Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap6: cậu thật quá đáng

Thấy Chị thương mọi người chưa, ra chuyện liên tục cho mn đọc lun í hihi 😊 😊 thế này còn ko yêu nữa là bị mệt à kkk thôi ko xàm nữa, vài chuyện luôn nhé 😃 😃

*** Hôm nay là ngày cả trường được đi dã ngoại, nhưng có quyền được đi riêng, như kiểu lớp nào muốn đi đâu thì đi, chỉ cần chú ý an toàn là được***

T.Vinh: nào các e ơi, tập trung nào

Mn: dạ, chào thầy ạ

T. Vinh: được rồi, nghe thầy nói, địa điểm chúng ta đến biển, nên các e hãy chú ý đến an toàn, tự vệ cho chính mình nhé, có nhìu bạn ko biết bơi mà muốn tắm thì ko được ra xa nha...

Mn: dạ, tụi e biết rồi( la to ) vậy chúng ta đi được chư Thầy

T. Vinh: ok xuất phát nào mấy đứa, lên xe thôi ( cả lớp ồ lên chen nhau chạy lên xe)

*** Mon đang đi thì Kira di sau vì Mon đến cô cũng ko thèm nhìn, vô tình 2 cô bạn đẩy Ki tới đụi vào lưng Mon***

Ki: ( quay lại) nè 2 bà làm gì vậy?

Na: các bạn ấy xô tui nên đụng bà thôi, xl cậu nha Mon, lên xe nào

** Mon ngồi gần phía cửa sổ vì lên trước, kira bị Na Ley kéo lên ngồi ở ghế xác Mon, nhưng chưa dám ngồi***

Ki: tớ ngồi đây nha

Na: chời ơi ngồi đi, hỏi chi nữa, xe sắp chạy rồi

Nơ: Kira lại đây ngồi với tớ

Ley: Để tui ngồi đó cho

Nơ: ơ..

Ley: ơ gì mà ơ

Ken: Ley xuống đây với tui, Thi wua đó ngồi đi

Up: 1 thời crush nó sao giờ đá nó luôn ta

Ken: đá đâu bậy bạ, chỉ là đổi cho Ley thôi mà

***phái Mon ki**

Ki: nè Mon, hôm qua cậu sao thế, tớ gọi điện cho cậu cũng ko được luôn, cậu buồn gì tớ cậu nói đi, cậu như thế này tớ khó chịu lắm

Mon:...( lấy tai phone ra đeo nghe nhạc mà ko trả lời Ki)

Ki: cậu ko muốn nói chuyện với tớ đến vậy luôn sao? ( và như thế nước mắt cô tự nhiên rơi, cô lấy khẩu trang ra đeo nhưng ngồi sát bên như Mon vẫn có thể nghe được tiếng khóc, vì cái hiểu lầm như này thật sự rất buồn, kiểu ức nhưng ns ko được đau lắm, khóc là phương án giải tỏa tốt nhất ngay lúc này)

Mon: ( sao Kira lại khóc như thế, ko lẻ cậu ấy có chuyện gì buồn nên muốn tâm sự với mình ko? vốn dĩ Mon nghe được là vì chỉ đeo tai nghe để vờ đi ko phải nói chuyện với Kira, chứ ko hề mở nhạc)

*** ngồi trên xe chạy 1 tiếng đồng hồ mới đến nơi, Kira khóc sao mà ngủ quên nên đầu ngã vào vai Mon, A ko hất cô ra mà cố giữ đầu cô lại để cho cô ko bị ngã mỗi khi cua xe hay đường chỉ toàn ổ voi , đến lúc thấu nơi cũng phải khiến Ley Na lên gọi***

Ley: nè bà ơi, dậy nào, đến nơi rồi ( lay người Kira)

Na: Kira ơi, bà ngủ nơi vai người ta suốt cả đoạn đường đau vai hết trơn rồi đấy ( ghé vào tai Ki)

Ki: ( giật mình ngồi bật dậy)hở cái gì?

Ley: gì mà gì, thấu rồi, xuống thôi ban yêu của tôi

Na: mà sao mắt bà đỏ húp lên thế? ( Na hỏi to làm Mon cũng nhìn liếc wua cô 1 cái rồi đứng dậy đi trước)

Mon: xin lỗi các cậu, cho tớ đi ra nha..

Ley: xuống mau cho người ta còn xuống kìa

Ki: uk, vậy đi ( đứng dậy tránh đường cho Mon xuống trước)

Nơ: ( đi lại) Kira đưa balo tớ xách cho

Ki: à ko cần đâu, của tớ ko có nhiều nên nhẹ mà

Nơ: uk vậy thôi đi nào, ko thầy lại gọi ( thế là mn đã xuống khỏi xe và tập trung để đợi Thầy Vinh chỉ đạo)

Thi: dạ thầy ơi, vậy giờ chút ta làm gì hả thầy?

T. Vinh: cả lớp tập trung nghe thầy nói nè

Mn: dạ ( tập trung đứng thành hàng)

T. Vinh: bây giờ chúng ta sẽ chúng ta sẽ chia nhau ra để dựng lều nhé, vì thầy có chuẩn bị lều to cho tụi e thoải mái, chúng ta sẽ dựng 4 lều, 2 lều của nam 2 lều của nữ nhé...

Mn: dạ vâng ạ

T. Vinh: được rồi, mọi người chung tay làm đi nào, các bạn nữ phụ các bạn nam làm cho nhanh nhé

Mn: vâng thưa thầy

Ken: thầy cứ nghi ngơi để tụi e làm cho nhé

T. Vinh: to miệng thì làm cho ngon nha

Ken: zơi thầy cứ tin tưởng vào tụi em haha ( khi nhìn thầy đi rồi mới quay wua Up Nơ) chơ lát làm ko ra trò chắc ổng ra ăn tao luôn wua tụi mày

Nơ: tới đó tao cho mày bị thịt luôn

Up: cho chừa tội..

**** vài chục phút trôi wua, mọi người cũng đã tích cực làm thật nhanh để có nghi ngơi trước b trưa nắng nóng, ai nấy cũng hơi mệt vì trời khá là nóng bức nên ngồi giữa rừng dương, thông, với nhiều bóng râm mát đê nghi ngơi***

Thi: nè mấy bà có đem kem chống nắng ko đấy?

Ley: tui mà, sao khỏi được, mà 2 bà có ko?

Na: tui có nè, bà thì chắc ko rồi ( Nhìn Kira)

Ki: ( mặt vẫn 1 đống) uk, tui ko sài mấy cái đó

Thi: bà ko sài kem gì luôn hả? Ko sợ đen da sao?

Ki: uk, tui ko dùng gì hết, ngoại trừ son hì ( cười gượng)

Na: nhưng tui ko hiểu sao dA bà ấy vẫn đẹp hơn tụi mình mới ghê

Ki: có đẹp gì đâu ( vô tình nhìn wua thấy Mon đi vào bên trong rừng dương nên cô đã đi theo)

Ley: nè bà đi đâu thế?

Ki: tui đi dạo xíu 🚶 🚶 🚶

Na: cẩn thận coi lạc nha

Thi: hay tụi tui đi với bà nha Ki

Ki: hi ko sao? Mọi người đang còn mệt mà 😫 😫

Ley: thôi bà cẩn thận là được ( lúc nãy cô cũng thấy Mon đi trước r nhé, nên hiểu bạn mình đnag làm gì)

Ki: Mon đâu rồi ta, cậu ấy vừa mới lên đây mà, Mon ơi, Mon ( cô liên tục gọi nhưng ko có Mon ở đó)

***30 phút trôi qua***

T. Vinh: các e tập trung nào ( Mọi người đã đi lại phía thầy) giờ các e chia nhau ra chuẩn bị thức ăn, nước uốn đi nào, rồi ta chuẩn nướng đồ ăn thôi 🍔 🍔 🍔 các ai cũng đói cả rồi

Ley: ( ko thấy Kira nhưng thấy Mon đã ở đây nên đi lại hỏi nhỏ) nè Mon cậu ở đây rồi Kira đâu?

Mon: sao lại hỏi tớ?

Ley: chẳng phải hồi nảy cậu vào trong đó sao? ( chỉ theo hướng Mon đã đi) cậu đi đâu zạ?

Mon: tớ đi vệ sinh, nhưng sao thế?

Ley: chết rồi, ko lẻ Kira đi lạc rồi sao?

Mon: cậu nói Kira đi lạc là sao? ( lo lắng)

Ley: thì hồi nảy tớ thấy Kira đi theo cậu nhưng giờ cậu ở đây mà Kira vẫn chưa ra, cậu ấy có cái tật là ko nhớ kỹ đường đâu, cậu ấy đi wua vài lần vẫn còn ko nhớ đáy, tiêu rôi, giờ phải làm sao?

Mon: nè, cậu nghe tớ nói, cậu cứ bình tĩnh đừng làm lớn chuyện, nếu Thầy có hỏi tớ và Kira thì cậu cư bịa đại nha, để mình đi tìm cậu ấy ( nói rồi vừa cầm đt gọi và chạy đi lại hướng mình đã đi)

*** phía Kira***

Ki: sao lạ vậy nhỉ, mình đi mãi mà vẫn ko có lối ra, sao như mê cũng vậy nè ( cô vẫn đang bình tĩnh ko hề sợ hãi gì) mà sao lúc nãy Mon có đi vào đây mà ta, sao mình ko thây nhỉ, ko lẻ mình nhầm sao ta, cái điện thoại lại bỏ quên rồi, tức thật chứ, thôi đằng nào cũng lạc thì ngồi ngủ đại đây đi, lát Mọi người đi kiếm mình cũng được)

*** Mon thì đi quanh để kiếm cô, a cố gào thét tên cô nhưng chẳng ai đáp lời a cả***

Mon: Kira cậu ko được bị gì đâu nha, tớ sẽ tìm ra cậu mà, sao cậu ko chịu nghe máy chứ ( a lo lắng muốn điên lên được, rồi cứ thế a chạy từ chỗ này đến chỗ kia, và rồi cũng thấy cô ngồi ở đó a cứ tưởng là Kira bị gì nên chạy thật nhanh và gọi to tên Kira) Kira Kira cậu bị làm sao vậy, cậu tĩnh dậy đi mà

Ki: ủa Mon, cậu đây rồi, tớ tìm cậu mãi mà ko thấy, nên ngồi ngủ ở đây tý ( cô nói thế làm a càng tức hơn)

Mon: cái gì, cậu vào đây để ngủ sao?  Cậu có biết tớ tìm cậu nãy giờ cứ lo là cậu bị gì ko hả, tớ lo đến điên lên rồi đây, cậu thật là quá đáng ( quay lưng bỏ đi)

Ki: nè Mon, tớ ko cố ý mà, vì tớ ko nhớ đường đi ra nên lạc mất, tớ nghi mn ko thấy tớ sẽ đi tìm nên tớ ngồi 1 chỗ cho mn dễ kiếm thôi, tớ xin lỗi đã làm cậu lo lắng ( khóc)

Mon: cậu ko biết đường ko nhớ đường, thế cậu vào đây làm gì, cậu ko biết sợ sao? ( a tức mà quát cô)

@@@

Tuy ko nhìu nhưng mn đọc đỡ buồn nhé, vì đang hấp dẫn mờ 😮 😮 đúng ko nè, nhớ đọc rồi vote và để lại cmt cho chị nhé cả nhà

#Monki

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com