Chương 3
Quang Anh có bạn trai mới. Đức Duy biết được điều đó thông qua những cuộc điện thoại mỗi đêm. Giọng nói rủ rỉ ấm áp của anh, mấy điệu cười vô tư hết sức, cả những đêm đi chơi về muộn, Đức Duy ở bên này đều nghe thấy.
Bạn trai của Quang Anh có vẻ trẻ con. Có ngày Đức Duy úp mì, ăn xong, rửa bát, dịch hết mười lăm trang sách rồi lên giường đi ngủ, Quang Anh vẫn nói chuyện với cậu ấy. Mấy câu dỗ dành nhạt thếch, không hiểu tại sao những người yêu nhau lại có thể có được chừng ấy chuyện để nói với nhau trong những ngày dài.
Trời đã chuyển sang mùa hạ, áo quần cũng nhanh khô hơn. Những buổi sáng khi mọi người đều đi làm hết, Đức Duy đem áo quần lên sân thượng phơi, tranh thủ ngồi ở trên đó đọc sách. Cô mèo ở bên cạnh chơi với cái đuôi của mình, Đức Duy úp cả quyển sách lên mặt, thiu thiu ngủ.
Quang Anh không có quá nhiều áo quần, Đức Duy có thể nhận biết được cái nào là áo quần của anh bởi mỗi sáng sớm anh luôn là người đầu tiên phơi đồ ở sân thượng. Vài chiếc áo sơ mi đơn giản, quần jeans ống rất dài mới che hết đôi chân, áo thun cũng chỉ thường có màu đen trắng. Có ngày anh buộc những đôi giày cao cổ vắt vẻo trên dây, nhìn cũng rất buồn cười. Một buổi nọ trời mưa giữa chiều, Đức Duy hớt hải chạy lên lấy đồ, lấy cả áo quần anh treo lên dây phơi ở mái hiên cho khỏi ướt. Mùi hương từ chiếc áo sơ mi lướt qua mũi cậu, mùi gì đó giống như là mùi vỏ cam trộn với mùi nắng, ngòn ngọt tê tê.
Quang Anh rất kì lạ, mỗi lần cãi nhau với bạn trai là lại đem thức ăn qua cho Đức Duy. Đức Duy lúc đầu ăn xong không trả lại hộp đựng, nhưng sau bốn năm lần như thế, Quang Anh bưng cả chén dĩa qua lấy lý do hết đồ để đựng rồi. Cậu bèn mỗi lần ăn xong lại rửa sạch, đem bỏ trước cửa phòng Quang Anh. Có lần cậu vừa đặt hộp xuống thì Quanh Anh mở cửa ra, rõ ràng là mới ngủ dậy. Anh gãi gãi đầu, một tay che miệng ngáp, nói:
"Này Đức Duy, cậu làm tôi thấy như tôi đang nuôi một con mèo lớn trong nhà."
Ngày ba bữa cho ăn, nó lẹ làng đi không để lại vết. Đức Duy hơi đỏ mặt vì ví von đó, nhanh chóng quay về. Lần sau Quang Anh đem cơm cuộn sang, Đức Duy giả vờ ngủ trong phòng không ra lấy nữa.
"Cậu mà không ăn, tôi để ngoài cửa thật đấy!"
Đức Duy nghe tiếng hộp đựng cơm đặt "kịch" một cái dưới đất, rồi tiếng dép lẹt xẹt đi về, mười phút sau cậu mới thở dài mở cửa bước ra.
"Hoàng Đức Duy, còn giả vờ ngủ nữa đi!"
Quang Anh vẫn đứng yên trước cửa, đôi chân trần khẽ nhảy trên sàn vui vẻ vì bắt quả tang Đức Duy nói dối. Đức Duy bực mình đóng cửa lại, sau khi bỏ lại một câu:
"Nhà có con mèo béo, anh đem cơm đi nuôi nó cho đỡ tốn."
Quang Anh ngẩn người ôm hộp cơm trên tay đi qua đi lại trước cửa phòng Đức Duy. Cô mèo béo từ trên sân thượng đi xuống cũng nhìn anh gườm gườm, meo một tiếng rồi đi thẳng.
Quang Anh yêu đương chừng ba tháng thì bọn họ cãi nhau. Những buổi cãi nhau lúc đầu, Đức Duy còn nghe ra được lý do, nhưng càng về sau thì mọi thứ càng trở nên vớ vẩn. Ví dụ có lần, (có lẽ) cậu trai kia hỏi Quang Anh mới đi đâu về, Quang Anh trả lời rằng vừa đi cho mèo ăn trong khi thực tế là đem cơm sang cho Đức Duy, hai người họ liền cãi nhau về chuyện vì sao phải cho mèo nhà hàng xóm ăn, không cần phải có trách nhiệm nuôi nó.
Đức Duy cau có trùm tai nghe lại, nghĩ làm gì lại có thứ yêu đương trẻ con như thế, chỉ nghe thôi cũng đã thấy mệt mỏi rồi. Thế nhưng đến cuối buổi cậu mới nhận ra mình không bật bài hát nào. Quang Anh thực chất là một người dịu dàng nhưng không thừa kiên nhẫn, anh đối với những thứ vô lý sẽ luôn thể hiện rõ thái độ chán ghét của mình.
Ngày chính thức chia tay, Quang Anh nghỉ ở nhà làm một mâm cơm rất lớn. Anh dựng Đức Duy dậy trong cơn ngủ gà gật buổi chiều, kéo cậu qua phòng bắt ăn tất cả những thứ có trên mâm. Nhìn đến dĩa salad gà, Đức Duy tự nhiên bật cười, đúng là có những thói quen để lâu khó bỏ.
Quang Anh nhìn nụ cười đó, quên cả nhai mấy lá rau diếp trong miệng mình.
Thì ra cậu có nụ cười đẹp như vậy. Nắng chiếu vào mềm mại ấm nóng, nụ cười của cậu vẫn sáng hơn cả nắng trong phòng. Đôi mắt híp lại như một đường chỉ, cong lên thành hình nửa vầng trăng.
Đức Duy rất nhanh thôi cười, Quang Anh cũng giật mình nuốt mấy lá rau chưa được nhai kỹ.
Quang Anh lôi ra một chai bia ném cho Đức Duy khi mâm cơm vĩ đại đã vơi hơn phân nửa. Tiếng rao bán chổi đã đi qua, Đức Duy chắc chắn một chốc nữa thôi cậu sẽ nghe được tiếng một chiếc motor về sau hẻm, sau đó là đến tiếng chuông nhà thờ.
Hai người bọn họ ngồi ở hai ô cửa sổ, không nhìn nhau mà im lặng nghe âm thanh ở xung quanh mình.
"Vì sao anh chia tay?"
Đức Duy uống vài ngụm bia, bỗng nhiên muốn hỏi chuyện gì đó.
"À, là chính thức chia tay thôi. Thực ra tôi nghĩ, chúng tôi đã chia tay từ ngày đầu tiên làm người yêu rồi."
"Vì sao lại thế?"
"Có nhiều thứ buồn cười lắm. Ví dụ, khi mới nhìn một người, cậu sẽ rất nhanh muốn có được người đó. Đến khi có được mới phát hiện ra đó là ảo tưởng của mình, con người mình muốn có được là con người do chính mình xây nên chứ không phải bản thân người kia."
Đức Duy gật gù, không quá khó để tiêu hóa những lời Quang Anh nói. Hình như cậu cũng đã dịch một quyển sách có đề tài tương tự, từ lâu lắm rồi.
"Lại còn có những người giống như không khí, khi xuất hiện thì mình thấy rất bình thường, tới khi người đó bỏ đi mới thấy có gì đó sai sai, thì ra là không khí cũng bỏ mình đi luôn."
Quang Anh kết thúc câu nói, Đức Duy phẩy tay.
"Yêu đương mệt mỏi quá, chỉ riêng chuyện cầm tay thôi đã thấy mệt mỏi rồi."
Quang Anh bật cười.
"Cậu chưa yêu bao giờ?"
"Ừm... Thật ra là có một lần, thời học trung học. Yêu thầm cô ấy tận bảy năm, chỉ có một lần cầm tay nhau để nhảy."
"Đến bây giờ vẫn còn yêu?"
Đức Duy tựa đầu vào cửa, ngắm nghía mấy ngón tay mình. Ngón tay cậu dài và thon, ở trong nhà lâu ngày nên chuyển thành màu hơi tái. Cậu nhớ tới Minh Ngọc, cô gái luôn lấy danh nghĩa bạn thân mà ở bên cạnh cậu bảy năm đó.
Lần được chạm tay cô, dù cô vô tư không biết gì, nhưng cảm giác tiếp xúc mấy đầu ngón tay qua từng ấy năm Đức Duy vẫn chưa quên được.
"Đức Duy, cậu biết không, cậu nên có người yêu đi. Không phải người yêu thì một người để nắm tay cũng được. Chỉ cần như thế, cậu sẽ đỡ suy tư về cái tình cảm bảy năm cũng không thuộc về mình."
"Anh nói chuyện như thể kiếm tìm một ai đó dễ tương đương cầm rổ ra kênh xúc rác"
Đức Duy lẩm bẩm, đưa tay ra giống như những lần ở trên sân thượng hứng nắng. Tay cậu vung vẩy trong không khí, giống như có một cây đàn tưởng tượng lơ lửng trong phòng.
"Đơn giản lắm, chuyện cầm tay ấy mà. Chỉ cần chạm vào một ai đó thì cậu sẽ thấy thực ra mọi chuyện không có gì cả, người tới trước người tới sau cũng không quan trọng gì, cậu chỉ sống trong cái nắm tay đó thôi."
Quang Anh liếc qua, thấy mấy ngón tay thon dài cứ đong đưa trước mặt mình như trêu ngươi. Rồi trong một phút giây nào đó, có thể là vì hơi bia bốc lên đầu, có thể là vì không gian hòa quyện giữa tiếng nhạc và tiếng nói chuyện, tiếng mấy gia đình cạnh đó gõ dao thớt và xe cộ quá hay, hoặc là vì mấy ánh đèn thành phố quá đẹp, Quang Anh bỗng dưng nghĩ mình phải làm một chuyện - Anh đưa tay ra nắm lấy tay Đức Duy.
"Như thế này này."
Quang Anh tự nhiên nói, lại càng khép mấy ngón tay chặt hơn nữa. Tay đã cầm rồi, Quang Anh biết mình lỡ tay nhưng không biết làm thế nào để buông ra. Quang Anh cứ giữ yên như thế, mà Đức Duy cũng không vội vàng phản ứng. Đức Duy cứ nhìn hai bàn tay cùng với nhau ở một chỗ, còn âm thanh và ánh sáng quanh cậu thì đã mờ nhòe. Bỗng nhiên đầu cậu xẹt qua một ý nghĩ, nếu không phải Quang Anh mà là Minh Ngọc, chắc chắn không chỉ mờ nhòe, mọi thứ sẽ dường như ngưng đọng.
Thật lâu sau đó, âm thanh bình thường vẫn chưa được trả lại cho Đức Duy. Âm thanh duy nhất rõ ràng, có lẽ là tiếng tim đập rộn trong lồng ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com