Mở đầu : Tôi đã trở thành Á Thần như thế nào ?
Lời từ tác giả : Ở phần mở đầu này tôi sẽ miêu tả thật kĩ và có thể các bạn thấy có phần thừa nhưng mục đích là để cho các bạn hình dung rõ hơn. Các bạn hãy đọc thật chậm và cảm nhận và chúc các bạn đọc vui vẻ. Và đây không phải là chap 1 =)))))))) Author : Min_Toki
---------------------------------------------------------
Tôi tên là Kurotsuki Yukihito, cao 1m74, nặng 63 kg, 22 tuổi, thuộc....Mà đây không phải là lúc tôi giới thiệu bản thân đâu nhỉ. Thay vào đó tôi sẽ kể cho các bạn tôi đã trở thành một Á Thần như thế nào.
Nó ít phần bi kịch và rất bình thường. Ít nhất đối với tôi.
Đó là vào 12h58'27" vào ngày 5/10/2020. Trên chiến trường, tôi đã hi sinh, ăn trọn một viên 50 cal. - loại đạn thường dùng cho súng tỉa vào đầu, nát sọ, các tế bào bắn tung tóe kèm theo không ít máu. Ý thức tôi 'tắt' hẳn, mất hết cảm giác ở tứ chi lục quan.
Bóng tối bao trùm.
Tôi đã chết mà có thể vẫn miêu tả được cảm giác chết ? Đó là câu hỏi mà họ sẽ đặt ra và hóng câu trả lời. Thực ra lúc đó tôi không hiểu sao mình vẫn còn suy nghĩ được. Cho đến khi tôi tỉnh dậy trong một không gian rộng lỡn, rỗng tuếch.
Tôi ngạc nhiên. Thấy mình đang ngồi trên một chiếc ghế màu trắng được trang trí với nhiều hoa văn, nhưng chỗ tôi áp mông là không nhiều nên rất chật như nó chỉ làm dành cho con nít.
Tôi đứng dậy và đi ra xa. Tôi cố đi, cố đi rồi đứng lại, nhìn về phía sau. Tôi vẫn đứng cách chiếc ghế vài cm.
Bỏ cuộc.
Tôi ngồi lại vào chiếc ghế và đặt ra loạt những câu hỏi như đây là đâu ? vì sao mình lại ở đây ? và làm cách nào để thoát ra ? Tôi vừa nghĩ vừa di dịch cái mông sao cho thoải mái.
"Đã hơn 20 phút rồi ..."
Tôi nói với bản thân mình với hi vọng ai sẽ đến hoặc thứ gì đó sẽ đến để thay đổi thực tại.
Sau vài giây sau, nhu cầu trong tâm trí tôi đã được đáp ứng.
Một luồng sáng chiếu xuống ngay đối diện mặt tôi cách 2 bước chân. Xuất hiện như ánh sáng của đèn điện trong rạp Opera hồi những năm 80.
Và tất nhiên tôi không chú ý vào nơi ánh sáng rọi xuống mà là ở nguồn phát ra ánh sáng đó.
Quả nhiên sẽ có thứ gì xuất hiện mà. Một cô gái trong một chiếc váy lộng lẫy, trắng buốt đang từ đáp xuống. Mắt tôi dõi theo không ngừng và sự ngạc nhiên làm tôi bật ra khỏi chiếc ghế chật chội ấy.
Cô ấy đáp xuống.
"Ôi trời ! Sao tôi có thể gặp một mĩ nhân ở nơi vô danh này chứ ?!". Đó là câu nói tôi sẽ bật lên thật to nếu tâm trí tôi không còn tràn ngập sự ngạc nhiên. Tôi như một thằng trai tân bị mê hoặc bởi vẻ đẹp kì vĩ, kiêu kỳ đầy ánh hào quang sáng ngời, thật tiếc đó là sự thật, tôi chấp nhận.
Tôi cố mở to họng để hỏi nhưng sự ngạc nhiên và ngại ngùng vẫn còn 'chất đống' ở đó.
Thay vì tôi mở lời thì 'nữ thần' trước mặt tôi mở lời thay.
"Xin chào con người ! ~ "
Sự trang trọng đã bị phá vỡ và làm cho tôi thêm phần ngạc nhiên, kinh hãi. 'Nữ Thần' nói với giọng đàn ông đầy nam tính.Cái câu "Nữ thần của tôi ơi !!!" Chắc giờ chẳng còn cơ hội mà nói lên nữa.
"Chào mừng đến với Purgatory !"
Cái giọng đàn ông kết hợp với thần sắc đó làm cho tôi quên hỏi tôi đang ở đâu và thốt lên câu ai cũng phải thốt lên.
"Cô là ai vậy ?!"
Chắc tôi phải nói "Anh là ai ?" thì mới phải nhỉ.
"Ta là thiên sứ của Purgatory "
"Purgatory ?"
"Vâng, là danh giới giữa trần gian và địa ngục"
Địa ngục ư ? Sao không phải thiên đường ? Chắc nó cũng hợp lý với thiên sứ này.
"Vậy tao sao tôi lại ở đây ?"
" Trên trần gian, linh hồn đã từ bỏ cơ thể cậu"
"Thì cứ nói là tôi đã chết đi!"
Tôi nhận ra rằng tôi đã ngắt lời nên đã lờ đi bằng cách hỏi tiếp.
"Mục đích tôi xuống đây là gì vậy ?"
"À thì, cậu đã hi sinh khi đang hộ tống chủ tịch về trên chiến trường phải không ?"
Đúng là mình đã hi sinh khi đang làm nhiệm đó.
"Ừ đúng."
"Nhờ cậu mà ngài chủ tịch mới có thể sống sót trở về giải quyết mâu thuẫn, mang lại ổn thoả"
Vậy là sự hi sinh của mình có ích ư ?
Tôi cảm thấy tự hào về mình với một danh dự là một người lính. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Thế thì tốt rồi !"
"Vâng, rất tốt. Công ơn của cậu sẽ được mọi người ghi nhận. Giờ về đến phần của tôi. Tôi sẽ cho cậu tái sinh về Nhật Bản với tư cách là một Á Thần."
"Á Thần ?"
"Vâng, một cơ thể bất tử với những khả năng hơn người"
"Vậy tại sao lại là tôi ? Các 'đồng chí' của tôi thì sao ?"
Tôi hỏi với một thanh giọng lo lắng
"Trước tiên, tôi sẽ trả lời câu hỏi thứ 2 của cậu. Đừng lo, họ đã được yên nghỉ tại thiên đường rồi, chỉ mỗi cậu là được chọn thôi."
"Vậy tạo sao lại là tôi ?!"
"Có thể là... họ của cậu."
"Họ của tôi thì làm sao ?"
Tôi chuyển sang tâm trạng tò mò và nghi ngờ
"Họ cậu, Kurotsuki, là "trăng đen" phải không ? Tức là hiện tượng 'nhật thực' - một hiện tượng mặt trăng che khuất mặt trời, rất đăc biệt và hiếm gặp. Cho nên cậu rất đặc biệt."
Nó cũng có lý nhưng mà...
"Làm sao mà có thể chọn tôi chỉ vì cái họ chứ ?!"
Tôi hét lên một câu nghi vấn. Giờ mới là bực thực sự.
"Xin lỗi, Xin lỗi, nhưng mà chọn rồi nên tôi cũng không thể chọn lại được nữa, cho nên tha lỗi cho tôi nhé ... mà cậu được tái sinh là Á Thần là sướng lắm rồi đó mà lại còn 'hời' được ký ức từ kiếp trước nữa."
Nghe xong, tôi thở dài, bình tĩnh lại, phân vân và rồi cuối cùng ra một câu hỏi...
"Vậy sao lại là Á Thần ?"
...với hy vọng là tái sinh với một khả năng khác, không, tái sinh bình thường cũng được...
"Vì chúng tôi chỉ còn cách tái sinh lại với tư cách là một Á Thần thôi ạ"
...và hy vọng bị dập tắt nhưng tôi vẫn cố hỏi tiếp...
"Vậy tái sinh nhưng không với tư cách là một Á Thần thì sao ?"
"Ý cậu là tái sinh bình thường ? Xin lỗi, cách đó quá phổ biến nên cũng đã hết rồi ạ"
...lại một lần nữa, thôi thì được tái sinh là được rồi dù là với một tư cách là một Á Thần đi nữa. Vẫn còn nhiều thứ tôi muốn làm.
"Thôi được rồi, tái sinh tôi đi ... với tư cách là Á Thần !"
"Vâng, tôi sẽ ban cho cậu tư cách Á Thần và tái sinh với một cuộc sống hiểm nguy, đầy sóng gió và không ít phần bị kịch đợi chờ"
Thứ ánh sáng lạ kỳ loé ra từ hai bàn tay đang khép kín từ từ mở ra.
Thứ ánh sáng khủng khiếp, làm chói mắt tôi, sáng đến nỗi không còn nhìn thấy gì nữa.
Một giọng nói dịu dàng và ấm áp nghe có vẻ là của con gái.
"Chúc may mắn Kurotsuki-san, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau"
Ánh sáng mờ đi
Và rồi...
Bóng tối lại bao trùm
---------------------------------------------------------------------------------------Hết phần Mở Đầu.
Hẹn gặp lại ở Chap 1
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com