Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chap3

Họ đã phải đi xung quanh trường học với nhau, thăm tất cả các lớp và các quầy hàng, ca ngợi họ, nếm thử các loại đồ ăn, và vỗ tay rất nhiều. Họ rất nổi tiếng và được ngưỡng mộ. Yonghwa là anh chàng luôn đẹp trai một cách hoàn hảo, Seohyun là một trong những người thông minh nhất ở trường học. Cô phải đợi những đàn em để họ chụp ảnh với anh . Và anh thì phải đợi những kẻ mời cô đến dạ hội, để rồi nghe cô nói rằng, "Xin lỗi , tôi không nhảy. Tôi sẽ chơi piano trong khi tất cả các bạn đang nhảy với cô gái của mình ".

"Tôi sẽ bỏ qua cô ấy nếu bạn nhảy với tôi. "

Cô mỉm cười và bảo họ đừng nói đùa như thế.

"Những người ấy thích cậu đấy", anh nhận xét, khi họ tiếp tục đi cùng nhau ở hành lang.

"Cái gì?" cô hỏi, trong khi đang vẫy tay lại với Tae Min.

Cuối cùng cô cũng chịu quay lại lắng nghe anh, anh lặp lại, "Tôi nói rằng, những người ấy thích cậu ".

"Hm. Có thể "

"Nhưng cậu không thích họ"

"Cậu nói đúng ."

"Tại sao vậy ?"

"Tôi chỉ không nghĩ về con trai. Điều đó có gì không đúng ư? "

"Nó không bình thường"

Một giáo viên dừng lại và trò chuyện với họ. Seo Hyun mỉm cười và cúi chào lịch sự trong khi anh chỉ cười lớn và gật đầu bên cạnh cô ấy.

"Cậu đang nói gì nhỉ?"

"Tôi nói, ở lứa tuổi này, cậu đang rất không bình thường khi không thích một chàng trai nào cả"

"Tại sao ?"

"Thôi nào. Cậu biết thực tế là một nửa các chàng trai trường này đang điên lên vì cậu. Trong những ngày này , cậu phải trưởng thành lên ."

"Sự trưởng thành này có điều gì khác để làm ngoài những quan hệ thể xác mà cậu rất yêu thích không ?"

Anh vẫy tay với một loạt các cô gái ở phía trước quầy hàng Ice Cream. "Một điều gì đó tương tự như vậy"

"Hm"

"Hoặc cậu có thể tận hưởng cảm giác như một giải thưởng mà không ai đạt được. Có vẻ như cậu không phải là không hề biết một chút gì như cậu thường thể hiện "

"Không biết một chút gì ? Nếu cậu không nhận ra, tôi đã đứng đầu trong học kỳ vừa rồi đấy "

"Đó không phải những gì tôi đang muốn nói"

"Vậy chính xác thì cậu đang nói về cái gì ?"

"Tôi đang cố để nói cho cậu biết rằng, cậu nên dừng lại cái việc suy nghĩ như một đứa trẻ đi "

"Tôi hoàn toàn thấy ổn với tôi hiện giờ, cảm ơn cậu rất nhiều ! "

Anh đã tự sẵn sàng cho câu trả lời tiếp theo thì Lee Teuk đến, "Hi Seo Hyun. Muốn đi đến ngôi nhà ma với mình chứ? "

"Không, cảm ơn bạn, mình …"

"Cô ấy chuẩn bị đi với tôi rồi" Yong Hwa nói một cách vội vàng.

"Không, tôi không!" Cô phản đối.

Nhưng anh đã kéo cô vào trong ngôi nhà ma ám. Thông thường, anh ghét những chuyện đáng sợ. Nhưng anh làm thế chỉ để có một cái cớ có thể nắm lấy tay cô. Thời gian đang chạy rất nhanh và anh bắt đầu cảm thấy rằng có lẽ anh sẽ không bao giờ nhìn thấy cô một lần nữa. Hoặc tệ hơn, cô sẽ không bao giờ thực sự thấy được anh .

“Tôi không thích điều này" cô rên rỉ. Anh đã không hề biết cô có thể rên rỉ như vậy .

Cô đã rất sợ , cô choáng váng , kêu rên và hét lên trong suốt cuộc hành trình. Anh nắm lấy tay cô và cô không hề chống cự. Quá sợ hãi để cô có thể nhận ra rằng mình ghét anh. Một xác chết đầy máu lao đến , cô hét lên và bước trở lại, thẳng đến cánh tay anh đang chờ đợi , ngay lập tức ôm chầm lấy cô và kéo cô sát người mình.

Kinh ngạc, cô nhìn lên anh và anh vẫn giữ nguyên như vậy. Trong ánh sáng yếu ớt, anh có thể nhìn thấy biểu hiện của cô thay đổi liên tục từ ngạc nhiên đến hiểu biết, và rồi ghê tởm. Cô vùng ra khỏi anh , chạy ra khỏi ngôi nhà ma, bỏ qua những bóng ma đằng sau, cô quá tức giận để đánh giá cao điều đó.

************************************

Ngay trước đêm dạ hội, mưa nhẹ nhàng đổ xuống . Nó dừng lại ngay trước khi buổi dạ hội bắt đầu, để lại hương thơm tươi mát của cỏ ẩm trong không khí.

Hội trường được trang trí một cách đẹp mắt. Hoa ở khắp mọi nơi và băng giấy trang trí được giăng từ đầu này đến đầu kia, giống như một chiếc cầu vồng rực rỡ đầy màu sắc . Học sinh bắt đầu lấp đầy hội trường và không khí lễ hội có thể cảm nhận thấy bởi tất cả mọi người trong phòng. Đây là một đêm đáng nhớ đối với kí ức học sinh của họ.

Hiệu trưởng bắt đầu sự kiện. Sau đó, Yong Hwa lên tiếp tục bài phát biểu của mình. Về cơ bản, anh cổ vũ mọi người về kỳ thi cấp ba cuối cùng và kỳ thi vào đại học. Hãy là những gì bạn muốn trở thành. Hãy tận hưởng cuộc sống của bạn và đạt được những gì bạn mong muốn.

Người mà anh muốn truyền đạt qua bài phát biểu, là bạn bè của anh hay là chính anh, anh thực sự không biết . Anh cảm thấy như đang ở bờ vực kể từ khi anh ôm cô trong ngôi nhà ma tối hôm qua. Anh như phát điên khi cảm giác muốn có một người nhiều đến thế này. Tại sao Seo Hyun ở trong lòng anh lại lớn đến vậy? Tại sao anh cứ mãi bị ám ảnh bởi cô , dù cho cô không bao giờ tỏ ra rằng anh có một chút ý nghĩa đối với cô như thế ?
Có lẽ nó chỉ bởi vì cô là người duy nhất anh không thể có được. Đúng . Chắc hẳn là như vậy.
Đây cũng là lý do tại sao cổ họng của anh đôi khi cảm thấy khô khốc, khi cô gần bên anh.

Ban nhạc của anh , CN Blue, sẽ thể hiện cùng với phần đệm piano của cô . Đơn giản là để nhịp độ của ban nhạc có thể chậm lại , phù hợp với nhịp độ khiêu vũ của những người bạn của họ , nhờ vào tiếng piano của cô . Còn có những màn biểu diễn khác nữa, nhưng họ sẽ là người bắt đầu và là người kết thúc đêm diễn.

Ban nhạc của anh chắc chắn bao gồm những tài năng đầy hứa hẹn, vì họ đã nhận được lời mời biểu diễn ở một số nơi nổi tiếng trong thành phố. Anh có thể hát tốt. Giọng hát của anh là sự kết hợp của đá và giai điệu, ngọt ngào và thô ráp. Mỗi lần anh hát là các cô gái bên dưới lại bắt đầu gào thét.

Yong Hwa đã rất chăm chút quần áo để gây ấn tượng trong đêm nay . Người mà anh đang cố gắng để gây ấn tượng, anh không thực sự muốn thừa nhận. Jung Shin đã hỏi: "Wow, Hyung, anh lại định kiếm một cô nàng mới hả ?" khi anh bước ra khỏi nhà mình.

Sau khi họ kết thúc ba bài hát, Seo Hyun xuất hiện trên sân khấu, mặc một chiếc váy màu hồng rất đơn giản, để lại cặp kính của mình cho ban đêm. Cô cúi đầu vỗ tay và bắt đầu chơi những giai điệu ngọt ngào của Mozart, Beethoven, và Chopin.

Yong Hwa cảm thấy như mỗi nốt nhạc được chơi, anh ngày càng tiến gần hơn tới bờ vực thẳm .

Sau hai giờ, họ dừng lại để nghỉ ngơi khi người ta bật lên bản ghi của các bài hát nhạc pop nổi tiếng hiện nay, cho họ thời gian thảnh thơi một chút. Anh thấy Soo Young đến , kéo Seo Hyun theo để họ cùng đi ăn tối. Kyu Hyun cùng tiến lại và họ ăn cùng nhau. Anh chợt nhận ra tên của họ có vần với nhau . Điều này có vui chút nào không ?

Anh nhận thấy Yoo He Yi ngồi đó , mặc một chiếc váy khá hở hang nhưng là đẹp nhất từ trước đến giờ. Sao mình lại để ý đến chuyện này nhỉ, anh nghĩ.

Một vài cô gái đã đến mời anh khiêu vũ và anh đồng ý, chỉ để cho tâm trí mình không phải suy nghĩ .

Anh lướt mắt ra khắp phòng, nhận thấy rằng cô nhảy với Kyu Hyun hai lần, lúc mỉm cười , lúc cười thành tiếng với anh ta , và sau đó ngồi xuống với bạn cùng lớp.

Sau đó , họ tiếp tục biểu diễn , kết thúc đêm dạ hội với những lời chúc tốt đẹp rằng mọi người sẽ đạt được kết quả tốt ở các kỳ thi . Bạn bè ca ngợi anh vì một buổi dạ hội thành công khi họ rời đi, cười đùa với những người xung quanh. Nhưng anh không thực sự có phản ứng, vì đôi mắt của anh đang bận rộn tìm kiếm cô .

Tất nhiên cô sẽ về với Kyu Hyun.

Nhưng không.

Còn sáng suốt hay không , anh cũng bắt đầu đi theo cô.
"Con ổn mà. Con nghĩ con sẽ về nhà bằng taxi . Con chỉ phải ở lại một chút để nhìn thấy các sinh viên phụ trách làm sạch mọi thứ. Sau đó con sẽ về nhà, con hứa ", cô nói trên điện thoại, đã là 11:30 , trường học gần như trống rỗng, ngoại trừ hơn chục học sinh ở lại hội trường để tắt đèn và thu dọn dụng cụ âm nhạc.

Từ nơi mà cô đi, có lẽ cô sẽ đi đến phòng nhạc. Anh đã đoán đúng.

Cô bước vào , bật đèn và bắt đầu đến bên cạnh chiếc piano nơi cô thực hành trước đó.

Bỗng nhiên đèn tắt một lần nữa, và cô có thể nghe thấy âm thanh của của chiếc khóa đang bị khóa lại.

Cô đột nhiên nắm chặt tay sợ hãi , cảm giác cô đơn trong căn phòng lớn và tối tăm .

"Ai đó?" cô hỏi vào bóng tối.

" Tôi đây " Yong Hwa trả lời.

"Ôi", cô thở dài. "Cảm ơn Chúa. Tôi chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc khi nghe được tiếng cậu như lúc này . Đừng đùa nghịch thế này nữa , hãy bật đèn lên ! Nó rất tối, tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì ".

Ngay khoảnh khắc vừa nói xong , cô cảm thấy một bàn tay vươn ra và giữ mình tại chỗ.

"Cậu đang làm gì vậy?", cô phản đối, hoảng loạn.

Yong Hwa không hiểu nổi cái gì đã nhập vào người anh nữa . Sự thương xót cô biến mất khỏi tâm trí , và nỗi sợ hãi mất cô đã giết chết anh .

Anh nắm chặt vai cô, giữ cô phải đối mặt với anh, thì thầm, "Tôi muốn cậu" và hôn cô. Cô gào lên và cố gắng phá vỡ sự bó buộc, nhưng anh đã không để cô làm được điều đó.

Mùi vị của cô thực sự tuyệt vời và đó là lý do tại sao anh đã ném tất cả lý trí của mình theo gió . Anh hôn cô mà không có bất kỳ suy nghĩ nào kiểm soát. Chỉ cần lấy tất cả mọi thứ, mạnh mẽ trượt bên trong , giữ chặt lưng cô và kéo khuôn mặt đỏ bừng vì chống đối anh lại gần. Cô có một mùi vị rất tuyệt và gây nghiện đến không thể tin được .

Cô thét lên một lần nữa trong đau đớn và đẩy anh đi với tất cả sức lực có thể .

Bây giờ họ có thể nhìn thấy nhau một cách rõ ràng , mắt họ đã điều chỉnh nhanh chóng để quen với bóng tối. Seo Hyun không thể tin điều này lại xảy ra với cô , cô đã vượt qua cả sự sợ hãi và tức giận. Yong Hwa có thể nhìn thấy đôi mắt cô đã lấp đầy sự sợ hãi, nhưng ít nhất cô đã hoàn toàn nhìn vào anh .

Có lẽ anh đã bị ám ảnh. Nhưng không. Anh sẽ không sử dụng bất cứ lời thoái thác nào . Anh đã muốn cô quá lâu cho điều đó. Anh biết chính xác những điều anh đã làm để được thế này . Đây không phải là lần đầu tiên anh làm điều này, nhưng nó thường được sự đồng ý từ hai phía.

Không hề có sự đồng ý trong những cái tát và cú đạp của Seo Hyun .

"Hãy ngừng phản kháng tôi đi, vì tôi sẽ không để cậu rời khỏi tôi tối nay đâu!"

"Cậu điên rồi!"

Tay anh chạy dọc suốt cơ thể cô, đến tất cả những nơi mà anh luôn khao khát được chạm vào , khi đó cô bắt đầu hét lên lần nữa. Anh lấy tay che miệng cô. "Không còn ai ở bên này của trường đâu. Và nhân viên an ninh thì quá say để biết rồi. Cậu đang ở một mình với tôi ", anh nói vào tai cô.

"Đừng làm thế ! Xin cậu đấy ! Tôi đã làm gì có lỗi với cậu ? " giọng nói của cô đứt nghẹn cùng với sự tự tin rằng cô ấy sẽ bước được ra ngoài mà không chịu sự tổn thương này.

"Cậu không chấp nhận tôi ? "

"Cái gì? Tôi … "

"Cậu không chấp nhận tôi!", anh nói gằn lên , siết chặt quai hàm của mình và hôn cô một lần nữa.

Anh biết điều này sẽ để lại chấn thương trong lòng cô. Nhưng anh không quan tâm. Ít nhất điều đó sẽ làm cho cô nhớ đến anh.

Cô cố gắng đẩy anh đi một lần nữa nhưng chẳng là gì so với sức mạnh của anh và so với cái mong muốn hoành hành anh là có cô tối nay, nó thực sự nhỏ bé. Cô muốn tin rằng đây chỉ là một cơn ác mộng , nhưng nó đã thực sự xảy ra, anh đang hôn cô một cách điên dại, cắn lấy đôi môi đang mở và giữ chặt bất kì phần nào của cô, quá tham lam và muốn chạm vào mọi thứ cùng một lúc.

Cô muốn giết anh khi cô nghe thấy tiếng khóa ở chiếc váy của cô được kéo xuống một cách vội vàng và cô cảm thấy mình trần truồng khi anh kéo nó xuống khỏi cô. Cô đánh anh với tất cả sức lực có thể nhưng anh đã tóm được tay cô và đẩy cô xuống sàn . Và đó là khi cô bắt đầu khóc.

"Nếu cậu tiếp tục làm điều này, tôi thề tôi sẽ làm cho cậu phải trả lại đầy đủ những đau đớn và nhục nhã mà cậu đang gây ra cho tôi", cô đã thề, mặc dù cô đang run lên bởi sự giận dữ và sợ hãi.

"Cứ trả thù lên tôi ! Tôi sẽ vui vẻ đón nhận nó. Chẳng có điều gì hơn được việc nhìn thấy đôi mắt cậu nhìn xuyên qua tôi như thể tôi không hề tồn tại "và với điều đó, một lần nữa tay anh lại chạy dọc khắp người cô , cảm nhận làn da của cô và sau đó đôi môi của anh cũng chạy theo những nơi mà bàn tay anh đã đi qua, luôn luôn đảm bảo rằng anh đặt tất cả sức nặng của mình lên cô để giữ cô không thể thoát khỏi anh .

Anh lần đến đồ lót của cô và chạm vào nó , móc ngón tay của mình vào trong và cô hét lên "Không! Dừng lại ! Dừng lại đi ! Xin cậu !"  tiếng hét của cô vỡ vụn và đó là lý do tại sao anh dừng lại. Trong một tích tắc, nó đã làm anh hiểu ra mọi chuyện , rằng anh đã làm một điều không thể tha thứ , khi thấy cô thổn thức trên sàn , trần truồng, ngoại trừ một lớp vải mỏng còn lại trên mình .

Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh . Anh hiểu điều đó một cách sâu sắc . Và sẽ là nói dối nếu nói rằng , anh không bao giờ muốn làm tổn thương cô . Sự thật rằng Seo Hyun đang nằm dưới anh , phòng nhạc thì lấp đầy bởi tiếng thở nặng nhọc của anh và tiếng khóc nức nở bị bóp nghẹt của cô , đã giáng vào anh như lửa vào nước đá lạnh . Anh đã trải qua rất nhiều đêm với giấc mơ điều này sẽ xảy ra . Nhưng trong giấc mơ của mình, cô nhìn anh với cùng một khao khát như vậy , không phải với lòng căm thù sâu sắc.

Cô cố gắng lấy hai bàn tay che thân trên của mình , uốn vào vị trí bào thai, run rẩy và bất lực.

Anh muốn nói một câu mà anh nên nói trước khi tất cả những điều này xảy ra. Nhưng anh không thể tìm thấy bất kỳ âm thanh nào trong cổ họng của mình.

Anh nâng tay cô ra khỏi cơ thể và đưa nó xa lên trên đầu. Một điều gì đó thoáng qua anh. Anh nhận ra đây sẽ là thời điểm mà anh có thể trở nên gần gũi nhất với cô . Khi ngày mai đến, cô sẽ nguyền rủa anh để có được sự lãng quên

Anh biết điều đó, và đó là lý do tại sao anh đan tất cả các ngón tay của cô với anh và anh đã hạ mình để hôn cô một cách nhẹ nhàng nhất anh có thể. Nếu những nụ hôn trước của anh nặng nề và khiến cô bầm giập, thì lần này lại rất mềm mại và chậm chạp. Cũng giống như cách một người đàn ông hôn người yêu của mình. Anh lần theo cánh tay cô với đầu các ngón tay của mình và trượt một tay phía sau gáy cô, bồng khuôn mặt của cô lên để tận dụng và hôn cô sâu hơn.

Seo Hyun nằm yên không đáp trả bởi cô không thể hiểu nổi anh nữa. Một phút trước anh còn cưỡng hiếp cô, ngay phút sau đó, anh lại cố gắng để thể hiện tình yêu với cô. Có phải như thế không ? Cô muốn vờ như cô đã không có mặt ở đây. Mặc dù hiện tại nó không gây khó chịu, nhưng cô cũng không muốn điều này tiếp tục. Cô nhắm mắt lại để không phải nhìn thấy anh . Cô biết nó sẽ không dừng lại , sau khi anh đang nằm trên cô , hôn lên hàm , đến cổ một lần nữa đến đôi môi cô .

Cô cảm thấy cô sẽ không bao giờ, không bao giờ thấy mình trong sạch một lần nữa, những giọt nước mắt chảy dài từ đôi mắt và cô nhận ra bàn tay của anh lại mơn man, thật nhẹ nhàng, như thể anh đang cố gắng để xoa dịu cô .

Seo Hyun muốn hét lên. Để cầu xin bất cứ ai đến cứu cô. Nhưng cô gần như bị tê liệt, cô ước có thể đóng chặt tất cả các giác quan của mình , giả vờ như cô đang ở bất cứ đâu, ngoại trừ bên dưới anh chừng nào anh còn đang ôm cô và như thể đang đo cô bằng tay và miệng của mình.

Nó không đau, nhưng cô cảm thấy sự sỉ nhục sẽ giết chết cô. Cô đã thử nhiều lần để trốn thoát bằng cách trượt sang trái và phải, nhưng anh vẫn theo cô, bắt lấy cô và giữ cô lại một lần nữa.

Cuối cùng, anh dừng hôn cô và không làm gì nữa ngoại trừ việc nhìn xuống cô.

Cô nhìn lại anh với ánh mắt đầy hận thù, đủ để giết bất cứ ai trước khi tiếng khóc bóp nghẹn cô ,  cô lấy tay ôm mặt và lại bắt đầu khóc.

Anh kéo cô ra một chiếc ghế ngồi và đưa cô chiếc váy. Cô càng khóc nhiều hơn và cố gắng để mặc nó. Cô thất bại thảm hại , cô khóc ngày một to hơn, thậm chí không còn đủ sức để nhấc chiếc váy lên trên. Những gì vừa xảy ra đã giáng một đòn nghiêm trọng , xé tan tâm trí cô, khiến nước mắt cứ mãi không ngừng tuôn. Cuối cùng vẫn là anh là người di chuyển trước , trượt chiếc váy qua đầu cô, kéo tay cô ra ngoài và mặc lại cho cô từng chút một. Sau đó anh vòng ra đằng sau , kéo khóa váy cô lên , vén lấy tóc cô từ bên dưới thật nhẹ nhàng.

Anh lấy điện thoại của mình và gọi một chiếc taxi.

Cô lê bước ra xa khỏi anh và dựa vào chiếc ghế piano, trái tim của cô thổn thức. Cô không thể hiểu nổi tại sao điều này lại xảy ra với cô. Cô biết anh không thực sự tốt đẹp , nhưng không thể ngờ rằng anh có thể hèn hạ đến như thế .

Nhưng những chuyện xảy ra ngay trước đó có cảm giác là một điều gì đó nhiều hơn một sự tấn công tuyệt vọng trong ham muốn. Cô không thể hoàn toàn đặt mình vào nó . Cô nhìn thấy điều này trong đôi mắt hoang dại của anh lúc ấy. Giống như anh đã luôn luôn giận giữ với cô và cuối cùng nó đã bùng phát. Giống như anh muốn xé cô thành những mảnh nhỏ để cô có thể thấy được một điều gì đó. Có điều gì đó thôi thúc mãnh liệt trong anh làm cô sợ hãi. Điều gì đó khiến cô nghi ngờ cô sẽ không bao giờ dừng được việc bị ám ảnh bởi nó .

"Taxi chắc đã đến cổng rồi đấy", anh nói, đưa cô ra khỏi dòng suy nghĩ.

Anh đi đến chỗ cô và muốn đỡ cô dậy.

"Đừng chạm vào tôi!", cô la lên.

Vẫn còn run rẩy, cô nắm lấy thành chiếc piano và đứng lên.

Bật điện lên , anh nhìn thấy khuôn mặt đỏ ngầu đẫm nước mắt bởi sự nhục nhã, chiếc váy gọn gàng giờ đã trở nên nhăn nhúm , và mái tóc của cô rối bời.

Cô đã cố gắng không nhìn vào anh trong khi tìm giày của mình. Sau đó, cô lảo đảo và đi ngang qua anh . Anh theo sát phía sau. Ngôi trường hoàn toàn vắng lặng sau đấy , cô nghĩ mình đã sợ hãi nếu cô không phải trải qua một chuyện gì đó khủng khiếp hơn thế này.

Anh vẫn đi theo sát phía sau cô cho đến khi ra đến mặt trước của trường . Cô gần như ngã ở cầu thang và anh đã tóm được cô .

"Tôi nói rồi , đừng có chạm vào tôi !", cô ra lệnh một cách gay gắt, giọng nói của cô xé toạc không gian bao la trống trải.
"Tránh xa tôi ra !".

Anh để cô đi.

Tuy nhiên, anh vẫn đi theo phía sau cô cho đến khi họ đi ra đến cổng. Và anh mở cửa xe taxi cho cô .

Cô quay lại và nhìn thẳng vào mắt anh, ném vào anh cái nhìn đầy cảnh giác đề phòng .

"Tôi thấy tội nghiệp cho bố mẹ cậu. Vì vậy, tôi sẽ không nói cho ai biết về điều này. Tuy nhiên, đây phải là lần đầu tiên và cũng là cuối cùng cậu làm điều này với tôi, hoặc với bất kỳ cô gái nào khác. Nếu cậu làm điều này một lần nữa, hoặc nếu cậu kể chuyện này cho người khác, thề với Chúa tôi sẽ đến đồn cảnh sát. Đừng nói chuyện với tôi, nếu nó không thực sự cần thiết. Và sau khi tốt nghiệp, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy mặt cậu một lần nữa . Làm ơn , tôi cầu xin cậu đấy ! Tôi muốn quên đi rằng cậu đã từng tồn tại ".

Cô bước vào xe taxi, và nó đưa cô ngày càng xa dần khỏi anh.

************************************************** *****

Đó là một tháng trước khi tốt nghiệp, và họ vẫn còn những nhiệm vụ chung đối với ủy ban trường , sắp xếp buổi lễ tốt nghiệp. Cô nói chuyện bình thường với anh trong suốt các cuộc họp và khi mọi người đang ở xung quanh. Khi không có người, cô hoàn toàn tránh mặt anh.

Họ đi qua nhau ở hành lang và cô bỏ qua anh . Cô hành động như thể anh không ở đó, không nhìn thấy gì ngoài không khí , và không bao giờ tỏ ra bất kỳ một dấu hiệu nào rằng cô đã nhìn thấy anh .
Anh cứ mãi nhìn chằm chằm vào cô. Với một khao khát anh không bao giờ có thể định nghĩa được. Với một cảm giác chối bỏ rằng cô sẽ không bao giờ, không bao giờ có thể tha thứ cho anh. Với một sự quả quyết rằng cô căm thù sự tồn tại của anh. Tuy nhiên, vẫn còn một điều trói buộc không thể tránh né , anh muốn có cô . Tất cả những khái niệm về “ cô ấy “ . Phải thuộc về anh và chỉ mình anh .

Điều kỳ lạ là, sau đêm hôm ấy, anh cảm thấy như có một sợi dây kết nối giữa họ . Ít nhất là về phía anh .

Và anh sẽ tìm được nó . Và anh sẽ tiếp tục cố gắng. Không cần biết nó sẽ khiến anh đau khổ đến thế nào . Không cần biết nó sẽ kéo dài được đến bao lâu .

Seo Hyun phải là của anh. Bởi vì đó là lý do tại sao anh đang sống . Để có được cô .

****************************************

Ngày tốt nghiệp đến rồi đi . Họ được chỉ định là người tiếp đón các bậc cha mẹ sẽ đến hôm ấy , chỉ cho họ sang hàng bên phải và chỗ ngồi của họ . Họ đứng cạnh nhau trong im lặng. Một ngày dài . Sau khi ngày này kết thúc, tất cả mọi người đứng chụp ảnh cùng nhau, cô rời khỏi anh , để lại anh đứng nhìn cô đi ra khỏi cửa cùng với cha mẹ, Soo Young, và cha mẹ của Soo Young .
Và anh đã lặp đi lặp lại trong đầu câu thần chú : “ Anh sẽ gặp lại em một lần nữa , anh sẽ gặp lại em một lần nữa , anh sẽ gặp lại em một lần nữa . “

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #face