Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Tiệc Mừng

Hai đứa trẻ, Duy và Quang Anh, vui chơi suốt buổi chiều. Họ lang thang qua khu vườn, chạy đùa dưới ánh nắng vàng vọt rồi cùng nhau khám phá mọi ngóc ngách của ngôi nhà rộng lớn. Họ nô đùa, không phải lo lắng, chỉ có tiếng cười của tuổi thơ vang vọng trong không khí. Sau một buổi chiều dài, họ mệt mỏi nhưng vui vẻ lên lầu, nằm xuống giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đến chiều tối, khi bầu trời ngoài kia bắt đầu chuyển sang màu cam nhẹ, Duy và Quang Anh tỉnh dậy.

Người hầu nhanh chóng đưa đồ cho họ, chỉ dẫn từng bước để thay đồ và tắm rửa riêng biệt. Cảnh tượng đó thật nhẹ nhàng, không vồn vã, nhưng cũng đủ để làm ấm lòng Duy. Sau khi mọi thứ xong xuôi, Quang Anh nhẹ nhàng dẫn Duy xuống lầu. Đúng lúc này, cậu cảm thấy hơi thở của Quang Anh vẫn như một làn sóng mát dịu, một cảm giác dễ chịu tỏa ra từ người cậu bạn ấy, khiến Duy không thể không chú ý.

Dưới lầu, không khí hoàn toàn khác biệt so với lúc trước. Không còn tiếng cười náo nhiệt, thay vào đó là một không gian trang trọng, nhẹ nhàng. Tất cả đều được trang trí một cách thanh lịch, tinh tế. Những dải dây ruy băng mềm mại uốn lượn trên bàn tiệc, những chiếc đèn chùm phát ra ánh sáng ấm áp, tạo ra một bầu không khí dịu dàng, mời gọi.

Cảnh vật trong phòng khách vẫn sáng bừng lên ánh đèn ấm áp, và khi Duy bước xuống lầu, không khí bỗng chốc thay đổi. Không còn sự ồn ào náo nhiệt của những cuộc trò chuyện, mà là sự trang trọng, nhẹ nhàng của một bữa tiệc đầm ấm giữa những người thân yêu. Không gian lúc này tràn ngập sự thanh lịch, tinh tế: những chiếc đèn chùm tỏa ra ánh sáng ấm áp, những dải dây ruy băng mềm mại uốn lượn quanh bàn tiệc, tạo nên một không gian gần gũi mà không kém phần trang nhã.

Duy đứng lặng một giây, cảm giác như có một luồng hơi ấm dịu dàng vây quanh mình. Cảm giác ấy không hề giống với sự lo lắng hay sợ hãi mà cậu đã từng cảm nhận trước đây. Đây là cảm giác của sự bình yên, của yêu thương không cần phải lên tiếng.

Mẹ Duy, nhìn thấy cậu, mỉm cười nhẹ nhàng, giọng bà vang lên tràn đầy sự ấm áp:

– Duy, con xuống đây đi!

Cả gia đình họ Hoàng, từ cha mẹ đến ba người anh trai, đứng ở đó, tạo thành một bức tranh hài hòa. Ánh mắt của họ đều nhìn về phía Duy với sự dịu dàng, đầy yêu thương, như thể họ đang chào đón một phần quan trọng của gia đình mình về nhà. Duy không nói gì, nhưng sự ấm áp trong lòng cậu tràn ngập, khiến cậu không thể không cảm nhận được tình yêu mà họ dành cho mình.

Quang Anh đứng bên cạnh, hơi cúi xuống, nở một nụ cười nhẹ nhàng với Duy. Cảm giác dễ chịu từ hơi thở ấm áp của anh như một làn sóng nhẹ vỗ về cậu, khiến Duy cảm thấy bình yên. Cậu không cần phải nói, nhưng trong lòng lại có một dòng cảm xúc dâng lên, một sự cảm ơn thầm lặng.

“Quang Anh… thật là nhẹ nhàng. Tại sao anh lại không giống những người khác?”

Duy không thể không tự hỏi mình, một câu hỏi mà chính cậu cũng không thể tìm ra lời giải đáp. Nhưng cảm giác này, thật sự rất dễ chịu, như một cơn gió mát giữa một ngày hè oi ả.

– Cứ thoải mái nhé. – Quang Anh nhẹ nhàng nói, bàn tay anh vươn ra, đỡ lấy vai Duy. Cái chạm ấy không hề nặng nề mà lại rất nhẹ nhàng, như một lời bảo vệ vô hình mà cậu bạn ấy dành cho Duy.

Mẹ Duy đứng phía xa, ánh mắt nhìn Quang Anh đầy ngạc nhiên. Bà nhận thấy rõ sự thay đổi trong cách cậu con trai mình hành xử. Quang Anh không còn giữ vẻ lạnh lùng, mà giờ đây, sự ân cần, dịu dàng của cậu thể hiện rõ rệt qua những cử chỉ nhỏ nhặt. Nhìn vào đó, bà không thể không nghĩ rằng, có lẽ con trai mình đã tìm được một người phù hợp – một người sẽ giúp con trai bà mở lòng hơn.

– Xem ra… Quang Anh cũng đã tìm được người phù hợp với mình. – Mẹ Duy lẩm bẩm nhỏ, ánh mắt bà chứa đầy sự hi vọng.

Cả gia đình vẫn tiếp tục trò chuyện vui vẻ, bàn tán về những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống, nhưng Duy thì vẫn im lặng. Cậu lắng nghe tiếng cười, tiếng nói của mọi người, và trong lòng, một cảm giác không thể tả nổi bao trùm lấy cậu. Đây là lần đầu tiên trong suốt quãng đời ngắn ngủi của mình, Duy cảm thấy mình không cô đơn. Cảm giác này – ấm áp, yêu thương – thật kỳ diệu.

“Đây là lần đầu tiên mình cảm thấy không đơn độc. Cảm giác này… mình muốn giữ lại, muốn cảm nhận nhiều hơn. Chắc chắn mình sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc này.”

Duy không nói ra những lời ấy, nhưng trong lòng, chúng vang vọng không ngừng. Cậu cảm thấy mỗi khoảnh khắc trôi qua đều có sự gắn kết, dù là một cái nhìn thoáng qua hay một nụ cười nhẹ nhàng. Đó là sự yêu thương mà Duy không cần phải lên tiếng để nhận lấy. Và trong một đêm như thế này, tất cả những gì cậu cần làm chỉ là cảm nhận.

Mọi người trong gia đình Hoàng, dù không nghe được tiếng lòng của Duy, nhưng họ lại cảm nhận được sự thay đổi trong cách cậu bộc lộ cảm xúc. Không ai vội vàng lên tiếng, chỉ im lặng, tôn trọng cảm giác của Duy, để mọi thứ tự nhiên diễn ra.

Kết thúc bữa tiệc, mọi người chia tay nhau, chuẩn bị ra về. Duy và Quang Anh đứng trước cửa, ánh mắt của họ gặp nhau một cách tự nhiên. Quang Anh nở một nụ cười nhẹ nhàng, và Duy cũng đáp lại bằng một cái gật đầu, như thể hai người đều hiểu rõ điều gì đang lặng lẽ lớn lên trong lòng họ.

“Tạm biệt nhé, anh Quang Anh…” – Duy thì thầm trong lòng, mặc dù không thể nói ra, nhưng những lời này vẫn vang lên trong trái tim cậu.

Mùi socola ngọt ngào và gỗ tuyết tùng vẫn vương lại trong không khí, khiến Duy không thể quên được. Cậu hít thật sâu, để hương thơm ấy lưu lại trong trái tim mình, như một phần ký ức không thể thiếu.

Cả gia đình họ Hoàng nhìn nhau, đôi mắt họ đầy sự ngạc nhiên, nhưng cũng đầy sự ấm áp. Họ nhìn Duy và Quang Anh, nhận ra rằng hai đứa trẻ này đã tạo nên một sợi dây kết nối vô hình nhưng mạnh mẽ. Câu chuyện của họ mới chỉ bắt đầu, nhưng tất cả đều cảm thấy một sự thay đổi lặng lẽ đang diễn ra trong trái tim của cả hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com