Chap 18
Phòng 09 - Ngày 10 - 90 Điểm.
Bắt đầu từ bàn tay, tháo lớp băng cũ, cẩn thận kiểm tra vết thương, quấn lớp băng mới, sau đó đến cánh tay rồi đến khuỷu tay. Có lẽ cơ thể con người khoẻ mạnh hơn so với tưởng tượng, hoặc là bản thân vết thương không nghiêm trọng như tưởng tượng, dưới sự kiểm tra cẩn thận, da thịt đang tích cực khép miệng. Santa lặng lẽ nhìn Riki giữ cánh tay trái của mình, kỹ năng băng bó của anh đã tiến bộ đáng kể so với ngày đầu tiên — mặc dù nó sắp không còn đất dụng võ nữa.
Một khi rời khỏi đây, đương nhiên sẽ đến gặp bác sĩ chuyên nghiệp, cẩn thận xử lý vết thương, kiểm tra chức năng, cuối cùng là dần dần làm mờ vết sẹo. Đến gặp cảnh sát để báo về việc bị giam cầm — để tìm ra thủ phạm — có lẽ sẽ phức tạp hơn. Có lẽ điều muốn thấy nhất sau khi rời khỏi đây chính là được gặp gia đình, mặc dù khó mở miệng để kể chuyện này với họ nhất, nhưng chỉ cần cùng nhau ăn tối, ăn xong sẽ xem TV, nói chuyện phiếm là có thể khiến tâm trạng yên ổn trở lại.
— Sẽ không còn những tình huống chỉ có thể dựa vào đối phương. Sẽ không còn những khi vừa mở mắt liền trông thấy anh, quay lưng đi liền nghĩ về anh, khi buồn phiền liền dựa vào anh, những điều này sẽ không còn là điều hiển nhiên nữa. Họ sẽ quay trở lại thế giới rộng lớn, tự do đó.
Thế giới thực cũng giống như máy nghe nhạc kia, trong thư viện nhạc khổng lồ chỉ có chế độ phát ngẫu nhiên. Dù dành cả ngày cũng chưa chắc gặp được bài hát hợp tai chứ đừng nói đến bài hát mà mình yêu thích.
Từ ngày đầu tiên đến ngày thứ mười, vết thương trên cánh tay trái từ khuỷu tay từng bước rời xa trái tim, giống như một phép ẩn dụ bí ẩn về quỹ đạo của mối quan hệ giữa hai người. Mỗi lần kiểm tra vết thương là từng bước tiến đến gần nơi trái tim. Tay của Riki lướt tới lui dọc theo trục cánh tay trái, giống như kim đồng hồ trên máy đếm nhịp, bíp, bíp, bíp, bíp...Ngay cả khi đã quen với nhịp trống, Santa cũng không biết kim đồng hồ sẽ dừng lại ở đâu, sẽ kết thúc ở hướng nào.
Ngày hôm nay rất giống một ngày bình thường trong Sáng Tạo Doanh, không có thông báo cũng không có quay chụp, chỉ có xuất phát, luyện tập, quay về, ba điểm trên một đường thẳng. Riki tỉnh dậy trước cậu, tắm rửa xong quay lại giục cậu dậy, cậu thì thầm ngồi dậy xoa tóc, sau đó từ giường tầng trèo xuống, đáp nhẹ xuống cạnh Riki đang thay quần áo, nói chuyện cùng anh câu được câu chăng. Những câu nói lảm nhảm buổi sáng như thế này chẳng hề bao gồm trong kế hoạch ngày hôm nay — những chuyện như vậy đã sớm là điều hiển nhiên rồi — còn người ngoài ít nhiều sẽ thấy những lời này là vô nghĩa và khó hiểu.
Giống như bây giờ, họ không thảo luận về ngày cuối cùng sẽ chọn cái gì và làm thế nào, họ thậm chí còn quên mất ai sẽ người nhấp để chọn chủ đề trên máy tính bảng. Vào thời điểm trước khi đêm đến, mọi thứ cứ êm đềm trôi như tiếng thì thầm buổi sáng.
Giống như việc gói hành lý trước khi khởi hành, Santa nghĩ. Khi họ chuẩn bị rời Nhật Bản vào năm ngoái, họ đã đến công ty để ghi âm lần cuối, người quản lý đã ghi hình lại, Riki lúc đó nói rằng: "Santa có nói sau này sẽ luôn luôn ở bên nhau." Lúc đó anh đã trả lời rằng: "Ừ, sẽ luôn luôn ở bên nhau."
Lần rời đi này, vẫn sẽ nói ra những lời như vậy chứ? Cậu không dám nghĩ đến "cùng nhau", càng không dám nghĩ đến "luôn luôn".
🥨
Hôm nay Riki dứt khoát không luyện nhảy nữa. Anh chỉ thực hiện vài động tác khởi động đã khắc sâu trong từng cơ bắp, hoàn toàn không cần vận não để duy trì chức năng vận động của cơ thể, sau đó cuộn mình trên ghế bành mà nghe nhạc.
Như thế cũng giống như khi anh ở nhà, ngoại trừ việc ở nhà nghe nhạc thú vị hơn, còn có thể xem lời bài hát và video. Ghế sofa ở nhà cũng thoải mái hơn chiếc ghế bành này. Ngoài ra còn có khả năng bị lôi ra khỏi cửa bởi cú điện thoại bất ngờ của một người bạn vào bất cứ lúc nào — bây giờ cũng chỉ bị thu hút bởi động tác của Santa mà thôi. Nhìn chung, không có nhiều thay đổi.
Không có gì thay đổi, ngoài việc khi nghe nhạc sẽ cảm thấy chẳng muốn nhún nhảy nữa. Nói chính xác hơn, hình ảnh về những động tác liên tục, không bật ra trong tâm trí nữa, không thể loại âm nhạc nào thâm nhập được vào bên trong, cảm thấy khó chịu khi chẳng thể bung ra — chỉ có cảnh biển liên tục chuyển đổi trên nền nhạc, sóng biển cứ tự mình dâng trào, không quan tâm đến giai điệu và nhịp điệu. Anh chỉ đành ngơ ngác ngồi đó.
"Riki-kun, quần áo của anh này."
Riki nhận lấy bộ đồng phục được gấp gọn gàng từ tay Santa. Không biết là do cậu gấp gọn hay lúc mang đến đã sẵn vậy, dù là tình huống nào, có thể mang quần áo gấp gọn như thế này thì thật không tưởng. Thật là dư thừa nhỉ, Santa.
"Sao vậy ạ?"
Riki lắc đầu, vùi mặt vào quần áo một lúc, mới lại ngẩng đầu lên. Quả nhiên, Santa vẫn đang nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt chứa đầy vẻ nghi hoặc.
Riki như chợt nhớ ra điều gì đó, kêu "Ah". Vốn đã quay đầu đi, Santa bị giật mình, lập tức quay đầu lại, chẳng đợi câu nói tiếp theo của anh, thay vào đó, cậu đã thấy anh đang ra sức nhét quần áo của mình vào chiếc túi nhỏ màu xám.
"Chờ đã," Santa lo lắng, "Phải thay bộ đồ này, không phải là mang đi."
"Hả? Thay ngay bây giờ?"
"Không, tối nay làm xong chủ đề, đạt đủ 100 điểm là có thể rời khỏi đây. Chắc chắn là không mở cửa trực tiếp đâu. Có lẽ sẽ nhân lúc chúng ta ngủ mà giở trò — cho nên hãy thay quần áo trước."
"Thì ra là vậy." Riki trầm ngâm nói, "Nếu chúng ta không ngủ hoặc giả vờ ngủ thì sao? Liệu chúng ta có thể tận mắt thấy thủ phạm không?"
Santa im lặng suy nghĩ một hồi. "Sẽ hơi nguy hiểm đó."
"À... bởi vì Santa sẽ không nhịn được mà đánh người, đúng không?"
Suy luận này quá khó tin, ngay lập tức đã kéo Santa ra khỏi dòng suy nghĩ trầm mặc, không thể không nheo mắt đầy khó hiểu: "Gì vậy trời! — Dù thực sự rất muốn, nhưng 'nguy hiểm' không phải là ý đó."
"Đó là một tên tội phạm nguy hiểm." Riki đột nhiên thu lại ý cười trên mặt, nói với giọng nghiêm túc.
"... Ừm"
Santa khoác lên vai Riki, khẽ xoa bóp cho anh.
🥨
Rõ ràng lúc từ phòng trao đổi mang ra đã nhìn thấy rồi, phải làm sao để vờ như không hay biết gì và im lặng chờ đợi đây. Santa có chút yếu ớt dựa vào cửa phòng tắm, không khỏi tưởng tượng ra dáng vẻ lúng túng của Riki lúc thay quần áo.
"Riki-kun — xong chưa?"
Âm thanh mơ hồ phát ra từ bên ngoài phòng tắm: "... Chờ đã."
Thật kỳ quái, làm sao có chuyện này được. Cậu không nên để Riki không nói một lời đẩy mình vào phòng tắm rồi đóng cửa lại, rõ ràng đợi chờ ở chỗ này so với ngoài kia còn hỏng bét hơn. Cậu như một cậu học sinh cấp ba mới biết yêu can đảm rủ người yêu bé nhỏ vào khách sạn, cậu trở nên rụt rè với chuyện sắp diễn ra, nghe tiếng nước bên cửa, vừa nôn nóng đi vòng quanh. Cửa rõ ràng không khóa, nhưng trong tiềm thức, nó đã trở thành cấm địa bất khả xâm phạm vì lời nói của người yêu bé nhỏ.
Ôi. Tay trái của Santa siết chặt thành nắm đấm, gõ vào trán. Đừng coi Riki là người yêu chứ.
— Ngay cả khi trong lòng nghĩ như vậy, cũng không được thể hiện ra ngoài.
Nắm đấm từ từ trượt xuống sống mũi, ánh mắt chợt lạnh đi, nhìn thẳng vào camera ở góc phòng tắm.
— Ngay cả khi muốn thể hiện ra ngoài, cũng không thể để cho nó quay chụp lại.
Cậu nẩy lên ý nghĩ, muốn quấn lấy Riki, sau đó ôm chặt lấy, dùng lưng gắt gao chặn lại bất kỳ hướng nhìn trộm nào. Đừng để khuôn mặt của Riki căng thẳng, tự mình tạo ra một lớp vỏ cứng rắn lạnh lùng. Cậu muốn thấy nụ cười ngốc nghếch đó của anh, thấy anh cười ngả nghiêng trên người mình, anh sẽ nhịn không được dùng bả vai khẽ cọ qua vai của mình, mà mình vừa vặn có thể ôm lấy eo của anh.
Đừng nghĩ nữa, Uno Santa.
Khi Santa mở cửa phòng tắm, vừa hay trông thấy Riki đang níu lấy góc quần áo quá ngắn, luống cuống ngồi bên giường.
Bộ đồ kia thật không vừa người. Rõ ràng là trang phục được thiết kế để khơi gợi dục vọng, mặc trên người đàn ông chỉ khiến người ta cảm thấy buồn cười. Đường may không cân đối khiến cơ bắp căng lên trên bề mặt, chiếc quần lót quá chật thít chặt lấy đùi, gần như hằn lên những vết đỏ, qua lớp vải mỏng manh có thể nhìn ra 'cậu nhỏ' đang cuộn mình khó chịu. Kỳ lạ nhất chính là có một đường ren khoa trương vòng quanh nơi cổ áo, vốn nên buông lơi và rủ xuống, nhưng khi khoác lên người Riki lại trông giống như chiếc vòng cổ. Anh lúng túng giật mạnh cổ áo, trông rất khó chịu, ngây người chớp mắt nhìn Santa đang bước tới, sau đó quay đầu đi, cau mày không nói gì.
Cố ý. Rõ ràng cung cấp quần áo ở nhà rất phù hợp, sao có thể biết mười mười còn đưa cho Riki bộ đồ không vừa người này?
Quả táo Adam của Santa trượt lên trượt xuống, không phát ra tiếng động, cậu nắm lấy tay Riki, kéo anh đến giữa giường.
Riki vội vàng không kịp chuẩn bị ngã xuống tấm đệm mềm mại theo động tác của cậu, cảm giác mềm mượt kỳ quái cọ vào lưng khiến anh đột nhiên nhổm dậy, hai tay chống ra sau như một con mèo đầy hoảng sợ, mắt xoe tròn nhìn Santa. Phản ứng căng thẳng đột ngột này chỉ kéo dài trong một giây, anh lại lặng lẽ nằm xuống, quay đầu nhìn tấm thảm phía xa, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Santa thấy phản ứng trong ánh mắt của Riki, một cảm giác chua xót chợt dâng lên trong lòng cậu. Trông mình có khác nào thủ phạm không? — Đúng vậy, đó là sự thật, cậu không thể bác bỏ nó, cho nên càng cảm thấy buồn hơn. Cậu vỗ về bàn tay đang nắm chặt của Riki, khàn giọng nói: "Chờ một chút."
Lông mi của Riki run lên, như một câu trả lời trong im lặng.
➖➖➖
Chap sau Santa hoá thú ăn sạch sành sanh anh tôi rồi (⊙ω⊙)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com