[1]
1.
Vì tất cả những điều đã kể trên, giờ phút này Na Jaemin đang đứng cùng một chỗ với Lee Jeno. Na Jaemin đó giờ tung hoành trần gian vẫn tự tin mình là một người hoạt ngôn, có thể nói liên tục không ngần ngại. Nhưng đây là Lee Jeno... Đứng trước gương mặt vô cảm lạnh ngắt như tiền kia cậu thực sự không tìm được cái gì hay ho vui vẻ để nói. Đấy là chưa tính đến đoạn hai người không ưa gì nhau.
Hoặc là... chỉ mình cậu không ưa gì hắn.
Na Jaemin nhìn cảnh tượng trước mắt, ngoại trừ núi và rất nhiều núi thì không có gì cả. Chán muốn khùng luôn. Bạn bè ở trường quân đội của cậu lại không được phân về cùng tháp, muốn tìm nhau chẳng dễ dàng gì. Nghĩ đến đây thì lòng không khỏi thấy bức bối bèn giơ chân trút giận lên sỏi đá.
"Sợ à?" Là tiếng của thiếu niên kia.
Câu đầu tiên trong cuộc hội thoại đầu tiên của chúng tôi kể từ lúc gặp luôn đấy mọi người. Đây là lời trong lòng Na Jaemin.
Cậu khẽ lắc đầu ý phủ nhận rồi nói không. Trước đây ở trường quân đội cũng phải ra ngoài tham gia các kiểu thực chiến rồi, có gì mà sợ cơ chứ.
Huống hồ đây còn là một nhiệm vụ siêu dễ, siêu cơ bản. Hai người bọn họ chỉ cần lên núi, lắp đặt mấy dây dẫn tín hiệu là xong thôi. Mắc gì phải sợ với chả sệt?
Thế rồi cả hai tiếp tục đi mà không tạo ra tiếng động. Lần này Na Jaemin chủ động phá vỡ bầu không khí yên lặng. Cậu, cùng với tinh thần cầu thị, ham học hỏi ở mức cao nhất của bản thân quay sang tìm câu trả lời ở chỗ Lee Jeno: "Tóc đuôi ngựa của cậu, nó sẽ không ảnh hưởng đến khả năng tác chiến chứ?"
Lee Jeno trước hết là hơi sửng sốt sau đó mới nhìn về phía Na Jaemin: "Sao tự nhiên cậu hỏi vậy?"
"Thì sáng nay,... đuôi tóc cậu quệt vào tôi." Na Jaemin có chút khó chịu, hai mắt cậu đảo qua đảo lại, trái một lần phải một lần.
"Xin lỗi, tôi... không để ý." Lee Jeno mím môi, "Sau khi xong nhiệm vụ, về thành phố rồi tôi mời cậu ăn tối nhé."
Quao! Một câu thật là dài. Na Jaemin lòng không dám tin anh bạn khó hiểu này thế mà có thể nói ra những hơn mười chín chữ!
Trong nháy mắt, cậu bỏ qua hết mọi "thiếu sót" của hắn. Rất đẹp tuyệt vời! không có chuyện gì mà một bữa cơm không giải quyết được. Trong trường hợp chuyện khó khăn như vậy tồn tại, chúng ta ăn hai bữa.
Tâm trạng Na Jaemin tốt lên trông thấy, bé thỏ của cậu cũng vì thế mà nhảy ra.
Đó là một bé thỏ trắng tai cụp, thân mình nho nhỏ đáng yêu nằm ngoan trên vai Jaemin.
"Tớ có thể chạm vào nó một xíu không?" Không rõ là do Na Jaemin gặp ảo giác hay sự thật là Lee Jeno sau khi thấy bé thỏ thì hai mắt sáng rực lên nữa. Nó là kiểu mà mấy con sâu rượu tự nhiên thấy có rượu trước mặt ấy, đại khái vậy. Mặc dù so sánh kiểu này nó... lạ lắm.
Cuối cùng Na Jaemin vẫn gật đầu, Lee Jeno được cho phép liền vươn ngón tay chọt chọt tai bé thỏ.
Lông xù, mềm, mịn, sờ rất thích! Thích đến nỗi biển ý thức của hắn cũng theo tâm trạng thả lỏng hơn nhiều.
Đây là cái mà người ta vẫn gọi là mị lực của dẫn đường sao? Lee Jeno tự nhủ trong lòng.
Đó giờ Lee Jeno vẫn đơn độc hoàn thành nhiệm vụ, chưa từng cảm nhận được cảm giác tuyệt vời đến vậy.
Na Jaemin thấy Lee Jeno vuốt ve bé thỏ của mình hai mắt cậu cũng cong lên đầy vẻ hài lòng. Thế là rõ cậu không bị ảo giác rồi nhé. Anh bạn này xem ra đích thị là một kẻ cuồng mao nhung, lại còn là kiểu cuồng "kín".
Nghe mới ngược đời làm sao!
Thời gian thấm thoát trôi qua, hai người họ đã đến được vị trí chỉ định và hoàn thành công việc lắp đặt dây dẫn tín hiệu như đã được giao.
Xong việc rồi thì cùng nhau xuống núi.
Na Jaemin từng bước giẫm lên cái bóng của chính mình mà đi, Lee Jeno thì bước theo sau cậu.
Đột nhiên Na Jaemin dừng lại rồi đi nhanh về phía Lee Jeno như có điều gì rất gấp. Hành động nhất thời này của cậu khiến hai người xém chút nữa thì va mũi vào nhau.
"Nono, tôi còn chưa có hỏi cậu. Tinh thần thể của cậu là gì thế."
Lee Jeno trộm nghĩ người kia đúng là một bé thỏ nghịch ngợm.
"Sói Bắc Cực." Lee Jeno nói xong liền phóng xuất tinh thần thể của chính mình, hắn còn cố ý ôm trong tay như bế một em bé.
Tròn vo! Nhìn thế nào cũng giống một quả bóng lông, dễ thương cực kì!
Bóng lông bé nhỏ thậm chí còn nháy mắt với cậu. Thế là nơi mềm mại nhất trong lòng cậu đã bị chạm tới. Cậu thực sự muốn hỏi Lee Jeno có đang là thành viên của hội cuồng mao nhung nào không, cậu cũng muốn một slot.
Xuống đến chân núi, Lee Jeno tự mình ngồi lên ghế lái, Na Jaemin sau khi ngồi vào ghế phụ liền hỏi Lee Jeno: "Cậu thành niên rồi à?"
Câu hỏi không phải là "cậu có bằng lái à" mà là "cậu là người lớn rồi à".
Lee Jeno không khỏi cau mày nhìn Na Jaemin. "Trông tôi giống trẻ con lắm à?"
Nào có ý đó đâu ơ kìa?
Na Jaemion lắc đầu. "Trông cậu còn nhỏ mà." Nghĩ ngợi thêm một chút rồi bổ sung, "cỡ mười bảy thôi."
"Tôi mười chín rồi." Lee Jeno nói.
"Tôi cũng thế!" Na Jaemin không giấu nổi phấn khích. Vậy là hội 00s có thể kết nạp thêm thành viên rồi.
"Cậu sinh tháng mấy vậy? Tôi tháng tám nè." Hai mắt Na Jaemin sáng lên, Lee Jeno ngồi bên cạnh không hiểu sao lòng mình thấy vui lạ nhưng vẫn bình tĩnh đáp: "Tháng tư."
Na Jaemin nom oải đi trông thấy sau câu trả lời của hắn. Trong hội 00s tính tháng thì cậu là em út, đó giờ vẫn hoài ngóng trông một lần được làm anh, kết quả thì như đã thấy, người mới vẫn lớn hơn cậu!
Cậu chầm chậm ngồi hẳn xuống, tựa đầu vào dây an toàn mà ngẫm nghĩ về cuộc đời mình.
Sau khi xe dừng lại ở gần quán cơm, Lee Jeno bằng mắt thường có thể thấy rõ người bạn bên ghế phó lái vốn đang héo rũ lập tức trở lại dáng vẻ tràn đầy sức sống. Cậu nhanh nhẹn nhảy ra khỏi xe hơn nữa còn rất lịch sự mở cửa giúp tài xế của mình.
"Đi!!! Ăn cơm thôi." Hai mắt sáng lấp lánh.
"Cảm ơn."
"Không có gì, đừng khách sáo vậy chứ, cậu mời tôi ăn cơm cơ mà." Na Jaemin miệng không tắt nụ cười kéo hắn vào quán ăn.
"Trước đây, khi phải ra ngoài làm nhiệm vụ, tôi hay ghé quán này ăn cơm lắm."
Đây là một quán cơm kiểu gia đình, các món ăn được phục vụ trông rất bắt mắt, ăn cũng ngon nữa.
Na Jaemin gắp một đũa thức ăn đưa lên miệng nhai. "Vậy ra cậu không phải nhận nhiệm vụ quá nguy hiểm nhỉ? Tháp không ghép cặp dẫn đường cho cậu à?"
Lee Jeno lắc đầu, "Tôi nghĩ mình vẫn kiểm soát được, còn dẫn đường thì... tinh thần lực của tôi tốt lắm."
"Ầu..." Na Jaemin nghe câu hiểu câu không rồi gật đầu một cái rồi hỏi tiếp. "Này, cậu có phải cái kiểu mà ngoài lạnh trong nóng không vậy?"
"Hả?" Đầu tiên là hơi sửng sốt một chút, sau đó mới gật đầu. "Tôi... không có thói quen nói chuyện với người lạ thôi."
"Nhưng giờ chắc cũng được tính là nói nhiều rồi ha? Vậy coi như đã là bạn bè rồi, đúng không?"
Bạn bè ư.
Yên lặng mất một lúc rồi Na Jaemin mới nhận được cái nhìn từ Lee Jeno cùng một tiếng ừ khẽ.
Cậu ấy cười rồi, răng thỏ cũng lộ ra luôn. Dễ thương chết đi được. Đó là suy nghĩ chợt đến trong đầu Lee Jeno.
Hắn chắc bị khùng thật rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com