Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Đâu Dám Thương Ai

    Những lời anh nói vẫn còn đọng lại trong tâm trí, từng câu từng chữ đều nhớ rõ. Lên Tỉnh theo hầu, chăm lo cho anh như lời bà Cả dặn dò từ bữa trước đồng nghĩa với việc chắc chắn phải đi. Nhưng cớ sao anh lại biết điều em luôn cánh cánh trong lòng, anh đã nghe ai nói hay đã tận mắt thấy, cho đến bây giờ em vẫn thể chưa nhận ra.

"Tôi đâu có đi luôn như anh Hai đâu, tôi đi cách vài tuần hay tầm một tháng là về nên đừng lo không dìa gửi tiền được cho cậu anh".

    Anh đã nói như vậy, nói mọi chuyện trong nhà đều biết hết, không bao giờ giấu anh lâu được. Đúng là càng lớn càng để ý nhiều, phong thái cũng chững chạc hơn xưa y như ông hội đồng "nhỏ"

"Mày làm cái gì mà rót trà tràn ra hết rồi vậy Hồi".

     Trà đã tràn suy nghĩ đã cạn, em trở về với khung cảnh hiện tại, bà Hai đang ngồi trên bộ ngựa nhìn em, tay cầm cây quạt ve vẫy quạt cho cô Út đang ngủ say trên đùi bà. Giờ đây bà không còn bó mình trong căn phòng hiu quạnh ấy nữa, từ lúc có thai cho đến khi sinh hạ cô Út bà đã được ông cho phép đi lại kể cả việc trong coi người làm. Lúc đầu anh còn khó chịu nhưng sau thời gian thấy bà ấy không gây sự với bà Cả nữa nên không nói tới.

"Dạ con...."

     Em vội lau đi nước trên bàn rồi bưng trà qua cho bà Hai, vừa mới nãy bà kêu em rót nước nhưng mãi suy nghĩ nên đã làm tràn không biết rằng mình có bị phạt hay không.

"Bộ mày ưng nhỏ nào trong đây hay sao mà nay nhìn lơ mơ quá"

      Bà cầm ly trà trên tay rồi nói với giọng điệu không có gì là trách phạt, lòng em cũng nhẹ hẳn đi. Nghe lời bà nói mà em cũng chỉ biết ước, với thân phận em hiện giờ thì nào dám thương ai, lỡ người ta dính tới em rồi chịu khổ thì tội lắm vì mình em chịu là đủ rồi.

"Dạ do lỡ tay làm tràn trà, xin bà đừng phạt con".

"Ai phạt mày làm gì, tràn thì lau thôi".

      Bà vừa nói vừa nắm lấy vài sợi tóc em vuốt nhẹ rồi nâng mặt em lên. Bà Hai vẫn đẹp như ngày đầu em gặp thuở nhỏ, nhan sắc chưa có dấu hiệu tàn pha mà con mặn mà hơn xưa. Tay bà đặt lên càm rồi nhẹ xoay mặt em qua hai bên như nhìn xem gì đó trong kĩ lưỡng lắm.

"Mày coi trong nhà này có thằng người ở nào sướng như mày, ở đây không ai dám nặng nhẹ gì với mày, cũng không ai bắt mày làm mấy việc cực nhọc. Biết sao không?"

       Em lắc đầu nhưng trong lòng em hiểu. Anh là người đứng ra bảo vệ mỗi khi em bị trách phạt, bà Cả từ đầu đã nói là chỉ cần theo hầu anh thôi, bà Tú chính là người trong coi người làm trong nhà còn chưa lên tiếng thì sao họ dám bắt em làm, bà Hai thì chắc do cô Út. Còn ông Hội dồng thì không phải bàn tới vì chuyện trong nhà là do hai bà lo, ông chỉ quan tâm tới sổ sách, đất đai thì sao bắt em làm được.

"Giỏi, giả ngu thì tốt chứ lòi cái vẻ ranh mảnh thì đừng hòng sống nổi ở đây, cố mà nhớ lời tao".

       Bà Hai đã mở cờ cho em đánh thì chờ gì không chịu tiến, em sống ở đây đủ hiểu rằng ai cũng đeo cho mình một tính cách khác trong cái nhà này, không ai biết họ nghĩ gì cũng không ai muốn ngưòi khác đoán ra. Cứ như này mà sống, cứ như vậy mà ngày càng không giống con người nữa.

"Cái mặt này mà làm người ở thì uổng quá, phải chi mày là con gái ha, tao nhận mày làm con nuôi rồi gả cho nhà giàu là sướng thân mày rồi chứ ở đây làm chi".

      Em mà là con gái thì chắc không có được như bây giờ đâu. Số phận phụ nữ thời này khổ đến cùng cực, không khổ vì chồng con cũng khổ tâm vì sao lại bị bức ép. Tự do là gì? Lựa chọn như thế nào? Họ cũng không được cái quyền đó. Nhìn má nuôi em trong khổ cực, nhìn mợ nhìn các bà thì em chỉ thấy thương họ nhiều hơn thôi.

"Dạ bà ơi, con chỉ muốn ở đây để theo hầu cậu Ba thôi, con hông muốn đi đâu".

"Thì ai kêu mày đi, tao chỉ thấy tiếc thôi, cái mặt nai tơ này tao nghĩ đàn ông còn mê huống chi con gái trong làng. Chỉ cần mày nói mày ưng ai là tao kêu bà Mai tới hỏi cho".

"Con... con... đâu dám thương ai".

"Ờ ha, tao quên, mày không dám là phải, thằng Ba nó giữ mày khư khư thì sao thương ai cho được".

       Em cúi đầu xuống chứ không dám nói gì, lời bà Hai nói cũng có phần đúng, anh luôn miệng hỏi han em đi đâu khi về trể lại còn canh như canh trộm mỗi khi lén đi chơi thì hỏi sao dám nói ưng ai, mến ai. Nhưng khi nghe bà nói vậy lại thấy nóng mặt, mắc cỡ lạ thường. Từ chuyện hôm bữa, mỗi khi anh chạm vào là tim em như rộn nhịp không yên được chút nào. Có phải chăng em bị bệnh gì rồi không.

     Bà Hai thấy em quỳ cũng lâu nên kêu đứng dậy rồi vẫy vào nhà trong. Cũng mới vừa đi được vài bước ra nhà sau đã bắt gặp anh đứng ngay lối dẫn, mắt thì nhìn đăm đăm vào em như muốn hỏi điều gì đó.

"Anh Hồi, tôi muốn hỏi"

      Tay đã chạm vào nhau, nắm tay em đưa đi chỗ khác để tiện bề hỏi chuyện. Anh trước giờ vẫn vậy, mỗi khi nói chuyện đều muốn chỉ có riêng hai đứa sẽ dễ dàng hơn.

"Anh có người thương rồi hả?"

"Anh không có"

       Lời em vừa nói thì bước chân cũng dừng lại tại góc vườn nhỏ, vẻ mặt coi bộ khó tin nhìn em. Trong lòng anh ngờ vực liệu có tin được không trong khi mới nãy bà ta hỏi sao em không trả lời mà nói sang chuyện khác. Trốn tránh, giấu giếm ai? Giấu anh à, tại sao phải giấu, người đó có gì mà phải giấu đến vậy. Rõ ràng đã quan sát, bao bọc kĩ càng thì có lý nào người ta tới cướp em đi mất khỏi vòng tay anh mà không hề hay biết.

"Anh nói thật không?"

      Vẫn muốn hỏi mặc dù lòng đang nóng như lửa đốt, vẫn muốn biết, muốn chắc chắn dù bất cứ giá nào. Anh vẫn chưa hiểu rõ được thứ mình đang dành cho em? Anh cũng không biết phải nói sao nhưng sự khó chịu, bứt rứt ngay lúc này ngày một tăng.

"Lẫm không tin anh hả?"

      Có thương là em đã thương người ta cho trót thì tại sao phải giấu. Em không thích kiểu như vậy vì nó tù túng, bất an lắm. Người ta nói "Yêu nhau mấy núi cũng trèo" vậy đã yêu đã thương cớ sao không nói mà phải chôn giấu người thương dưới ánh mắt thiên hạ.

"Tôi tin anh, chỉ là tôi muốn biết thôi".

"Vậy hả, rồi lỡ anh có người thương thiệt rồi sao?"

      Muốn dò hỏi xem người ta nghĩ gì thì phải đặt câu hỏi chứ đừng nên nói thẳng mất vui. Em cũng muốn biết vì sao anh lại quan tâm đến chuyện này, lý do là gì, nói cho em biết được không?

"Anh mà có người thương thì sao theo hầu tôi được nữa, chỉ có anh là hiểu tôi thôi nên tôi không muốn"

      Em nghe nói thấy cũng hợp tình nhưng vẫn có gì đó hơi cấn mà cũng không biết cấn chỗ nào cho phải. Mà thôi, em cũng quá nhiều mối lo nên chuyện này đành tạm gác tại đây. Ngày mai là chuẩn bị lên Tỉnh rồi, đồ cũng đã được chuẩn bị và giờ chỉ cần chờ tới lúc đi.

       Còn về anh, câu trả lời qua loa lúc nãy thật sự không hài lòng. Anh muốn nói gì đó hơn nhưng với sự non nớt của tuổi 16 thì không biết hình dung ra từ gì. Việc em thương ai chưa bao giờ anh nghĩ đến, chưa hề muốn nó xảy ra. Cứ tưởng rằng sẽ được ở cạnh nhau nhưng nếu chuyện này xảy ra thì không chắc. Khi lớn tâm tính con người lại đổi, anh thấy mình ích kỷ hơn xưa. Của anh thì mãi là của anh không được rơi vào tay người khác bất luận dù có ra sao vẫn phải giữa ở bên mình.

"Không biết ở nhà ra sao rồi"

      Người nơi xa nhớ về quê nhà, nhìn trời nhưng lòng không tài nào tròn vẹn như vầng trăng sáng. Lúc xưa có má có Lẫm và em mà giờ đây lại một mình ở nơi phồn hoa xa lạ.

____________

* Vì lấy bối cảnh Nam Bộ nên sẽ có vài từ ngữ Nam Bộ. Nên từ nào mấy bà thấy khó hiểu thì nói tui nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com