Chương 1.
_____________________________________________
- Không phải anh đã nói rằng cô ấy sẽ ổn sao?! - Nửa đêm canh ba, cả căn nhà tĩnh lặng bỗng bị đánh thức bởi sự căm phẫn cùng tuyệt vọng đè nén của người đàn ông trung niên.
Từ ngày mẹ bất chợt ngã xuống và yếu ớt, chật vật với ốm đau trên giường bệnh, ba ngày nào cũng vậy cả, ngày một cọc cằn và cáu gắt như thể người đàn ông điềm đạm, dịu dàng che chở cả thanh xuân của mẹ là một ai khác, không phải Dương Thành.
Có lần Thiên Yết đã nghe bác Lâm tức giận rồi hét lên từ đầu dây bên kia của điện thoại: "Còn không phải là do cậu sao, tôi đã nói rõ ràng là An Di không thể mang thai mà!" Thể trạng của mẹ cậu không hề thích hợp cho việc sinh nở nhưng vì tình yêu của bà dành cho ba cậu mà cậu đã được ra đời, một đứa trẻ hoàn toàn khỏe mạnh. Nhưng với tư duy của của một đứa trẻ 4 tuổi, Thiên Yết không thật sự hiểu được chuyện gì đang xảy ra cả; nhớ mẹ, cậu chỉ có thể ngậm ngùi ôm khung ảnh nhỏ lưu giữ hình ảnh tươi tắn như ánh dương của bà vào lòng rồi chứ thế thiếp đi...
Một ngày bình thường như bao ngày, khi Thiên Yết đang học tại trường mẫu giáo thì ba cậu đột nhiên đến đón cậu; lần gần nhất là khi nào, Yết chẳng nhớ nỗi. Lúc đó ba đã rất vui, đã lâu lắm rồi ông không cười; ông nói rằng mẹ cậu đang bình phục và đã tỉnh lại sau một giấc ngủ dài...
- Mẹ ơi, con với cha tới thăm mẹ nè - Vừa đến bệnh viện thì cậu nhóc đã gấp rút chạy đến bên mẹ. Dưới ánh nắng vàng rượm của ánh chiều, bà hướng về phía gia đình nhỏ của mình mà mỉm cười dịu dàng; song, dẫu nụ cười có dáng vẻ ngọt ngào đến mấy cũng chẳng thể che giấu được sự mỏi mệt của một người đang chật vật "đấu tranh sinh tử". Bà đưa cánh tay gầy gò của mình xoa lấy mái đầu mềm mại của cậu con trai rồi nhẹ nhàng cất giọng:
- Con trai của mẹ... - Giọng nói mềm mại thân thương khiến cho Thiên Yết như nhũn ra, cậu tinh nghịch dựa vào người mẹ, hưởng thụ cảm giác ấm áp trống trãi lâu nay. Tiểu Di bỗng tiếp lời - Con phải sống thật tốt, không được khóc nhè hay mít ướt mà phải thật mạnh mẽ, kiên cường vượt qua những khó khăn nhé! Sau này, mẹ... có thể mẹ sẽ không ở bên cạnh con được nhưng lúc nào mẹ cũng dõi theo con hết... Có biết chưa? - Nói rồi bà đưa tay bẹo cái má phúng phính của đứa con nhỏ.
Thiên Yết nhanh nhảu: "Dạ! Nhưng mà tại sao mẹ không thể ở bên cạnh con chứ?"
- Vì... bởi vì sau này con cũng phải tự lập để trưởng thành thôi. Giờ thì mẹ lại muốn uống nước ép quá, con có thể mua cho mẹ không, Yết Yết của mẹ? - Tiểu Di nheo mắt cười tinh nghịch với con trai, nhưng thể
Thiên Yết cười tít mắt: "Mẹ nhõng nhẽo quá đấy. Đợi con một lát!" Nói rồi Yết chạy đi, mẹ cậu chỉ biết nhìn theo mà mỉm cười. Chợt sắc mặt bà thay đổi, quay sang nhìn chồng mình, chẳng còn giấu được xúc cảm, hai hàng nước mắt lau dài trên đôi gò má hốc hác, bà nức nở:
- Anh à, em xin lỗi... Vì em mà lúc nào anh cũng phải vất vả..anh và Yết là tất cả báu vật của em... Hai người phải sống thật tốt, sống luôn phần của em nhé! - Tiểu Di mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt sáng long lanh dưới ánh chiều tà, diễm lệ vô cùng.
...
..
.
Lễ tang của mẹ được tổ chức vào một ngày âm u. Vừa mới hạ huyệt thì trời bỗng đổ mưa, một cơn mưa rất lớn, nhưng cũng chẳng đủ để rửa trôi những đau đớn và mất mác của gia đình nhỏ kia.
Sau hôm đó, cha không còn thường xuyên về nhà nữa. Ông cũng chẳng còn là Dương Thành trong thanh xuân rực rỡ của An Di nữa.
3 năm sau, khi Thiên Yết lên bảy, cậu đã sớm thân thuộc với những thói quen độc hại.
- Đây là Linh, cô ấy sau này sẽ chăm sóc cho con. Còn đây là Ma Kết, con trai của Linh và sẽ là anh trai của con - Cha cậu nói rồi quay sang nở nụ cười với "mẹ" mới của nó.
Thiên Yết bàng hoàng không thể nói nên lời. Liếc mắt nhìn người đàn bà đang nũng nịu trong vòng tay cha cậu và thằng "anh mới", nó tức đến độ hàm răng nghiến chặt vào nhau, nắm đấm vô thức siết chặt đến độ móng tay cắm vào da thịt đau rát; Phải mất một khoảng, nó mới có thể cất lời một cách khó khăn: "Tại..sao... cha lại mang những thứ này về?"
Nụ cười trên môi những người kia tắt hẳn, ông Thành quay sang nhìn con trai: "Hả?"
- Tại sao ba lại phản bội mẹ, lại còn mang ả ta và con riêng của ả về nhà? - Thiên Yết nói như hét lên, nhấn mạnh hai chữ con riêng.
Người đàn bà đứng cạnh Dương Thành bỗng rưng rưng nước mắt: "Yết à, mẹ biết là con thương mẹ Di của con lắm, nhưng đừng nói như vậy chứ. Mẹ sẽ yêu thương và chăm sóc cho con thay cho Di, có được không con?"
- Không cần, tôi chỉ cần bà và con bà ra khỏi nhà tôi! - Thiên Yết lạnh lùng đáp. Nghe nó nói vậy, Linh rơi nước mắt nhưng đối với Yết đó chỉ là giả tạo, cậu đã nghe bà nội kể về Linh - mối tình đầu của cha - rõ ràng là bà ta phản bội cha cậu lúc ông ấy vừa chập chững khởi nghiệp để đi theo người khác, sao giờ lại về đây với thằng nhóc kia?
Ma Kết bỗng lao đến, đấm vào người Thiên Yết túi bụi, trông nó như muốn trút giận thay cho mẹ mình. Thiên yết im lặng chỉ đưa tay đỡ những cú đấm của nó, tâm trí cậu chỉ chú ý tới cha và tự hỏi vì sao ông chỉ đơn giản an ủi ả đàn bà kia rồi đứng nhìn cậu bị người ngoài đánh..
Thật ra, Ma Kết không quan tâm đến người đàn bà được cho là mẹ ruột của nó cho lắm, nó chỉ diễn cho tròn vai, đơn giản thế thôi. Nó tám tuổi tức tám năm lớn lên trong địa ngục Tống gia, sự tồn tại của nó là phước lành được gia chủ Tống gia ban cho. Nó biết "mẹ nó" chỉ là một con tốt của gia chủ, nó cũng không khác, nhưng nó có tham vọng và khát khao của nó, tuổi nhỏ nhưng nó biết rõ mình muốn gì. Lời đường mật của gia chủ, nó nghe đến phát ngán, nhưng lão nói không có sai, nó là người kế thừa, chỉ có nó mới xứng đáng mà thôi.
...
..
.
.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của khu nghĩa trang biệt lập, là một cuộc gọi đến từ Cự Giải.
Chẳng kịp để cho người nhận mở lời, người gọi đến đã vội vã: "Mày đâu rồi?"
"Đang có chút việc, sao vậy?"
"Thằng Ma Kết làm sao mà có được hình chụp mày ở 2Fish kìa, tao nghĩ là có biến rồi!"
Thiên Yết cũng chẳng phải là lành tính gì cho cam, sức khoẻ tinh thần đã sớm kiệt quệ từ lâu, cậu trượt dài rồi phải bám víu vào một số thú vui loạn lạc của tuổi mới lớn như một cách để "tạm quên hiện thực". Cự Giải là bạn thân của Thiên Yết từ khi cả hai còn đỏ hỏn, Giải cũng không ủng hộ việc thằng Yết tồn tại một cách ngông cuồng như vậy, nhưng nó cũng đành, bản tính nó có phần dung túng quá mức, miễn là Yết không quá giới hạn.
"Chết tiệt, làm sao nó có ảnh tao?"
"Tao không biết, vô tình tao thấy một bức ảnh chụp lén mày trên bàn nó trong lúc vào lớp 12A có việc. Tao nghĩ nó có nhiều hơn 1 tấm đấy. Tính sao đây?"
"Ahhh, con mẹ nó, tao chắc phải thương lượng lại với nó quá! Thôi tao phải tìm nó đây!"
Tút...tút..tút..
Cự Giải ở đầu bên kia chỉ biết thở dài.
...
..
.
"Tìm tao có việc gì?" Ma Kết đút tay trong túi quần, nhàn nhạt nói với người đối diện.
- Sao mày lại chụp lén tao? - Thiên Yết kích động, xông tới túm lấy cổ áo của Ma Kết.
"Thích" Một từ duy nhất, không nhanh không chậm, không nhấn mạnh cũng không kéo dài. Nhìn khuôn mặt gợi đòn và cách trả lời của nó mà Thiên Yết tức điên máu.
- Mày muốn gì? - Thiên Yết hạ giọng - Chỉ cần đừng mách ba.
Thiên Yết vừa nói xong thì Ma Kết đã kéo lên một nụ cười mà Thiên Yết cho là cực khốn nạn, "Vậy... hmmmm"
Nghe Ma Kết ngâm dài mà lòng Thiên Yết không khỏi xoắn lên vì căng thẳng "Sao?"
- Sao căng thẳng vậy? - Ma Kết nhếch mép cười
"Hỏi nhiều làm mẹ gì? Mau nói!"
"Vậy thì mày hãy là một đứa em trai đúng nghĩa của tao, tức là dù thế nào cũng không được hỗn láo và cãi lời tao, bắt đầu từ bây giờ cho đến khi mày trút hơi thở cuối cùng, được chứ, em trai cưng của anh?"
"Cái đéo gì? Mày đừng có quá đáng! Tao.." Thiên Yết nói lớn nhưng chưa gì đã bị Ma Kết cắt lời:
- Ồ, vầy thì chắc cha sẽ cảm thấy tự hào lắm khi thấy con của ổng đi bar, uống rượu và chơi với đám không ra gì nhỉ? - Ma Kết lấy điện thoại ra - Chắc là tao phải gửi bằng chứng cho ổng để ổng từ từ khen thưởng thằng con của mình đây!
Khi Ma Kết đang chuẩn bị nhấn gửi thì Thiên Yết đã lao đến "Anh! Đm Anh tha cho tao!!"
Ma Kết nhíu mày: "Ăn nói kiểu này là muốn anh gửi lắm phải không?" Nói rồi lại đưa ngón tay chạm vào nút gửi.
Thiên Yết sợ đến nổi giật luôn điện thoại của Ma Kết rồi ném xuống đất, mà nó đang đứng trên sân thượng của trường nên cái điện thoại của Ma Kết tất nhiên là đã nát bét và hết thuốc chữa.
Thoáng thấy chuyện đều xảy ra theo ý muốn của mình nên Ma Kết đắc ý nhếch mép
"Điện thoại anh hỏng rồi kìa em trai. Em tính đền cho anh bằng cái gì đây?"
"Sợ gì? Bao nhiêu tiền? Tao chuyển khoản cho."
"Hình như trong laptop của anh còn rất nhiều hình chụp em đó, thấy anh thương em không, cưng?" Ma Kết đáp
Thiên Yết hoá đá, không còn biết nói gì
Thấy Yết im lặng, Ma Kết nói thêm: "Anh sẽ khoe với cha đống hình đó, để ông ấy biết anh thương em như thế nào nha"
"Đừng.."
"Huh? Em nói gì anh nghe không rõ?"
"Đừng! Tao xin mày!" Thiên Yết sợ nhất là mất đi tự do chỉ cần ba nó mà biết thì chắc chắn sẽ nó bị cấm túc, tệ hơn là sẽ...
"Em trai mà nói như vậy là không ngoan nha, phải nói thế nào khi cầu xin người khác nhỉ?"
Yết cắn môi, nghiến răng: "Anh, đừng gửi"
"Thôi nào" vừa nói vừa đưa tay nhéo má Yết. Yết đưa tay định gạt tay "anh" nó ra, thì Ma Kết nói tiếp "Không được gạt ra, em trai ngoan phải biết nghe lời. Nào mau nói đi, anh không có kiên nhẫn đâu!"
"Em..em xin anh. Đừng gửi cho ba!"
Ma Kết vừa cười vừa xoa đầu Thiên Yết "Ngoan lắm, muốn anh thưởng không?"
Thiên Yết lắc đầu rồi bỏ đi, nhục nhã ê chề, nó mà còn ở lại đây thêm một giây thì thằng Kết sẽ có kết cuộc như cái điện thoại của hắn vậy.
_________________________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com