Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

2.







...


Em cứ tưởng mọi thứ dường như cũng trôi vào dĩ vãn nhạt nhoà, cuối cùng gì thì cậu bạn tóc đỏ bên màu pháo hoa năm ấy cũng giống như cơn gió mùa hạ nóng ấm lướt ngang qua đời em thôi nhỉ?




Em cứ đinh ninh rằng là do bản thân lúc đó còn quá nhỏ để biết rằng đâu mới là rung động thật sự, cảm giác ấy có lẽ cũng chỉ như anh đào chớm nở chóng tàn thôi, rồi sẽ chẳng có gì đó đặc biệt xảy ra cả.

Em còn quá non nớt để hiểu được tình yêu là gì mà...





***






Rồi thời gian cứ trôi qua. Cứ ngỡ rằng cảm giác kì lạ trong tim hôm nào đã dần héo úa rồi bay đi đâu mất.

Nhưng kì thực là em vẫn vô thức chờ đợi, chờ đợi một ngày nào đó, và một lần nữa...





...





Vào năm cấp 2. Em chuyển nhà lên Tokyo, em đâu biết lúc đó cũng chính là phần mở đầu cho câu chuyện đầy sóng gió này.

Bản thân thì đã được nhận vào một trường cấp 2 ở gần trung tâm thành phố để theo học. Mọi thứ đều lạ lẫm từ khi em chuyển từ ngoại ô Tokyo lên thủ đô. Ở đây tấp nập và ngột ngạt quá, đâu đâu cũng thấy dòng người lướt qua đời nhau một cách vội vàng.

Đối với em thì Tokyo không chỉ là một thủ đô, nó còn là một món quà sinh nhật mới lúc em lên lớp 7. Bạn bè, công việc, đường xá,...tất cả đều quá mới lạ.




Ngày đầu tiên đi học, em nán chân mãi trước cổng trường. Đến khi cảm thấy bản thân đã đủ bình tĩnh và dũng khí cho một khởi đầu mới, em mới dám bước chân vào phòng giáo viên để lên nhận lớp.




Họ dắt em đến một lớp học
"Lớp 1-1"
(ở nhật thì cấp 1 là từ lớp 1 đến 6 còn cấp 2 là từ 7 đến 9 thì phải. Sợ ghi lộn là bị cuê chứ kh gì hếc :0)


Cô giáo chủ nhiệm bước vào, cả lớp đang ồn ào bỗng dưng ai nấy cũng chạy thật nhanh về chỗ của mình và im lặng một cách đột ngột.



Cô giáo hắng giọng, để chồng sách lên bục giảng

-Hôm nay có bạn mới chuyển đến lớp chúng ta, vào đi em!




Em kéo cửa bước vào. Tim thì đập nhanh vì một cảm giác bỡ ngỡ và lo lắng, hệt như khi em vào lớp 1 vậy. Mọi người xung quanh ai cũng im lặng, im đến nỗi em còn có thể nghe thấy tiếng quạt trần đang quay.
Tất cả đổ dồn sự chú ý lên em, bản thân phải tự nắm lấy tay áo của mình để bình tĩnh lại.




-Xin chào, tớ là __ , từ nay mong các bạn giúp đỡ!






Mọi người xung quanh phá vỡ bầu không khí im lặng hiện tại bằng những tiếng xì xầm to nhỏ phía dưới.
Và trong đám đông, em thấy lất phất một màu tóc đỏ vang quen thuộc vẫn đang chăm chú nhìn lấy em.




Cảm giác như tim mình hẫng lại một nhịp vậy. Em đứng hình nhìn lấy cậu bạn ấy một vài giây, đôi mắt mở to như một đứa trẻ vừa tìm thấy một món đồ chơi yêu thích đã bị thất lạc nhiều năm vậy, mọi thứ ùa về chỉ trong một khoảnh khắc.




Lần này thì có vẻ chúng ta đã tìm được nhau rồi. Là cậu bạn đó, không nhầm vào đâu được cả!




Theo chỉ định của cô chủ nhiệm, em bước xuống lớp và được xếp chỗ ngồi ở một bàn trống khá gần với chỗ mà bạn nam ấy đang ngồi.





Lực học của em ở trường cũ cũng không tệ, có thể theo kịp được bài vở ở đây một cách nhanh chóng. Em chìm đắm trong những điều mới mẻ về ngôi trường mới, và mơ cả về tương lai khi em hiện tại đã gặp lại được người mà em muốn. Mọi thứ cứ ngỡ như là một giấc mơ vậy.



Tiếng chuông tan lớp reo lên đã phá vỡ bầu không khí im lặng trong lớp học



Cô chủ nhiệm vội vàng thu dọn giáo án để bước ra khỏi lớp

-các em ra chơi nhé, không được chạy nhảy đấy!






Vấn đề bây giờ mới thật sự bắt đầu...

Em là một người không giỏi ăn nói, cũng không giỏi kết bạn, ở trường cũ em cũng có khá ít bạn bè, nhất là những người bạn thân. Và bây giờ thì em cũng không biết phải làm sao để kết bạn với mọi người trong lớp.



Đang rối ren với những suy nghĩ "không biết có nên hay không"

Bỗng nhiên có một bóng người với vóc dáng khá cao tiến gần em. Chống tay lên bàn của em, tay kia thì ôm một quả bóng, nghiêng người nhìn em.




-Không hiểu sao tôi nhìn cậu thấy trông rất quen, có phải trước khi chuyển tới đây cậu sống ở vùng ngoại ô thành phố không?




Em ngạc nhiên và ngước mặt lên, là cậu bạn tóc đỏ được tình nghi là cậu bạn năm đó trong tiềm thức của em

-Đúng vậy, sao cậu biết?




Thấy em không do dự hay ngại ngùng, cậu bạn ấy lại hỏi tiếp




-Và có phải cậu luôn đi xem pháo hoa ở gần bờ sông [...] ở vùng đó không? Vì trông cậu rất giống với một bạn nữ mà tớ từng gặp.





Cả hai có vẻ đã bắt được nhịp, lại trò chuyện rất sôi nổi khiến cho cả lớp đều im lặng quay lại nhìn





-Đúng vậy, và cậu cũng có đi xem ở đó à? Lúc đó cậu có dắt theo một cậu nhóc trông có vẻ nhỏ tuổi hơn cậu đúng không?




-A...đúng vậy, đó là em trai tớ





Quào, vậy là sau bao nhiêu năm thất lạc, em đã gặp lại cậu ấy bằng cách này






-Rất vui vì gặp lại cậu lần nữa, tớ là Itoshi Sae, cứ gọi Sae là được.





Tên cậu ta đẹp thật, đẹp như màu tóc của cậu ấy vậy, cứ gọi là cậu bạn tóc đỏ quài cũng hơi ngượng.



Sae là một cậu nhóc khá nổi tiếng trong trường, mới có chút tuổi đầu mà đã trở thành "cậu bé ao ước" của bao nhiêu bạn nữ trong trường rồi. Sae hiện tại là một cậu bé tóc đỏ với cái mái ngố siêu đáng yêu, rất hay cười và dễ gần với mọi người.
Em cảm thấy thật may mắn vì bản thân lại có duyên với cậu bạn này như thế.

Chưa kể đến tài lẻ của cậu bạn này, Sae là một tiền đạo trong câu lạc bộ bóng đá của trường. Chỉ vừa lên cấp 2 thôi mà tài năng của Sae đã sớm được mọi người biết đến. Cậu bé rất có triển vọng trong tương lai, biết đâu sau này Sae có thể trở thành một cầu thủ nổi tiếng thì sao, đâu ai biết được ha?






...









Trong lớp hay trong trường cũng không có ít những bạn nữ thích thầm Sae. Các bạn nữ hay ghen tị với em vì thấy Sae dành một sự quan tâm đối đãi đặc biệt đối với em - cô bạn mới chuyển đến.





Bị để ý cũng vô tình khiến em rơi vào các cuộc dò thám vô tri của họ. Đôi khi lại bị liếc xéo đầy oan nghiệt, cũng đôi khi hay bị kiếm chuyện một cách vô cớ, mà em chả để ý, vì em biết tỏng mấy cô nhóc ấy không được Sae nhìn đến nên mới đi gây sự với em thôi




-Này __, cậu thích Sae hả?




Em đã được hỏi câu này rất nhiều lần (nói thẳng là trả lời sao đây trời?), nhưng thứ cảm xúc hỗn loạn trong tim em không thể cho em đáp án chính xác, em luôn bối rối vì không biết cảm giác thật sự mình giành cho Sae như thế nào.




Em chỉ biết rằng bản thân mình đã luôn nhớ đến Sae như một thói quen từ sau khi thấy cậu ấy hoà chung cùng đêm hoa nở rực trời khuya hôm đó


Các bạn nữ không có ý ghen tị với em lâu lâu cũng hay tụm lại chỗ em tán gẫu



-__, theo như tớ thấy thôi nhé...thì hình như bạn Itoshi thích cậu đó! (Không phải Itoshi R 🙏)



Em nghiêng đầu với biểu cảm khó hiểu cùng gương mặt ngơ ngác.



Cô bạn trước mặt lại lí giải




-Tớ học chung với Itoshi từ đầu năm cấp 1 đến hiện tại, nhưng trước khi cậu chuyển đến thì chưa có ngoại lệ nào khiến cậu ta mở lòng mà quan tâm một bạn nữ nhiều đến như vậy...





Bị khùng hả? Em sao có thể lọt vào mắt xanh của cậu tiền đạo này được cơ chứ?




__ chỉ biết cười trừ mà giải thích

-không thể đâu, ít nhất cũng chỉ có thể là bạn ở mức khá thân chứ không có chuyện Itoshi thích tớ đâu.



Cũng chẳng biết vì cái gì đưa đẩy mà em và Sae luôn có duyên với nhau một cách kì lạ, đôi khi lại gặp nhau theo cách mà không đứa nào ngờ tới được, cả hai cũng dính nhau khá thường xuyên từ sau khi em chuyển sang trường này.





Nhưng khi có ai đó hỏi vì lầm tưởng em là bạn gái cậu ấy, Sae chỉ giải quyết bằng cách chối bỏ rồi nói "__ là bạn thân của tớ thôi"




Dần dần khi em lớn lên, thứ cảm xúc khó lí giải trong tim cũng dần hiện nguyên hình, em cũng dần hiểu cảm giác ấy là gì rồi.

Có lẽ từ trước đến giờ em chưa hề muốn coi Sae Itoshi là bạn...



[...]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com