Chương 4: Of drinking and being drunk
Summary: Chỉ cần mỗi Giáng sinh, Đan Mạch và chút ít rượu để bóc trần mọi bí mật của Alice
_____________________________________
"Ư, tôi nhớ Đan mạch quáaaaaa!" Alice đột nhiên than vãn vào một đêm tháng 12 lạnh lẽo trong khi lật ngẫu nhiên một tờ tạp chí trước lò sưởi.
Ryo, người mà đùi đang trở thành gối nằm của cô, lặng lẽ nhìn tiểu thư của cậu, đã quá quen với những lời nhận xét đầy bất ngờ của cô. "Hmmm."
"Cái gì? Cậu không muốn đi với tôi sao?" Alice liếc lên, chú ý đến biểu hiện của trợ lý mình.
"Tôi muốn. Nhưng dù có muốn đến cỡ nào đi nữa, tôi cũng không còn gì ở đó cả. Ông già ở quán rượu mà tôi từng làm việc đã chết rồi. Tôi không có gia đình hay người thân gì cả, nên dù sao đi nữa tôi cũng không có lý do gì để quay trở lại đó." Cậu trả lời một cách thờ ơ trong lúc vẫn tập trung đọc một số bài báo.
"Cậu có tôi mà." Alice cắt ngang
Ryo thở dài, mắt chạm vào mắt cô. "Và cô thì đang ở đây."
"Mồ, ý tôi là, đi với tôi đi Ryo-kun! Tôi không muốn đi một mình tí nào đâu. Thật là nhàm chán mà! Sẽ như thế nào nếu lại thêm một vài tên côn đồ xuất hiện và đặt tay lên người tôi chứ?" Alice bĩu môi.
Ryo nhún vai. "Tôi không còn lựa chọn nào khác, phải không?"
Đan Mạch, ngày 24 tháng 12.
"Tiểu thư, hôm nay là đêm Giáng sinh nhưng cô lại mắc kẹt ở đây với tôi. Cô không có bữa tối nào với gia đình hay sao?" Ryo hỏi Alice, người đang bận chơi băng video của mình.
Bây giờ họ đang ở trong căn hộ của Ryo, cách biệt thự Nakiri không xa. Mặc dù có phòng riêng trong nhà nhưng Ryo vẫn luôn nghĩ rằng có một chỗ ở cá nhân là cực kỳ cần thiết. Ngoài việc cậu có thể có được một khoảng thời gian yên tĩnh một mình, đó cũng là một khoản đầu tư bất động sản tốt, vì địa điểm này không cách quá xa và cũng không thể nói là bất lợi. Mặc dù vậy, cho đến nay, Alice chưa bao giờ để cậu cô đơn quá 3 giờ.
"Đang có trận bão tuyết bên ngoài đó. Tôi sẽ sưởi ấm ở đây. Mà cậu nhẫn tâm đuổi tôi đi như thế ư? Hơn nữa thì bữa tối Giáng sinh là vào ngày mai, và cậu nên đi cùng tôi!" Cô đáp trả, thậm chí không thèm nhìn vào chàng trai tóc đen. "Argh, xem nữa là thắng rồi!" Cô hét lên.
"Tôi nên ở lại đây. Cô hiếm khi có cơ hội được ở một mình với gia đình mà" Cậu trả lời nhận xét của cô.
Alice nhìn lên từ trò chơi của mình. "Sao tôi để cậu ở đây một mình được? Giáng sinh phải được tổ chức cùng nhau chứ."
"Không sao đâu mà. Tôi sẽ ổn thôi."
"Được rồi, chúng ta hãy làm một trận shokugeki đi. Nếu tôi thắng-" Alice dừng lại giữa chừng. "Ờ phải rồi, chúng ta đã đồng ý với điều đó."
Alice và Ryo đã thỏa thuận là sẽ không có bất kỳ trận shokugeki nào trong thời gian họ ở Đan Mạch. Alice đã kiên trì nói rằng họ sẽ nghỉ ngơi, và thường thì dù họ đi đâu, thật khó để làm điều này. Lần này, cô đã ép cậu đồng ý bằng cách thắng một trận shokugeki trước khi họ đi. Do đó, bandana của cậu đã bị cô giữ cho đến khi trở về Nhật Bản.
Ryo mang đến một đĩa đầy tôm càng nướng với bơ tỏi cay cậu từng làm trước đây, cùng với một chai akvavit. Dù không có bandana của mình, Ryo vẫn là một đầu bếp tài giỏi, chỉ thiếu đi sự mạnh mẽ và bốc lửa thôi.
"Vì không có bandana của mình, tôi không thể nghĩ ra thứ gì để nấu cả." Cậu đẩy đĩa đồ ăn cho cô.
Alice rạng rỡ khi nhìn thấy chúng. "Whoaa Ryo-kun! Thế này là quá đủ rồi! Cậu chắc chắn là biết phải nấu món gì ở đây! Chúng ta là người Đan Mạch mà!"
Đôi môi của Ryo hơi cong lên. Cậu rót akvavit vào cả ly của cô và của chính mình
Alice nâng ly của mình lên, đôi mắt lấp lánh đầy niềm vui. "Đã quá lâu kể từ khi tôi có một ly này. Skål!"
Ryo bắt chước nhớ anh. "Skål!"
Họ vui vẻ thưởng thức đồ ăn và thức uống. Như mọi khi, Alice không thể ngừng nói về những ngày xưa của họ. Lần đầu tiên họ gặp nhau, Ryo đã phớt lờ cô như thế nào, trận shokugeki đầu tiên của họ, sự khác biệt giữa việc ăn Giáng sinh ở đây và Nhật Bản, v.v. Cô tiếp tục, và tiếp tục nói. Ryo, mặt khác, đang chăm chú lắng nghe cô. Cậu luôn thích nghe cô nói, dù không có lý do cụ thể nào cả. Và cho dù câu chuyện có ồn ào và lặp đi lặp lại như thế nào đi nữa, cậu luôn tự cảm thấy mình là một người biết cách lắng nghe.
Hơn nửa chai akvavit sau đó và cô gái tóc trắng bắt đầu huyên thuyên. Tửu lượng của cô chắc chắn thấp hơn Ryo, mặc dù cô luôn khăng khăng là ngược lại
"Tiểu thư, cô cần về nhà" Ryo đã cố gắng để Alice đứng vững, nhưng sau đó cô lại từ chối làm vậy. "Bên ngoài lạnh lắm, Ryo-kun. Vì thế, tối nay tôi sẽ ở lại đây vậy."
"Cô say rồi. Hơn nữa, ở đây tôi chỉ có một cái giường thôi"
"Hông sao đâu, tôi có thể ngủ cùng với cậu mà. Và tôi hông có say đâu à nha~" Giọng cô khàn khàn và đầu cô tựa vào vai cậu.
"Cô thậm chí còn có thể ngẩng đầu lên và nói mình không say ư?" Ryo cười thầm.
"Tôi hông ~ Hãy nghe đi, tôi vẫn có thể nhớ khuôn mặt của cậu khi thua tôi. Cậu trông có vẻ rấtttt buồn bã nhưng lại không thể nuốt lời được. Một người trọng chữ tín nhỉ." Alice nở một nụ cười, ngay cả khi nhắm mắt. "Hồi đó, tôi đã rất vui khi có một người bạn bằng tuổi đó, cậu biết không? Tôi đã luôn muốn được gặp Erina, ừ thì, cậu biết câu chuyện rồi đó. Và rồi cậu đã đến với tôi, mặc dù lúc đầu có hơi vô tình. Nhưng rồi thời gian trôi qua, và tôi thực sự hy vọng cậu sẽ ở lại bên tôi vì chính bản thân cậu muốn chứ không phải vì tôi ép buộc cậu. Tôi đã luôn biết ơn vì có cậu ở đây, Ryo-kun. "Hỡi ôi! Cô nấc lên trước khi tiếp tục. "Cậu có nhớ cái ngày mà tin tức về cái chết của ông già đó xuất hiện không? Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy cậu buồn bã hơn bao giờ hết. Tôi không biết có phải vì ông già không còn có thể nhìn thấy được kỹ năng nấu nướng đã được trau dồi của cậu không? Hay là bởi vì cậu không muốn cho tôi thấy rằng cậu đang buồn giữ chúng lại, hoặc vì lý do khác. Nhưng điều duy nhất mà cậu nên biết là, tôi cũng là bạn của cậu, Ryo-kun. Cậu có thể buồn bã, đau lòng và hạnh phúc trước mặt tôi. Vì vậy, làm ơn, trong tương lai, hãy cho tôi biết tất cả các cảm giác của cậu. Không phải là trong vai trò phụ tá của tôi, mà là một Kurokiba Ryo thực sự. Cậu biết đấy, thật ra tôi luôn luôn thích cậu không đeo bandana. "
"Tại sao?" Ryo yếu ớt hỏi.
"Tôi không biết. Tôi chỉ nghĩ rằng ... cậu trông giống cậu hơn."
Ryo thề rằng cô gái này chắc hắn chính là gót chân Asin của cậu. Cậu không thể nào nói nên lời khi nghe Alice nói lan man. Cậu không thể tin được là cô có thể thành thật đến thế này khi cô say. Khi tỉnh táo thì cô sẽ không bao giờ nói ra mấy lời như thế này đâu. Niềm tự hào của cô ở cao tít trên tận tầng mây thứ chín mà.
"Thôi nào, đến giờ đi ngủ rồi." Cậu bế Alice lên theo kiểu cô dâu, đưa cô vào phòng mình. Cậu cởi giày của cô ra và đắp chăn cho cô. Cậu muốn nằm trên ghế sofa nhưng bàn tay của Alice lại nắm chặt lấy áo thun và không để cậu đi.
"Tiểu thư, tôi sẽ ngủ ở đằng kia." Anh cố rũ tay cô, nhưng cô không nhúc nhích. Ryo thở dài trong thất bại. "Được rồi được rồi, tôi sẽ ngủ ở đây vậy."
Họ từng ngủ với nhau rồi, khi Alice bướng bỉnh muốn cắm trại bên ngoài nhưng lại không thể làm điều đó một mình. Hoặc khi cô run rẩy trong sợ hãi sau khi đọc tập truyện Goosebumps. Ryo đã ở đó, chứng kiến tất cả những hành động can đảm giả dối của cô. Alice chưa bao giờ giống Erina, chỉ trừ sự bướng bỉnh của cô. Cô giàu biểu cảm và dễ thương hơn, nhưng lại vô cùng mít ướt. Cô không an tâm và luôn cảm thấy thua kém chị họ của mình, mặc dù cô không bao giờ ngang nhiên thể hiện điều đó ra mặt. Ryo biết, cậu luôn biết. Nhưng nghĩ rằng tiểu thư cũng luôn quan sát cậu nhiều như thế sao?
"Ryo, cảm ơn cậu." Cậu nghe Alice thì thầm. "Vì đã ở đây và ở đó. Vì tất cả mọi thứ."
Ryo nhìn chằm chằm vào vẻ đẹp trước mắt cậu. Cậu cúi xuống gần hơn, trong giây lát lại chợt nghi ngờ điều mình sắp làm, nhưng rồi cậu áp môi mình lên môi cô. Chỉ là một nụ hôn trong sáng, nhưng nó lại khiến người ta rùng mình. Dù cậu thậm chí còn không biết tại sao nữa.
"Tôi mới là người nên cảm ơn cô. Cảm ơn vì hồi đó đã kiên trì quay lại để thách thức tôi, Alice."
Alice tỉnh dậy với một cơn đau đầu nhẹ. Cô phát hiện ra đang Ryo nằm bên cạnh, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua. Cô chỉ có thể nhớ là mình đã huyên thuyên về ngày xưa. Tối qua cô đã làm gì nhảm nhí sao?
"Chắc chắn rồi." Một giọng nói khàn khàn cất lên bên cạnh cô. Cô phải hỏi thử thôi.
"Cậu đang làm gì ở đây hả?! Tôi đã làm điều gì đó kỳ lạ ư?" Alice nhìn chằm chằm vào cậu bé tóc đen có mái tóc rối bù sau khi ngủ.
Ryo đảo mắt một chút. "Đây là căn hộ của tôi, trong trường hợp cô không nhớ. Ngoài ra thì đêm qua, cô không chịu buông tôi tí nào cả. Tôi cơ bản là bị buộc phải ngủ ở đây, trong phòng ngủ của tôi."
"Được rồi được rồi ... tôi xin lỗi. Còn gì nữa không?" Cô hỏi lại, như thể không chắc rằng cô chỉ làm như vậy.
"Ừ thì... Cô đã hôn tôi. Sâu."
"... Chúa ơi. Tôi xin lỗi, Ryo-kun! Đừng có giận tôi nha? Tôi xin lỗi!" Alice chắp hai tay lại và nhắm mắt lại. Khuôn mặt cô đỏ bừng
Ryo bật ra một tiếng cười nghe như tiếng càu nhàu. "Tôi chỉ đùa thôi."
"Cái gì?! Cậu có thể đùa bây giờ ư?" Alice đánh mạnh vào cánh tay cậu. "Không vui tí nào cả!"
Thật ra tôi mới người đã làm chuyện đó, nhưng nó sẽ là một bí mật cho đến .... sau này. Ryo nghĩ thầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com