Ngoại truyện 2. PermPoon.
Tối hôm đó, một tối mát mẻ và ấm cúng bên trong căn nhà của gia đình PondPhuwin. Đột nhiên đứa con trai Omega bé bỏng của họ - Poon lại có gương mặt hết sức phụng phịu. Không biết cậu bé có điều gì buồn bã đây. Năm nay PermPoon cũng được 6 tuổi rồi nên hai chị em cũng đã có cảm nhận cá nhân riêng, hai bô nhìn rõ được sự trưởng thành ấy. Ba Phuwin nhìn thấy bước chân nhỏ lững thững của con thì mỉm cười gọi với con lại.
"Lại đây nằm với ba nào."
Poon nghe ba nhỏ gọi cũng chập chững đến chỗ cậu. Thằng bé leo lên nằm lên ngực của ba nó, tủi thân mà ôm chặt lấy cậu. Phuwin nghiêng đầu nhìn con, mặt bé vẫn thiu thiu buồn. Cậu liền vỗ nhẹ lưng con.
"Poon của ba trông buồn thế? Kể ba nghe nào."
Như động vào chỗ cần gãi, Poon dụi dụi vào người ba, mặt mếu hẳn đi.
"Papa...có phải con là Omega nên ba Pond không yêu con không?"
Cậu nghe thế thì giật mình. Đột nhiên con lại hỏi như vậy, chắc chắn là có bất bình gì. Nhưng về vấn để con là Omega mà bị đối xử chắc là nghe nói gì đó ở trường học nên mới nhạy cảm như vậy. Phuwin thở một hơi dài, cậu xoa đầu con.
"Ba cũng là Omega, ba Pond rất yêu ba, con cũng biết mà. Với lại Poon đáng yêu thế này, sao ba Pond không yêu chứ nhỉ?"
Phuwin bóp bóp hai má đang ửng đỏ vì khóc của thằng bé. Nhưng em bé vẫn phị mặt không chịu.
"Thế sao ba Pond lại cho chị Perm tận 2 cái kẹo mút mà không cho con cái nào?"
"Ba Pond cho mỗi chị Perm thôi sao?" - Phuwin lấy làm ngạc nhiên, nhưng thật ra cậu không ngạc nhiên cho lắm. Chắc Pond của cậu không tồi đến thế nhỉ. Cậu lại hỏi con - " Thế rồi chị Perm có đưa cho con cái nào không?"
"Dạ có..." - Poon ngại ngùng trốn vào lòng ba.
Phuwin rất muốn cười phá lên vì sự đáng yêu của đứa nhỏ nhưng cậu vẫn nhịn mà vỗ vai con.
"Chắc ba Pond chỉ quên thôi... chứ không phải không yêu con."
"Thật không vậy ạ?" - Bé nghe vậy thì ngồi hẳn dậy, nước mũi vẫn còn lem nhem trên mặt.
"Thật mà. Được rồi, Poon đi ngủ đi rồi mai ba Pond chở đi học nhé." - Phuwin cười hiền an ủi bé con. Poon cũng không cứng đầu liền lon ton chạy về phòng ngủ. Thằng bé đúng là giống Pond, mới bé tý mà đã suy nghĩ nhiều. Còn Perm thì lại giống ông nội, con bé nhìn trưởng thành hơn em nó, cậu cảm giác mỗi lần nhìn vào mắt con bé lúc im lặng cứ trông giống vị giáo sư ấy. Cuối cùng thì chẳng đứa nào giống cậu, cậu tự trấn an mình rằng mình quá tuyệt vời để gen di truyền.
Phuwin nhìn con đi, cậu chống cằm suy nghĩ. Lòng cậu vẫn thắc mắc tại sao con lại nghĩ mình là Omega nên không được yêu thương. Chắc việc này cậu phải nói với chồng thôi.
Vừa đúng lúc Pond từ bên ngoài vào, Phuwin nhanh miệng nói thẳng.
"Pond, anh xem Poon ở trường như nào được không? Em đột nhiên lo quá..."
Pond ngạc nhiên, anh lại gần ngồi xuống cạnh cậu.
"Sao thế?"
"Poon nhận thức được bản thân là Omega rồi. Ban nãy thằng bé còn nói với em về việc anh cho kẹo Perm mà không cho con đấy. Con còn hỏi em là vì thằng bé là Omega nên không được cho kẹo sao...."
"Là cái túi kẹo à... hôm nay anh lấy từ văn phòng ra, không thấy Poon mà có Perm nên anh đưa cho con bé bảo con đi chia cho em. Chắc thằng bé hiểu lầm rồi. Mà... sao em lại muốn anh tìm hiểu Poon ở trường?"
Phuwin thở dài - "Anh thử nghĩ xem. Chúng ta chưa từng nói con là Omega mà thế này thế kia. Chỉ có thể là thằng bé ở trường bị làm sao thôi."
"Cũng phải... để mai anh xem xét nhé."
Pond vỗ vai cậu, chắc vì là Omega nên Phuwin mới lo lắng rất nhiều như vậy. Cậu gục đầu lên vai anh, đôi lông mày vẫn không giãn ra được. Nếu Poon bị làm sao thì cậu sẽ nổi giận.
Bỗng cánh cửa phòng mở ra... thì ra là con bé Perm. Con bé nhìn chằm chằm hai ba đang tựa vào nhau nên có vẻ bẽn lẽn lắm.
"Con... có phiền không ạ?"
PondPhuwin nhìn nhau... con bé thật sự hiểu điều mà. Pond cười trừ.
"Có chuyện gì sao?"
"Thật ra thì... kem đánh răng của con với em hết rồi. Mai ba có thể mua loại dâu cho con được không?"
Perm nhấn mạnh chữ 'dâu' như thật sự muốn ba phải quan tâm đến. Phuwin quay mặt đi cười không thành lời, còn Pond bất lực gật đầu.
"À ba hỏi cái này. Perm có thấy Poon ở trường bị bắt nạt không?"
Pond hỏi thế, người con bé tự nhiên giật nảy lên. Mắt bé có hơi liếc mà không nhìn thẳng vào ba.
"Em Poon... đi học rất vui ạ. Con cũng vậy."
"Perm! Ba dặn không được nói dối đâu đấy." - Phuwin nhìn thấy biểu cảm con nên có chút răn đe nếu không thì con bé sẽ không nói mất.
"Dạ... thật ra có ạ. Có mấy bạn cứ nói Poon là omega này kia ấy. Thậm chí con còn nghe mấy bố mẹ các bạn nói Poon là omega nên không được chơi với em ấy. Con không hiểu nên con đã lao vào đánh các bạn ấy..." - Perm cúi mặt xuống, tay em còn nắm chặt mém váy ngủ.
"Sao cô không nói gì với hai ba?" - Pond cau mày, lòng anh trở nên bức bối.
"Con không biết ạ, con thấy con có lỗi nhưng cô lại chẳng nói gì ạ."
Phuwin như hiểu ra, chắc giáo viên đâu muốn cho phụ huynh biết vì sự phân biệt tập tính của con nhỉ. Chắc cũng phải liên quan nên việc Perm đánh bạn cũng không bị nói. Cậu bực mình, động đến ai lại động trúng con cậu. Omega cậu chắc chắn sẽ không để yên đâu.
"Nhưng hai ba cũng đừng giận nha, Perm yêu em lắm, Perm ghét các bạn nói em nên Perm mới đánh. Perm xin lỗi." - Alpha nhỏ chạy đến đặt tay lên đùi hai ba. Giọng con bé như nài nỉ.
Bỗng nhiên mặt Pond tối xầm lại rồi anh lại cười với con. "Perm này... con sang bảo em dọn đồ đi nhé... Mai ba cho hai đứa chuyển trường."
"Pond anh nói gì vậy? Chuyện đâu còn đó, mình phải từ từ giải quyết chứ? Hơn nữa nhỡ còn bạn bè của hai đứa ở đây, trẻ con sao chúng lại muốn xa bạn chúng được."
"Ba Phuwin ơi... hai chị em con... không có bạn ạ..."
Pond chết lặng trong một giây, ánh mắt nhìn con bé đang rưng rưng nước mắt mà lòng quặn thắt. Câu nói đơn giản ấy vang lên trong không gian ấm cúng nhưng lại như một nhát dao nhỏ cắt ngang ngực anh.
Phuwin cũng sững người.
"...Con nói gì cơ?" – cậu hỏi lại, giọng nhẹ bẫng.
Perm lí nhí trả lời, hai bàn tay nhỏ xoắn vào nhau:
"Con với em Poon... chơi với nhau suốt thôi ạ. Cô cũng cho ngồi gần nhau. Các bạn không ai nói chuyện với em Poon... Nên con nghĩ là con sẽ chơi với em luôn cho em không buồn..."
Pond vươn tay ôm lấy con gái vào lòng, vỗ nhẹ lưng con như cách anh thường dỗ dành Phuwin. Mắt anh cay cay nhưng cố không để nước mắt rơi.
"Perm... con làm rất tốt. Ba tự hào về con." – giọng anh khàn đi vì kìm nén cảm xúc.
Phuwin ngồi im, tay vô thức siết chặt gấu áo. Tim cậu thắt lại khi hình dung đến Poon bé xíu phải ngồi một mình trong lớp, lại còn bị thì thầm bàn tán. Mà Poon thì ngốc lắm, kiểu gì cũng không nói với ai, chỉ lặng lẽ buồn như lúc tối.
"Mai mình đến trường nói chuyện với cô giáo. Em không để yên chuyện này đâu, Pond."
Pond gật đầu, mắt nhìn ra phía xa.
"Anh biết. Nhưng dù có là trường nào, thì chuyện này cũng có thể xảy ra. Anh nghĩ... có khi mình nên chuyển sang ngôi trường mà anh họ anh từng nói, nơi có hệ thống hỗ trợ phân hoá rõ ràng và tích cực. Không có sự phân biệt, và học sinh Omega luôn được bảo vệ đúng mức."
Phuwin lặng đi vài giây. Đáng nhẽ cậu nên tìm hiểu rõ ngôi trường đang cho các con theo học trước. Nỗi bất bình của một Omgea cứ dấy lên trong suy nghĩ của cậu. Phuwin cắn chặt môi, cậu nghĩ đến gương mặt mếu máo của Poon lúc hỏi cậu: "Có phải vì con là Omega mà ba Pond không yêu con không?" .
Nỗi buồn ấy, dù ngây thơ, lại đâm sâu vào lòng cậu đến mức nhói lên từng nhịp tim. Cậu quay sang nhìn Pond.
"Chuyển trường đi."
Perm tròn mắt : "Thật ạ?"
"Thật." – Pond nói chắc nịch – "Ba không để con và em phải chịu điều gì không công bằng. Hơn nữa, ba cũng muốn hai chị em có bạn chơi mà."
Perm khẽ gật đầu, rồi bước ra khỏi phòng, vẫn không quên quay lại:
"Con đi nói với em Poon nhé."
Cánh cửa khép lại, để lại hai người lớn đang chìm trong khoảng lặng. Phuwin ngả đầu vào vai chồng, thở dài thật sâu.
"Cảm ơn anh." – cậu khẽ nói.
"Vì điều gì?"
"Vì lúc nào cũng đứng về phía em và con." – Phuwin mỉm cười mệt mỏi.
Pond cúi xuống hôn lên tóc Omega của mình.
"Anh yêu em, và yêu cả hai đứa con bé nhỏ của chúng ta. Dù là Alpha hay Omega... thì cũng là điều tuyệt vời nhất mà anh có."
Ngoài phòng vang lên tiếng cười khúc khích của hai đứa trẻ. Một tiếng của Poon – trong trẻo và nhẹ nhõm, rồi tiếp theo là tiếng Perm lảm nhảm kể về trường mới và... kem đánh răng vị dâu.
Phuwin mỉm cười trong lòng Pond. Dù mai có là một ngày dài, thì tối nay, anh vẫn cảm thấy ấm lòng. Vì ít nhất... gia đình nhỏ này vẫn vẹn nguyên yêu thương.
"Tự nhiên hôm nay Phuwin của anh thơm quá..."- Pond ôm lấy Phuwin rồi ngửi vào trong hốc cổ của cậu.
"Cái gì đây? Mọi khi em không thơm hả?"
"Phuwin hiểu anh nhất mà nhỉ?"
"Không, em không hiểu." - Cậu đảo mắt, vờ như không biết. Nhưng kết cục vẫn bị Pond đè ra. Phuwin vừa nhột, vừa cười.
"Này... anh không định mai chuyển trường cho con đó à? Mai phải dậy sớm đó Naravit ạ."
"Anh biết..." - Pond cúi hẳn người xuống mặt cậu - "Nhưng có báo thức mà."
Phuwin bất lực, cậu quàng tay ra sau cổ anh rồi nháy mắt.
"Được rồi, tùy anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com