Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

10

   Tui biết các chế đang chờ điều gì nhưng chap này vẫn chưa có thịt nha. Các chế húp tạm tí nước thịt rồi đu cp tiếp nào 😁😁😁😁😁

         ___________________


Tốc độ hồi phục của trụ rất nhanh hơn nữa lại được cẩn thận chăm sóc, cho nên tomioka thương thế khôi phục rất nhanh, vừa nằm trong chăn ốm yếu vài ngày liền dần dần khởi sắc.

Hắn trong lòng vẫn còn một việc không bỏ xuống được, chính là nữ quỷ kia. Shinazugawa sanemi vẫn luôn không hề nhắc tới chuyện này, vốn dĩ hắn nghĩ tomioka đã quên, nhưng sự thật chứng minh người này tuy rằng hơi ngốc một chút, nhưng trí nhớ vẫn không tệ.

"Đứa bé kia thế nào rồi?"

". . . . . . Không sao, " shinazugawa im lặng hồi lâu an ủi nói: "Hắn chỉ mới bảy tám tuổi, ngươi đừng đem lời nói của hắn đặt trong lòng. Khi cảm xúc ổn định lại hắn cũng thẳng thắn nói rằng đã biết tỷ tỷ biến thành quỷ, nhưng không rõ tại sao không ăn thịt hắn, nhưng hắn cho rằng giết nàng là đúng, đứa bé kia rất biết ơn ngươi hơn nữa hối hận lúc đó đã nói ra những lời như vậy."

"Thật sao. . . . . ."  hắn được người khác cảm ơn sao, tomioka yên lặng nghĩ, vừa từ đệm chăn ngồi dậy, trên lưng truyền đến đau đớn khiến cho sắc mặt của hắn hơi hơi thay đổi.

"Từ đầu đến cuối tất cả sai lầm cùng bi kịch đều bởi vì kibutsuji muzan, ngươi không cần tự trách."

Tomioka sao lại không hiểu shinazugawa sanemi đang an ủi hắn, sợ hắn lại để tâm vào chuyện vụn vặt, thản nhiên nói: "Ta chỉ là từ  trên người hắn thấy được chính mình trước kia, nhỏ yếu. . . . . . Vô năng."

"Nếu nói vô năng, ta trước đây cũng từng như vậy, " nghe hắn nói như thế, thanh niên quay đầu nhìn về phía hắn, shinazugawa mềm nhẹ đem tóc đen vén sang một bên, "Không thể bảo vệ được mẫu thân cùng đệ đệ muội muội khỏi bạo lực gia đình, không bảo vệ được bọn họ khỏi bị quỷ xâm hại, .  . . . . . .  mỗi một người khi gia nhập sát quỷ đội đều từ nhỏ yếu mà dần dần trở nên mạnh mẽ, chúng ta trưởng thành chất dinh dưỡng đến từ những thảm sự này, chúng ta đều giống nhau, không có gì bất đồng."

Mùi thuốc tràn ngập hai người chóp mũi, bên ngoài ánh mặt trời sáng lạn xuyên qua khe cửa nhu hòa chiếu vào, tomioka cảm thấy hơi bị đè nén liền vươn tay đẩy ra một khe hở nhỏ, thoáng chốc một vài cánh hoa anh đào len lỏi vào phòng. Phong trụ tuy rằng nhìn có vẻ thô bạo cuồng dã, nhưng thực ra bên trong lại là một người đàn ông rất dịu dàng, hắn kiên nhẫn quấn từng vòng băng vải bao quanh tomioka trắng như tuyết sống lưng, khống chế lực đạo cực kì mềm nhẹ.

"Thật ra ngươi như vậy ta lại không quen." Tomioka nâng tay nhẹ nhàng xẹt qua băng vải, vẻ mặt hơi mệt mỏi.

Giây tiếp theo miệng vết thương liền truyền đến một trận đau đớn, không nặng lại tới đột nhiên, không khỏi khiến hắn hơi nhíu mày, bất mãn nói “ Trước kia ngươi đối ta đều không có sắc mặt tốt, lúc đối luyện cũng luôn ra tay rất nặng, ta nói như vậy có gì sai sao?”

Shinazugawa liếc mắt nhìn hắn một cái, không muốn phản ứng hắn, thay thuốc xong liền đem đang mơ mơ màng màng Thủy Trụ nhét vào trong chăn. Tomioka chờ rất lâu cũng chưa chờ đến đối phương trả lời, bất mãn lẩm bẩm một câu, ngay tại lúc hắn sắp ngủ tiếp, đang ngồi ở bên cạnh shinazugawa đột nhiên hỏi hắn “Gần đây cơ thể có chỗ nào ... không thoải mái không”.

“Không có. . . . . “. Nói xong, liền nặng nề ngủ thiếp đi.

Lần sau có lẽ phải nói với kochou giảm liều lượng của thuốc lại một chút, mỗi ngày đều ngủ nhiều như vậy một ngày nào đó sẽ đem đầu óc ngủ đến mức mơ hồ.

Nhưng không ai nghĩ tới tomioka giyuu ngay từ đầu bị trọng thương, cơ thể suy yếu đồng thời độc tính cũng liền ngủ đông, sức khỏe vừa hồi phục quỷ độc liền bắt đầu xao động .

Hai con quỷ kia chuyên ra tay với tân nương, bọn chúng thích ăn phụ nữ vào thời khắc hạnh phúc nhất của họ, không chỉ háo sắc còn hạ lưu.

Dụng cụ trang điểm cho tân nương đã sớm bị thoa lên quỷ độc, mặc dù đã uống thuốc giải độc của kochou shinobu đưa tới nhưng ai có thể nghĩ đến. . . . . . Đó là chất độc khiến người ta mất đi lí trí một lòng chỉ muốn tiến hành giao hợp, . . . . . . tên gọi tắt là tình độc, cho nên chỉ có thể hoá giải được  một nửa dược hiệu.

Thân là Thủy Trụ tomioka giyuu tinh thần lực mạnh mẽ hơn hẳn người thường. Hắn vô cùng tỉnh táo cảm giác được từ sâu trong thân thể truyền đến xao động, độc tính ngày càng mãnh liệt, tra tấn hắn hận không thể lấy đao tự vận.

Cảm giác khô nóng cùng quái dị ngứa ngáy khiến hắn không biết làm sao, cơ thể nóng bỏng giống như đặt mình trong lò than, đệm chăn cùng áo trong bị hắn giãy dụa động tác làm cho hỗn độn, hô hấp nóng rực như lửa, tomioka nắm chặt vạt áo giống như một con tôm luộc cuộn mình lại, muốn áp chế cảm giác khác thường khiến hắn bối rối trong cơ thể.

"Giyuu, dậy ăn cơm thôi. . . . . . . . . . . ." Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, shinazugawa đứng trước cửa phòng dại ra, qua vài giây mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì liền vội vàng tiến vào đóng cửa lại.

"Làm sao vậy? !" Hắn vội vàng đi tới trước mặt thanh niên muốn giúp hắn duỗi thẳng thân thể, lúc này Thủy Trụ đã không còn như trước kia trong trẻo lạnh lùng, mặt mày ửng hồng, nước mắt mông lung, nhìn  dáng vẻ ẩn nhẫn của hắn chỉ cần là đàn ông đều sẽ cả người nóng lên.

"Là . . . . . Tình độc." Tomioka thở hổn hển trả lời hắn, "Kochou thuốc giải độc không áp chế được. . . . . ." Hắn miễn cưỡng ngồi dậy, muốn trước tiên đuổi shinazugawa ra bên ngoài, hắn không muốn để shinazugawa nhìn thấy bộ dạng này.

Thanh niên thấp giọng nở nụ cười, đem Thủy Trụ bị tra tấn đến mức mềm nhũn cơ thể ôm lấy, thật cẩn thận vuốt ve hắn hai má, trịnh trọng hỏi: "Ta có thể chứ? Nếu ngươi không muốn liền chờ uzui tới đây, hắn so với kochou càng am hiểu đối phó với loại độc này, mà ta cũng tuyệt không chạm vào ngươi."

"Ngươi. . . . . ." Thủy Trụ trong giọng nói mang theo khó nhịn: "Đều tới nước này rồi ngươi còn hỏi ta, lúc trước hôn ta tại sao không hỏi. . . . . ."


"Ngươi nói đúng, đều tới nước này rồi ta nếu không làm gì chính là ta không được."

Ngoài phòng xuân phong nổi lên bốn phía, mặt hồ theo gió nhộn nhạo, cánh hoa anh đào mảnh mai không chịu nổi gió thổi quét qua, không có chỗ dựa vào theo gió phiêu đãng, cuối cùng dừng lại trên mặt nước, gợi lên một vòng lại một vòng gợn sóng.

Cánh tay trắng như củ sen ôm lấy phong trụ cổ: "Giúp ta, sanemi."

Ánh nến chớp lên, bóng người đan vào nhau. . . . . . .


Chờ lâu không thấy hai vị trụ ra ngoài  Murata cùng ẩn đành đem cơm mang tới, còn đang xoắn xuýt có nên gõ cửa hay không liền nghe được một tiếng thống khổ ẩn nhẫn mang theo sung sướng vang lên, trong trẻo nhưng lạnh lùng lại phiếm vài tia ấm áp.

Bọn họ đều từng đến phố đèn đỏ chấp hành nhiệm vụ, nhưng mà hiện tại bọn họ nghe được chính là thanh âm của Thủy Trụ không ăn khói lửa nhân gian nhất trong sát quỷ đội.

Nếu không phải bọn họ biết hai người đã cùng nhau trải qua những gì, bọn họ khẳng định sẽ cho rằng phong trụ là gặp sắc nảy lòng tham, nhưng tình ý của hai người có trời đất chứng giám, có thể đi đến một bước này chính là nước chảy thành sông mà thôi.

"Đi. . . . . . Mau đi thôi!" Mấy người mặt đỏ đến tận mang tai vội vàng rời đi.

Yasaburo mang theo Yatagarasu bay đến chỗ Murata, tối nay nhất định không có ai chuẩn bị thóc cho chúng nó, cho nên để chính mình không chết đói, vẫn nên tìm đội viên khác đi.

Murata từ túi áo lấy ra một nắm thóc rải xuống trước mặt Yasaburo và Yatagarasu, mấy người cùng nhau ngồi đó ngẩn người, mỗi người mặt đều rất đỏ. Rất lâu sau, Murata sâu kín thở dài: "Thật sự là tâm lực tiều tụy a. . . . . ."

Đội viên khác khó hiểu: "Tại sao?"

Murata cào đầu, nói: "Không có gì."

"Lại nói, Murata sao ngươi dám trực tiếp gọi tên của Thủy Trụ đại nhân nha, các ngươi có quan hệ gì vậy?"

"Cũng không phải quan hệ sâu xa gì, ta cùng hắn quen biết ở kì sát hạch cuối cùng của sát quỷ đội. . . . . ." Nói đến đây Murata giống như đột nhiên nhớ tới chuyện gì trên mặt thoáng hiện lên vẻ bi thương.

"Có chuyện gì vậy?"

"Không. . . . . . Không có gì."

"Nói như vậy, Murata ngươi từng nhìn thấy bộ dáng trước kia của Thủy Trụ đại nhân rồi đúng không? !" Đột nhiên một kiếm sĩ vô cùng hưng phấn chạy tới, hỏi, mấy ánh mắt đồng loạt nhìn về phía hắn, Murata gian nan gật đầu, "Từng gặp. . . . . . Lúc đó hắn mười ba tuổi."

"Oa —— Thủy Trụ đại nhân trước đây cũng lạnh lùng như thế sao?"

Không nghĩ tới Murata lắc đầu: "Không phải." Nói xong hắn liền im lặng không lên tiếng nữa, những người khác ngơ ngác nhìn nhau cuối cùng cũng không hỏi tiếp nữa, Murata thần sắc thoạt nhìn không tốt lắm.


Murata nhớ tới năm đó lần đầu tiên nhìn thấy hai người kia, hai thiếu niên đeo mặt nạ hồ ly, tóc màu da thiếu niên một kiếm chém con quỷ kia cứu hắn, tóc đen áo đỏ thiếu niên đỡ hắn đứng dậy nở nụ cười dịu dàng giống như hoa anh đào mùa xuân, nhưng khi gặp lại tóc đen thiếu niên đã đầu chảy đầy máu tươi, mà tóc màu da thiếu niên lại cầm kiếm xoay người chỉ để lại cho bọn hắn một nụ cười an ủi. Khi đó Murata có một dự cảm không lành, bóng dáng kia. . . . . . Rất quyết tuyệt .

Lần tiếp theo gặp lại chính là trên đường chấp hành nhiệm vụ, tomioka đã thay đổi, năm đó tựa như hoa anh đào thiếu niên hiện giờ đã đem chính mình trở thành một lưỡi gươm sắc bén.

Hắn là sát quỷ đội một trong số ít người từng nhìn thấy tomioka tươi cười, không có bất kỳ thứ gì có thể đẹp hơn nụ cười của Thủy Trụ.

Nhưng là. . . . . . sabito ra đi hoàn toàn mang theo tomioka giyuu khóc cùng cười.

"Nhìn thấy tomioka cùng phong trụ bên nhau ta rất vui vẻ."

  Murata đột nhiên thốt lên một câu không đầu không đuôi, Yasaburo cùng Yatagarasu cũng dừng mổ thóc. Murata cười nói: "Có thể tìm về lại cảm xúc cùng tình cảm là một chuyện vô cùng đáng giá để người khác vui vẻ."

"Ta hy vọng tomioka có thể có được hạnh phúc, không. . . . . . Sát quỷ đội tất cả mọi người hẳn là đều sẽ có được hạnh phúc."

Mặt trời hóa thành một chấm nhỏ từ từ biến mất, Murata đem một chút cơm nắm cuối cùng nhét vào miệng, sabito ngươi có thể yên tâm một chút rồi, phong trụ đại nhân tuy rằng hơi nóng nảy nhưng lại có thể giữ chặt tomioka. Đối với ngươi mà nói, chỉ cần hắn còn có thể sống sót đã là tốt nhất rồi phải không, sabito. . . . . . .


Khi âm trụ biết được hai người kia đối mặt với con quỷ thế nào liền giống như đoán được điều gì từ trong nhà lấy ra một lọ thuốc giải độc.

Mỗi người đều có sở trường riêng, muốn giải tình độc còn phải cần hắn ra tay. Vừa lúc có nhiệm vụ ở gần đó, uzui liền thuận tiện mang thuốc giải độc đến cho hai người, tuy nói hai người làm một lần là có thể giải độc, nhưng đó chung quy cũng là độc, hơn nữa. . . . . .

Shinazugawa có thể tìm đúng vị trí hay không đã là vấn đề, đừng nhìn phong trụ cả người tràn đầy hơi thở giang hồ, khu vực phụ trách trị an cũng gần với khu phố đèn đỏ, nhưng bên trong vẫn là một người đàn ông vô cùng ngây thơ cái gì cũng không biết. Tomioka lại càng không đáng nhắc tới, nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội kia ngay cả uzui cũng không dám nói gì quá rõ ràng trước mặt hắn.

Nghĩ vậy, uzui tengen không khỏi lộ ra nụ cười trào phúng, một đám đàn ông còn hôi mùi sữa.

Chỉ là không nghĩ tới giữa đường sẽ gặp được iguro obanai.

Uzui: "Ngươi làm gì ở đây?"

Iguro: "Kochou nhờ ta tiện đường mang thuốc trị thương cùng thuốc giải độc cho hai người kia, tomioka đến bây giờ cũng không biết đã trúng phải loại độc nào Kochou chỉ có thể đem tất cả các loại trộn lại cho hắn uống."

Uzui đỡ trán: "Người phụ nữ này vẫn là trước sau như một đáng sợ . . . . . ."

Tomioka ngất xỉu rồi lại bị làm đến tỉnh lại, tới cuối cùng shinazugawa mới từ bi buông tha cho hắn chìm vào mộng đẹp. Lúc này mặt trời đã lên cao, Thủy Trụ hô hấp nhẹ nhàng nằm bên cạnh phong trụ ngủ say. Nhìn hắn cả người xanh tím dấu hôn khoé mắt còn vương vài giọt nước mắt một bộ bị người chà đạp, rất đáng thương, shinazugawa hơi hối hận, cuối cùng hắn mất đúng mực, làm quá mức . . . . . .may mắn vết thương ở bả vai không nứt ra.

Từ tiếng hít thở cho thấy, người này hẳn là cuối cùng cũng có một giấc ngủ ngon, chỉ là. . . . . . Shinazugawa vén chăn lên kiểm tra, có chút thảm, vẫn nên nhanh chóng trở lại điệp phủ mới được.

Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến hai tiếng bước chân, hai bóng dáng một cao một thấp hắt lên khung cửa, shinazugawa biết là ai tới liền dùng chăn che kín cơ thể của Tomioka còn chính mình thì chống chân ngồi tại chỗ không mấy để ý nửa người trên còn trần trụi.

Cửa bị người bên ngoài không lưu tình chút nào mở ra, "Bổn đại gia đặc biệt tới đây đưa thuốc chuyên dùng giải tình độc cho các. . . . . . . . . . . “ ngươi.

Bị âm trụ che ở phía sau iguro kỳ quái hắn tại sao đột nhiên nghẹn lời, nhích sang bên cạnh tò mò nhìn vào phòng, nháy mắt hắn liền muốn đi tìm một chỗ rửa mắt.

"Mặc quần áo vào ngay, bộ dáng này còn ra thể thống gì nữa."

Uzui tengen nhướng mày huýt sáo, "Xem ra ngươi trải qua một đêm không tồi nha shinazugawa." Nhìn hắn ngực, bả vai cùng trên lưng tràn đầy vết cào, không ngờ tomioka bình thường lãnh đạm lúc làm loại chuyện này lại giống như mèo hoang vậy.

"Hừ. . . . . ." Shinazugawa vô cùng thoả mãn sờ sờ chính mình cổ vặn vẹo vài cái, cuối cùng khóe miệng vẫn là không thể khống chế nhếch lên một độ cong mỹ mãn.

"Còn cần thuốc giải độc nữa không?"

"Không cần."

"Vẫn là chậm một bước rồi ——"

Không khí tươi mới truyền vào bên trong, iguro cùng uzui xếp bằng ngồi ngoài cửa xem quạ Kasugai đang mổ thóc trong sân, hai người vô cùng lễ phép lảng tránh bên trong.

Shinazugawa mặc đồng phục sau đó giúp tomioka thay kimono, đút hắn uống chút thuốc uzui mang đến cuối cùng tìm một chiếc áo khoác to rộng đem người chặt chẽ bao lại, chỉ còn một cánh tay rũ xuống rơi ra ngoài.

Không ngờ khi ba người trở lại tổng bộ trừ đen mặt kochou còn có Thủy Trụ tiền nhiệm đang chờ bọn họ.

Urukodaki sakonji vẫn luôn rất rõ ràng giyuu khuôn mặt này có thể trêu chọc người khác tới mức nào, không chỉ mình phụ nữ mà ngay cả đàn ông cũng sẽ bị hắn hấp dẫn, vốn dĩ có sabito ở bên hắn sẽ không quá lo lắng, nhưng đứa trẻ sabito kia ra đi quá sớm, đứa trẻ này lại luôn  ở sát quỷ đội một năm nhiều lắm trở về hai ba lần, urukodaki sợ hắn gặp phải chuyện gì, sau này hắn trở thành Thủy Trụ mới hơi yên tâm, trong sát quỷ đội không ai dám làm gì với một trụ cột, tám trụ khác hắn dù nhiều dù ít đểu hiểu biết một phần, đều là những đứa trẻ không tồi,. . . . . . Không nghĩ tới chính là, thật sự có người dám xuống tay.

Tới thăm bạn cũ sau đó trùng hợp đi qua tổng bộ, không có việc gì làm Thủy Trụ tiền nhiệm liền trở về thăm một vòng chốn cũ lại cùng chúa công thế hệ này trò chuyện vài câu về thủ lĩnh thế hệ trước, cuối cùng khi hắn tới phủ của đệ tử lại biết được hắn ái đồ bị trọng thương hơn nữa còn trúng quỷ độc, may mà thủy phủ ẩn nói với hắn phong trụ một mực ở bên cạnh chăm sóc urukodaki mới hơi yên tâm.

Xem ra giyuu thật sự rất cố gắng hòa hợp với phong trụ, Thủy Trụ tiền nhiệm có chút vui vẻ. Nhưng urukodaki sakonji làm sao cũng không nghĩ tới, tomioka giyuu đem chính mình cố gắng đến dưới người phong trụ, mà được mọi người khen tặng phong trụ đem hắn đồ đệ bảo bối chăm sóc đến trên giường rồi.

Cho nên khi hắn nhìn thấy shinazugawa sanemi ôm chặt người trong lòng cùng với cánh tay trượt xuống lộ ra xanh tím dấu hôn, Urukodaki sakonji thiếu chút nữa không thể nhịn được rút ra bên hông nichirin chém chết phong trụ đương nhiệm.

Khi tomioka vừa chuyển tỉnh, shinazugawa sanemi cũng không ở bên cạnh, kanzaki aoi rối rắm nói với hắn Thủy Trụ đại nhân tiền nhiệm tới thăm, hiện tại có lẽ đang cùng phong trụ đại nhân tâm sự.

Phong trụ mặc dù tính tình táo bạo, hung thần ác sát nhưng bên trong cũng là một đứa trẻ không tồi, đáng giá tín nhiệm cùng ỷ lại. Urukodaki ôm cánh tay nhìn ngồi đối diện nghiêm chỉnh shinazugawa.

Cách mặt nạ shinazugawa cũng không biết lão giả biểu tình hiện tại thế nào, không khỏi oán thầm những người học hơi thở nước đều đeo mặt nạ sao, tomioka tuy rằng mặt mày kiều diễm nhưng hắn khuôn mặt kia hàng năm không có biểu tình gì cùng đeo mặt nạ không có gì khác biệt.

Trong phòng không khí nghiêm túc, không biết vốn định tới thủy phủ gia nhập trò chuyện tomioka giyuu khi đi qua sát quỷ đội căn tin, đã xảy ra một việc. . . . . .

"Ngao —— ngao ——! !" Tiếng gầm gừ nhọn tiếng quanh quẩn trong không trung.

"A a a Thủy Trụ đại nhân xin ngài mau dừng lại! !"

"Tomioka đại nhân xin ngài chú ý thương thế! !"

"Mau đi mời phong trụ đại nhân!"

Thủy Trụ tomioka giyuu, mặt vô biểu tình cưỡi một con lợn chạy loạn khắp nơi.

Đây là hình ảnh quỷ dị tới mức nào a. . . . . .



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #sanegiyuu