Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Alan Jeff

Chương đặc biệt 3

Chú Alan

Anh luôn nghĩ rằng cách tốt nhất để thư giãn trong những ngày nghỉ, sau khi bận rộn với đội bóng hoặc sân vận động, là ở nhà lặng lẽ, dắt Bobo đi dạo . Nhâm nhi tách trà chiều với một cuốn sách hay. Đây còn hơn cả thiên đường, nhưng điều đó có nghĩa là trước khi gặp được thiên đường thực sự, một người đàn ông 38 tuổi đang ngồi cười rạng rỡ trên chiếc ghế bãi biển cạnh hồ bơi và các loại nước ép trái cây. Anh nhìn chàng trai trẻ độ tuổi đại học. Cậu ấy đang tận hưởng đôi chân và đôi tay của mình trong bể bơi. Không biết tại sao lại vui đến vậy. Vâng, đứa trẻ đó sẽ chơi như vậy như một vũ công dưới nước.

"Sao chú lại cười vậy chú?
Jeff bơi đến mép bể bơi, dùng giọng bình tĩnh hỏi người đàn ông lớn tuổi, người thanh niên chỉ mặc một chiếc quần bơi trên người. Nhưng cậu không hề ngại ngùng khi để lộ cơ thể trước mặt người kia. Và chắc chắn anh ấy cũng không thấy khó xử. Họ đang ở gần hơn nữa anh ấy cũng là đàn ông. Có gì đáng xấu hổ?
"Thật tự hào, em bơi giỏi lắm," Alan mỉm cười đáp. Jeff chỉ mím môi có chút khó chịu trước ánh mắt hạnh phúc ngoài ánh mắt của một người già. Cậu không biết chú muốn gì khi cậu ấy đến thăm nhà chú. Bởi vì đây không phải là lần đầu tiên. Cậu ấy đã đến đây chơi nhiều lần. Nhưng Alan luôn có vẻ vui vẻ khi cậu ấy đến.
Chắc hẳn có cảm giác như có một đứa cháu đến thăm. Ở một mình với một con chó khác có vẻ cô đơn. Căn nhà thì to.

"Khát," là tất cả những gì Jeff nói trong vòng chưa đầy năm giây. Người trước đó như đang ngồi bán hàng rong trên bãi biển đột nhiên lao tới mép hồ bơi với nước trái cây lạnh.
"Em có muốn ăn tráng miệng không?"
"Không, cái này là đủ rồi," chàng trai trẻ trả lời trước khi uống nước trái cây một cách thoải mái. Alan chậm rãi ngồi xuống thành bể, thả chân xuống nước, nhìn Jeff, làn da bây giờ có phần tái nhợt hơn trước một chút. Mái tóc đen của cậu ướt và rối bù. Nhưng nó lại khiến người đối diện trông hấp dẫn đến khó tin. "Chú, chú cũng không xuống à?"
"Em có muốn anh cũng xuống không?"
"Không, em chỉ hỏi thôi."
Alan mím môi trước vẻ lạnh lùng thường trực của Jeff. Lúc đầu, người đàn ông lớn nghĩ rằng chàng trai này lạnh lùng với mình vì chúng ta chưa thân nhau. Nhưng sau khi quen nhau được một năm và dành khá nhiều thời gian bên nhau. Anh ấy biết về Jeff. Và Jeffi biết công việc của mình. Nhưng cho đến bây giờ, vẻ mặt điềm tĩnh và giọng điệu vô cảm đó vẫn không hề thay đổi.
"Em muốn nghỉ chưa?" người lớn tuổi hơn hỏi, đưa tay chỉnh lại mái tóc ướt của Jeff.
nhẹ nhàng
"Vẫn chưa," Jeff trả lời ngay lập tức, "Chú ơi, chú đã chán chưa? Chú có thể đi làm việc khác trước. Em sẽ chơi một mình"
"Không, hôm nay anh rảnh."
"Cứ ngồi và trông chừng cho em . Chú không thấy chán à?"
"Không, vui lắm," Alan cười khẽ trong cổ họng.

(..)

"Ồ, em cảm thấy không khỏe," Jeff nhẹ nhàng trả lời. trước khi đến gần Alan hơn tựa đầu vào chân người lớn, cậu nhắm mắt lại như muốn nghỉ ngơi một chút, "Ở trong nước cho tỉnh táo."
"Anh nghĩ anh sẽ đưa em đi bơi ở biển."
"Em đã từng bơi trước đây khi đi cùng nhóm."
"Nhưng anh chưa bao giờ ở bên em trước đây."
"Chú ơi, chú có định đưa em đi không?"
"Ồ, nếu em muốn đi, anh có thể đưa em đến đó."
Jeff cười khúc khích, vẫn nhắm mắt dựa vào chân người đàn ông lớn tuổi hơn mình. Trong khi đó, Alan vẫn tiếp tục nghịch mái tóc ướt của cơ thể nhỏ bé, như thể không bao giờ chán.

"Chú có biết gì không?" Omega nhỏ nói sau một lúc im lặng.
"Huh?"
"Hôm nọ bạn bè em trong nhóm đã nói về chuyện đó."
"Nói về gì?"
"Câu ấy nói em là con của một người giàu có."
"Hả?" Alan kinh ngạc kêu lên khi nghe thấy điều đó. Ngược lại với Jeff, người không hề tỏ ra khó chịu chút nào. Cậu bé mở mắt ra rồi từ từ nhấc đầu khỏi đôi chân khỏe mạnh và ngước nhìn đàn anh với vẻ mặt hoàn toàn bình thường, khác hẳn với Alan nhíu mày: "Ai nói vậy?"
"Em không biết, rất nhiều người đã nói vậy," Jeff nhún vai thờ ơ, đưa tay lướt trên mặt nước như thể điều đó không gây sốc. "Có lẽ là cả nhóm."
"Chết tiệt, sao cậu ấy có thể nói như vậy?"
"Chắc là cậu ấy thấy anh thường xuyên đến đón nên tưởng anh là người trông trẻ của em." Alan không nói nên lời. Hiện tại anh ấy đang rất khó chịu vì Jeff bị người khác nói xấu.

Mặc dù vậy và tức giận khi những đứa trẻ đó giải thích mọi thứ dựa trên những ý tưởng hạn hẹp của riêng chúng mà không quan tâm đến việc điều đó sẽ khiến người được nhìn thấy cảm thấy thế nào. Nhưng đồng thời, anh cũng giận chính mình vì trước đây không hề nghĩ tới điều này.
"Vậy em không nói cho họ biết là không phải sao?" Thanh niên cao lớn hỏi với vẻ mặt nóng nảy đến mức Jeff phải đưa tay bóp nhẹ đùi đối phương. "Nói cho họ biết , họ bị sao vậy? Họ ảo tưởng à?"
"Em nên nói với ai đây? Em đã nói như vậy rồi."
"Còn bạn bè thì sao? Một người bạn thân cũng đươc."
"Họ đã biết bạn của Jeff là ai rồi." Jeff cố gắng bình tĩnh trả lời, biết rằng có một số người còn khó chịu hơn anh. Và bây giờ Jeff không chắc chắn mình đã đúng khi chọn kể cho Alan câu chuyện này không? "Nhưng đó chỉ là điều người khác muốn nghĩ, dù sao thì họ cũng nghĩ vậy. Em đã nói thế và bị buộc tội kiếm cớ. Và em không muốn nói bất cứ điều gì. Đó là một mớ hỗn độn."

"Nhưng cậu ấy đã hiểu lầm em."
"Không sao đâu, em không quan tâm nữa."
"Nhưng anh quan tâm."
"Tại sao? Chú không muốn mọi người nghĩ chú là người trông trẻ của em à?" Jeff ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Alan. Đôi mắt trong veo và khuôn mặt ướt át là những hình ảnh duy nhất anh nhìn thấy lúc này. Và không có dấu hiệu nào cho thấy Jeff đang cảm thấy tồi tệ, cậu bé chỉ muốn kể cho Alan nghe câu chuyện của mình như cậu vẫn thường làm. Nhưng vấn đề này thực sự khiến cậu rất khó chịu.

Jeff đã phải đối mặt với tất cả những lời ác ý đó vì Alan.
" Điều đó khiến em cảm thấy áy náy." Người trẻ tuổi nói với giọng nghiêm túc. Khi Alan chỉ nhìn chằm chằm vào anh với đôi lông mày vẫn nhíu chặt và từ chối nói bất cứ điều gì
"Em chỉ muốn nói với chú. Nó giống như những chuyện khác. Đó không phải vấn đề. Em nghĩ không cần phải suy nghĩ nhiều về điều đó".
"Vậy là em không tức giận chút nào à?" Alan nhẹ nhàng hỏi. Bởi vì anh ấy không hiểu điều đó.

Tại sao Jeff vẫn rất tuyệt vời về điều này? "Em không cảm thấy thật bất công khi người khác nói như vậy khi anh phải làm việc bán thời gian sao? Em phải giữ điểm của mình để xin học bổng hàng năm. Nhưng có người lại nói đùa rằng em có một ông bố nuôi".
"Không có gì."
"Có phải anh quá tốt bụng không?"
"Không tử tế, nhưng em không nghĩ có một người bố nuôi là điều xấu." Jeff nhún vai, nở một nụ cười nhẹ, như thể những lời đó không khiến cậu cảm thấy gì. Jeff cảm thấy hơi chán nản. "Nếu có ai đó chăm sóc em thì sẽ ổn thôi. Mọi người sẵn sàng chăm sóc chúng. Và chúng sẵn sàng được cho ăn. Miễn là không có ý định cướp của ai. Em nghĩ nó không thành vấn đề."
"Còn một điều nữa: người bị nhầm là đại gia chính là chú. Bởi vì khi đó sẽ có những vấn đề còn lớn hơn nữa."

"Tại sao vậy?"
"Bởi vì em không phải là người vợ da trắng của ai đó," Jeff thẳng thắn trả lời. Về phần Alan, khi nghe được điều đó, anh ấy đã im lặng một lúc. trước khi cuối cùng bật cười bởi vì cách suy nghĩ của Jeff đã khiến sự bực tức vừa rồi biến mất trong chớp mắt. "Khi nó kết thúc, anh không hề căng thẳng chút nào."
"Điều đó có nghĩa là nếu là người khác thì anh sẽ bị căng thẳng và nổi mụn."
"Còn tùy thuộc vào người đó là ai," omega nhỏ trả lời, trông có vẻ trầm tư. "Nếu là Charlie thì em không thể làm được việc này. Chúng ta phải sửa tin tức nhanh chóng."

"Bởi vì em là vợ của Charlie?"
"Đúng, và đó cũng là anh trai em. Em sắp ói. Đó là một tội lỗi," Jeff trả lời với vẻ mặt đầy tự hào. Biểu thức này sẽ hiển thị mọi lúc. rằng ai đó đã nhầm Charlie với bạn trai của Jeff Bởi vì hai người này trông không giống nhau. Dù chỉ một chút Khoảng cùng độ tuổi hơn nữa họ rất thân thiết. Khi hai người đi dạo, họ thường bị hiểu lầm.
"Nhưng anh cũng là người đưa đón."
"Nó không giống nhau."
"Tại sao không giống vậy?"
"Chú là kiểu anh trai khác với Charlie."
"Điều đó có nghĩa là gì?" Alan hỏi, nhướn mày, thắc mắc về những từ ngữ đó. Kiểu anh trai khác của Jeff là gì
"Điều đó có nghĩa Charlie là người anh trai thực sự là một người đã lớn lên cùng nhau"
"Và bạn?"
"Nó không giống nhau."
"Làm sao không như vậy?"
"Tôi là kiểu anh trai khác với Khali."
"Điều đó có nghĩa là gì?" Alan hỏi, nhướn mày, thắc mắc về những từ ngữ đó. Kiểu anh trai khác của Jeff.
"Điều đó có nghĩa Charlie là người anh trai thực sự là một người đàn ông, đang bò theo anh ấy."
"Và anh ?"
"Chú giống như..." Jeff có vẻ trầm ngâm. Giống như đang cố gắng nghĩ ra một lời giải thích để Alan có thể dễ dàng hiểu được ý muốn truyền đạt: "Giống như anh trai nhà bên." Chú là một người anh trai thân thiết. Nhưng không phải là anh trai thật sự của em"
"Vậy tại sao anh không thể trở thành một người anh trai thực sự?"
"Bởi vì đã có Charlie rồi. Và em không muốn có thêm một người anh trai thực sự nữa."
"Vậy anh có thể trở thành một người giàu có không?"
"Ừ." Cậu bé lập tức gật đầu. "Và chì giàu hơn Charlie."
"Đúng."
"Và chù cũng lớn tuổi hơn."
"Em không cần phải lặp lại điều này. Anh biết điều đó từ lâu rồi," Alan nở một nụ cười giả tạo, vẻ mặt hài hước của một người khiến Jeff trìu mến nhớ đến cậu và cười khúc khích. Trên thực tế, cậu bé không coi tuổi tác của Alan là một vấn đề gì cả. Và cậu không nghĩ rằng một người 38 tuổi lại trông già đến thế. Nhưng người nhấn mạnh nhất về tuổi tác của cậu chính là Alan. Mặt khác, không có vẻ như cậu ấy đối xử với Alan như một ông nội. Dù còn rất trẻ . "Nếu anh không già thế này, chắc họ sẽ nghĩ em là bạn trai anh mất, em không nghĩ đó là một người giàu có".
"Có lẽ."
"Hay là em không nên đi đâu với anh?"
"Em đã nói rồi, em không quan tâm. Nếu ai muốn nói gì thì cứ nói. Chú đừng suy nghĩ nhiều nữa." Jeff trả lời với giọng hơi khó chịu vì Alan vẫn cứ suy nghĩ nhiều. Mặc dù anh ấy nói rằng nó không có gì to tát cả. "Nếu chú nói với em điều này một lần nữa Từ giờ trở đi em sẽ không nói cho chù bất cứ điều gì nữa."

"Ồ không, không," Alan nhanh chóng phủ nhận. "Anh không nghĩ quá nhiều."
"Có thật không"
"Thật đấy," người đàn ông cao lớn xác nhận với vẻ mặt nghiêm túc. "Anh không nghĩ gì nữa. Nhưng cấm em đừng có bí mật với anh."
"Ồ, đừng để em thấy chú buồn thế nào nữa nhé."
"Không ồn ào, hứa."
Jeff gật đầu, trước khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông lớn tuổi về phần Alan, người đang bị nhìn chằm chằm, anh không thể đoán được cái nhìn chằm chằm đó có ý nghĩa gì. Nhưng tôi không có can đảm để hỏi. Vì vậy, anh chỉ nhìn vào đôi mắt đẹp đó theo cách tương tự. Cả hai đều chạm mắt nhau. Khi bàn tay của Jeff từ từ di chuyển chạm vào lưng của thân hình cao lớn đang tựa vào thành bể bơi, khiến tim Alan đập không ngừng, anh chỉ có thể thắc mắc và bối rối không biết Jeff đang nghĩ gì vậy? Cái nhìn và tư thế đó có ý nghĩa gì? Và liệu anh ấy có biết phần trên trần trụi với những giọt nước ở phần dưới trông hấp dẫn như thế nào không? Jeff có biết rằng...
đầy hứa hẹn!
"Em không muốn bị ướt một mình. Chú Alan, hãy làm bạn với em nhé."
"KHÔNG!"
Jeff không biết gì cả! thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến bất cứ điều gì!
Tên nhóc xảo quyệt này vừa lừa chết anh ta để kéo anh ta xuống nước. Mặc dù anh ta vẫn còn mặc quần áo đầy đủ, chết tiệt, anh ta không nên rơi vào một cái bẫy ngu ngốc như vậy.
Thực sự không đáng đâu ông già ạ.
Anh còn phải lắc đầu bao nhiêu nữa? Dù sao đi nữa, thực tế Alan là một người được nhiều người yêu mến. Anh chỉ nghĩ về nó và nó sẽ không bao giờ thay đổi và thề rằng anh không muốn nghĩ bất cứ điều gì kỳ lạ về Jeff chút nào. Nhưng đứa trẻ đó muốn làm điều gì đó để kích thích những suy nghĩ đó.
------------
Xin lỗi bạn đọc tui dịch không mượt nên không tự tin đăng . Có vài chỗ sai sai khó khó nhưng không lệnh nội dung lắm đâu, có gì sửa sau chứ nhiều chữ quá mắt nổi đom đóm luôn.
🥲
với phải vui vui buồn buồn thất thường nên lười cũng là vấn đề 😅

Chương này có 15 trang mà tui mới dịch phần này thôi.. Vì tự nhiên nhớ ra cảnh cuối Alan bị Jeff kéo xuống hồ là 2 người đều ướt từ bể bơi ngoài hồ.
Có thể phim sẽ mở rộng là từ hồ vào cảnh lau kính trong nhà tắm ý, trên trailer mọi người cũng thấy ý 2 cái bóng đen full sáng lên là mặc quần bơi ý, đoán vậy nên dịch chứ toàn đoán sai hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com