Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1

Lần đầu tiên Atsumu nhận ra chuyện đó là vào năm lớp Sáu, trong tiết học bơi.

Trong khi đám bạn hắn hào hứng bàn tán về việc sẽ được nhìn thấy mấy đứa con gái mặc đồ bơi, Atsumu lại chẳng thấy bộ đồng phục một mảnh đó có gì hấp dẫn. Hắn bận chú ý đến mấy cái khớp ngón tay kêu răng rắc của mình mỗi khi choàng khăn tắm qua vai, và cảm giác man mát khi cơn gió lả lướt trên những vùng da không được quần áo che đậy cũng như cái thôi thúc phải đẩy Osamu xuống nước hơn. Luôn là vậy.

Khi Atsumu lên mười bốn, hắn biết cảm nắng. Đó là lúc những dấu hiệu mơ hồ ẩn hiện từ thời tiểu học được củng cố thành một mệnh đề khẳng định: Atsumu thích con trai. Mối tình đầu day dứt trong hắn suốt một thời cấp Hai. Dĩ nhiên, thứ tình cảm đó là trẻ dại, là ngốc xít, song là chân thật. Nó cắm rễ sâu bên trong trái tim hắn và hắn không tài nào lờ nó đi được. Cuối cùng, cái ngày nó vươn xúc tu ra rồi cắn ngập răng vào lý trí của Atsumu cũng đến, hắn quyết định ngỏ lời hẹn với cậu trai kia. Ấy vậy mà vào phút tám lăm, lời cạnh khóe của Osamu lại thổi bay toàn bộ dũng khí của hắn.

Khỏi phải nói, Atsumu cay lắm. Hắn túm lấy cổ áo đứa em trai song sinh của mình mà rít, "Mày không thể ăn nói tử tế hơn chút sao?"

Osamu chỉ cười xềnh xệch, "Ừ, được chứ, nhưng đây không thích đấy."

Nó thô bạo đẩy Atsumu ra rồi phát ngôn như thể bản thân mình là một vị thần tình yêu có thâm niên trong nghề, "Đừng yêu sớm làm gì. Nhất là khi anh chỉ là một đứa nhóc đang ở tuổi dậy thì."

"Samu, anh mày chỉ cảm nắng người ta thôi. Mà tại sao anh lại phải nghe mày giảng đạo nhỉ? Mày nghĩ mày là quân sư tình yêu chắc?" Atsumu dám chắc rằng số lần đứa em trai song sinh của mình ra ngoài yêu đương hẹn hò chẳng thể vượt quá một bàn tay.

Osamu vuốt lại cổ áo mình cho ngay ngắn. "Không, nhưng em không bị ngu."

Sau này, Atsumu nhận ra rằng, có lẽ lúc đó Osamu đã cố bảo vệ hắn theo cái cách vụng về nhất mà chỉ một đứa em trai mới có thể làm cho anh trai mình. Osamu mà dở thói xấu tính thì đúng là không ngửi được, nhưng nó không phải là một đứa sẽ hành xử vô lý. Nó trêu chọc hắn, cốt là để Atsumu không phải chịu cái rủi ro rất có khả năng sẽ xảy ra và ngăn chặn bát nước không thể nào hốt lại được: lần thất tình đầu tiên.

Atsumu chưa bao giờ thích làm theo lời người khác chỉ bảo, nhưng nhờ một vài nốt thăng trầm đặt để đúng lúc trong cuộc đời, cơn cảm nắng dần nguội lạnh đi trong hơi thở giá buốt của mùa đông năm hắn lên mười tám.

.

Sau mọi sự, đây hẳn là dấu hiệu cho thấy hắn nên nghe theo lời khuyên của em trai mình về các vấn đề tình cảm trong tương lai. Nhưng Atsumu đã là một đứa nhãi ranh chuyên nghiệp từ khi học lớp Bốn, và là một thằng khốn tập sự từ năm lên mười hai tuổi. Nếu trên đời này có ai dám bẻ cong số phận, kẻ đó chắc chắn là hắn. Nếu yêu hận tình thù chỉ là chuyện sớm muộn, sao không trải nghiệm luôn ngay từ lúc còn thơ dại? Miya Atsumu hất mái đầu mới nhuộm và bước đến chỗ đội trưởng đội bóng đá với cái triết lý nhân sinh đó.

Chuyện dài dòng nhưng nói ngắn gọn là hắn bị từ chối, song chí ít thì cậu bạn kia đã từ chối một cách tử tế. Hắn cúi đầu xin lỗi trước khi bước đi, và chỉ thế thôi. Lần thất tình đầu tiên mà Osamu đã luôn dè chừng hóa ra lại chẳng đau buồn mấy.

.

Nhưng với Kita thì khác. Kita là một người đặc biệt.

Đã có một khoảng thời gian Atsumu thấy thích thú trước suy nghĩ rằng cảm xúc mình dành cho người anh khóa trên này chỉ đơn giản là sự tôn trọng. Dù sao thì, Kita là một người đồng đội có suy nghĩ thực tế, cần cù và đáng tin cậy. Atsumu chỉ quan tâm đến vế sau, nhưng hắn hiểu ba đức tính đó gộp lại sẽ tạo nên một tổ hợp mà bất cứ cầu thủ sáng suốt nào cũng phải nể phục. Như vậy có nghĩa là việc hắn thấy mê mẩn cuộn trào mỗi khi nhìn người đội trưởng này chơi bóng chẳng phải thứ gì đáng lo ngại. Nhưng rồi Kita lại tự dưng mỉm cười ngợi khen hắn sau một đường chuyền xuất sắc, và Atsumu chợt nhận ra "Thôi xong, tầm này mà tôn trọng cái gì nữa".

Thừa nhận cảm xúc của bản thân là phân đoạn khó khăn nhất. Atsumu có thể dễ dàng bị người khác thu hút, song hắn hiếm khi thật sự đổ gục trước ai đó.

Có lần Atsumu bị bệnh suốt cả tuần, cơn cảm lạnh khiến hắn ho đến nỗi muốn thủng hai lá phổi, hắn còn tưởng như cả thế giới sắp diệt vong tới nơi rồi chứ. Lời tỏ tình hấp tấp của hắn với Kita hoàn toàn là do căn bệnh quái ác đó mà ra, hắn đổ thừa .

Lúc đó, hắn và Kita đang tán gẫu trước khi bắt đầu buổi tập luyện, không biết từ khi nào nhưng việc đó đã trở thành thói quen của cả hai người. Bình thường, Osamu cũng sẽ tham gia vào cuộc trò chuyện, nhưng lần này Atsumu đã dùng mọi cách để xua đứa em trai của mình đi chỗ khác chơi. ("Anh chỉ cần mày xuất hiện trễ hơn mọi khi vài phút thôi, Samu à! Lúc nào mày cũng nhận mình là đứa thông minh hơn mà, có mỗi chuyện này cũng làm không xong ư?")

Trước khi mọi dũng khí kịp tan biến thành hư không, Atsumu cắt ngang mạch trò chuyện đương vui vẻ giữa hai người và bảo rằng mình có chuyện quan trọng cần phải nói.

Chết tiệt. Giờ thì nghe nó trang trọng quá.

Lần đầu tiên Atsumu hiểu được vì sao mấy đứa con gái trông lại bồn chồn như vậy khi chúng nó chặn hắn lại giữa hành lang để tặng sô cô la cho hắn. Lần đầu tiên tỏ tình mang đến cho hắn một cảm giác như, ừm, một lời tỏ tình thật sự. Những biểu hiện đầu tiên chính là hai bàn tay mướt mồ hôi và câu từ lọng cọng, song, một cảm giác chộn rộn không ngừng dâng lên trong bụng Atsumu, khiến mớ cảm xúc mong manh rối bời hiển hiện thật rõ ràng qua từng cử chỉ, và hắn thấy lo sợ như muốn chết đi được.

Kita vẫn như mọi khi, lịch sự và thẳng thừng đáp. "Xin lỗi, nhưng anh không thích em."

Và rồi cuộc trò chuyện trở lại với chủ đề bóng chuyền. Osamu ngần ngại tiến đến. Trong nháy mắt, mọi thứ quay trở lại trạng thái bình thường như chưa có gì xảy ra.

Hoặc là chỉ mỗi Atsumu nói thế thôi, chứ thằng em Osamu của hắn lại kể rằng Atsumu rầu rĩ vì bị từ chối suốt tận mười chín ngày, hắn hờn dỗi ăn vạ khắp nhà như một con mèo bị thả vào bồn tắm. Osamu cũng vênh váo chế giễu anh mình rằng, ai bảo Atsumu bỏ ngoài tai lời cảnh báo thông tuệ của nó về tình yêu hồi hai đứa mười bốn tuổi, nên bây giờ hắn mới phải nếm mùi bị từ chối đầy cay đắng, đáng đời.

.

.

.

Atsumu gặp Sakusa Kiyoomi vào năm học lớp Mười. Trại huấn luyện mùa xuân được tổ chức đặc biệt nhằm chiêu mộ và đào tạo những tài năng bóng chuyền đầy triển vọng, và tất nhiên Sakusa cũng nằm trong số những thần đồng đó. Nhưng nếu Atsumu phải nói thật, thứ khiến tay đập biên mười lăm tuổi này nổi bật hơn cả những thế mạnh về thể thao chính là mái tóc thấy gớm của cậu ta. Vừa nhìn là biết cậu ta duỗi tóc, và những lọn tóc xoăn khô héo đó khiến Atsumu chỉ nhìn thôi cũng thấy rợn hết cả người.

"Cứ tưởng tượng mình phải để cái đầu tóc ngớ ngẩn đó xem," hắn vừa thưởng thức bữa trưa, vừa thì thầm vào tai đứa em trai, vừa nhìn chòng chọc vào phần tóc mái ngang trán thẳng đuột của Sakusa. Hắn dám thề rằng mình có thể ngửi thấy mùi tóc cháy khét lẹt từ đầu này sang đầu kia của căn phòng luôn đấy.

Osamu đặt đũa xuống để búng vào trán anh mình. "Đầu mù tạt mà dám mở mồm chê bai người khác hả?"

(T/N: Mù tạt có màu vàng, và tóc Atsumu cũng thế.)

"Ăn cứt đi."

Sakusa lau chùi đôi đũa của mình thật kỹ càng rồi mới gắp cơm. Atsumu chứng kiến toàn bộ quá trình và chun mũi lại với vẻ kỳ thị. Ai lại đi lấy khăn khử trùng lau muỗng đũa chứ? Hắn dám cá chén cơm của Sakusa bốc toàn mùi xà phòng đấy.

Ánh mắt của Atsumu vẫn dính chặt vào cậu trai với mái tóc kinh dị cùng chiếc áo khoác cũng nhức mắt không kém đang ngồi ở bên kia căn phòng, hắn chọc đôi đũa vào miếng cá hồi trước mặt.

"Anh bị gì vậy?" Osamu cau có. "Biết là anh bất lịch sự nhưng thế này là quá đáng rồi đấy."

Atsumu bỏ ngoài tai lời quở trách của đứa em trai và bắt đầu khuấy đôi đũa qua lại, miếng cá hồi đã thành thức ăn mà cũng không được yên. Cả cách nhai cơm đều đều của Sakusa cũng thật im lặng và đáng ghét, khiến Atsumu quên mất cái bụng đang réo của mình. Nhưng sau khi được Osamu tặng cho hai cú liên hoàn tát vào đầu, hắn rốt cuộc cũng chịu chú tâm vào bữa ăn.

.

.

.

Khi họ được triệu tập đến trại huấn luyện vào năm thứ hai, Sakusa đã thôi duỗi tóc (ơn giời), song cái tính ưa sạch sẽ thì vẫn còn đó. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà. Những cú giao bóng cao đã được cậu mài giũa kỹ càng suốt sáu tháng qua cũng mạnh mẽ và khó đỡ như thế.

"Đúng là đồ kỳ quặc," Atsumu càu nhàu bởi Sakusa đã từ chối đập tay ăn mừng với hắn sau khi cậu vừa ghi điểm bằng một quả do chính tay hắn chuyền.

Nom Sakusa như đang xù lông nhím, cậu thở ra một câu, "anh cũng thế thôi," nhỏ đến mức Atsumu còn tưởng mình nghe nhầm.

"Cậu vừa nói gì cơ?"

"Tôi không phải là cái tên cứ vật em trai mình xuống đất trong khi nó chẳng làm gì cả," Sakusa đáp, giọng nói cậu vang lên chút quả quyết, tiếp đó cậu hô lên một câu "Coi chừng," bằng chất giọng đều đều. Ngay lập tức, Atsumu ăn luôn một quả bóng chuyền vào giữa mặt.

Atsumu chẳng cần phải quệt ngón tay cái qua mũi để biết máu đang chảy ra khỏi mũi mình, song hắn vẫn rất vui lòng khi được nghe người ta xác nhận điều đó (và thích làm màu), nên hắn cứ lấy tay quệt mũi thôi. Giọt máu tươi đỏ chóe trên đầu ngón tay hắn. Buổi đấu tập bị tạm dừng. Đồng đội ùa về phía hắn để giúp đỡ. Nét chấm phá duy nhất phá hỏng bức tranh tình đồng đội thắm thiết này chính là Sakusa, người đang chậm rãi đi giật ngược, chân này bước lùi sau chân kia như một chú hươu non đang tập đi.

Bỗng nhiên, Atsumu thấy buồn cười. Sakusa là người đã khiến hắn mất tập trung đến mức để bản thân bị thương, vậy mà giờ cậu lại bỏ chạy. Một trong những át chủ bài hàng đầu Nhật Bản mà lại mắc trớ mửa khi nhìn thấy máu ư? Hay có khi nào cậu thấy áy náy vì đã khiến cho tay chuyền hai tuyệt đỉnh của đội bị giáng một cú trời đánh vào mũi? Dù là lý do nào thì cũng thật hài hước.

Một tay Atsumu bịt mũi lại để ngăn máu chảy, một người đồng đội đỡ hắn dậy. Trong lúc Atsumu lững thững bước đến phòng y tế, đầu ngửa ra sau và dòng máu tanh chảy ngược xuống cổ họng, chỉ có duy nhất một suy nghĩ cứ lởn vởn trong đầu hắn: "Chà, Sakusa Kiyoomi đúng là một tên khốn nạn."

Bóng chuyền tiếp tục là niềm tự hào lẫn niềm vui của Atsumu cho đến khi hắn tốt nghiệp cấp Ba. Hắn hứa hẹn nhiều điều bột phát với những đối thủ mà hắn đối đầu. Hắn say nắng thêm nhiều người nữa, hắn tốt nghiệp, và hắn chẳng hề yêu ai.

.

.

.

(Còn nữa...)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com