01;
he loved him not.
họ đến từ những thế giới hoàn toàn khác nhau. ricky thuộc tầng lớp thượng lưu, đầy tiền, giày bóng loáng và đồng hồ nạm kim cương. jiwoong là bất cứ thứ gì, là kẻ rác rưởi trên đường phố, túi rỗng, ủng rờn cũ và không có thời gian - không bao giờ có đủ thời gian. có lẽ điểm chung duy nhất mà họ có đó là giới tính, hoặc có thể đó là lý do tại sao họ phải đấu tranh rất nhiều.
đó là một cuộc gặp định mệnh đã đưa họ vào cuộc đời của nhau. ricky cùng nhóm bạn đã quyết định đi dạo ở phía khu đất hoang và uống rượu ở phía bên kia thị trấn. họ đã trút vô số rượu vào cổ họng cho đến khi, về mặt thể xác, họ hoàn toàn như bị nghiền nát. ricky thậm chí còn không biết mình đang đi về hướng nào, chứ đừng nói đến việc bạn bè của hắn đang ở đâu. loạng choạng tách ra khỏi đám người, hắn nghĩ rằng một chút không khí trong lành có thể giúp đầu óc tỉnh táo. hắn cảm thấy nếu không ăn một chiếc bánh hamburger ngay lúc này, hắn sẽ chết đói mất.
chỉ có duy nhất một quán ăn nhỏ tồi tàn với ánh đèn neon nhấp nháy và những ô cửa sổ mờ đục trên đường phố. ricky hít một hơi thật sâu, hắn có thể ngửi thấy mùi dầu mỡ trong không khí, điều đó có nghĩa chắc chắn hamburger đang ở bên trong. kéo mạnh cánh cửa, hắn loạng choạng bước vào quán ăn và vẩy vẩy một tờ tiền trong không trung.
- tôi cần - hắn nấc lên, lảo đảo đứng không vững - một chiếc hamburger, ngay bây giờ.
nhảy qua quầy, jiwoong nắm lấy khuỷu tay của chàng trai trẻ say rượu và giữ hắn lại.
- lại đây, để tôi giúp cậu ngồi xuống.
- để tôi đi. tôi cần một cái hampur.. một c.. - ricky cố gắng gạt người đàn ông thấp hơn ra.
- một cái hamburger. tôi biết. tôi đã nghe thấy rồi. - jiwoong dẫn hắn đến chiếc bàn ở góc sau - nhưng cậu cần phải ngồi xuống và uống một cốc nước trong khi đợi hamburger. cậu có muốn thêm cái gì đặc biệt không?
- thịt. - ricky nói ngay lập tức, ngồi xuống quầy - sốt cà chua, mù tạc, phô mai và một quả cà chua. - hắn gật gù và vẫy tiền với jiwoong lần nữa, nheo mắt nhìn người đàn ông.
- tôi sẽ đi gọi đồ và quay lại mang một ít nước cho cậu. - jiwoong cố gắng giữ nụ cười trên môi cho đến khi quay lưng về phía hắn. sau đó anh liền làm mặt nhăn nhó với người đầu bếp, người này cười khúc khích. jiwoong nghĩ, không có gì tệ hơn việc đối phó với những người say rượu đói khát.
jiwoong mang nước ra, ricky nhìn anh bằng ánh mắt hung dữ.
- hamburger của tôi đâu? - hắn gầm gừ, chống khuỷu tay lên bàn.
- đang chuẩn bị. - jiwoong thả một chiếc ống hút xuống cốc nước - cậu nên uống cái này trước, nó sẽ giúp ích đấy.
ricky nheo mắt nhìn bảng tên bên ngực trái. "jiwoong." hắn ấy cười khẩy một cái.
- anh không phải mẹ tôi.
- sao cũng được, nhóc. tôi sẽ quay lại với chiếc burger của cậu. - jiwoong khịt mũi.
chiếc burger kẹp thịt xuất hiện kèm theo tiếng rên rỉ vui sướng kỳ lạ, như thể ricky là một chú cún con vừa nhìn thấy một món ăn ngon. jiwoong chỉ lắc đầu đặt đĩa lên bàn.
- cậu còn cần gì nữa không?
ricky không trả lời mà thay vào đó cầm chiếc burger bằng cả hai tay. một nửa chiếc burger biến mất trong miệng hắn trong khi jiwoong chỉ im lặng quan sát. đứa trẻ không chỉ có giọng nói mà còn ăn giống như một con cún. và rồi khuôn mặt của ricky chuyển sang màu xanh, mồ hôi xuất hiện trên làn da quá nhợt nhạt của hắn.
jiwoong ghét dọn dẹp sau khi say rượu.
he loved him.
jiwoong đã rất ngạc nhiên khi ngay tối hôm sau, tên say rượu đêm trước lại xuất hiện. anh đã chuẩn bị tinh thần cho yêu cầu về chiếc bánh hamburger khác. ngay sau đó một cái cau mày đã xuất hiện trên gương mặt anh. nôn mửa một lần một tuần là quá đủ cho niềm vui của hắn ta rồi, làm ơn. nhưng ricky đã làm anh ngạc nhiên. chàng trai tóc vàng không chỉ tỉnh táo mà còn rất xấu hổ.
- chuyện đó.. anh có phải là người phục vụ tối qua không? - ricky hỏi, giọng hắn trầm hơn trước rất nhiều.
- vâng. đó là tôi. - jiwoong gật đầu. anh cảm thấy việc tử tế với đứa trẻ này cũng không mất mát gì, đặc biệt là đó còn là nhiệm vụ của mình.
ricky đột nhiên cúi gập người xuống thật sâu.
- tôi muốn xin lỗi vì đêm qua. tôi ừm.. đã phạm một số sai lầm. - hắn đứng thẳng một lần nữa, ánh mắt lướt qua để dò xét ở khắp mọi nơi ngoại trừ khuôn mặt của jiwoong - tôi hy vọng chừng này là đủ để thanh toán hóa đơn và trả tiền cho quần áo của anh được giặt khô. - hắn đưa ra tờ 50.000 won.
- nó đủ để thanh toán hóa đơn của cậu khoảng bảy lần - jiwoong nói chậm rãi - và quần áo của tôi vẫn ổn. chúng đã được giặt và sấy khô.
ricky chớp mắt và nhìn xuống tờ giấy trong tay.
- bảy lần? đồ ăn ở đây rẻ vậy sao? - hắn do dự trước khi đưa nó cho người phục vụ một lần nữa - tuy nhiên, tôi muốn anh có nó. hãy coi đó là một lời xin lỗi vì sự bất tiện này.
jiwoong đưa tay qua tóc mình. anh ghét cảm giác như mình đang được làm từ thiện, nhưng số tiền đó lớn hơn rất nhiều so với số tiền anh kiếm được trong một ngày. vì vậy, từ từ, anh lấy nó từ chàng trai tóc vàng.
- cảm ơn.
- vậy, tên anh là gì? tôi là shen quanrui, nhưng mọi người gọi tôi là ricky. - một nụ cười kéo dài trên môi, hắn nháy mắt với jiwoong - bởi vì tôi có lady luck trong túi sau của mình.
cúi đầu xuống, jiwoong chỉ cố gắng không cười nhạo đứa trẻ. ai lại sử dụng những lời như thế trong đời thực? nghe giống như một nhân vật chính kịch rác rưởi nào đó.
- kim jiwoong. - và bởi vì đứa trẻ này rõ ràng có quá nhiều tiền, jiwoong đã có chút cúi đầu thấp hơn - vậy cậu có muốn order gì cho hôm nay không? hay.. cậu chỉ ghé qua vì điều này? - anh ta kẹp tờ giấy giữa hai ngón tay gần giống như đó là một con viper có thể cắn anh ta bất cứ lúc nào.
- chỉ vậy thôi. - ricky nhún vai nói - nhưng.. anh có thường xuyên làm việc ca tối không?
- tôi luôn ở đây từ sáu giờ đến sáu giờ, tối đến sáng.
- sáu đến sáu? điều đó thật điên rồ! - ricky nhìn chằm chằm vào anh ta, đôi mắt của hắn mở to.
lần này jiwoong lại cười.
- ừ. nhưng tôi làm những gì tôi phải làm.
chàng trai tóc vàng khoanh tay trước ngực và tặc lưỡi.
- jiwoong, anh chắc hẳn phải rất tuyệt vời. có lẽ tôi sẽ gặp anh vào một lúc nào đó. - nói rồi hắn ta tiến ra khỏi cửa và bước vào một chiếc xe thể thao màu đỏ tươi trông đắt tiền đến mức có thể mua được cả quán ăn.
he loved him not.
ricky hẳn là kẻ ngốc vô cảm nhất hành tinh. nghiêm túc mà nói, điều gì đã thuyết phục với cái đầu xinh đẹp của hắn ta rằng đây sẽ là một ý kiến hay?
jiwoong vừa mới bước vào để bắt đầu ca làm việc của mình thì thấy một nhóm thanh niên trông có vẻ hào nhoáng đang đứng bên ngoài. anh ném cho người đầu bếp một cái nhìn bối rối, và hanbin chỉ đơn giản nhún vai đáp lại. chàng trai tóc đen đeo tạp dề và đúng lúc sáu giờ, đám người hào nhoáng tiến vào trong với ricky dẫn đầu. một nụ cười nở trên môi ricky, và hắn ta thực sự phấn khích khi gật đầu chào jiwoong.
- tôi và các bạn tôi muốn một bàn.
jiwoong im lặng đếm, tổng cộng là mười một và xem xét làm thế nào để xếp mọi người vào một bàn duy nhất.
- ừm, được rồi. hãy cho tôi một phút. tôi cần di chuyển một số bàn xung quanh. - anh ta liếc nhìn họ một cách bối rối trước khi di chuyển để sắp xếp một trong những chiếc bàn dài hơn để nó liên kết với quầy lớn ở trong góc. khi những chiếc ghế đã vào đúng vị trí, jiwoong quay lại chỗ họ và cúi chào thật sâu.
- đi theo tôi, bàn của cậu ở ngay đây.
ricky gật đầu ra hiệu cho bạn bè đi theo.
jiwoong tinh ý nhận thấy các cô gái trẻ đang nhăn mặt trước tấm nhựa vinyl kêu cót két khi họ bước vào quầy và các chàng trai thì chế nhạo mặt bàn mòn vẹt.
anh dám chắc rằng hầu hết những đứa trẻ này chưa bao giờ nhìn thấy đĩa vinyl chứ đừng nói đến việc chạm vào nó. thế giới của họ có lẽ toàn là chrome bóng loáng và da mềm mại. có lẽ bọn họ sẽ ngất nếu biết loại người nào đã ngồi cùng những chiếc bàn đó suốt đêm. những người trí thức dường như dị ứng với tầng lớp lao động. tuy nhiên, tất cả những gì jiwoong có thể làm là mang đến cho họ sự phục vụ tốt nhất. khách hàng trả tiền là khách hàng trả tiền, bất kể địa vị nào.
- vậy - anh nói, truyền vào giọng nói của mình một vẻ tươi sáng mà anh không hề cảm thấy - tôi có thể lấy gì cho các bạn?
- anh có rượu không? - một trong những cô gái lên tiếng hỏi, chớp chớp hàng mi theo bản năng.
- ừm, không. nước trái cây, sữa, soda, cà phê và sữa lắc là tất cả những gì chúng tôi có. - jiwoong nói, gãi đầu.
cô gái mím môi thành một đường mỏng, rõ ràng là cô ấy không quen với việc bị từ chối. ricky chỉ cười nhẹ.
- thôi nào. cậu có thể mua rượu ở bất cứ đâu. đây là cơ hội để chúng ta làm điều gì đó khác biệt! - hắn ta thúc khuỷu tay vào một trong những người ở bên cạnh mình, người này càu nhàu đồng ý - sữa lắc thì sao? nghe có vẻ hay đấy!
jiwoong nghiêm túc ghi lại những hương vị được chọn một cách miễn cưỡng trước khi biến mất vào bếp. sau khi jiwoong rời đi, ricky đã thuyết giảng với bạn bè về cách cư xử nhưng điều đó chẳng giúp ích được gì. họ tiếp tục làm những bộ mặt ghê tởm và tỏ ra khó chịu nhất có thể. nó khiến jiwoong muốn bứt tóc của mình. tuy nhiên, khi rời đi, mỗi người đều trả một hóa đơn lớn và từ chối nhận tiền lẻ như thể đó là một dịch bệnh. ngay cả khi đưa một phần tiền cho hanbin, jiwoong vẫn bước ra khỏi cửa vào sáng hôm sau với số tiền trong túi nhiều hơn những gì anh từng mang theo. có lẽ ricky và những người bạn của hắn ghé qua cũng không hẳn là tệ.
he loved him.
ricky chẳng là gì nếu hắn không kiên trì. hắn liên tục đến quán ăn, luôn xuất hiện khi jiwoong bắt đầu ca làm và trò chuyện với jiwoong. jiwoong dần thoải mái hơn, thậm chí còn hưởng ứng theo những trò đùa ngô nghê của hắn. một đêm nọ, khi đang tựa người vào quầy, ricky nở một nụ cười thật tươi với jiwoong.
- này woong. - hắn gọi, ngọ nguậy một chút trên ghế.
- sao vậy, ricky? - anh liếc qua vai nhìn vào khuôn mặt đang cười toe toét phía sau.
- để em đưa anh đi hẹn hò nhé.
- cái gì? - jiwoong suýt đánh rơi chiếc đĩa anh đang cầm.
ricky chống cằm trong lòng bàn tay và cười toe toét.
- em đang hỏi anh về một buổi hẹn hò. thôi nào, woong. sẽ rất vui. em hứa sẽ đưa anh về nhà trước giờ giới nghiêm.
jiwoong cẩn thận đặt miếng bánh trước mặt ricky. sau đó lau tay vào tạp dề trước khi đặt chúng lên quầy.
- ricky.. tại sao em lại mời tôi đi chơi?
chàng trai tóc vàng nhún vai.
- anh thật xinh đẹp. và vui tính. và tuyệt vời. tại sao em lại không muốn mời anh đi chơi nhỉ, woong?
- em thật can đảm. nếu tôi không có hứng thú với đàn ông thì sao? - anh nghiêng đầu, dùng ngón tay cái chọc vào mép quầy - sau đó thì sao?
ricky cười lớn.
- nhưng anh thì có, vậy thì có vấn đề gì?
miệng jiwoong há hốc
- c-cái gì?
- anh có quan tâm đến các chàng trai. vấn đề chỉ là anh có quan tâm đến em hay không. - hắn nói, chun mũi với người kia.
- em làm tôi phát điên mất. - jiwoong rên rĩ.
- em sẽ coi đó là đồng ý. - ricky táo bạo tuyên bố - khi nào anh có ngày nghỉ để đi chơi với em?
jiwoong đang định trả lời thì hanbin thò đầu qua cửa sổ nhà bếp.
- tôi có thể bảo cháu trai tôi làm vào tối thứ sáu nếu cậu muốn. nó đã học xong hè rồi.
jiwoong muốn đá cho hanbin một cước. nhưng ricky chỉ cười.
- tuyệt vời. vậy woong, thứ sáu có cùng em không?
- được thôi. sao cũng được, miễn là em im lặng. - đảo mắt, jiwoong quay lại lấy những vật dụng cần thiết để dọn bàn.
- em sẽ đón anh lúc sáu giờ. - ricky gọi lại - ngay phía trước.
he loved him not.
jiwoong không biết tại sao mình lại lo lắng đến vậy về buổi hẹn hò. anh biết ricky chỉ là một đứa trẻ nhà giàu muốn thử điều gì đó mới mẻ, chỉ thế thôi. mặc dù vậy jiwoong đã mất một giờ để tìm ra bộ trang phục mà anh muốn mặc trong tủ đồ ít ỏi của mình . thậm chí còn dành thời gian để tạo kiểu tóc. anh thậm chí còn bận tâm thử đánh bóng đôi ủng của mình mặc dù da đã quá mòn nên chẳng có tác dụng gì. trước khi ra ngoài, jiwoong kiểm tra hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm gương nứt treo trên cửa tủ quần áo. bộ quần áo màu đen trông khá đẹp và chiếc áo khoác da màu đỏ là trang phục yêu thích của anh ấy. jiwoong chỉ hy vọng thế là đủ cho những gì ricky đã lên kế hoạch; đó là điều tốt nhất anh có thể làm.
ricky lái chiếc ferrari màu đỏ tươi của mình đến, jiwoong ngay lập tức có thể cảm thấy trái tim mình như rơi xuống gót giày. hắn ta mang theo chiếc xe đắt tiền nhất của mình đến có phải không? ricky bước ra ngoài với nụ cười rạng rỡ.
- trông anh thật tuyệt. - hắn nói, trượt qua mui xe để tỏ ra thật ngầu.
jiwoong nhìn bộ vest đen sang trọng mà ricky đang mặc và nhướng mày.
- cảm ơn. chúng ta có phải đang đi đến nơi nào đó sang trọng không? - anh đưa tay xoa xoa sau gáy - bởi vì đây là thứ tốt nhất tôi có.
ricky xua tay bác bỏ, trước khi mở cửa ghế phụ cho jiwoong.
- anh sẽ ổn thôi.
ôi, giá mà ricky nói đúng. anh chàng đang cố gắng hết sức để gây ấn tượng với jiwoong đến nỗi nó gần như khiến trái tim anh ngừng đập. ricky đỗ xe ở tháp namsan và dẫn jiwoong vào thang máy, anh ném cho hắn một cái nhìn hoang mang.
- ricky, chúng ta đang làm gì ở đây vậy?
ricky cười rạng rỡ với anh.
- em sẽ đãi anh bữa tối. đừng lo lắng, em đã gọi món rồi. nó sẽ sẵn sàng ngay khi chúng ta ngồi xuống.
jiwoong đã phải dùng hết sức lực để không đập ricky lộn ngược đầu. đưa ai đó đi ăn tối là một chuyện, nhưng đến n.grill trên đỉnh tháp namsan trong buổi hẹn hò đầu tiên thì thật là nực cười trong hoàn cảnh này. đưa một chàng trai đến đó trong một xã hội nơi đồng tính luyến ái bị kỳ thị đến mức nó được xem là sự điên rồ. ricky rõ ràng rất hào hứng với bữa ăn và không hề biết rằng tình huống này có thể khiến jiwoong đang ăn mặc xuề xòa không thoải mái.
- em thật chu đáo. - jiwoong nói.
- em chỉ hy vọng anh không bị dị ứng. nếu anh bị dị ứng, em chắc chắn có thể đổi một trong các món ăn sang món khác. - ricky đột nhiên nhìn jiwoong với tất cả sự nghiêm túc của một chú mèo con - anh có dị ứng cái gì không?
- không, tôi không dị ứng với bất cứ thứ gì. tôi chắc chắn bất cứ thứ gì em chọn đều rất tốt. - jiwoong cười nhẹ. sống theo cách của mình đã từng, anh không thể kén chọn đồ ăn của mình được. cách đây không lâu đã có những ngày anh phải ăn bất cứ thứ gì mà anh có thể, ngay cả khi nó từ thùng rác vứt ra. anh lo lắng những người giàu sẽ làm quá nhiều thứ với anh.
vừa ngồi xuống, người phục vụ nhìn chằm chằm vào họ một lúc lâu và không thoải mái. đúng như thông tin, ricky đã gọi món đôi, và người phục vụ trông như sắp ngất đi. ricky cười toe toét với người phục vụ và gọi một chai rượu ngon để dùng cùng bữa tối. chỉ mất vài phút trò chuyện nhưng hắn dường như đã thư giãn rõ rệt. nếu không có gì khác thì ricky rất tốt với mọi người.
món đầu tiên được mang đến với đầy đủ nghi thức khiến jiwoong phải trố mắt nhìn.
- buratta di bufala, smoked bottarga và tender celery shoots. - người phục vụ mỉm cười thông báo - xin mời thưởng thức.
jiwoong nhìn nó đầy cảnh giác.
- đây là cái gì vậy? - anh từ từ nhặt bộ đũa kim loại bóng loáng lên.
- trứng cá hun khói với phô mai và măng cần tây. nó thực sự tuyệt vời. - ricky hứa hẹn - nó thực sự sẽ tan chảy trong miệng của anh.
nghĩ rằng mình cũng có thể cứ thế làm theo, jiwoong cắn một miếng. đó.. không phải điều anh mong đợi. vị muối từ phô mai rất hợp với mùi khói của trứng cá, nhưng ăn trứng cá thì lạ đối với anh. đó là điều mà những người có dấu phẩy trong số dư ngân hàng của họ đã làm, không phải anh. ít nhất thì món tiếp theo (sashimi cá tráp với bưởi và dầu ớt) cũng có cảm giác quen thuộc hơn. jiwoong ít nhất đã từng ăn sashimi trước đây. và đó là một lời nói dối. anh ta đã từng ăn sushi rẻ tiền trước đây, nhưng nó cũng có phần tương đồng. anh phải thừa nhận món sashimi thực sự rất ngon. gương mặt hẳn đã phản ánh phần nào sự hài lòng của anh, ricky đã cười toe toét.
- anh thích nó? nếu anh ta là một chú cún con, cái đuôi của anh sẽ vẫy lên mất.
- thật tuyệt vời. - jiwoong thành thật nói - tôi chưa bao giờ ăn nó trước đây. nhưng nó có vị rất tươi.
- ồ, cá đã được kéo lên khỏi biển vào sáng nay. họ rất coi trọng chất lượng nguyên liệu ở đây.
- tôi cá là hanbin có khả năng đánh giá những thứ này hơn. cậu ấy yêu đồ ăn theo cách mà tôi không bao giờ có thể. đó là một phần lý do tại sao cậu ấy bắt đầu với quán ăn. tôi chắc chắn phải nói với cậu ấy về những thứ này. - đôi mắt jiwoong nheo lại thành hình lưỡi liềm khi anh mỉm cười với ricky.
ricky nhún vai.
- chúng ta có thể xem có món gì đó để mang đến cho anh ấy không. nếu điều đó khiến anh cảm thấy vui.
jiwoong giật mình khi cảm thấy sau gáy mình đỏ bừng.
- ừm, chúng ta có thể xem xét chuyện đó. tôi chắc chắn cậu ấy sẽ đánh giá rất cao, nhưng tôi không muốn làm phiền.
- woong - ricky thở dài với anh một cách tinh nghịch. - không phiền đâu. chỉ cần nhớ trước món tráng miệng là có thể bảo họ gói lại cho chúng ta.
khi họ ăn đến món thứ năm, jiwoong cảm thấy như mình sắp trôi đi. tất cả thức ăn đều rất phong phú đến nỗi anh thực sự bắt đầu cảm thấy hơi buồn ngủ. còn về phía ricky ngày càng trở nên sôi nổi hơn khi bữa tối diễn ra. hắn vừa kể xong cuộc hẹn đi nhật bản vào dịp giáng sinh thì người phục vụ xuất hiện ngay bên cạnh.
- thưa ông, ông nói ông muốn đặt thêm một đơn hàng nữa phải không?
- vâng, tôi có thể gọi món thịt lợn tây ban nha với sốt mù tạt với mật ong tẩm gia vị và chocolate mousse mang đi không?
mắt jiwoong giật giật. hanbin sẽ thể nào biết cái gì đã diễn ra đâu.
nhà hàng tiếp tục lười biếng quay vòng một góc nhìn 360 độ về seoul. jiwoong không thể không nhìn chằm chằm vào ricky.
- đây có phải là điều bình thường em làm trong buổi hẹn hò đầu tiên không?
ricky quay lại từ ánh đèn lấp lánh và mỉm cười với jiwoong.
- đại loại vậy? em không đến đây hẹn hò, nhưng em thường ăn tối. cho em cơ hội nói chuyện và làm quen với họ.
chàng trai tóc đen liếm môi dưới.
- tôi hiểu rồi.
- bạn thường làm gì trong buổi hẹn hò đầu tiên? - ricky nghiêng người lại gần hơn, cánh tay hắn choàng dọc theo lưng ghế chung của họ.
một vệt ửng hồng hiện rõ trên má jiwoong.
- thành thật mà nói thì đây là buổi hẹn hò đầu tiên.
- không thể nào! cái gì? ý em là, nghiêm túc mà nói, một anh chàng đẹp trai như anh nhất định phải hẹn hò. - ricky chế giễu - hoặc đàn ông seoul không chỉ mù mà còn thực sự ngu ngốc.
jiwoong cẩn thận sắp xếp lại chiếc nĩa chưa sử dụng của mình trên bàn.
- cho đến năm ngoái, tôi thực sự không có được một mái nhà che chắn, chứ đừng nói đến việc lo lắng về những thứ như hẹn hò. và không dễ dàng để tìm được ai đó quan tâm đến một chàng trai như tôi, ricky.
ricky chỉ há hốc mồm nhìn anh. chàng trai tóc vàng đẹp trai không thể hiểu được cái thế giới của một người đàn ông như jiwoong đã bước sang tuổi 25 mà chưa từng hẹn hò. và rồi hắn lần đầu tiên nhìn jiwoong một cách cẩn thận. hắn đã nghĩ rằng rocker chic là phong cách của anh, rằng anh đang tỏ ra rất nổi loạn, ngổ ngáo với kiểu bụi bặm, sờn rách, nhưng có điều gì đó trong lời nói của anh khiến hắn bắt đầu nghi ngờ điều đó. trang phục trên áo khoác của anh ấy không có sự thống nhất của một nhà thiết kế nào. có lẽ nào anh đó đã mặc áo khoác đến mức rách nát theo đúng nghĩa đen? trong đời hắn chưa bao giờ mặc một bộ quần áo nào quá vài lần.
- đưa anh đến đây là một sai lầm phải không? - ricky đột ngột hỏi khiến jiwoong giật mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com