Chương 4: Phần IV
Chứng minh rằng Sasuke-kun mà mọi người đã thấy là giả.
Đó là những gì cô ấy đã nói với Hokage, nhưng ngay cả khi Sakura đã về nhà và nghĩ cách để chứng minh điều đó thì cô ấy vẫn không thể nghĩ ra cách nào thực sự hiệu quả. Và thay vì tập trung vào việc làm thế nào cô có thể chứng minh Sasuke kia là kẻ giả mạo thì suy nghĩ của cô cứ xoay quanh việc tại sao Sasuke lại không quay về làng.
Nhanh về nhà đi Sasuke-kun.
Và hãy nói với tớ rằng cậu thực sự sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì như thế...
Một chút lo lắng len lỏi vào tim cô. Và điều đó khiến cô không thể tập trung suy nghĩ, vì vậy cô chỉ đơn giản là cầu nguyện và mong muốn rằng cô sẽ sớm gặp lại Sasuke.
Đây là một sự lãng phí thời gian.
Nghĩ rằng vận động cơ thể cũng có thể giúp đầu óc minh mẫn, Sakura rời khỏi nhà và bắt đầu đi dạo xung quanh mà không có điểm đến cụ thể nào. Nhưng trước khi cô ấy nhận thức được điều đó, cô ấy đã ở trước cổng của học viện. Có lẽ một mong muốn vô thức nào đó muốn thoát khỏi sự hối hả và nhộn nhịp của khu trung tâm làng đã đưa cô đến đây.
Đầu giờ chiều, cô có thể nghe thấy tiếng trẻ con ở trường. Cô quyết định quan sát bọn chúng một chút qua hàng rào.
Khi đi vòng quanh sân trường, cô nhìn thấy những đứa trẻ khoảng 10 tuổi đang tập karate theo cặp. Rồi cô nhìn sang giáo viên đang thực hành.
Ồ! Đó là Naruto!
"Nào, các em! Đừng chỉ nhìn qua các chuyển động. Nghiêm túc mà nói, các em phải thực sự nghĩ về đòn tấn công tiếp theo và chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với nó! 'dattebayo'"
Cô nghe nói Naruto thỉnh thoảng đến và hỗ trợ giảng dạy tại học viện với tư cách là giảng viên đặc biệt sau Đại chiến. Và quan sát cậu ấy bây giờ, thì Naruto dường như đang làm rất tốt công việc đó.
"Nào! Khi các em kết thúc đấu tập, hãy đảm bảo rằng các em sẽ phải làm dấu hiệu hòa giải! Cho dù các em mạnh hay yếu, thắng hay thua vì đó là quy tắc của ninja."
Những học sinh không tuân theo nghi thức sẽ bị Naruto đánh vào đầu.
Cậu hồi bé cũng như vậy mà Naruto, Sakura nghĩ trong đầu và mỉm cười dịu dàng.
Khi đã hướng dẫn xong cho tất cả học sinh, Naruto cho bọn chúng xếp hàng và cúi chào.
Ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy Sakura. "A!" anh gọi to "Sakura-chan!"
Cô khẽ vẫy tay đáp lại.
"Các em đợi một chút," Naruto nói với bọn trẻ trước khi vội chạy đến chỗ cô. "Có chuyện gì vậy? Hôm nay cậu được nghỉ hả?"
"Mmm, cũng có thể coi là như thế," Sakura trả lời. "Nhưng nhìn cậu kìa, cậu là một giáo viên khá tốt"
"Sakura-chan nghĩ vậy sao?" Naruto cười toe toét và dùng ngón tay xoa xoa sống mũi. Sau đó cậu ấy vỗ tay vào nhau. "À phải rồi! Bây giờ cậu đang ở đây, tại sao cậu không thử đi? Dạy cho bọn nhóc karate đó."
"Hả? Chắc là không được đâu."
"Nào, chỉ một phút thôi. Hãy cho bọn nhóc thấy những kỹ thuật đáng kinh ngạc của một Kunoichi với sức mạnh siêu phàm! 'ttebayo'"
"Nghe này, cậu có thể bỏ cái từ 'siêu phàm' đi không"
"Oi~! Các em! Hôm nay sẽ có một giáo viên khách mời siêu tuyệt vời sẽ đến để thị phạm cho các em!" Naruto quay về phía bọn trẻ và hét lên, bỏ qua sự phản đối của Sakura. "Hãy nhìn đây! Kunoichi siêu phàm, Haruno Sakura! 'dattebayo'"
"Và bây giờ cậu lại nói điều đó lần thứ hai!" Ngay khi Sakura nói câu này, bọn trẻ cùng đồng thanh.
"Cảm ơn cô rất nhiều, cô giáo siêu phàm!"
"Thấy chưa? Điều này là do cậu phát ngôn lung tung đó!" Sakura khịt mũi nói, nhưng Naruto không để ý đến cô.
"Nhanh lên Sakura-chan!" anh gọi, quay lại với lũ trẻ.
Thật là, tên ngốc này...
Nhưng bây giờ cậu đã gài bẫy cô, tất cả những gì Sakura có thể làm là dạy một chút cho bọn trẻ. Lắc đầu, cô bước vào sân trường.
Khi cô ấy thực sự đến đó với bọn trẻ và hướng dẫn chúng karate, cô nhận thấy rằng tâm trạng của mình được cải thiện một cách bất ngờ.
Gọi chung là dạy, nhưng thực ra bọn trẻ đều ở các trình độ khác nhau, vì vậy cô ấy phải thay đổi phương pháp của mình đối với từng đứa. Một số hiểu những gì Sakura nói nhanh đến mức ngạc nhiên, trong khi một số người khác vẫn không thể làm được sau khi được dạy nhiều lần. Tất cả đều là cá tính của những đứa trẻ.
Khi biểu diễn bài karate, Sakura nghĩ cách diễn đạt các hướng dẫn của mình để phù hợp với từng học sinh. Sử dụng cả cơ thể và bộ não của mình như vậy, cô có thể cảm thấy sự trì trệ trong trái tim mình những ngày qua đang tan biến. Cô ấy hoàn toàn tập trung vào việc giảng dạy cho đến khi chuông reo kết thúc buổi học.
Vào cuối buổi học, Naruto bắt học sinh xếp hàng. "Các em đã làm rất tốt. Để kết thúc, giáo viên khách mời hôm nay, cô Haruno Sakura, có một điều rất đặc biệt muốn nói. Tất cả hãy lắng nghe."
"Hả?!" Bị ném dùi cui đột ngột như thế này, Sakura cảm thấy bối rối. "Ch-chờ một chút. Cậu đang làm cái gì vậy?"
"Cái gì cũng được. Chỉ là một vài lời nói từ một học viên đã tốt nghiệp cho những đứa trẻ sắp ra trường thôi mà."
"Cô Sakura, xin nói ngắn gọn," một học sinh nói, và những người xung quanh cô cười phá lên. Ngay cả trong thời đại ngày nay, vẫn luôn có người cầm đầu những việc như thế này.
Chết tiệt, Naruto-baka!
Liếc nhìn Naruto qua khóe mắt, Sakura tuyệt vọng vắt óc suy nghĩ xem nên nói gì.
"Ờ, chị nên nói gì đây? Chị đã không mong đợi điều này, vì vậy chị thực sự sẽ nói ngắn gọn."
Với những đứa trẻ đang nhìn chằm chằm vào cô ấy, Sakura tiếp tục, "Thật vui khi được đứng đây với tất cả các em ngày hôm nay. Thể thuật chính là nền tảng trong chiến đấu của ninja, vì vậy đừng bỏ bê chúng. Hãy luyện tập chúng thật nhiều nhé, được chứ?"
Để kết thúc, cô ấy nói, "Và có thể một số em đã biết về điều này, nhưng với tư cách là một y nhẫn, chị đã thành lập trung tâm trị liệu tâm lý cho trẻ em. Đó là nơi mà những đứa trẻ đã trải qua thời kỳ khó khăn và có thể bị tổn thương có thể đến và cùng nhau vượt qua nỗi đau đó. Tâm lý là những thứ phức tạp, các em biết đấy. Đương nhiên là chúng ta không thể biết người khác đang nghĩ gì và cảm thấy gì, nhưng đôi khi chúng ta thậm chí còn không hiểu điều gì đang diễn ra trong tâm trí mình. Chúng ta có thể tập luyện để làm cho cơ thể của chúng ta mạnh mẽ hơn, nhưng làm thế nào để chúng ta làm cho tâm trí của chúng ta mạnh mẽ hơn? Chị muốn tất cả các em trở thành ninja với cơ thể khỏe mạnh, tất nhiên, trí óc cũng phải mạnh mẽ. Vậy nên để làm được điều đó, hãy thất bại thật nhiều, hãy cảm thấy xấu hổ thật nhiều và, à, hãy yêu thương thật nhiều. Nếu các em làm thế, chị chắc chắn... "
"Đây!"
"Cảm ơn cậu." Sakura nhận lấy lon nước trái cây Naruto đưa.
Sau khi bài học kết thúc, họ đã đi đến một công viên gần học viện. Ngồi cạnh nhau trên băng ghế và uống nước trái cây.
"Này, cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ tớ trong tiết học vừa rồi, Sakura-chan."
"Không có gì đâu. Đó cũng là niềm vui đối với tớ. Một sự thay đổi tốt đẹp trong cảm xúc của tớ."
"Tớ rất vui khi cậu nói vậy."
"Nhưng tớ thực sự đã rất ngạc nhiên đấy, Naruto. Cậu thực sự có tố chất của một giáo viên tuyệt vời."
"Heh heh. Tớ đoán chỉ là tớ luôn bị tụt lại phía sau, vì vậy tớ hoàn toàn hiểu cảm giác của những đứa trẻ không thể làm được, cậu biết đấy"
"Ừ tớ thấy mà."
"Nhưng ý tớ là cậu thực sự đã rất tuyệt vời, Sakura-chan. Tớ chỉ thỉnh thoảng đến và giảng dạy tại học viện, nhưng cậu thực sự đang dạy bọn trẻ một cách đúng đắn, phải không?"
"Không. Không phải thế đâu." Sakura lắc đầu. Được khen trực tiếp như thế này thật kì. Uống cạn ly nước trái cây cuối cùng, cô thở dài. "Tớ là một người tồi tệ. Tớ đã nói với những đứa trẻ ở đó rằng hãy trở thành ninja với tinh thần mạnh mẽ, nhưng về cơ bản thì tớ là người tệ nhất trong khoản đó vào lúc này."
"Có chuyện gì sao?" Naruto nói, và ném lon nước trái cây rỗng của mình vào thùng rác cách đó vài mét.
Sakura ngắm nhìn cảnh quan xung quanh và đột nhiên cảm thấy muốn kể cho cậu nghe mọi chuyện. "Sasuke-kun"
"Sasuke?"
"Gần đây mọi người bắt gặp Sasuke-kun ở khắp nơi. Nhưng-"
Cô do dự một giây về việc có nên nói chuyện với cậu về điều đó hay không. Nhưng cuối cùng, cô ấy đã làm. Dù sớm hay muộn thì cậu ấy cũng sẽ nghe về nó, và cô muốn cậu ấy nghe điều đó từ mình thì hơn.
Naruto lắng nghe toàn bộ câu chuyện mà không ngắt lời. Và sau đó anh ấy nói, "Hả, vậy à? Vậy đó là những gì đang xảy ra." Giọng anh nhẹ nhàng, không chút nghiêm túc, và Sakura cảm thấy hơi thất vọng.
"Cậu nói vậy là sao? Cậu không ngạc nhiên à?"
"Tại sao lại phải ngạc nhiên chứ? Ý tớ là, Sasuke đó là đồ giả, đúng không?"
"Thì đúng là vậy, nhưng..." Sakura hơi không hài lòng với sự thiếu phản ứng của Naruto. Cô nghĩ anh sẽ ngạc nhiên hay tức giận hay phấn khích hay thể hiện một chút cảm xúc nào đó.
"Nếu đó là giả thì không cần phải lo lắng. Đừng quá lo lắng về nó, Sakura-chan."
"Nhưng chúng ta vẫn không biết ai là đồ giả mạo hoặc tại sao họ lại làm như vậy, cậu hiểu không?"
"Tớ nói rồi, sẽ không sao đâu," Naruto nói, và mỉm cười với cô.
Sakura thở dài. "Không hiểu sao, nói chuyện với cậu, tớ lại cảm thấy mình thật ngớ ngẩn khi lo lắng đến phát điên về chuyện đó. Và Sasuke-kun, cậu ấy đã không trả lời bất kỳ tin nhắn nào mà chúng ta đã gửi—"
"Đó, chính là nó!" Naruto đột nhiên hét lên.
"Cái gì? Tại sao cậu lại hét lên?
"Bởi vì Sasuke không trả lời, nên tớ cũng không lo lắng tí nào."
"Tớ hoàn toàn không hiểu."
"Đó là lý do tại sao." Anh gãi đầu như thể cố gắng tìm ra cách giải thích. "Việc cậu ấy không trở về làng mặc dù có một số tin đồn về cậu ấy có nghĩa là Sasuke cũng không nghĩ đó là một vấn đề lớn."
"Sasuke-kun?" Sakura lầm bầm. Cậu ấy không nghĩ đó là một vấn đề lớn...
"Nếu cậu ấy ở đây, cậu ấy sẽ nói, 'Đừng gọi tôi về làng vì một điều quá tầm thường như vậy. Các cậu có thể tự lo liệu việc đó đi'" Naruto nói, bắt chước Sasuke.
Sakura phá lên cười. Và rồi, như thể sương mù tan biến, cô nhận ra Naruto đã đúng. Cô ấy cứ ủ rũ để làm gì? Cô loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực của mình và ngồi thẳng dậy.
"Phải. Chính là như vậy phải không?"
Việc Sasuke không trở về làng là vì bản thân Sasuke không thấy vấn đề hiện tại là đặc biệt nghiêm trọng. Đó là một ý kiến rất đơn giản, rõ ràng, rất giống Naruto, nhưng lời nói của cậu ấy chính xác là những gì Sakura cần vào lúc này.
Một nụ cười tự nhiên nở trên môi cô.
"Cậu cười là đẹp nhất đấy, Sakura-chan, cậu biết điều đó không 'dattebayo'?" Naruto nói, và nhe răng cười toe toét.
Sakura hít một hơi thật sâu. Đó là một dấu hiệu cho thấy tâm trạng của cô ấy đã thay đổi như thế nào mà ngay cả không khí cũng có mùi dễ chịu.
"Cảm ơn cậu, Naruto," cô nói, đứng dậy. "Tớ cảm thấy tốt hơn sau khi nói chuyện với cậu đấy."
"Hì hì," Naruto cười phá lên. "Nhưng, cậu biết đấy, Sakura-chan, Sasuke rất rắc rối. Ý tớ là, cậu ta luôn mang đến cho Sakura-chan những rắc rối như thế này."
Naruto đùa giỡn như người anh lớn đến mứcSakura lại phá lên cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com