chương 2: núi lớn
hôm nay là một ngày mưa, mưa dầm dề. không chịu được sự bức bối âm ẩm trong phòng, dongmin lao ra ngoài đường với cái xe đạp, không quên tròng vào người cái áo mưa mỏng. dạo hết con đường này đến con đường khác, cuối cùng thì cậu cũng chọn được điểm dừng thích hợp: một cửa hàng bán đồ lưu niệm với dàn hoa giấy chập chờn dưới mưa và đang đung đưa trước gió. đi một vòng, dongmin chỉ chọn được một con gấu bông màu nâu đơn giản, dù gì thì phòng cậu cũng có con gấu nào đâu - ngoài cái con mèo bông được bố đan hồi còn bé.
cuồng chân đạp xe dưới cơn mưa mặc những giọt mưa tát rát mặt, mặc cây cối hai bên đường nghiêng ngả như người say rượu, mặc những cơn gió đi ngang qua như muốn nhấc bổng cơ thể cậu lên không trung và mặc cả dòng nước ngược chiều đang chảy xiết với cái áo mưa đang nằm gọn trong rổ xe. cùng cả những giọt nước mắt lăn dài được ngụy tạo bởi những giọt nước mưa.
giá như năm đó han dongmin cản bố lại, có lẽ cơn mưa này mãi mãi sẽ chẳng thể táp vào mặt cậu.
"dongmin, hình như hôm nay mày mệt à? tao thấy mày không...sôi nổi như mọi khi!"
như không nghe thấy tiếng donghyun – cậu bạn thân hỏi, dongmin vẫn miên man nhìn theo làn mưa bay rồi tan biến vào khoảng không. donghyun nhổm người dậy, lấy rèm kéo thấp xuống che đi ô cửa ướt sũng vì mưa, rồi nói to hơn: "dongmin...! mệt à? hay có chuyện gì sao?"
bấy giờ dongmin mới giật mình quay lại nhìn về phía cậu bạn, lơ đễnh trả lời: "ừ. hôm nay thấy mệt."
"thế sao còn đi tình nguyện ở cô nhi viện?"
câu nói lạnh lùng của donghyun làm dongmin hơi bối rối, dường như cậu cũng cảm nhận được điều gì đó lạ lùng, cậu ngập ngừng nói một câu: "à...trước kia bố tao rất hay dắt tao đi từ thiện ở cô nhi viện...nên tao vẫn duy trì thói quen này."
kim donghyun là bạn thân của han dongmin. nhiều năm về trước, dongmin phải nhập viện với chẩn đoán mắc bệnh rối loạn lo âu và trầm cảm. cậu không giao tiếp với ai, trò chuyện với ai, một mình yên lặng trong lớp. nhưng chưa bao giờ donghyun dám hỏi tại sao.
vào một chiều mùa hạ, cô nhi viện chìm ngập trong màn mưa.
"anh dongmin!"
đứa nhỏ có gương mặt sáng bừng, đôi môi nhỏ hé một nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai. chỉ cần nhìn thấy thôi cũng đủ làm dongmin cảm thấy hạnh phúc. tựa hồ đứa trẻ mới tập đi háo hức chạy về phía mẹ, em hấp tấp chạy về phía cậu, đến mức suýt nữa là ngã nhào ra đấy. dongmin dang tay ôm đứa bé vào lòng, mỉm cười ra hiệu.
"woonhak ngoan, cẩn thận ngã em nhé."
woonhak là một trong những đứa trẻ lớn lên ở cô nhi viện. cậu biết em, qua câu chuyện của bố khi còn nhỏ về một đứa bé, lớn lên ở đây, sống lủi thủi dù bản thân đủ bố đủ mẹ. những người em thương đã bỏ mặc em suốt bao nhiêu năm, với sự nhạy cảm của một đứa bé không thể nhìn thấy bố mẹ mình trong nhiều năm.
trong câu chuyện của bố, đứa trẻ đó giống như một thiên thần, ngoan ngoãn, hiểu chuyện. ban đầu, với cậu đó chỉ là sự đồng cảm, rồi một ngày sự đồng cảm ấy lớn thành tình yêu. cậu gặp được em – đứa trẻ ngây thơ trong sáng đó, cậu yêu sao đứa bé, một mình từ bé đến lớn.
quá khứ của dongmin không mấy vui về tuổi thơ. có lẽ, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến cậu có một trái tim ấm áp, dễ mềm lòng trước những hoàn cảnh khó khăn trong cuộc sống mà không hề biết đó là thật hay giả. mặc dù có tuổi thơ không mấy vui vẻ, nhưng ít ra cậu vẫn có nơi nương tựa, trong khi woonhak thì phải chịu đựng sự bất hạnh suốt từng ấy năm mãi đến khi trưởng thành, em mới thật sự tìm được mái ấm của mình, muộn hơn hẳn so với cậu.
lần đầu tiên dongmin đến cô nhi viện, cậu thấy một đứa bé nằm bẹp dưới màn nước xối xả. cậu vội vàng chạy đến đỡ, đứa bé nấc lên, song nhanh chóng lấy cánh tay còn lại để che mặt. cậu khẽ tiến lại ôm lấy đứa bé, nhẹ giọng: "có đau không em?" đứa nhỏ lắc đầu nhưng chỉ vài giây sau lại có tiếng nấc khác. một lần nữa, em cố chứng tỏ là mình không khóc.
vết trầy xước nơi đầu gối bắt đầu rỉ máu, hòa cùng làn nước mưa làm đôi chân bé nhỏ bỏng rát. dongmin hỏi cậu có làm em đau không, nhưng em lại lắc đầu. tiếng nấc cách quãng nhường chỗ cho tiếng khóc thầm, đều đều. mắt nhắm nghiền lại, đứa nhỏ lấy tay bụm chặt miệng không để tiếng khóc òa phát ra.
"em tên gì?"
"kim...woonhak...ạ."
"ngoan, không khóc nhé."
bên gốc cây cổ thụ xù xì, dongmin cùng woonhak ngồi bệt ở đó – trong vô vàn những sự ngỡ ngàng từ phía cậu – tóc mái em vốn mượt mà nay lòa xòa che khuất cả khuôn mặt.
và cũng vào một ngày mưa lâm râm, woonhak lững thững bước dọc hành lang nhìn những hạt mưa rơi trên nền xi măng tạo thành bong bóng trôi lềnh bềnh trên mặt nước. em thấy dongmin đang ngồi ở cái ghế đá dưới mái hiên cạnh hành lang. ngay lập tức, cậu chạy đến ngồi cạnh em, nói một mạch: "em tên là woonhak. vậy là hak – chim hạc...tên em có nghĩa là chim hạc phải không? nghe đáng yêu thật đó."
"chim hạc cưỡi mây."
"dongmin! anh dongmin!"
dongmin mở mắt. chiều tàn, phố tàn và những kiếp người tàn. chiếc xe đạp nằm ngổn ngang dưới gốc cổ thụ.
woonhak đang ở trước mắt cậu. đôi đồng tử màu nâu trầm dí sát vào gương mặt, lần đầu tiên, khoảng cách giữa cậu và em rút ngắn chỉ còn vỏn vẹn vài xen-ti-mét, đủ để cậu kịp nhận ra tiếng động mình vừa nghe chính là nhịp đập trái tim của đứa trẻ vốn bình lặng ấy. và rồi không hiểu bị thôi thúc bởi điều gì, cậu gạt bỏ mọi sự hoài nghi và bằng tất cả can đảm, cậu ôm lấy thân thể nhỏ bé của em vào lòng.
"hôm nay trời mưa to thật đấy."
thời tiết mùa này ẩm ương thường ào ạt những cơn mưa bất chợt. những ngày bên em cứ lặng lẽ và bình yên như vậy, khoảng đất trống dưới cây cổ thụ dường như đã thực sự trở thành nơi dừng chân cho hai đứa, trong lúc dòng chảy cuộc đời đang gặp phải nhiều khúc quanh co không ngờ tới. woonhak bình thản, dongmin cũng vậy. dường như cậu và em đều đã tạm bỏ quên một phần cuộc sống của mình vào một chiếc hộp cũ kỹ rồi. có lẽ một phần ấy là nỗi buồn.
"biết sao không? tại em nhớ anh đấy."
"thế trời nắng thì không nhớ anh à?"
"tại em nhớ anh...nên trời mới nắng đấy."
"em thì cái gì cũng nói được."
có đôi lần cậu thấy woonhak khẽ vu vơ một bài hát khi đang mải mê thả trôi con thuyền giấy xuống vũng nước, một vài lần khác thì em chìa tay thích thú hứng đầy những hạt mưa lấp lánh. những khi mưa dở chứng cứ dai dẳng mãi không ngừng, cậu và em lại ngồi tựa vào nhau, trên đoạn hành lang đối diện với gốc cây đại thụ, ngắm nhìn những đốm hoa rung rinh, rồi cứ thế ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
cho đến lúc woonhak hé mắt và chợt nhận ra mình đã ngả đầu vào lòng dongmin. cho đến khi dongmin loáng thoáng nghe thấy tiếng woonhak khẽ cười và dường như đôi mắt em thì đang ngắm cậu chăm chú.
"woonhak, em thích mùa nào nhất?"
"um...em thích mùa xuân nhất, mùa xuân có hoa thơm. mùa xuân tết đến, mọi người sum vầy..."
"còn anh thích mùa hạ nhất."
"vì sao?"
"ừm thì, mùa hạ có mây trắng, có nắng vàng. hơn hết là...mùa hạ có một bí mật."
"xì...bí mật gì chứ?"
"suỵt, đó là một bí mật chưa thể bật mí..."
hai đứa trẻ vẫn say sưa với câu chuyện chẳng hay gió hòa cùng nước mưa lạnh ngắt bắt đầu thổi mênh mang một góc chân trời.
woonhak vẫn lờ mờ chưa thể đoán ra bí mật thầm kín mà dongmin từng nhắc đến. có đôi lần, vào những buổi chiều mưa mùa hạ, hai đứa lang thang trên những con phố dài với một chiếc ô. và khi ấy, em mường tượng đến hình ảnh của cậu, với những mùa mưa ở seoul thật lạnh. những hình ảnh đó trong veo vô cùng, trong veo y như những hạt mưa vậy.
đột nhiên, dongmin ho dữ dội.
"anh bị cảm rồi đấy. đừng có dầm mưa cùng em nữa."
"anh biết rồi mà."
dongmin khẽ đưa tay quẹt khóe môi, và khi đó, cậu nhìn thấy woonhak bên cạnh mình, dịu dàng che chắn cho em khỏi cơn mưa đó, và khẽ nở một nụ cười ấp áp.
"em có biết ý nghĩa của hoa lưu ly không, woonhak?"
"dạ, có ạ!"
dongmin xoa nhẹ mái tóc nâu hạt dẻ của em, đôi mắt cười đầy âu yếm.
"một ngày nào đó, anh sẽ đi tới một nơi thật xa, rất xa...nơi chỉ có sự tồn tại của những vì sao thôi, những vì sao trên bầu trời xa xăm kia đó...anh đi một mình thôi nhưng anh sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn đâu. vì anh biết là woonhak sẽ luôn nhớ anh."
tiếng dongmin lọt thỏm trong mưa. cậu đơ người, vờ như mình vẫn chưa nói gì cả. mưa rì rào không dứt, cậu nhận ra bàn tay cả hai vẫn luôn đan chặt vào nhau. woonhak say giấc trong lòng cậu, tựa chú gấu con vùi vào lòng mẹ giữa trời giông bão. nhịp thở em đều đều, đổ đầy vào những khoảng trống trong trái tim cậu, một xúc cảm yêu thương vô hạn.
giá như mà em biết rằng, với cậu, em là ánh sao rực sáng và lung linh nhất.
woonhak chìm sâu vào giấc mộng đẹp, cảm giác trên khóe môi có một thứ gì đó ấm nóng đang đặt khẽ. nó chỉ chập chờn, em ngủ say đến mức chẳng đủ tỉnh táo để nhận ra...dongmin vừa hôn mình. em không hề biết điều đó. em không biết rằng cậu đã trộm hôn em rất nhiều lần.
woonhak cũng không biết được, không biết bao lần trước thánh đường linh thiêng...dongmin quỳ gối chắp tay cầu nguyện trước chúa.
"nếu thánh thần có thể nghe được tiếng con, xin người hãy che chở cho woonhak của con..."
mặt trời cô độc bị mây đen bao phủ, gió thổi mạnh khiến người cậu lạnh buốt và có lẽ gió đã thổi bay chiếc ô màu đen cậu cầm theo đến một nơi xó xỉnh nào đó. cậu miên man suy nghĩ, ho khan vài tiếng, rồi tự mỉm cười, ôm lấy woonhak. cả hai chìm vào giấc ngủ êm đẹp, có những tia nắng mùa hè khẽ dải nhẹ trên mái tóc.
tình yêu, đôi khi chỉ là chuyện của một người.
mùa hè năm đó, lòng bàn tay dongmin nắm một đóa hồng rực nở giữa cơn mưa rào thoáng qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com