Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Chết Tâm Trong Làn Hương Khói

      Những tháng ngày ảm đạm như ăn sâu vào từng ngóc ngách trong căn nhà hỗn tạp. Càng âm u, mù mịch, càng lạnh lẽo cô đơn thì bà Cả càng tìm kiếm hơn ấm đã chóng tàn nơi đây. Đêm nay bà không ngủ, ngồi kế bên mâm cơm đã nguội từ lâu, khói sương dần bao bọc quanh cơ thể đã hao mòn theo năm tháng.

      Đứa mất, đứa đi tới phương trời mới, đứa thì trầm tính ù lì. Nhắc tới con bà càng đau lòng, thương xót và tự trách bản thân sao vô dụng quá, bà không thể bảo vệ được một ai, con bà thì ngày càng xa cách và chắc rằng  không người mẹ nào muốn chịu cảnh đau khổ cùng cực như bà đâu

"Khuya rồi sao bà chưa ngủ".

     Ông Hội đồng từ sau tấm màn lững thững bước ra. Nhìn bà, nhìn cảnh tượng trước mặt, nhìn sâu vào đôi mắt đã đỏ hoe không biết từ bao giờ. Người vợ đầu ấp tay gối đã cùng ông gầy dựng nên cơ nghiệp giờ đây như cái xác không hồn không vía. Bà tiều tụy ốm yếu hẳn đi từ sau những biến cố không muốn cứ trút lên đầu má con bà. Là thân đàn bà trong cái xã hội lúc này thì sao bà chống đỡ lại được huống chi là che chở cho đàn con thơ.

"Ông ra đây làm chi, đi mà coi bà vợ Hai của ông chứ ở đây với tôi có nghĩa lý gì đâu?"

"Đừng nói vậy, bà là vợ tôi mà"

       Là vợ của ông sao? Trong lúc bà đau khổ nhất, ruột gan bà như đứt đoạn khi con bà mất, lúc bà khóc không thành lời khi cậu Hai Ngà lên Sài Gòn sống thì ông đang ở đâu? Ông có nhớ tới người vợ này? Ông có còn nhớ tới con mình hay không?

"Vậy cho tôi hỏi, ông đã trọn nghĩa làm chồng, làm cha chưa?"

"Tôi ...."

"Không cần nói gì cả, đến hôm nay ngày gì ông cũng không nhớ thì má con tôi đâu là cái thá gì trong mắt ông đâu? Đúng không ông Lâm?"

      Đã bao lâu rồi nhỉ? Ông với bà lấy nhau cũng đã gần 20 năm, khó khăn lắm mới có cậu Hai sau đó là cậu Ba và cậu Út. Đã từ khi nào mà ngôi nhà này dần tan đàn xẻ nghé, mỗi người một nẻo không ai nói đến ai. Bà không nhớ? Bà không biết? Bây giờ chồng là thứ gì đó hư vô trong cuộc đời bà, vô tâm vô tình đến mức này là cùng.

"Tôi biết, nay là ngày giỗ của thằng Út nhưng mà bà ơi, thằng Út nó mất đã ba năm rồi. Bà cứ như vậy hoài thì sao con nó đi được đây. Nó lưu luyến nơi này vì bà luôn mong ngóng, thương nhớ nó từng ngày vậy chẳng khác nào mình hại nó, giữ nó lại chốn trần gian vốn không thuộc về"

"Ông nói vậy mà coi được hả, nó là con tôi, đứa con tôi đứt ruột đẻ ra, nó trầy xướt có chút xíu cũng làm tim tôi quặn thắt, rồi tự nhiên vô duyên vô cớ chỉ sau một trận bệnh mà ra đi như vậy thì hỏi sao tôi không đau lòng. Hỏi sao tôi không thương không nhớ con"

       Nhắc đến con là bà không kìm được nước mắt, bà khóc trong tiếng nấc nghẹn, bà nhớ những đứa con thơ của mình, bà nhớ những tháng ngày êm ấp được quây quầng bên nhau trong bữa cơm chiều. Khoảnh khắc đó hạnh phúc biết bao nhiêu, bà như mơ về giây phút ấy, dang tay ôm trọn ba đứa con vào lòng, thủ thỉ nói lời yêu thương đến chúng rồi tựa vào vai ông - trụ cột của gia đình này. Nhưng mà tan nát hết rồi, cái ngày bà chứng kiến cảnh nó rù quến ông, liệu rằng ông có biết cả bầu trời trong bà đã vỡ nát như nào, đau đớn lắm nhưng biết làm sao hả? Bà đây là phận đàn bà, phu tòng phu lấy chồng phải theo chồng nên rồi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua để gia đình êm ấm. Mà bà đã cho qua thế cớ sao nó lại hại con bà.

"Tại ông, tại ông mà thằng Út mới chết. Ông đưa rắn vào nhà, ông không giết nó đi, ông cấm túc nó làm cái gì rồi giờ đây bụng nó cũng đã mang giọt máu của ông rồi"

     Ông không nói một lời nào, ông cứ để cho mà nói hết nỗi lòng mình ra. Ông hiểu được mình cũng là một phần nguyên nhân gây ra cớ sự hôm nay, biết rằng bà đau khổ tới nhường nào nhưng xin bà hãy sống vì bản thân, sống vì con chứ đừng sống trong nỗi nhớ nhung hận thù mãi. Ân cần đưa bà vào trong làn hơi ấm, ông không buông mặc cho bà vùng vẫy đẩy ra rồi đánh vào người ông. Bà khóc, ông cũng không chịu nỗi cảnh như này, bà là người đã cùng ông đốt nén nhang lên bàn thờ Gia Tiên để Cửu Quyền Thất Tổ trong nhà chứng giám nên duyên vợ chồng, là người cùng ông làm nên cái nhà này thì làm sao ông để cho bà chìm trong sự thống khổ không tìm thấy lối thoát, sao mà ông nỡ để vợ mình sống trong cảnh nỗi buồn bao vây mãi được.

"Ông buông tôi ra"

"Cút ra khỏi người tôi"

"Buông ra"

"Nga ơi, xin em bình tĩnh lại, đừng khóc nữa em à, anh xin lỗi đã để em chịu nhiều uất ức, xin lỗi vì đã vô tâm với má con em. Nga ơi em hãy nhìn anh, một lần thôi cũng được, xin em hãy để cho anh ở cạnh em lúc này".

       Đã bao lâu rồi ông mới gọi lại tên bà lần nữa, vẫn chưa quên sao. Ông ơi nếu vô tâm thì vô tâm cho trót chứ đừng có như vậy được không? Nhìn ông sao? Có gì mà nhìn, ông vẫn như mọi ngày mà thôi, gương mặt giờ đây in dấu thời gian, những nếp nhăn cũng dần lộ rõ. Đôi mắt ông bây giờ là ý gì vậy, bà không tài nào hiểu được. Sao lúc bà đã buông xuôi thì lại ân cần đến bên bà, để bà hy vọng, để bà ngóng trông hình bóng chàng trai khi xưa đã ngỏ lời muốn lấy bà về. Và giờ chàng trai đó ở đây, đang ôm lấy bà, đang xin lỗi vì những lỗi lầm gây ra. Nhưng sao bà đau quá, tha thứ có được không khi giờ đây bà chẳng cần gì ngoài con bà nữa.

"Ông còn nhớ tên tôi sao? Tôi tưởng ông đã quên mất nó rồi?"

"Sao mà anh quên được, tên em được khắc ghi trong đây, tận sâu trong trái tim này em vẫn ở đấy, chỉ riêng em thôi Nga à".

     Có lẽ lần này bà sẽ tin ông, đạo làm vợ thì nên nghĩ đến chồng mình đây là những gì bà được dạy khi còn ở nhà mẹ đẻ. Bà không than thân trách phận, bà chỉ thấy xót xa cái số phụ nữ vào thời này sao lênh đênh quá liệu trong tương lai họ có thể tự quyết định cuộc đời mình mà chẳng cần dựa vào chồng không đây?

"Anh thấy chưa, ba tôi dỗ xíu là má hết khóc luôn"

"Anh thấy nhưng sao mình phải rình như ăn trộm vậy Lẫm"

     Đây là cái tình huống lạ nhất mà em phải trải qua, không biết sao nửa đêm nửa hôm cậu Ba lại mò qua buồng của em và bà Tú rồi khều em dậy. Trong cơn mơ màng nhìn ra phía ngoài thấy cậu có vẻ gấp gáp rồi để tay lên miệng như kêu em im lặng, thấy biểu hiện và hành động của cậu vậy em cũng đủ biết có chuyện xảy ra rồi nên tránh việc làm bà Tú giật mình thì hai đứa phải rón rén nhẹ nhàng bước ra, cậu Ba không nói không rằng lời nào mà dắt ta em chạy ra phía ngoài cửa sổ ở nhà trên ngó vào trong. Từ lúc bà Cả khóc đến lúc ông ra dỗ, em và cậu Ba đều thấy hết không sót thứ gì.

"Tôi sợ má không ngủ mà ra đây ngồi khóc rồi nghĩ lung tung nên kêu anh ra canh với tôi, có gì thì phụ "

     Em quay qua nhìn sang cậu Ba sau khi nghe lý do cậu đi rình trộm, nói ra thì cậu cũng chỉ sắp lên 13 tuổi thôi, vẫn còn con nít lắm nhưng suy nghĩ đã khác xưa rất nhiều. Cậu biết chú ý quan sát, để tâm đến người xung quanh hơn nhưng cậu không nói, cậu chỉ hành động theo những gì mà cậu cho là đúng thôi và đây chính là ví dụ.

       Trong lúc cậu và em rù rì thì thầm to nhỏ ở đây thì bên trong ông bà cũng nghe thấy tiếng xì xào phát ra từ ngoài khung cửa sổ đang mở. Như phát hiện có người ở ngoài nên đã nói vọng ra làm em điếng người tại chỗ.

"Đứa nào ngoài đó vậy bây?"

       Chết chưa, là giọng của ông, không những thế tiếng guốc rất gần và hình như dần tiến lại hướng cả hai đang đứng. Em bất động như pho tượng đá chẳng nhúc nhích được gì, sợ hãi ra mặt, không nghĩ ra được cách nào thoát khỏi mối nguy này. Em sợ chứ cậu Ba có sợ miếng nào đâu, nắm tay kéo em chạy vòng xuống nhà sau nhanh đến mức em không kịp ngó lại nhìn. Cậu cứ nắm lấy tay em dù có bị vấp hay gì cũng không buông, cả hai cứ chạy cứ chạy trong màn đêm tăm tối. Và ánh trăng hôm nay có vẻ sáng hơn mọi ngày, từng ánh vàng dịu êm từ bầu trời đen thẫm soi rọi xuống con đường riêng chỉ dành cho hai đứa chạy đến điểm đích của đời mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com