Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

13

"tại sao em lại vội đi mất?
bỏ anh lại với ngàn đau đớn
anh sống trong từng thước phim
oà khóc như mưa mỗi đêm."

(để dành khi thức giấc - SIVAN)

vài hôm sau quang anh đã hẹn nhã di đến một quán cafe để nói chuyện cho ra lẽ. nhã di còn tưởng rằng là hắn muốn nói về chuyện sẽ đồng ý kết hôn cùng cô kia chứ.

nhưng khi vừa bước vào quán lại thấy ánh mắt quang anh đằng đằng sát khí, ả ta khẽ nuốt khan một cái rồi tiến đến ngồi đối diện với hắn.

"quang anh à, hôm nay cậu hẹn tớ đến đây là có chuyện gì sao?" nhã di gượng cười mà hỏi hẳn

"là cô cho người đánh hoàng đức duy đúng không?"

giọng hắn trầm trầm, mặt hắn hiện lên sự lạnh lẽo đến đáng sợ như thể đang chờ một điều gì đó tác động vào là có thể bộc phát ngay lập tức.

nhã di thoáng giật mình vì câu hỏi của hắn, chẳng phải chuyện đó đã xảy ra lâu lắm rồi sao, tại sao bây giờ quang anh lại đột ngột nhắc đến nó chứ.

"c-cậu nói vậy là sao? tớ... tớ không hiểu"

một nỗi sợ hãi hiện lên trên gương mặt cô vì thế mà lời nói cũng trở nên lắp bắp, không trôi chảy.

"còn ở đấy giả ngu à? nói đi, là cô cho người đánh đức duy đúng không?"

quang anh tức giận mà lao đến bóp cổ nhã di làm cô ta chỉ biết ú ớ vài tiếng không rõ ràng.

"quang... q-quang anh..."

nhã di khó thở, chỉ biết liên tục đánh vào tay hắn xin tha. quang anh dần bình tĩnh lại bỏ tay khỏi cổ nhã di rồi ngồi trở lại ghế.

"tại sao cậu lại vì cái thằng nhà quê đó mà làm thế với tớ? tớ là vị hôn thê của cậu mà, quang anh!"

nhã di có chút phẫn nộ, dù gì thì hai bên gia đình cũng đã có hôn ước giữa hai người từ lâu rất. lê nhã di luôn nghĩ rằng vì đã có hôn ước rồi nên thế nào quang anh cũng sẽ phải cưới cô về làm vợ.

"cô vẫn còn nghĩ rằng thế nào tôi cũng phải cưới cô đấy à?" ánh mắt hắn hiện lên sự khinh bỉ

"cậu nói vậy là sao, chẳng phải chúng ta đã có hôn ước rồi sao?"

"quên chuyện hôn ước đi, chỉ cần tôi nói chuyện này cho bố mẹ tôi thì cô nghĩ xem họ sẽ phản ứng thế nào?"

"quang anh, cậu..."

"nếu cô còn dám làm phiền hay động đến hoàng đức duy thì gia đình cô chuẩn bị phá sản đi là vừa!"

"q-quang anh, không lẽ chỉ vì cái thằng nhà quê đó mà cậu lại muốn hủy hôn với tớ sao?"

"còn nhắc đến ba chữ 'thằng nhà quê' nữa xem tôi có cắt lưỡi cô rồi vứt cho chó ăn hay không? đây là ân huệ cuối cùng tôi dành cho cô và gia đình cô rồi đấy!"

quang anh nói rồi liền đứng dậy rời đi. nếu không vì mối quan hệ giữa tập đoàn nhà họ nguyễn và nhà họ lê thì lê nhã di bây giờ đã chết trôi ở nơi nào đấy rồi.

hắn lên xe rồi cho tài xế lái xe về nhà, mấy ngày nay quang anh không nhìn thấy mái đầu nhỏ của đức duy thì gần như là nhớ đến phát điên rồi. tính tình hắn ta cũng trở nên cộc cằn, khó tính hơn trước rất nhiều.

quang anh dạo gần đây lại đặc biệt ít nói, ít cười hơn hẳn. dù cho hiếu có rủ hắn đi chơi ở những quán bar hay club có mấy omega nóng bỏng ở đấy thì quang anh cũng chẳng tài nào mà hứng thú nổi.

quang anh cũng đã chuyên tâm học hành hơn trước vì hắn sắp phải thi đại học rồi và một phần cũng là vì lời hứa với bố mẹ sẽ cố gắng học tập để có thể tiếp quản công ty của bố.

nhưng không vì thế mà quang anh từ bỏ việc tìm kiếm đức duy. dù cho bản thân có bận học đến mấy thì quang anh vẫn sẽ luôn tìm kiếm tung tích về cậu. kết quả thì vẫn là con số 0 khi không một ai có thể tìm thấy được đức duy.

nếu định mệnh giúp hắn gặp lại đức duy, nhất định quang anh hắn sẽ không để cậu bỏ hắn đi lần nữa. quang anh sẽ khiến cậu ở bên cạnh hẳn mãi mãi!

_

vào một ngày hè trời nắng nóng oi bức như lửa đốt, quang anh dừng chân ở một máy bán nước tự động và chọn cho mình một chai nước suối mát lạnh trong lúc trên đường đến trường đại học.

kế bên máy bán nước tự động là một cửa hàng tạp hoá nhỏ, thấy nó dường như khá cũ kĩ nên hắn cũng không để ý đến lắm.

khi chai nước suối rơi xuống và hẳn phải cúi người xuống lấy nó ra thì có người đi ra từ trong cửa hàng tạp hóa, người nọ ăn vận đơn giản và có phần mát mẻ, rất phù hợp với ngày hè.

quang anh thấy người nọ đi về phía ngược lại nên chỉ có thể trông thấy bóng lưng người đó. nhưng đâu đó trong kí ức hắn lại hiện lên một hình bóng quen thuộc.

hắn nhanh chóng đuổi theo người nọ với ước mong người đó chính là đức duy, hắn chạy đến và vội nắm lấy tay người nọ.

"anh làm gì vậy?"

đó là một cậu thiếu niên non nớt, cậu ấy giương đôi mắt tròn xoe của mình nhìn tên alpha lạ mặt đang nắm chặt lấy tay mình.

quang anh bối rối vội bỏ tay cậu ấy ra khi biết mình vừa nhận nhầm người, nhưng dáng vóc cậu ấy thật sự rất giống đức duy.

"xin lỗi, là tôi nhận nhầm người!"

"không sao đâu, tạm biệt anh nhé" cậu bé ấy cười tươi rói rồi vẫy tay chào tạm biệt hắn

alpha thất vọng nhìn cậu ấy rời đi, rốt cuộc thì đức duy định trốn hắn đến bao giờ. ngót nghét cũng đã gần một năm rồi hắn không gặp cậu rồi đấy, thật sự là đức duy nhớ đến phát điên rồi.

quang anh bây giờ mới cảm thấy rằng, khoảnh khắc mà hắn chợt nhận ra đức duy thật sự quan trọng với bản thân thì cũng là lúc cậu bỏ hắn mà đi.

năm năm sau

quang anh xoa xoa mi mắt, cả cơ thể ngả mình xuống ghế sau xe. hôm nay hắn phải họp cổ đông, nghe mấy vị lớn tuổi ở đấy tranh luận thật là làm hắn nhức đầu.

"này hiếu, lần sau hạn chế những cuộc họp như thế đi, nhức đầu chết đi được!"

hắn nói với hiếu đang ngồi ở ghế phó lái.

minh hiếu là người sôi nổi và nhiệt huyết, tuy lúc xưa cũng giở thói ăn hiếp người khác như quang anh nhưng khi sắp thi đại học thì mới nhận ra tính quan trọng của công việc. từ đó quyết tâm học hành để có thể đồng hành cùng quang anh trong công ty với vai trò là trưởng phòng nhân sự.

quang anh sau khi đỗ trường đại học danh tiếng thì cũng nhanh chóng học hỏi kinh nghiệm. sau khi tốt nghiệp liền được bố bổ nhiệm làm tổng giám đốc của tập đoàn QAR.

tuy chỉ mới nhậm chức và làm việc được hơn một năm nhưng quang anh đã mang về nhiều thành tựu xuất sắc cho công ty. đúng thật là tài không đợi tuổi.

"tôi biết rồi, nhưng ngày mai chúng ta có cuộc tuyển chọn nhân viên. ta cần một vị trí trợ lý cho cậu, thế cậu có muốn đến xem không?"

minh hiếu lướt lướt máy tính bảng trong tay.

"không cần đâu, chọn người nào được việc tí là được!"

quang anh lạnh lùng trả lời, những chuyện thế này hắn vốn chẳng quan tâm là bao.

"nếu vậy thì ngày mai cậu sẽ là đến gặp đối tác của tập đoàn H&A nhé!"

quang anh xoa xoa thái dương, nhắm mắt rồi khẽ gật đầu đồng ý.

từ lúc được bổ nhiệm làm tổng giám đốc đến nay, quang anh luôn bận rộn với mở công việc ở công ty. ngày ngày phải đi gặp gỡ đối tác, khách hàng để trao đổi rồi lại đến phòng họp nghe những vị cổ đông lớn tuổi ở đấy tranh giành cổ phần.

cuộc sống nhàm chán như vậy chẳng hề có trong ước mơ của hắn ta. nhưng biết phải làm sao khi hiện tại quang anh đang là người nắm giữ chức vụ quan trọng trong công ty của gia đình mình đây.

bao năm qua tuy học hành, làm việc mệt mỏi thế nào thì quang anh hắn vẫn không thể quên được hình bóng của đức duy.

một omega với mái đầu nhỏ màu nâu, đôi môi nhỏ hồng hào, chiếc mũi cao cùng với làn da trắng sáng không tỳ vết và đặc biệt hơn hết chính là pheromone có mùi vanilla của đức duy, nó luôn làm hắn phát điên lên khi ngửi được.

tại sao vào lúc đấy cậu lại không từ mà biệt chứ, chắc hẳn cậu ta không biết quang anh hắn đã đau khổ thế nào khi cậu rời đi đâu.

nếu quang anh tìm ra được cậu, chắc chắn hắn sẽ giữ đức duy làm omega của riêng mình.

_

đức duy năm năm qua sống rất tốt, mẹ cậu đã dùng số tiền bà tiết kiệm được để mở một tiệm hoa nho nhỏ. có thể nói, mẹ con cậu sống nhờ vào những bông hoa mà mẹ cậu trồng.

cậu thấy mẹ mình vất vả nên vì thế mà cũng rất cố gắng học thật giỏi, cũng như làm thêm một số công việc để phụ giúp mẹ trang trải cuộc sống.

dạo gần đây cậu đang để ý đến một công ty đang tuyển chọn nhân viên có tên là QAR. mà hồ sơ của đức duy lại vô cùng tốt nên cậu cũng có phần khá tự tin khi nộp hồ sơ vào đấy. ngày mai đức duy sẽ đến QAR để phỏng vấn xin việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com