lôi đài. Fan Gia Thế trong nhà thi đấu đã phấn khích đến không thể kiềm chế nổi, tiếng ồn do họ tạo ra lấn át hết mọi thứ, kể cả áp sát miệng vào tai cũng phải hét lớn mới nghe được.
Xuống sân trong tình cảnh thế này, có thể tưởng tượng được Ngụy Sâm phải hứng chịu đối xử kiểu gì. Nhưng hắn đã chẳng còn tâm trí nào mà quan tâm, về tới chỗ ngồi của mình ở Hưng Hân, sắc mặt hắn đăm chiêu đến mức khiến Trần Quả không nhận ra thằng già này nữa. Trên mặt Ngụy Sâm bây giờ chỉ toàn là thất vọng và lo lắng, thất vọng vì kết quả trận này, lo lắng những trận tiếp theo sẽ bị ảnh hưởng, đâu còn một Ngụy Sâm bỉ không biên giới mà thường ngày mọi người hay thấy?
“Tiêu Thời Khâm lấy 1 địch 3, chúng ta gần như có thể nói Gia Thế ở phần đấu lôi đài đã nắm được chiến thắng vào tay, sắp tới chỉ còn là vấn đề thắng được bao nhiêu điểm đầu người thôi.”
“Ừ, cách tính điểm theo đầu người do thể thức thi đấu mới quy định khiến ngay cả trong tình huống chiếm ưu thế lớn như này, bên dẫn trước cũng không thể lơ là chủ quan, đương nhiên Hưng Hân là bên bị dẫn trước thì lại càng không. Vậy không biết tuyển thủ ra trận tiếp theo của chiến đội Hưng Hân sẽ là ai đây?”
Camera chiếu vào khu vực ngồi của chiến đội Hưng Hân. Người đang đứng dậy, đối với camera mà nói là vô cùng xa lạ, bởi vì trước đây hắn sẽ không bao giờ để mình bị lên hình, cũng từ chối tất cả mọi cuộc phỏng vấn. Mà bây giờ hắn đã quay về, lại dường như không còn quá chống đối phỏng vấn hay ghi hình nữa.
“Là Diệp Thu!!!” Phan Lâm dù cho nhìn không biết mặt, nhưng không thể không nhận ra tên tuyển thủ hiện lên, “Hiện tại hẳn phải gọi là Diệp Tu rồi, nhưng chỉ thay đổi một cái tên cũng không thể xóa đi sự thật: Tướng thứ tư ra trận của chiến đội Hưng Hân chính là cựu đội trưởng của chiến đội Gia Thế, người đã sáng lập nên vương triều đầu tiên trong lịch sử Vinh Quang – đại thần Diệp Thu. Anh bất ngờ tuyên bố giải nghệ, sau đó lại đột nhiên lập ra một chiến đội Hưng Hân để quay về giới Vinh Quang, từ vòng khiêu chiến mà đánh vào, mang đến cho chúng ta vô số bất ngờ. Hiện tại Diệp Tu đã cùng chiến đội của mình đi tới bước cuối cùng của vòng khiêu chiến, mà giờ đây, cản trước mặt anh lại vừa khéo chính là đội mẹ ngày xưa, chiến đội đã giúp anh có được vô số vinh quang và ủng hộ. Bây giờ Diệp Tu sắp phải đại diện cho chiến đội Hưng Hân lên sàn đấu. Hưng Hân đã có một mở màn vô cùng bất lợi trong phần lôi đài, đại thần Tiêu Thời Khâm – người đã kiên quyết chuyển nhượng về Gia Thế khi chiến đội này bị K.O – đã biểu hiện đầy đủ giá trị của mình trong phần đấu lôi đài. Lúc này, tuy nhân vật của anh ấy đã hoàn toàn cạn kiệt mana, nhưng tôi nghĩ anh ấy sẽ không rút lui một cách đơn giản. Ở trận trước, Tiêu Thời Khâm với một lượng mana không lớn, chỉ dùng những hit đánh bình thường mà rút được gần 50% máu đối thủ, giành được thắng lợi cuối cùng. Trận này đánh với Diệp Tu, anh ấy sẽ biểu hiện như thế nào đây?” Vừa nhìn thấy người xuất chiến là Diệp Tu, Phan Lâm trong nháy mắt phấn khởi mà tuôn ra một bụng chữ. Trận chung kết vòng khiêu chiến năm nay vì cái gì mà được quan tâm vượt bậc? Chẳng phải chính là vì giây phút này sao?
“Diệp Tu đi về phía phòng thi đấu, bây giờ việc trò chuyện trong nhà thi đấu đã trở nên cực khó khăn, nếu bỏ tai nghe xuống thì tiếng la ó sẽ tràn vào tai tôi. Đúng, chính là tiếng la ó. Khán giả trong nhà thi đấu đã dành cho Diệp Tu những tràng phản đối rất mạnh mẽ. Trên thực tế, trận quyết đấu sắp tới rất nhiều người không mong nhìn thấy, đặc biệt là fan Gia Thế, tiếng gào thét của họ đã thể hiện rõ sự phản đối đó. Vị anh hùng ngày trước, nay đột nhiên lại trở thành kẻ địch, đó chính là sự tàn khốc trong thi đấu chuyên nghiệp từ xưa đến giờ. Diệp Thu là người gánh trên vai quá quá nhiều thứ về Gia Thế, sự quay lưng của anh khó tránh khiến cho phần đông người chơi không cách nào chấp nhận, tâm trạng của họ chúng tôi rất hiểu. Nhưng thi đấu là thi đấu, bất kể thế nào, chúng ta cứ hãy kỳ vọng trận kế tiếp sẽ đặc sắc nhất có thể đi.”
“OK, hiện tại Diệp Tu đã tiến vào phòng thi đấu, nhân vật song phương đang tải bản đồ, trận đấu sắp bắt đầu. Từ trên màn hình có thể thấy được số liệu nhân vật, lúc này mana của Diệt Sinh Linh không đáng bao nhiêu, muốn giết đối thủ thì lượng sát thương từ các hit đánh phổ thông cần phải đạt đến 95% trở lên nhỉ?”
Từ khi Diệp Tu đứng dậy, Phan Lâm đã bắt đầu quá khích. Trên cả con đường Diệp Tu đi vào phòng đấu, hắn blah blah liên tục không nhường ai, mãi cho đến lúc này Lý Nghệ Bác rốt cuộc mới có cơ hội phát biểu.
“Ha ha, tính toán mấy con số đó cũng không có ý nghĩa gì. Lượng mana còn lại của Diệt Sinh Linh thực sự không đủ để tiếp tục dội dmg. Ngay cả trong trận trước, dù rằng sát thương phổ thông chiếm tỷ lệ lớn, nhưng yếu tố chủ chốt để áp chế Nghênh Phong Bố Trận vẫn là kỹ năng. Với lượng mana mà Diệt Sinh Linh hiện có, thắng thua của trận đấu này đã không còn gì khó đoán, chúng ta chỉ còn chờ xem hai người này nói gì với nhau trong trận thôi!” Lý Nghệ Bác bình luận.
Nói gì với nhau?
Họ không nói gì với nhau cả.
Trận lôi đài thứ tư bắt đầu, Tiêu Thời Khâm cuối cùng đã không mở đầu game bằng việc di chuyển chiến thuật nữa. Hắn điều khiển Diệt Sinh Linh trực tiếp chạy thẳng ra giữa bản đồ, đối mặt với Quân Mạc Tiếu cũng vừa chạy thẳng một mạch mà tới. Đôi bên không chút chần chờ, lao vào xáp lá cà. Vài giọt mana của Diệt Sinh Linh quả thật không chịu nổi đánh đấm chi nữa, qua lại vài chiêu, mana Diệt Sinh Linh cạn đáy, Tiêu Thời Khâm thẳng thắn kết thúc luôn trận đấu: Hắn nói một tiếng GG trên kênh chung, sau đó thoát game.
Rút lui nhận thua, trong thi đấu eSport trước nay đều được cho phép, Vinh Quang đương nhiên cũng không ngoại lệ. Ở vào lúc mana đã cạn mà HP vẫn còn đoạn ngắn, Tiêu Thời Khâm quyết đoán dùng cách này mà rút lui, trong nhà thi đấu chẳng những không ai cảm thấy tiếc nuối mà còn dành tặng hắn một tràng vỗ tay cực kỳ nhiệt liệt.
Đối với hành động của Tiêu Thời Khâm, ngay cả ông chủ Đào Hiên của Gia Thế cũng mỉm cười ưng ý. Hắn đứng dậy vỗ tay, thể hiện sự ủng hộ việc thoái lui này.
Nếu cứ tiếp tục dây dưa, muốn mài thêm tí huyết của đối thủ cũng không phải không thể, nhưng dưới tình huống giành được ưu thế dẫn trước mà còn tính toán đến chi li vậy thì không phải là phong độ của một chiến đội vương triều ngày xưa. Đào Hiên vui mừng vì Tiêu Thời Khâm không mang theo thói quen từ chiến đội cũ vào Gia Thế, cái kiểu đo lọ nước mắm đếm củ dưa hành sao có thể xứng với Gia Thế, đã vậy nếu dùng nó để đối phó với một đối thủ như Hưng Hân thì lại càng không đáng. Biểu hiện của Tiêu Thời Khâm khiến Đào Hiên thực sự quá hài lòng, Tiêu Thời Khâm vào Gia Thế, cũng phải có phong cách mà Gia Thế nên có.
Mà lúc này, tướng thứ hai xuất trận của Gia Thế cũng đã đứng dậy. Một thiếu niên mà ai ai nhìn đến cũng cảm thấy xa lạ vô cùng, lặng lẽ bước đi giữa tràng vỗ tay khán giả dành cho Tiêu Thời Khâm, hướng về phía phòng thi đấu của Gia Thế.
Chương 1010: Người mới của Gia Thế
“Bây giờ tuyển thủ thứ hai ra trận của chiến đội Gia Thế đang đi về phía phòng thi đấu. Tôi nghĩ sẽ có rất nhiều khán giả cảm thấy tuyển thủ này khá lạ mắt. Tên của cậu ấy là Khưu Phi, mới được chiến đội Gia Thế cất nhắc lên từ trại huấn luyện trong mùa giải này. Sau khi chiến đội Gia Thế bị loại ở mùa hè trước, họ đã tiến hành thay đổi trên phạm vi rộng. Ba tuyển thủ chủ lực rời khỏi chiến đội, Tiêu Thời Khâm gia nhập, ngoài ra còn có Khưu Phi được tuyển đến đội chủ lực từ trại huấn luyện.” Phan Lâm giới thiệu tình hình bên Gia Thế.
“Đúng vậy, nếu như tính luôn mùa đông năm ngoái có Diệp Thu giải nghệ và Tôn Tường gia nhập, gần một năm rưỡi nay, coi như Gia Thế đã thay máu hết toàn đội chủ lực.” Lý Nghệ Bác nói.
“Vâng, trong đó có đội trưởng Diệp Thu và đội phó Lưu Hạo, hai nhân vật thường đóng vai trò chủ chốt nhất của chiến đội đều đã ra đi. Thêm vào là Hạ Minh, tuyển thủ liên tục ra sân với vị trí người thứ sáu. Khi Tiêu Thời Khâm chuyển nhượng về Gia Thế, Hạ Minh và Lưu Hạo đã trở thành tuyển thủ trao đổi, chuyển đến chiến đội Lôi Đình. Ngoài ra còn có Quách Dương mùa hè năm ngoái đã gia nhập chiến đội Hô Khiếu.” Phan Lâm kể sơ qua những cuộc chuyển nhượng của chiến đội Gia Thế.
“À, nói tới mới nhớ, mấy tuyển thủ rời khỏi Gia Thế năm vừa rồi đều đánh rất khá.” Lý Nghệ Bác nói.
“Không sai, bây giờ họ đều là chủ lực của chiến đội mình đang ở. Chiến đội Hô Khiếu mà Quách Dương gia nhập kì thực cũng là một chiến đội có cải cách phạm vi lớn trong vòng hơn một năm nay, có tuyển thủ át chủ bài mới là Đường Hạo, ngoài ra còn có Triệu Vũ Triết – người mới tốt nhất trong mùa giải trước – nay đã được đưa lên ghế chủ lực, thêm vào một tuyển thủ có thực lực như Quách Dương, chiến đội Hô Khiếu mùa giải này đạt được thành tích rất hấp dẫn, có thể nói đã bước lên vị thế ông lớn của liên minh rồi ấy nhỉ?” Phan Lâm nói.
“Phải, đối với Hô Khiếu bây giờ, làm sao để vào được tứ kết đã không còn là vấn đề cần phải suy xét. Họ chỉ còn nghĩ cách tiến xa nhất có thể trong vòng tứ kết mà thôi.” Lý Nghệ Bác nói.
“Ngoài ra, sau khi Lưu Hạo và Hạ Minh gia nhập, biểu hiện của Lôi Đình cũng vô cùng tốt. Nửa đầu mùa giải, chiến đội Lôi Đình suýt nữa đã giành được một vị trí vào vòng tứ kết, thế nhưng khi Vinh Quang cập nhật phiên bản mới hồi mùa đông, thành tích của Lôi Đình gặp phải đả kích khá nặng, hiện tại tương đối suy sụp.”
“Những đả kích mà phiên bản mới đem đến cho các chiến đội chắc chắn là rất khó tránh.” Lý Nghệ Bác nói.
“Vâng, Khưu Phi chính là người mới được Gia Thế khai thác từ trong nội bộ sau khi các tuyển thủ xuất sắc vừa kể trên rời khỏi Gia Thế.” Phan Lâm lái câu chuyện về lại trận đấu.
“Mùa giải này đúng là xuất hiện không ít người mới!” Lý Nghệ Bác cảm thán.
“Đúng đó, ví dụ như Lư Hãn Văn của Lam Vũ, Cao Anh Kiệt của Vi Thảo, trong mùa giải này biểu hiện của họ đều cực kì xuất sắc, cùng nhau trúng cử vào đội hình ngôi sao.”
“Tôi phát hiện ra một điều rất thú vị. Lư Hãn Văn và Cao Anh Kiệt, tính luôn tuyển thủ Khưu Phi đang ở trước mắt chúng ta, nghề của họ trùng hợp đều là nghề của nhân vật át chủ bài trong đội nhà.”
“Đúng thế… Họ đều sắp sửa trở thành tương lai của chiến đội, cũng là tương lai của liên minh.”
“Chỉ có điều, nếu so với hai tuyển thủ Lư Hãn Văn và Cao Anh Kiệt đã trải qua khảo nghiệm từ giải đấu chính thức, tuyển thủ Khưu Phi trong mùa giải này rất tiếc chỉ có thể thi thố trong vòng khiêu chiến mà thôi!”
“Ừ, tuy cậu ấy có được ghi nhận đã ra trận vài lần, nhưng… haiz, nói thế này có khả năng sẽ thiếu tôn trọng các đối thủ của Gia Thế, nhưng tôi vẫn phải nhận xét rằng tầm vóc của vòng khiêu chiến khó lòng thể hiện ra được trình độ thực sự của chiến đội Gia Thế.”
“Nói đúng lắm.” Lý Nghệ Bác đồng ý.
“Cho nên trận này đối với Khưu Phi mới là cuộc khảo nghiệm thực sự mà cậu ấy phải đối mặt!” Phan Lâm nói.
“Đã vậy đề thi khảo nghiệm còn rất khó. Đối thủ đầu tiên cậu ấy gặp chính là Diệp Thu.”
“Đúng, trên hành tinh này còn có người nào thạo nghề pháp sư chiến đấu hơn Diệp Thu sao?” Phan Lâm nói.
“Khiêm tốn, khiêm tốn chút, ở nước ngoài cũng có rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp Vinh Quang xuất sắc.” Lý Nghệ Bác cười.
“OK, OK…” Phan Lâm cũng chỉ vì quá hăng nên mới thốt lên một câu như thế, chứ không khăng khăng nhất định phải bảo vệ ý mình. Hắn quay lại nói về Khưu Phi: “Nếu Gia Thế thực sự vì muốn bồi dưỡng người kế thừa mà đưa tuyển thủ này lên, vậy thì người vốn dĩ mà cậu ấy phải kế thừa xem ra chính là Diệp Thu!”
“Chuyện đó hiển nhiên quá xá.”
“Nói vậy khi Diệp Thu còn ở Gia Thế, có lẽ đã không ít lần tự thân dạy dỗ Khưu Phi. E rằng họ rất quen thuộc và hiểu rõ lẫn nhau.” Phan Lâm nói.
“Thế nhưng hiện tại Diệp Tu đã đổi nghề mới. Cách chơi tán nhân chưa từng xuất hiện trong giới chuyên nghiệp, không ai dám vỗ ngực nói rằng mình rất hiểu nghề này cả.” Lý Nghệ Bác nói.
“Nhưng sự thông thạo của Diệp Thu đối với pháp sư chiến đấu thì lại không vì đổi nghề mà phai nhạt! Xem ra trận này lại càng gian nan hơn cho Khưu Phi rồi.” Phan Lâm nói.
“Vậy cũng chưa chắc.” Lý Nghệ Bác nở nụ cười, “Diệp Thu hiểu rõ pháp sư chiến đấu nhưng lại chưa chắc hiểu rõ tuyển thủ đang cầm nó. Khưu Phi mà anh ta quen thuộc là Khưu Phi của một năm rưỡi trước. Một tuyển thủ trẻ tuổi như Khưu Phi ở mọi phương diện đều chưa thể định hình được phong cách, thêm vào tốc độ trưởng thành của cậu ấy cũng không ai đoán được. Nếu Diệp Thu vẫn dừng chân ở hiểu biết của mình trong quá khứ, tôi nghĩ Khưu Phi trong trận này nhất định sẽ cho anh ta bất ngờ. Chiến đội Gia Thế sắp đặt một tuyển thủ trẻ tuổi như thế ra trận chắc chắn không thể không có nguyên nhân. Tôi nghĩ nhiều khả năng là xuất phát từ cách nghĩ đó.”
Lần này Phan Lâm đã thực sự bị thuyết phục bởi cái nhìn của Lý Nghệ Bác: “Anh nói đúng lắm.”
“OK, bây giờ Khưu Phi đã đi vào phòng thi đấu rồi. Trận đấu sắp sửa bắt đầu.”
Từ khi Diệp Tu lên sân, đề tài để bình luận viên chém tung tóe bắt đầu nhiều dần. Sau đó Khưu Phi lên sân, hai bình luận tiếp tục một xướng một họa, thao thao bất tuyệt, bây giờ trận đấu chuẩn bị khai hỏa, Phan Lâm lại càng thêm high. Một trận quyết đấu thế này, bản thân hắn cũng vô cùng chờ mong chứ nói chi ai.
“Đang xuất hiện trên màn hình chính là số liệu nhân vật của Khưu Phi: pháp sư chiến đấu Cách Thức Chiến Đấu. Chiến đội Gia Thế không hổ là chiến đội nắm giữ Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu, Cách Thức Chiến Đấu của Khưu Phi có mức vũ trang rất cao: 10 món trang bị bạc, dư sức đứng ngang hàng với rất nhiều nhân vật cấp đại thần! Và thuộc tính cuối cùng của nhân vật cũng rất xuất sắc, 1314 điểm sức mạnh, 1310 điểm trí lực, Cách Thức Chiến Đấu của Khưu Phi giống hệt phong cách của Nhất Diệp Chi Thu: sức mạnh và trí lực tương đối bình quân.”
“Haha, lúc mới nhìn thấy số liệu này tôi đã suýt giật mình. Căn bản còn cao hơn Nhất Diệp Chi Thu nữa mà!”
“Hahaha, xem ra chỉ đạo Lý lại quên mất rồi, bây giờ là thời đại 75, có lẽ anh đang nhớ nhầm đến số liệu của Nhất Diệp Chi Thu thời 70.”
“Còn không phải sao? Thói quen suốt mấy năm nay, nhất thời làm sao thay đổi được chứ.” Lý Nghệ Bác nói.
“Hi vọng sau trận đấu này, cho dù là Cách Thức Chiến Đấu hay Nhất Diệp Chi Thu đều sẽ để lại ấn tượng mới mẻ cho anh. OK, bây giờ đã chính thức bắt đầu vào trận rồi, vẫn là bản đồ Thị Trấn Bến Tàu như cũ. Nhân vật đôi bên đã xuất hiện trên bản đồ, họ sẽ làm gì đây?”
“Ồ, không ai di chuyển vòng vèo cả! Không có ai đi vòng, bất luận là Diệp Thu… ngại quá, tên anh ta là Diệp Tu, bất luận là Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu hay Cách Thức Chiến Đấu của Khưu Phi, đều không ai chọn lối di chuyển chiến thuật. Hai bên đều phóng thẳng ra giữa bản đồ.” Phan Lâm kêu lên.
“Ừ, cách xử lý này của Khưu Phi rất đúng. Dù cậu ấy có thể mang đến bất ngờ sll cho Diệp Thu, ặc… Diệp Tu, nhưng tôi nghĩ cậu ấy không nên mưu đồ khiến Diệp Tu bất ngờ trên phương diện chiến thuật đâu ha.” Lý Nghệ Bác nói.
“Anh phán chỉ có chuẩn.”
“Còn về phía Diệp Tu, tôi nghĩ nếu đây là trận lôi đài thứ nhất, chắc anh ta cũng phải tính toán mà chọn chiến thuật di chuyển. Nhưng bây giờ Hưng Hân đã bị Tiêu Thời Khâm xúc liên tục ba người rồi, cần phải có ai đó đứng ra nhanh chóng nâng cao sĩ khí. Vào thời điểm thế này, anh ta phải đánh cho cứng và mạnh, nếu có thể đạp đầu tuyển thủ Gia Thế một cách trực diện thì chắc chắn sẽ là một liều thuốc cho trái tim phe mình. Dù sao đi nữa, phần đấu lôi đài không phải quyết định tất cả. Kế tiếp còn đấu đoàn đội, nếu lúc này đã teo vì khí thế của Gia Thế thì Hưng Hân thua chắc rồi. Vấn đề khẩn yếu nhất của Diệp Tu bây giờ chính là cứu về tinh thần cho chiến đội Hưng Hân.”
“Không sai. OK, bây giờ song phương đã chạy đến giữa bản đồ. Vốn là một cặp tuyển thủ quen thân nhau, có thể còn có tình thầy trò nữa, thế nhưng khi vào trận họ lại không giao lưu bất kì một lời nào, chỉ trực tiếp lao về phía đối phương. Lúc này khoảng cách giữa họ chỉ còn khoảng 40 đơn vị người đứng, chẳng mấy chốc sẽ đụng độ.”
“30 đơn vị! Ồ! Tấn công rồi! Diệp Tu đã mở đầu tấn công trước, Quân Mạc Tiếu còn chưa dừng bước đã nã phát súng đầu tiên.” Phan Lâm gào to.
“Món vũ khí bạc trong tay Quân Mạc Tiếu cực kì thú vị. Nó có thể biến thành nhiều loại hình thái, trước mắt trong những gì chúng tôi biết đến thì đã bao gồm 6 hệ nghề, cho nên Diệp Tu có thể điều khiển Quân Mạc Tiếu tha hồ sử dụng toàn bộ mọi kĩ năng mà tán nhân được phép học của toàn bộ 6 hệ. Rất nhiều người chơi mới có thể không biết về tán nhân, ở vào thời kì đầu của Vinh Quang, cách chơi này đã từng thịnh hành một khoảng thời gian, nhưng vấn đề kĩ thuật lớn nhất chính là việc gián đoạn ra chiêu khi thay đổi vũ khí. Mọi người ai cũng biết, đa phần các kĩ năng trong Vinh Quang đều cần có vũ khí tương ứng mới có thể sử dụng. Tán nhân muốn sử dụng kĩ năng của nhiều nghề thì cần phải không ngừng thay đổi vũ khí, thao tác điều khiển rườm rà không nói, thời gian chờ hồi phục thiết lập bởi hệ thống cho hành động đổi vũ khí cũng hạn chế việc tấn công vô cùng nghiêm trọng. Nhưng Ô Thiên Cơ trong tay Quân Mạc Tiếu hiện tại đã giải quyết vấn đề này một cách hoàn hảo. Việc đổi hình thái của nó dường như không hề tồn tại vấn đề chờ hồi phục. Món vũ khí này có thể nói đã được chế tạo đo ni đóng giày cho tán nhân. OK… đề tài này sẽ nói sau, chúng ta cùng xem diễn biến trận đấu trước đã.” Lý Nghệ Bác nhìn thấy hai bên đã lao vào quần nhau trong trận, vội vàng ngừng màn phổ cập giáo dục.
“Quân Mạc Tiếu bắn phát súng đầu tiên, bị Khưu Phi điều khiển Cách Thức Chiến Đấu né tránh, sau đó anh ta không chọn lối đánh kite có ưu thế về cự li tấn công, mà vẫn tiếp tục nhào thẳng tới Cách Thức Chiến Đấu.”
“Cách Thức Chiến Đấu ra tay, bắt đầu bằng Lạc Hoa Chưởng!”
“Quân Mạc Tiếu di chuyển, né được rồi!”
“Ồ! Chỗ này có một chi tiết nhỏ…”
“Bá Toái!!!” Phan Lâm gào lên một tiếng cắt ngang ý đồ giải thích của Lý Nghệ Bác, mà Lý Nghệ Bác cũng bất đắc dĩ phải nhường, vì hai bên vừa lao vào đã phang nhau kịch liệt, không cho hắn cơ hội show trình.
“Quân Mạc Tiếu đỡ được rồi! Đây là kĩ năng Đỡ Đòn của kiếm khách! Sau Lạc Hoa Chưởng, Bá Toái của Cách Thức Chiến Đấu nhảy ra rất đột ngột, Quân Mạc Tiếu không cách nào né tránh, chỉ đành dùng Đỡ Đòn để cản chiêu.” Phan Lâm kêu gào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com