Truyện có chứa yếu tố teenfic ảo ma canada lazada, cân nhắc trước khi đọc
---
- Sakusa, Sakusa-san, anh ơi, em đâu có chảy nhiều nhiều màu đến nỗi mà phải xuống phòng y tế, anh---
Sakusa bực dọc quay mặt lại quát bé con một tiếng rõ to khiến con bé sợ không dám hó hé thêm một tiếng nào nữa. Mà thay vào đó tiếng nấc ghẹn cùng dòng nước mắt tự dưng từ đâu chảy ra lăn dài trên gò má hồng của bé.
T/b thật sự cũng không muốn nước mắt chảy ra như máu mũi em đâu, tại nó hư, nó giống máu mũi không hề nghe lời bé mà cứ tùy ý chảy ra đấy! Em một tay giữ khư khư cái khăn lau dính mắt, một tay còn lại giật ra khỏi bàn tay to lớn của Sakusa, dùng tay áo lau hết đi những giọt nước mắt hư hỏng không nghe lời em kia.
T/b muốn gặp Iizuna, muốn Iizuna dỗ dành, muốn Iizuna đưa xuống phòng ý tế chứ không phải Sakusa.
Ấy thế mà Sakusa lại chẳng biết cái gì, cứ nghĩ T/b bị đập bóng vào mũi giờ vẫn đâu. Anh chần chừ một lúc rồi mới cúi người xuống lấy từ đâu ra một chiếc khăn tay khác được gấp gọn lại ra, cẩn thận tránh bị bẩn bơi những giọt máu đỏ chót kia mà chủ động lau hết đi chỗ nước mắt con lai của T/b.
- Em khóc thật đấy à? Đau quá hay gì vậy? Có đi được không? Tôi cõng em nhé?
T/b lắc đầu, cố nén nước mắt rồi cam chịu tự đi xuống phòng ý tế cùng người con trai cao to, lực lưỡng kia. Sakusa cũng không phải loại người vô tâm vô tình như T/b nghĩ, mà hơi ngược lại, anh cũng là người tinh ý phát hiện ra có điều gì đó không ổn ở đây.
..Nhưng điêu mà anh phát hiện ra thì có vẻ không đúng lắm với ý thật của bé T/b.
Sakusa nghĩ T/b vẫn còn đau do bị đập bóng vào mặc đến nỗi choáng váng không đi được nên mới khóc, nhưng thực chất T/b không đâu đễn nỗi phát khóc, cũng không độ mà không đi được. Mà đơn giản tất cả là do Sakusa dọa bé sợ, mà anh nào có bết đâu. Cứ nghĩ bé bị đau nên chẳng hỏi ý mà bế sốc bé lên đi từ từ đến phòng y tế.
T/b bấy giờ nước mắt vừa ngưng rơi liền ngơ ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Sakusa. Rồi chẳng biết thế lực hắc ám nào đã xui dại T/b mà T/b tự nhiên chùi chùi, cọ cọ ao vòng ngực săn chắc của dân thể thao như con mèo nhỏ. Đến khi em định thần lai được thì máu mũi đỏ hoe đỏ hoét liền lem luốc hết cả một mảnh áo thun của Sakusa.
- S-Sakusa-san? Máu mũi em lỡ dính lên áo anh mất rồi..
Trong phút chốc Sakusa ngựng người lại, bất giác tỏa hết sát khí lạnh lẽo ra rồi lỡ hù dọa T/b thêm lần nữa. Mà lần này, bé T/b giỏi lắm đấy nhé! Bé không khóc không run rẩy gi đâu mà nước mắt em chảy ngược vào trong, và toát hết mồ hôi hột ra.
- Không sao.
Sakusa nói xong lại sảy chân bước đi tiếp. Nghe giọng nói anh trầm ấm thích tai bé T/b lắm cơ, nhưng nghe hai từ "không sao" phát ra từ miệng Sakusa thì bé biết câu nói đấy chứa đầy ẩn ý muốn bán em đi sang Trung Quốc rồi, em biết cái từ "không" ở đây là cực kì cực kì có sao luôn đấy!
T/b vừa nghĩ vừa sợ, em nó rón rén lấy cái khăn thấm máu do Sakusa đưa nhẹ nhàng chùi chùi đi vết máu đỏ kia nhưng bất thành. Mà đã vậy cái cổ trắng ngần của bé đã được lau sạch vết máu bởi Sakusa giờ thì lại bị vấn vương chút máu rồi.
May thay là phòng y tế cũng gần nên Sakusa đã nhanh chóng "hộ tống" con bé đến nơi với đôi chân siêu dài của mình. Anh cẩn thận đặt cô bé nhỏ bị thương lên chiếc giường bệnh mà anh coi la sạch sẽ, ngăn lắp nhất. Sau đó không nói gì mà đi đến tủ đụng bông y tế lấy ra một tí bông hơi vo vo lại rồi trở lại chiếc giường bệnh nơi mà T//b đang mang nỗi lo âu về mình sẽ Sakusa ăn thịt theo đúng nghĩa đen mà ngồi im phăn phắc không cử động.
Ban đầu Sakusa có hơi khó hiểu vì T/b chẳng kêu than một câu nào, nhưng ngay sau đó anh liền định thần nhanh chóng chứ không để bay mất hồn mất vía một hồi lâu như bé T/b. Anh lấy chiếc ghế bên cạnh đó ngồi lên, vừa hay lại cao bằng với con bé luôn. Xem xét tình hình nhem nhuốc của bé con một chút rồi cũng không nhịn được mà tặc lưỡi một cái.
Với cái vẻ bề ngoài luộm thuộm, lôi tha lôi thôi, từ khóe miệng đến cổ, rồi lại còn cả cái áo trắng đồng phục kia nữa, tất cả đều mờ nhạt mấy vệt máu đỏ hay đỏ thấm một vùng nhỏ. Nếu bình thường thì con người ưa sạch sẽ, ngọn ngàng như Sakusa đã nhẫn tâm bỏ mặc từ lâu lắm rồi. Nhưng đây là vì anh nên con bé mới thành ra như vậy nên đành cố đuổi cái bệnh ưu sạch kia đi chỗ khác rồi nhẹ nhàng nhét cái tăm bông y tế vào mũi con bé.
- Ngồi im đấy, anh đi ra dấm khăn ướt lau sạch mấy vệt máu kia.
Nói rồi Sakusa giật lấy một cái khăn sạch lau nước mắt vừa nãy của con bé đi đến cái bồn rửa xinh xinh ở cuối góc phòng giặt qua, vắt khô nước rồi quay trở lại.
Ban đầu định tự tay lau sạch hết chỗ chất lỏng màu đỏ thấm kia, nhưng anh nhìn nó nhớt nhác quá không chịu nổi nên quẳng cho con bé T/b, cố không gằn giọng, nói.
- Em tự lau đi xong rồi nằm im đấy nghỉ đi---
T/b ngoan ngoãn nghe lời Sakusa gật đầu, từ từ lau hết đi mấy vệt máu mờ nhạt đã khô trên cổ, rồi lại giữ nó ở mảnh áo bị nhuộm huyết cho nó tự thấm bớt vết nhơ.
- Đừng hòng quay lại phòng thể chất, trúng bóng lạc thêm lần nữa thì khổ.
Xong cái, Sakusa bỏ đi luôn, chẳng thèm quay lại nhìn khuôn mặt hoảng hốt của bé co. Em nó không muốn ở lại đây chút nào, nó chống vắng, cô đơn lắm. Bé không muốn, không muốn một chút nào. Chi ít, em muốn níu Sakusa ở lại cùng em.
Nhưng Sakusa đã đi mất rồi, em có nên đuổi theo không? Nếu đuổi theo em nhất định sẽ bị rồi lại bị xách cổ về lại phòng y tế không? Nhưng ngồi lì trong đây thì chán chết mất.
/Ting/
Điện thoại nhỏ trong túi em rung nhẹ một cái, tiếng rung này cũng khiến T/b chợt nhớ ra rằng mình có đem theo điện thoại. Và có vẻ vừa có ai đó nhắn tin cho bé thì phải.
T/b vội lấy cái điện thoại nhỏ từ trong túi váy ra mở lên kiểm tra mail của mình. Anh họ quý hóa của em vừa gửi một lời chào. Lâu rồi em cũng chưa nhắn với anh họ nên nhắn một chút trong lúc nằm nghỉ rồi quay lại phòng thể chất cũng được đấy nhỉ?
[ Kourai: Yo T/b, cuộc sống ở ngôi trường mới như nào rồi? Vẫn ổn chứ? ]
[ T/b: Ổn chứ sao không! Mà này nhé! Em vừa làm quản lý cho đội bóng chuyền nam của trường đấy! Nhưng ngay ngày đầu tiên đến làm thì đã bị người ta bê xuống phòng y tế rồi. Buồn lắm luôn đấy. ]
[ Kourai: Ôi em họ, con người nhát cáy, ghét vận động như em mà cũng đi làm quản lý cho đội bóng chuyền sao? Chuyện lạ có thật, anh đéo bao giờ tin :)) ]
[ T/b: anh không vì sao em lại xuống phòng y tế sao, Kourai? ]
[ Kourai: Được rồi, vậy vì gái lại xuống phòng y tế mọc rễ ở đấy? ]
[ T/b: Cảm ơn anh đã hỏi thăm, em xuống vì bị Ace của đội vô tình đập bóng bay vào mặt em. ]
[ Kourai: Ôi chao, tội nghiệp chưa kìa! Vậy em cứ nằm ngoan ngoãn chấp nhận sự buồn tẻ đấy đi nhé! Anh họ em cũng tham gia vào đội bóng chuyền đấy nhé! Anh nhất định sẽ không thua đâu!!!! ]
T/b cười mỉm, anh họ con bé lâu lắm mới trò chuyện lại mà vẫn ảnh vẫn hiếu thắng thật đấy! Em tự nhiên cũng muốn gặp trực tiếp Kourai rồi luyên thuyên đủ mọi chuyện trời đất với anh như hồi còn bé tí tẹo teo quá.
T/b vui vẻ nhảy xuống cái giường, giờ bé đã ổn hơn rồi. Dù sau cũng chỉ là chảy máu mũi có tí xíu thôi mà, không quay lại với đội thì bé sẽ thấy tội lỗi lắm! Chẳng giúp được gì cho đội lại còn gây ra mấy cái phiền phức cho họ nữa, tâm can em cũng bức dứt lắm, không thể ngồi im được.
Nhưng ai mà biết được khi vừa ra đến cửa thì lại đập mặt vào người ta khiến bé con đau đến phát khóc cơ chứ. Và điều không ngờ đến ở đây "người ta" lại chính là Sakusa , người đã cấm em xuống phòng thể chất cơ chứ! Biết là kiểu gì cũn phải đụng rồi, nhưng đụng sớm thế này thì vừa không xuống được phòng y tế lại còn bị mắng nữa.
- Định đi đâu?
T/b nghe thấy cái giọng tự nhiên trầm hơn hẳn là biết anh đang nổi cáu rồi. Bé con T/b không dám ngẩng mặt lên trực tiếp vào mắt anh mà cứ hướng mắt xuống dưới phía mũi giày thể thao, lo sợ mà sinh ra ấp úng.
- E-Em.. Em c-chỉ định đi.. đi ra đây một chút?
- "Đây" là chỗ nào? – Sakusa đứng dựa người vào cửa, nhẹ nhàng cất giọng hỏi.
Giọng Sakusa rõ ràng dịu dàng, nhẹ nhàng không có một tia thù địch nào mà sao cô bé nhỏ T/b nghe kiểu gì mà thấy gắt dã man luôn vậy? Bé nó còn chẳng để ý trên tay phải anh còn cầm một bịt đồ ăn toàn đồ ngọt, tay trai còn có cốc nước ép táo thơm ngọt nữa chứ! Bé hoàn toàn, hoàn toàn không biết đến và cứ cắm cái mặt vào mũi giày im phăng phắc không biết nên trả lời thế nào cho anh đỡ giận.
Sakusa thấy T/b không trả lời bắt đầu sốt ruột, hơi cúi người xuống cố gắng dịu dàng như vị đội trưởng Iizuna, gọi
- Này Kẹo Đường Nhỏ..?
- ..Ăn bánh Sachertorte chứ?
T/b liền lập tức bị món bánh xốp chocolate của nước Áo làm cho mờ mắt. Cô bé dùng đôi mắt đang lấp la lấp lánh còn sáng hơn ngôi sao Sirius trên bầu trời đêm nữa. Bé con hào hứng gật đầu liên tục, nhanh nhẹn kéo Sakusa đến giường bệnh rồi ngoan ngoan ngồi im một chỗ, chờ đợi anh lấy bánh ra.
Sakusa vừa có bất lực và bất an cho cô bé nhỏ nghiện đồ ngọt hơn cả tất thảy mọi thứ thế này. Lỡ như có kẻ nào xấu xa lấy đồ ngọt ra dụ dỗ bé con ra một chỗ hoang vắng, không một bóng người qua lại rồi bắt đầu xâm hại cô bé nhỏ thì sao? Dù gì bé nó cũng xinh xắn đáng yêu hết biết mà, vừa gặp đã có thiện cảm, lại còn thêm tâm hồn cũng tốt theo nữa thì ai chả không mến, không thương.
Sakusa cũng vậy, anh cũng là con người mà sao không quý bé nó cho được.
Sakusa thở dài tạm dẹp bỏ suy nghĩ vớ vẩn vu vơ sang một bên, lấy từ trong túi ra một miếng bánh Sachertorte màu nâu được phủ socola đưa cho đứa bé nhỏ T/b kèm cái dĩa nhựa. Còn cái cốc nước ép táo cũng để lên chiếc bàn nhỏ trang trí bên cạnh.
Sakusa gác hai chân lại với nhau, chống tay nhìn bé con hào hứng ăn từng miếng bánh một cách ngon lành. Bình thường trông bé đã mũm mĩm đáng yêu lắm rồi, giờ ăn hai cái má bánh bao nó cứ hơi phình ra như bánh Mochi làm Sakusa không nhịn được mà muốn cắn một cái thật mạnh vào.
Iizuna đúng là số đỏ khi được làm hàng xóm của cô bé dễ thương dễ mến như này!
---
Ngày đăng tải: 13 tháng 11 năm 2021
Ngày đăng tải lần 2: 20 tháng 2 năm 2024
Works: 2237 từ
vl đọc sơ sơ thôi mà sao hồi trước bị liệt phím j hay gì mà thiếu dấu nặng nhiều vch
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com