Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

0. Cảm ơn vì tim em vẫn đập

Anh ấy chỉ còn vài giây để làm được điều đó.

...

Trong cuộc đời của một con người, trung bình trái tim đập khoảng hai nghìn tỷ lần. Nhịp tim mỗi phút của một người trưởng thành khỏe mạnh bình thường dao động từ 60 tới 100. Khi trái tim đập trên 100 nhịp trên phút gọi là nhịp tim nhanh, khi trái tim đập dưới 50 nhịp trên phút gọi là nhịp tim chậm. Trong lúc ngủ, nhịp tim trung bình của người lớn là từ 50 đến 90 nhịp trên phút.

Thời điểm Uno Santa nhìn thấy Chikada Rikimaru lần đầu tiên trong khu điều trị hậu phẫu thuật, nhịp tim của bệnh nhân đang là 140 và huyết áp liên tục giảm xuống.

Hai bàn tay của Rikimaru đặt trên lồng ngực trần của người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, tóc mái bết dính trên vầng trán, áo blouse nhăn lại một góc, dép xốp xanh một chiếc rơi dưới đất, một chiếc lủng lẳng trên chân, khóe miệng anh ấy dính một hột cơm còn chưa lau đi, trên chóp mũi lem vết mực màu đen hình bát giác, mồ hôi túa ra từ thái dương, ướt đẫm cả cổ áo sơ mi.

Xung quanh giường bệnh là hai y tá và một bác sĩ khuôn mặt đang tái mét, huyết áp và nhịp tim hiển thị trên monitor (*) theo mỗi giây đều giảm xuống, tiếng quát của Rikimaru ong ong, đánh thẳng vào màng nhĩ của Santa như búa đập vọng lại dữ dội từ bốn bức tường.

"Mang máy khử rung lại đây!"

"Mau lên, tim của bệnh nhân đang gặp nguy hiểm, cần CPR (*)!"

Những bước chân vội vã chạy sượt qua ngang mặt Santa, bóng áo xanh trắng tới tấp giống như những con chim lạc đàn, mất phương hương bay qua bay lại.

Một bên dép xốp xanh còn lại cũng rớt xuống nốt, tiếng rơi lẫn lộn vào trong tiếng bánh lăn của xe kéo kim loại để lại một đường rạch dài mơ hồ trên nền gạch trắng phau phau.

Vào lần đầu tiên ấy, Santa đã kịp so sánh rằng nếu có một quả boom và phát nổ thì tiếng nổ đó cũng chẳng thể cứng rắn bằng giọng nói phát ra từ những âm rung cổ họng của Rikimaru lúc này.

"Nạp! 200J lần thứ nhất!"

"Sốc!"

Thời gian tối đa để cứu một bệnh nhân đang rối loạn nhịp tim là sáu phút, kim giây trên đồng hồ chạy rất nhanh, chuyển động của hai bàn tay giữ chặt thiết bị ép chặt vào lồng ngực của bệnh nhân, giật nảy lên theo mỗi lần sốc điện.

Huyết áp trên màn hình hiển thị về 0, hơn năm phút đã trôi qua theo đồng hồ điện tử treo trên tường, cơn suy tim và người mặc áo blouse nhàu nhĩ đang giành giật nhau từng giây của sự sống, giữa một đường kẻ thẳng đứng mê man ngăn cách giữa phòng bệnh và nhà tang lễ, giữa những thứ công nghệ hiện đại cứu rỗi cuộc đời và cái chết gần kề.

Anh ấy chỉ còn vài giây để làm được điều đó.

Sườn mặt đầy mồ hôi của Rikimaru loáng trong ánh sáng, nơi chân mày còn đọng một giọt nước, chảy xuống điểm nốt ruồi đầu tiên trong ba nốt ruồi thẳng hàng trên má anh.

Tiếng tít tít vang lên dữ dội, chạy dài theo đường chân trời đang ngập ngừng rơi ở phía Tây, rồi lụi tắt khi bóng đèn trần trên tường vẫn sáng trưng như một hành tinh rực rỡ giữa ngân hà.

Sau đó, trong một mảng yên lặng như chốn không người, lần duy nhất, Santa ngây ngô cảm nhận sự chân thực của một người đang sống chỉ đơn giản bằng dòng sóng điện tâm đồ đều đặn hiển thị trên màn hình 10.4 inch, trong những âm thanh bình thản nhỏ xíu của máy móc rì rì yên ả hay là một câu chửi thề khàn khàn sau tất cả những náo loạn lẩn vào trong tai em vo ve tựa tiếng côn trùng của ngày thu líu ríu.

Santa đứng né sang một bên, nhìn người ta bắt đầu di chuyển bệnh nhân để tiến hành một kiểm tra tổng quát sơ bộ, người người chẳng biết là lạnh nhạt hay hối hả một lần nữa lao qua em.

Và rồi, đột nhiên, chẳng có một dấu hiệu báo trước nhưng lại giống như định mệnh đã gõ cửa và nhắn nhủ với em rằng thời khắc này là tỷ lệ một trên hàng nghìn mẫu số vô vàn của những gặp gỡ chỉ chờ đợi để bắt đầu, đó là khi góc áo blouse nhăn nhúm vướng vào móc áo khoác đang cởi bung ra của Santa, để trong tích tắc, lồng ngực em bỗng va chạm với một thân thể nóng hổi như mồi lửa âm ỉ thiêu đốt.

Cơn gió trời mát mẻ và mưa qua lay lắt của đầu thu không làm dịu đi được cảm giác bỏng rát truyền tới da thịt chạng vạng vấp vào nhau, Rikimaru có mùi của kháng sinh và mùi của mì tôm chan lẫn canh rong biển, mái tóc ướt nhẹp cọ vào áo phông của Santa, ngả nơi ngực trái em trong vài chục giây không tiếng động.

Tay Santa vô thức giữ lấy hai cánh tay của Rikimaru, chạm tới những mô thịt mềm và cơ chóp xoay ở đầu vai sau áo blouse dày cộp, hơi thở anh ấy đứt quãng không đều, lúc em nhìn xuống, Santa còn thấy môi dưới của anh sưng lên đỏ ửng.

"Anh..."

"Anh không sao chứ?"

Santa ngập ngừng hỏi, dưng lại thấy mình ngớ ngẩn chẳng ra sao.

Ở trong cùng một thời điểm, người chạm tay với tử thần đâu chỉ là người bệnh.

"Nhịp tim của em dao động từ 70 đến 80 trên một phút."

"Dạ?"

Rikimaru khẽ nói, giọng mềm xèo, chóp mũi anh ấy nhăn lại, để giọt mồ hơi rơi xuống. Ngón tay của Rikimaru nắm lấy áo khoác của em, giấu giếm run lên, nhưng khi anh ngẩng đầu, Santa lại chỉ thấy đôi mắt đen trong sạch lấp lánh.

"Cảm ơn em."

"Tại sao?"

Santa hỏi lại, em chưa từng nghe một lời cảm ơn vội vàng và kỳ quặc tới thế giữa hai người xa lạ. Nhưng Rikimaru chỉ mỉm cười, cười rất đẹp và mông lung.

"Cảm ơn vì tim em vẫn đập."

...

Sau này, rất lâu rất lâu, Santa không còn nhớ rõ hoàn cảnh của ngày hôm ấy ra sao nữa, khi mà có những khoảng thời gian, em nghĩ về Chikada Rikimaru chỉ như một vết rạch ngang nơi màn đêm hiu hắt với tiếng hú còi xé trời của con tàu quân sự rời bến cảng, thế nhưng, em vẫn không quên được gót chân trần bị cọ vào thành xe kim loại đỏ ửng và một chiếc dép xốp xanh vẫn nằm dưới giường bệnh im lìm.

Vậy mà, rõ ràng người bị chảy máu chẳng phải là Santa, nhịp tim của em đập đều đặn 73 nhịp trên một phút, lồng ngực Santa vẫn thi thoảng đau đớn như gặp một cơn sốc khi lại một mùa xuân, người đó nhìn em, nghiêng đầu cong khóe môi, mùi của thuốc sát trùng vẫn rất rõ nhưng không lẫn vào vị mì tôm hay canh rong biển mà ngập trong mùi của đại dương nơi những ký ức hóa mây trời lồng lộng xa xôi và đã tan vào hàng nghìn dặm của đường chim bay tít tắp mất rồi.

------

(*) Monitor: để theo dõi các chỉ số sinh tồn của bệnh nhân

(*) CPR: hồi sinh tim phổi

------

- Ý tưởng này bắt đầu từ lúc nghe Lạ lùng của Vũ.

- Thật ra, mình có hai ý tưởng cho hai câu chuyện tiếp theo khi mới viết được một nửa Trời nhiều mây, đắn đo mãi không biết nên bắt đầu câu chuyện nào trước nhưng đột nhiên, hôm nay vì trời có mưa, Hà Nội lại giãn cách xã hội vì dịch Covid, Hồ Chí Minh thì vẫn tăng ca nhiễm hàng giờ và mình thì cảm thấy cần một chút lời cảm ơn khi vẫn còn đang sống vui vẻ và bình an.

- Mình đã đắn đo nhiều về chuyên ngành trong fic này, đi từ bác sĩ nhi khoa, tới bác sĩ ngoại tổng quát, bác sĩ thần kinh, bác sĩ cấp cứu, rốt cuộc, dừng lại ở bác sĩ phẫu thuật. Đắn đo vì có nên để hai bạn cùng là bác sĩ, cùng một bệnh viện nhưng rồi mình cảm thấy việc cảm nhận được nhịp tim còn đập của bất kỳ ai là một món quà quý giá nhất trên đời và mình muốn hai bạn ở hành tinh này cùng cảm nhận được.

- Không học Y, không có chuyên ngành Y, những kiến thức Y học trong fic chỉ từ phim ảnh, đôi khi có thể bị sai sót, mình sẽ cố gắng hạn chế nhất có thể, nếu ai có chuyên ngành có thể chỉ ra lúc mình sai gì đó thì rất cảm ơn.

- Teenfic, bàn tay vàng, nói thật không nói đùa.

- Update sau "Thắp đèn, đếm trăng" vì mình sợ viết hai fic cùng lúc mình sẽ bỏ cuộc vì không chăm chỉ.

- Không biết ngắn hay dài nhưng có thể đây sẽ là chiếc fic dài nhất từ trước tới giờ vì mình sẽ kể về hai khoảng thời gian trong một câu chuyện. Mình cảm thấy mình có quá nhiều thứ muốn hai bạn ở hành tinh này chạm vào được, là sự sống hay cái chết, là hạnh phúc, niềm vui hay những giọt nước mắt, là tiếng tim đập của trẻ sơ sinh hay của người trưởng thành.

- Đừng tin vào phần 0. Mình không viết được fic ngược :))

Enjoy và chờ đợi được thì xin cảm ơn rất nhiều :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #sanri