Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 23

Buổi chiều – gió hanh hanh – trời không nắng cũng không mưa
Duy ngồi trong vườn sau Royal Crown, tay cầm bản xét nghiệm mới:

"Cơ thể em đã sẵn sàng."
"Chỉ cần một Alpha đủ ổn định pheromone... em sẽ được đánh dấu vĩnh viễn."

Quang Anh im lặng.
Gió lay tóc hắn.
Hắn nhìn cậu – rất lâu.

Duy ngẩng lên – đôi mắt như hỏi cả thế giới:
"Nếu đánh dấu rồi... em sẽ thuộc về anh mãi mãi."

"Anh có chắc...
Mãi mãi là bao lâu?"

**Quang Anh siết tay.
Đứng dậy.
Nhìn cậu.**

"Đi với anh.
Anh sẽ cho em thấy 'mãi mãi' là gì."

Căn biệt thự họ Nguyễn – dãy phía sau không ai được vào
Hắn dắt Duy đi qua những cánh cửa cũ.
Chìa khóa mở từng lớp.
Cuối cùng... một căn phòng gác mái mở ra.

Bụi nhẹ. Gỗ thơm. Và một không gian chứa đầy... ảnh, sổ tay, bản nhạc, giấy gấp.

"Cái gì đây...?" – Duy nghẹn giọng.
Hắn bước vào, lấy xuống một hộp gỗ nhỏ.

"Anh gặp em lần đầu ở buổi thi học sinh giỏi lớp 8."
"Em ngồi bàn trước. Là Omega duy nhất dám thẳng tay phản bác giám khảo khi họ tính sai công thức."

"Từ đó, anh lén ghi tên em vào sổ nhật ký."

"Đây là tấm vé buổi đó.
Đây là bản đồ trường hôm em bị lạc.
Đây là bài văn em từng đọc trong cuộc thi năm lớp 9.
Anh chép lại bằng tay."

Duy rơi nước mắt.
"Tại sao anh không nói sớm?"

"Vì lúc đó, anh nghĩ mình không xứng."
"Alpha, gia thế, quyền lực... đều không mua được ánh mắt em nhìn đời."

"Nên anh giữ.
Giữ như người ta giữ bảo tàng –
Vì sợ chạm vào là mất."

**Hắn tiến lại gần.
Đặt tay lên má Duy.
Rất nhẹ.**

"Và nếu em hỏi anh:
'Mãi mãi là bao lâu?'
Thì đây là câu trả lời của anh."

"Là từ khoảnh khắc đầu tiên anh nhìn thấy em – đến mãi sau này, khi tóc chúng ta cùng bạc."

"Là từng ngày anh giữ ký ức về em...
Cho đến khi em đủ dũng cảm hỏi:
'Anh có chắc?'"

**Duy nấc lên.
Không vì pheromone.
Mà vì trái tim đã run.**

"Được rồi..."

"Vậy... đánh dấu đi."

Cảnh cắt – Duy ngả đầu vào vai Quang Anh
Môi chạm lên cổ.

Không phải bản năng.

Mà là nghi lễ của tình yêu.

Ở Royal Crown
Dương × Kiều
Kiều:

"Anh nhớ ngày đầu tụi mình quen không?"

Dương:

"Ừ. Em hỏi mượn bật lửa, dù em không hút thuốc."

"Thì tại em muốn bật sáng một người như anh."

Hùng × An
An:

"Nếu tụi mình được đánh dấu vĩnh viễn, anh muốn em nhớ gì?"

Hùng:

"Rằng dù pheromone có phai...
Anh vẫn là người nắm tay em qua mùa mưa đầu tiên của tuổi trẻ."

—————————

"Yêu không bắt đầu từ lời tỏ tình...
Mà từ giây phút bạn âm thầm giữ một người trong tim... quá lâu để nói ra."

Và khi đã nói – đừng bao giờ để mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com