Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 29: Nỗi ấm ức!


- Em..em ấy có gia đình rồi sao?

Chị Duyên thấy anh đứng đơ ra mới lại vỗ vai

- Gì đấy? Sao đứng đơ ra vậy?

- Em ấy...quên em rồi!

Chị Duyên nhìn về phía anh đang nhìn liền hiểu ra vấn để!

- Chắc là hiểu lầm gì đấy! Mình hỏi rõ em ấy xem! Chị tin con bé không phải là người như vậy!

Hơn ai hết chị Duyên biết tình cảm em dành cho anh nhiều như thế nào! Không dễ dàng đi mà em đưa ra quyết định rời đi cũng không dễ dàng gì mà em từ bỏ anh để theo người khác!

.

- Anh có chuyện muốn nói với em!

Anh đứng trước mặt em lên tiếng!

- Em...em

Em khó xử không biết phải đối diện với anh như thế nào!

- Vậy hai người nói chuyện đi! Anh đưa Đăng đi ăn trước!

Hải Đăng thấy vậy liền bế nhóc đi!

- Ơ...mẹ mẹ!

- Đăng đi với ba trước đi! Lát mẹ qua với Đăng nha!

.

Hai người đứng trong phòng không có ai cũng chẳng ai mở miệng câu nào!

Em cứ đứng cuối mặt hai tay bấu vào nhau cảm giác có lỗi với anh đang dâng trào!

- Em không có điều gì muốn nói với anh hả?

Anh quay lại nhìn em nói

- Em...em

- Em có biết em tàn nhẫn đến cỡ nào không? Bộ đây là cách trừng phạt của em đối với những lỗi lầm trước kia của anh hả? Em nói anh nghe thử đi!

Anh nắm lấy hai bã vai em giận dữ nói

- Không...không có! Em thật sự xin lỗi!

- Một câu xin lỗi của em là xong sao? Em xem anh là trò đùa à? Anh tìm kiếm em suốt 3 năm qua!

- Quang Anh! Em biết giờ anh thật sự rất ghét em! Giờ em có nói gì thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi! Hãy quên em đi! Anh hiện tại đang rất thành công! Em bây giờ cũng có bầu trời mới của riêng mình! Những gì em cần nói em cũng đã nói trong lá thư em để lại! Em chỉ biết xin lỗi anh!

Ai hỏi em đau không? Đau chứ! Nói ra được những lời này sẽ khiến anh đau! Nhưng anh đau 1 thì em đau 10! Làm sao có thể hiểu cảm giác của em! Tâm can em như vỡ vụn!

- Anh không ghét em! Anh yêu em mà! Chỉ cần em quay về bên anh thôi! Anh thật sự rất nhớ em!

Anh ôm chầm lấy em gục mặt trên vai em nói! Em cảm nhận vai mình đang ướt! Anh khóc sao? Đừng không mà! Em sẽ mềm lòng mất! Tay em muốn đáp lại cái ôm ấy nhưng lí trí em không cho phép! Em cũng rất nhớ anh! Em nhớ hơi ấm! Nhớ vòng tay! Nhớ những cái ôm ấy! 3 năm qua em thực sự rất đau khổ! Em chịu đủ mọi ấm ức nhưng đều nuốt ngược nó vào trong! Em không dám khóc bởi vì khi em khóc chẳng có ai vỗ về!

- Quang Anh à! Em là người đã có gia đình rồi! Tụi mình không thể như trước được đâu!

.

Mọi người ngồi một bàn tròn để dùng bữa tối không khí ngột ngạt đến đáng sợ! Hải Đăng thấy vậy liền nâng ly lên nói!

- Đại diện công ty ĐT xin cảm ơn công ty Rhyder đã lựa chọn công ty chúng tôi để hợp tác! Mọi người dùng bữa tự nhiên nha!

- Cảm ơn anh Đăng!

Anh ráng rặn một nụ cười để nâng ly cùng mọi người!

- À xin phép tôi uống nước lọc nhé lát tôi phải lái xe!

- Anh cứ uống đi lát em lái cho! Nhưng mà uống ít thôi!

Em sợ mất lòng mọi người nên nói

- Vậy cũng được!

Mọi người dùng tiệc!

- Đăng ăn cái này không? Mẹ lấy cho Đăng nha!

- Dạ!

- Con em hả? Bao nhiêu tuổi rồi?

Chị Duyên ngồi kế em hỏi

- Dạ! Con trai em! 2 tuổi ạ!

/ 2 tuổi sao?/

Chị Duyên nghe vậy chỉ mỉm cười

Anh nãy giờ cứ cấm đầu uống! Đối với anh thế là hết rồi! Bao nhiêu hi vọng trong 3 năm qua đã tan biến rồi! Anh ngước lên nhìn em đang đút đồ ăn cho nhóc mà chua xót! Anh  đã từng mơ về một gia đình nhỏ có em có cả đứa nhóc kết tinh của tình yêu cả hai! Vậy mà giờ... anh tự cười bản thân anh! Tất cả chỉ là tưởng tượng!

.

Công ty em đã thuê một căn hộ cùng chung cư với em cho công ty anh! Nhà em ở tầng 10 còn căn hộ của anh ở tầng 17!

- Anh bế Đăng về phòng trước đi! Em dẫn mọi người lên phòng!

- Tạm biệt mọi người nha! Chúc mọi người ngủ ngon!

Hải Đăng bế nhóc đang ngủ gục trên vai nhìn qua mọi người chào rồi đi ra thang máy!

- Mấy năm qua em đều ở đây à?

Chị Duyên nhìn em hỏi

- Dạ em mới ở đây gần một năm thôi! Thời gian trước em ở trọ!

- Chắc vợ chồng em cũng chật vật thời gian đầu lúc mới sinh con lắm đúng không? Đợt vợ chồng chị lúc mới sinh bé Cá cũng vậy?

Em không biết nên trả lời gì may mà thang máy đã mở cửa đúng lúc

- Tới nơi rồi! Mọi người ra đi ạ! Phòng mình nằm ngay bên phải của thang máy luôn!

Em mở cửa mời mọi người vào! Sau đó tạm biệt mọi người về nhà mình! Anh từ đầu đến cuối không thèm nhìn lấy em một cái! Em luyến tiếc rời đi!

- Ổn không?

Chị Mai vỗ vai anh hỏi

- Ổn!

Anh đi thẳng vào phòng nằm thả người xuống giường!

Không ổn chút nào! Giờ anh chỉ muốn ngủ một giấc tỉnh dậy mọi thứ chỉ là mơ! Anh không muốn đối mặt với hiện thực khóc liệt này!

.

- Em ổn không?

Hải Đăng vừa nhìn thấy em bước vào phòng liền hỏi

- Em ổn mà! Anh về đi không Trâm nó đợi!

- Ừm! Hai mẹ con ngủ ngon nha! Anh về đây!

Nhà của Hải Đăng ở kế bên nên Hải Đăng cũng đi về!

.

Hải Đăng là giám đốc công ty em làm cũng là anh họ của em! Lúc em vừa đến Nha Trang em đã liên lạc nhờ Hải Đăng giúp đỡ và cũng giúp em giấu gia đình em! Hải Đăng cũng vừa lấy vợ được 2 năm, vợ Hải Đăng là Ngọc Trâm bạn thân hồi nhỏ của em! Từ lúc em đến đây may mà còn có họ giúp đỡ nếu không em cũng không biết sống sao! Sau khi em dùng mạng xã hội lại thấy mọi người cũng đỡ toxic em và bảo vệ em nhưng em không dám quay lại một phần vì thấy có lỗi khi tự ý bỏ đi như vậy 1 phần là vì em phát hiện mình đã mang thai không thể để chuyện này ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh nên em quyết định không bao giờ quay lại nữa! Em thất nghiệp khoảng 1 năm vì vừa dính drama và vừa phát hiện mang thai nên không thể đi làm ở đâu hết! Tiền tích góp cũng tiêu hết dần cũng may có Hải Đăng cho vay mượn! Sau khi sinh nhóc ra cũng vào làm ở công ty của Hải Đăng! May công ty toàn mấy anh chị thân thiết với Hải Đăng nên ai cũng thương em và giúp đỡ em!

Dù em cảm thấy may mắn khi được mọi người giúp đỡ nhưng tủi thân thì vẫn có! Ấm ức thì vẫn chịu! Mang thai mà chỉ có một mình thật sự rất khó khăn! Em phải tự làm mọi thứ! Hải Đăng ngõ ý đưa em về sống cùng nhưng em rất sợ phiền gia đình Hải Đăng! Nên cũng quyết ở riêng một mình! Thời gian đầu sau khi sinh em bị chuẩn đoán là trầm cảm sau sinh nhiều lúc em còn tính buông bỏ nhưng nhìn lại đứa con thơ nên em cố gắng từng ngày! Khi vừa gặp lại anh ở công ty em cũng muốn chạy lại ôm chầm lấy anh khóc và kể ra những ấm ức mình phải chịu trong thời gian qua nhưng lí trí của em không cho phép! Em tốt nhất nên tránh xa anh thì đúng hơn! Càng xa càng tốt!

.

Em nhìn nhóc đang ngủ say sưa trên giường không khỏi xót xa! Giá như lúc đó em đủ can đảm đối mặt thêm một chút nữa có lẽ nhóc đã có gia đình vừa có ba vừa có mẹ! Không phải chịu khổ sở chật vật trong căn phòng trọ 2m vuông đầy nóng bức khi vừa mới sinh ra! Bởi thế đề kháng của nhóc cũng rất yếu thường xuyên bệnh vặt!

Em đang suy nghĩ thì nghe tiếng gõ cửa! Em bước ra mở cửa thì thấy chị Duyên!

- Chị? Sao chị biết nhà em vậy ạ?

Em mở mắt kinh ngạc nhìn Duyên

- Chị vừa gọi xin giám đốc Đăng!

- Chị vào nhà đi ạ!

Em mời chị Duyên vào ngồi xuống sofa rồi quay sang em hỏi

- Thằng nhóc là con của Quang Anh đúng không?

Hết chap

Dạaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com