Chương 3
Hộp đựng cơm bằng inox được chiếu rọi bởi ánh mặt trời phát ra ánh sáng rực rỡ.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, chợt nhận ra vợ của cậu rất hiếm khi cười.
Nhưng cũng không sao, không cười nhưng vẫn đẹp.
"Vợ ơi."
Tiêu Chiến rũ mắt nhìn cậu, đối với cách gọi đột ngột này, có chút bài xích, nhưng cũng không phản bác.
"Làm sao vậy?"
"Anh có thể ăn thêm chút nữa không?" Vương Nhất Bác vừa nói, vừa đưa mắt nhìn về phía bình cháo.
Tiêu Chiến chưa từng chăm sóc bất kỳ ai, đây là lần đầu tiên anh đút cho người khác ăn, vừa rồi khi đút Vương Nhất Bác vô cùng vụng về, hầu như là tự thân Vương Nhất Bác đuổi theo chiếc muỗng.
Vừa rồi cũng chưa ăn được mấy muỗng, thì đã bắt đầu trò chuyện.
Bây giờ trông thấy ánh mắt tha thiết mong chờ của cậu nhìn vào bình cháo, Tiêu Chiến đành phải cầm muỗng lên lần nữa, định đút cho cậu một muỗng cháo.
Ngay lúc Tiêu Chiến vừa múc một muỗng cháo kê, y tá vốn đứng trước cửa phòng bệnh cả buổi gõ cửa vài cái, rồi mới bước vào.
"Ngài Vương, bây giờ cần phải truyền dịch, có thể sẽ làm cho dạ dày không được thoải mái, vậy nên tốt nhất là không nên ăn gì vào lúc này."
Lời nói vừa dứt, Vương Nhất Bác đã nhìn thấy cái muỗng trước mặt rẽ một vòng cung hoàn hảo, một lần nữa về lại bên trong bình cháo.
Vương Nhất Bác sững sờ, không thể tin được.
Vương Nhất Bác nhìn phần cháo kê còn thừa một nửa, lại ngước mắt nhìn y tá: "Không thể ăn."
Dáng vẻ thống khổ giống như bị cướp tiền vậy.
Y tá gật gật đầu: "Tốt nhất là truyền dịch xong hẵng ăn, cũng sắp đến giờ giao cơm buổi chiều rồi, một lát nữa ngài Vương có thể ăn thức ăn từ căn tin của bệnh viện giao đến."
Nghe thấy có người giao cơm, Vương Nhất Bác mới chịu từ bỏ phần cháo kê trong hộp cơm.
Y tá đẩy xe thuốc đến, bắt đầu chuẩn bị truyền nước biển cho Vương Nhất Bác.
Trong khoảng thời gian này, y tá vẫn luôn nhìn gương mặt của Vương Nhất Bác hết lần này đến lần khác, mới nhận ra dường như Vương Nhất Bác không hề ăn ảnh, bây giờ nhìn thấy người thật, so với hình ảnh trên tivi sắc sảo hơn nhiều.
Hiển nhiên là Vương Nhất Bác cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của y tá lén lút đặt lên người mình, bèn ngẩng đầu cùng người ta mặt đối mặt.
Gương mặt y tá liền đỏ lên, bàn tay đang treo dịch lên giá đỡ xém chút nữa thì làm rơi luôn túi dịch truyền.
"Thật ngại quá, đây là lần đầu tiên tôi được thấy minh tinh ở khoảng cách gần như vậy, có hơi căng thẳng."
Vương Nhất Bác nghe vậy, vội vàng trấn an: "Không sao đâu, tôi chỉ là một người bình thường thôi, cô không cần căng thẳng."
Cậu giương cao gương mặt điển trai ấy: "Bây giờ cô nhìn thêm vài lần đi."
Y tá hơi luống cuống, liếc thấy Tiêu Chiến đang ngồi cạnh mép giường bệnh đứng dậy.
Chuyện này... Không tốt cho lắm.
Nhưng ai lại không thích ngắm những người đẹp trai, không nhìn một lần là lãng phí mất một cơ hội, y tá nghiêm túc nhìn kỹ Vương Nhất Bác vài giây.
Còn tưởng rằng Vương Nhất Bác là một minh tinh lớn như vậy thì tính tình chắc hẳn không dễ chiều, thật không ngờ lại rất dễ gần.
Ngay sau đó, đã nghe thấy chàng trai nằm trên giường bệnh nói: "Nếu không, tôi sợ lát nữa lúc cô gắn kim truyền cho tôi thì tay run."
"..."
Y tá thao tác lưu loát truyền dịch cho Vương Nhất Bác: "Đợi đến lúc truyền gần hết dịch thì nhấn chuông là được rồi."
Câu này là nói với Tiêu Chiến đang đứng bên cạnh.
Bởi vì trên người có vết thương nghiêm trọng, mà Vương Nhất Bác có thể tỉnh lại sớm như vậy đã là điều rất khó rồi, sau khi truyền dịch, chẳng mấy chốc đã bắt đầu có cảm giác buồn ngủ.
Cậu nghiêng đầu nhìn sang Tiêu Chiến đang ngồi trên sô pha xử lí văn kiện bằng ánh mắt mơ màng.
Bởi vì đã hoãn lại công việc của buổi chiều nên Tiêu Chiến để trợ lý quay lại công ty mang một ít văn kiện đến đây để xử lý.
Lúc này nam nhân đeo mắt kính, kết hợp với vẻ mặt đẹp trai, phong thái tao nhã toát ra dáng vẻ nhã nhặn bại hoại.
Vương Nhất Bác cứ như vậy mà nằm trên giường, nheo mắt nhìn anh.
Khoé môi hồng hồng cũng cong lên,
Thì ra cậu của bảy năm sau hạnh phúc như vậy.
Cuối cùng, mẹ cậu đã rời khỏi người đàn ông cặn bã kia, cậu cũng đã thoát khỏi bóng ma tâm lý từ những thương tổn của gia đình, có được một sự nghiệp thành công và cũng đã kết hôn với người mà mình yêu nhất.
Tiêu Chiến ngẩng đầu, nhìn thấy Vương Nhất Bác giống hệt một bé mèo.
Lúc này, thiếu niên với bộ dáng uể oải nheo nheo đôi mắt, khoé miệng mang theo ý cười, trạng thái giống như vô thức mà ngủ thiếp đi, dán hai má vào gối, thịt ở hai bên má có hơi phồng lên.
Trông vô cùng ngây thơ.
Tiêu Chiến nâng cổ tay nhìn thời gian, thấy cậu đã ngủ rồi, thay vì đến trước đầu giường ấn chuông cấp cứu thì anh tự mình bước ra khỏi phòng bệnh để tìm y tá.
Y tá phụ trách truyền dịch cho Vương Nhất Bác đang đứng ở quầy y tá nói chuyện cùng đồng nghiệp.
"Phiền cô đến phòng bệnh 233, bệnh nhân sắp truyền dịch xong rồi."
Vài ba y tá vốn đang nói chuyện bỗng sửng sờ: "Được...được..."
Y tá vội vàng bước nhanh đến phòng bệnh cùng Tiêu Chiến.
Động tác thuần thục đem kim truyền của Vương Nhất Bác rút ra, cầm máu lại.
Vương Nhất Bác ngủ rất thoải mái, cảm giác có người chạm vào mình, cậu khó chịu lẩm bẩm một tiếng.
Hé nhẹ mí mắt, nhìn sang Tiêu Chiến đang đứng ở cạnh giường.
Mơ mơ màng màng nói: "Vợ ơi, em phải đi rồi sao?"
Y tá ở một bên thu dọn đồ đạc lập tức cúi đầu, cực kì khao khát giây phút này bản thân là không khí.
Tiêu Chiến: "Ừm, em nghỉ ngơi cho tốt."
Tuy rằng trạng thái của Vương Nhất Bác không mấy tỉnh táo nhưng cũng rất miễn cưỡng tạm biệt: "Vậy khi nào em lại đến gặp anh?"
Tiêu Chiến chợt dừng động tác lại, nhìn người đang nằm trên giường ngủ mê man mà vẫn không quên luyến tiếc người của mình.
"Có thời gian sẽ đến."
Vương Nhất Bác nghe được câu này mới yên tâm, hai mắt giãn ra, lại lần nữa ngủ thϊếp đi.
Thấy người đã ngủ rồi, Tiêu Chiến cũng không nán lại lâu nữa, không chút lưu luyến mà xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Y tá nhẹ nhàng đẩy xe thuốc trở về quầy y tá.
"Người vừa nãy là chồng của Vương Nhất Bác đúng không, nhìn cũng chẳng thua gì so với người nổi tiếng."
"Chẳng phải phòng bệnh có chuông cấp cứu sao? Vì sao lúc nãy anh ấy lại ra đây tìm người nhỉ?"
Lúc nãy mấy người này tụ tập lại hóng hớt tin vịt của Vương Nhất Bác, đột nhiên Tiêu Chiến xuất hiện dọa bọn họ nhảy dựng.
Y tá phụ trách truyền dịch cho Vương Nhất Bác liền nói: " Vương Nhất Bác ngủ say, chắc anh ấy sợ nhấn chuông sẽ đánh thức cậu ta, nên tự mình đi tìm."
Một y tá khác có chút ngạc nhiên nói: "Tình cảm của hai người họ là thật sao, ta còn tưởng đều là cố tình sao tác?"
"Có lẽ không phải đâu, lúc Vương Nhất Bác kết hôn bày trí lớn như vậy, tiêu tiền chẳng khác nào đốt giấy."
"Vấn đề là anh sếp kia cũng không thiếu tiền."
"Ta thấy không giống là sao tác, trước lúc ta vào truyền dịch cho cậu ấy, hai người họ còn đang nắm tay, đút cháo cho nhau đó."
"Hai người họ ân ái đến vậy sao, chẳng phải đã kết hôn tận mấy năm rồi à?"
Một y tá đang còn độc thân lên tiếng: "Mấy ngày này đổi thành tôi đến thay băng cho Vương Nhất Bác."
"Vì sao vậy?"
"Người đàn ông chắc chắn có bí quyết, ta muốn đến nghe cậu ấy dạy vài buổi."
"..."
Các y tá khác vừa nghe vậy cảm thấy cũng cảm thấy rung rinh "Ngươi buổi sáng, ta buổi chiều."
___________
Lúc Vương Nhất Bác tỉnh lại, đã là hơn bảy giờ tối, dư vị của ngày hè chỉ còn sót lại chút tia sáng nhỏ nhoi.
Bên phòng bệnh, mẹ Vương ngồi ở mép giường bệnh, trong tay cầm một con dao gọt trái cây để gọt vỏ táo.
Vương Nhất Bác chậm rãi ngồi dậy.
Mẹ nhìn thấy, ân cần hỏi han: "Thế nào rồi? Vết thương trên người có đau không? Con muốn uống một ít nước không?"
Tai nạn ô tô xảy ra vào hôm nay, phẫu thuật cũng diễn ra vào hôm nay, vết thương không thể không đau, tiểu thiếu gia từ bé đã ốm yếu, vốn dĩ muốn làm nũng với mẹ, nhưng tiềm thức lại buộc miệng nói ra: "Không sao ạ, đỡ hơn nhiều rồi."
Vương Nhất Bác nằm trên giường, đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ được gắn trên bức tường trắng.
Bảy giờ rồi!
"Mẹ, căn tin của bệnh viện đã đến đưa thức ăn chưa?"
Mẹ Vương còn đang gọt táo: "Đến rồi."
Vương Nhất Bác liếm nhẹ môi, nhìn tới nhìn lui phòng bệnh: "Vậy thức ăn đâu?"
"Nhân viên y tế thấy con chưa tỉnh, nên đi rồi."
Vương Nhất Bác: Không thể tin được.
Nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Vương Nhất Bác lúc này, Vương Phương phì cười: "Uy Sâm đã giúp con đi lấy phần ăn mới rồi, có lẽ lát nữa sẽ trở lại."
"Thế ạ". Vương Nhất Bác nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó dường như nghĩ tới cái gì, đôi mắt đào hoa sáng lên nhìn sang bà: "Mẹ nè, lúc nãy vợ của con đến đây, mẹ có nhìn thấy không?"
Mẹ đem vỏ táo vừa gọt xong bỏ vào giỏ: "Nhìn thấy rồi, bắt gặp lúc A Chiến rời đi."
Vừa nhắc đến Tiêu Chiến, chiếc miệng nhỏ của Vương Nhất Bác đã bắt đầu ríu rít: "Mẹ, vợ của con thật xinh đẹp, trong mấy năm ký ức bị mất đi có phải là con rất cừ không, có thể cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy."
"Mẹ, con và vợ của con quen biết và yêu nhau như thế nào vậy?"
Mẹ Vương cười nói: "Quen biết khi tham gia cùng một bữa tiệc, A Chiến đã theo đuổi con".
Vương Nhất Bác không quan tâm là ai theo đuổi ai.
Chủ yếu bây giờ cậu cũng đã là người có vợ.
Lúc còn học cấp ba, tính tình Vương Nhất Bác mềm mỏng, lại chưa từng nói ra một câu nào khó nghe, luôn có người chê cười cậu sau này không tìm được vợ, nếu như tìm được thì cũng là người bị ức hϊếp.
Vương Nhất Bác không phục, bây giờ không chỉ tìm được vợ, mà còn tìm được một người vợ rất xinh đẹp.
Sau đó lại cười, tiếp tục trò chuyện cùng mẹ.
Khoé miệng mẹ nở ra nụ cười, cứ như vậy mà lẳng lặng nghe con trai nói chuyện cùng mình.
Giống như trở về lúc Vương Nhất Bác còn nhỏ, khi ấy bà vì muốn con trai có một tuổi thơ hạnh phúc, thay vì để Vương Nhất Bác học ở trường tiểu học tư nhân dành cho quý tộc, bà chọn một trường công.
Mà mỗi lần tan học, bà cũng chỉ đi bộ đến đón.
Khi đó, Vương Nhất Bác chỉ là một chiếc bánh bao nhỏ, trên lưng mang theo cặp sách màu xanh da trời được mẹ mua cho, nhảy nhót từ trong trường học đến bên ngoài trường học, giống y như lúc này, kể cho mẹ nghe những điều mà cậu cảm thấy thú vị.
"Mẹ, con cảm thấy vợ con rất tốt."
Bà mỉm cười nhìn cậu: "Con thấy tốt là được."
Đứa trẻ Tiêu Chiến tuy rằng trầm mặc ít lời, nhưng rất có trách nhiệm, Vương Nhất Bác cùng cậu ấy ở bên nhau, bà cũng vô cùng an tâm.
Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn mẹ của mình: "Mẹ, mấy năm qua mẹ sống có hạnh phúc không?"
Bàn tay đang gọt táo của mẹ khẽ khựng lại, không ngờ đến đột nhiên Vương Nhất Bác lại hỏi về "hạnh phúc".
"Mấy năm qua rất tốt, con cũng rất hiếu thảo, mẹ rất hạnh phúc."
Một tay của Vương Nhất Bác nắm chặt ga giường: "Con có khiến mẹ nhọc lòng không?"
Mẹ lắc đầu: "Mấy năm nay con rất tự lập, không có việc gì khiến cho mẹ bận tâm, đã trưởng thành không ít."
Vương Nhất Bác nghe xong mới phục hồi nụ cười: "Mẹ sống tốt là được rồi, nghe mẹ sống tốt là con yên tâm rồi."
Đầu mũi của mẹ Vương bỗng cảm thấy chua xót, mấy năm nay con trai mình đã thay đổi rất nhiều, thành thục cẩn trọng, có thể một mình chống chọi rồi, bây giờ trở về dáng vẻ đơn thuần giống như trước kia, trong lòng bà cảm thấy rất áy náy và khó chịu.
Khoang mũi chua chát, bà sợ Vương Nhất Bác lại nói thêm gì nữa, người làm mẹ như bà không kìm lòng được mà khóc ra thì lại mất mặt.
Nhân lúc này, tiện tay đút vội quả táo vừa gọt xong vào miệng Vương Nhất Bác.
Có thể là động tác này, khi còn nhỏ đã diễn ra quá nhiều lần.
Vương Nhất Bác thuần thục há miệng, cắn một miếng rất lớn.
"Mẹ."
Bà thấy con trai sờ sờ khoé mắt: "Làm sao vậy?"
"Đột nhiên con cảm thấy táo có vỏ ăn ngon hơn."
"..."
Vương Nhất Bác vào viện nằm ba ngày, đến ngày thứ tư mới có thể ngồi dậy, nhưng không có cách nào ngồi dậy đi lại.
Trong khoảng thời gian này phần lớn là mẹ Vương và y tá chăm sóc, Vấn Hàn khi rảnh rỗi cũng có qua thăm hỏi.
Mà Vương Nhất Bác mỗi ngày đều đem ánh mắt chờ mong nhìn về phía cửa phòng bệnh, Tiêu Chiến lại chưa từng đến một lần.
Hôm nay Vương Nhất Bác dậy sớm, năm giờ sáng sớm mùa hè bầu trời cũng đã sáng rõ. Vương Nhất Bác giống như một chú mèo lười, từ từ xê dịch cơ thể, hơi chút tốn sức từ trên giường ngồi dậy.
Bên tai là tiếng chim hót trên cành cây vào buổi sáng sớm, ánh mắt hướng ngoài cửa sổ, nghĩ xem hôm nay vợ yêu có đến thăm cậu hay không.
Lần trước khi Tiêu Chiến đi có nói sẽ dành thời gian đến thăm cậu.
Vương Nhất Bác mím môi, thầm nghĩ vợ yêu của cậu chắc chắn rất bận, cho nên mấy ngày nay mới không đến thăm cậu.
Bây giờ phạm vi hoạt động của Vương Nhất Bác bị giới hạn, mỗi ngày khi có người đến thăm sẽ vui hơn đôi chút.
Sáng nay sau khi ăn bữa sáng y tá mang từ nhà ăn bệnh viện đến xong liền giống như hòn vọng thê, một đôi mắt hoa đào đáng thương tội nghiệp nhìn chằm chằm cửa phòng.
Vậy mà không đợi được vợ yêu, mà lại đợi đến được cảnh sát.
Hai vị cảnh sát một nam một nữ gõ cửa đi vào.
Vương Nhất Bác thần sắc sững sờ.
? ? ?
"Xin chào, Vương tiên sinh." Một vị cảnh sát trong đó giơ giấy chứng nhận lên cho Vương Nhất Bác xem.
Vương Nhất Bác có chút ngạc nhiên, sao lại có cảnh sát đến tìm cậu.
Vương Nhất Bác bỗng chốc như ngồi trên đống lửa: "Tôi... đã phạm pháp sao?"
Tiểu thiếu gia từ nhỏ đã nhát gan cho dù không làm việc xấu cũng căng thẳng, nhìn thấy cảnh sát, trong nhất thời điên cuồng bổ não bản thân trong khoảng thời gian mất ký ức đã làm những chuyện phạm pháp gì.
Một tay nắm chặt góc chăn giống như chú chuột trộm đồ ăn bị phát hiện.
Lo lắng bất an.
Nữ cảnh sát nhìn thấy, cười an ủi cậu: "Vương tiên sinh cậu không cần căng thẳng, chúng tôi đến chỉ là để làm xác minh thủ tục."
Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tôi không phạm pháp?"
Nữ cảnh sát cười nói: "Phạm pháp."
Vương Nhất Bác: "..."
Cảnh sát trước khi đến đã ghé qua bệnh viện, có được báo cáo kết quả kiểm tra thương tích của Vương Nhất Bác, cũng biết được cụ thể quá trình Vương Nhất Bác bị mất trí nhớ.
Đối với vụ án mà nói thực sự là vô cùng đau đầu.
Nhưng trong quá trình điều tra án cũng đã phát hiện một chuyện vui ngoài ý muốn, chính là máy ghi âm lái xe của Vương Nhất Bác và thiết bị vận hành định hướng giao tiếp bằng giọng nói.
Quả nhiên xe sang đắt tiền cũng có đạo lý đắt của nó.
Đầu xe của Vương Nhất Bác hầu như đều bị va đập vỡ vụn hết, nhưng thiết bị bên trong lại được bảo vệ hầu như hoàn chỉnh. Vương Nhất Bác cũng không phải chịu vết thương trí mạng nào.
Ngoài điều này ra, còn có camera giám sát ở đoạn đường xảy ra tai nạn đó, bởi vì bây giờ tài xế xe kia, một nhân vật chính nữa trong vụ án này chưa hoàn toàn thanh tỉnh, cho nên đến bây giờ vụ án điều tra cũng chưa thể nhanh chóng đưa ra kết quả.
Nhưng qua quá trình tai nạn, cảnh sát đã tương đối hiểu vấn đề.
Vương Nhất Bác nghe nói mình đã phạm pháp thì hổ thẹn cúi đầu xuống, hốc mắt bỗng chốc đỏ lên.
Cậu nhận thức rõ ràng về bản thân mình.
Cậu từ nhỏ đã nhát gan, không ngờ mấy năm nay vươn lên, ngay cả phạm pháp cũng dám.
Cậu thật là một tên cặn bã.
Nữ cảnh sát ở một bên nói: "Cậu vì vượt đèn đỏ nên mới xảy ra sự cố, bậy giờ cần phê bình giáo dục cậu và giữ giấy phép lái xe."
Vương Nhất Bác vô cùng áy náy cúi đầu xuống, sau khi nghe lời của cảnh sát, đầu cuốn băng gạc thắt hình nơ bướm gật gật.
Hai vị cảnh sát tiến hành phê bình giáo dục Vương Nhất Bác, cậu cúi đầu, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu áy náy, thậm chí ngay tại chỗ bảo y tá lấy giấy bút đến, viết một bản kiểm điểm tám trăm chữ.
Nữ cảnh sát nhìn dáng vẻ của Vương Nhất Bác, có chút không nhịn được muốn cười.
Chứng cứ mà camera giám sát đoạn đường xảy ra tai nạn và thiết bị trong xe của Vương Nhất Bác cung cấp đã nói lên đại khái tình hình, huống hồ lúc đó ở hiện trường cũng có bên thứ ba làm chứng, bây giờ chỉ cần tài xế xe kia tỉnh lại tiến hành bước xác minh tiếp theo.
Nếu tất cả những gì mà họ điều tra được là sự thật, vậy thì Vương Nhất Bác ngoài việc bị giam giữ giấy tờ xe thì hầu như không phải chịu bất cứ trách nhiệm pháp luật nào khác.
Nhưng hiện giờ vụ án còn chưa hoàn toàn xác định, cũng không thể loại trừ hành vi phạm pháp của Vương Nhất Bác, có phải là cố ý hay không.
Vương Nhất Bác run run tay, cầm bút viết bản kiểm điểm.
Khóe mắt đỏ ửng, lâu lâu còn sụt sùi mũi.
Giống như chịu phải uất ức to lớn lắm, viết được lúc còn nhấc tay lên lấy tay áo lau nước mắt.
Tránh cho không khống chế được nước mắt, khóc ra mất mặt.
Âm thanh có chút nghẹn ngào: "Đồng chí cảnh sát, sau này nhất định tôi sẽ làm một người tốt?"
"Sau này tôi sẽ không vượt đèn đỏ nữa, xin lỗi, tôi sai rồi, lần sau tôi không dám nữa."
Tiểu thiếu gia càng nói càng suy sụp, nước mắt đảo qua vành mắt, nhẫn nhịn không rơi xuống.
Vừa tỉnh lại đã trở thành người làm chuyện phi pháp, đúng là làm người ta khó mà tiếp nhận.
Gương mặt thanh tú của Vương Nhất Bác lúc này đây hơi nhăn lại, đôi môi đỏ mọng mím chặt.
Việc quá đáng nhất mà trước đây cậu từng làm cũng chỉ là để tóc dài trong thời gian đi học.
Nhưng lúc đó đâu có phạm pháp!
Hai vị cảnh sát lại tiến hành hỏi Vương Nhất Bác những câu cần thiết sau đó mới đứng dậy.
Vương Nhất Bác đưa bản kiểm điểm tám trăm chữa nhét vào tay nữ cảnh sát: "Xin lỗi, đợi sau khi tôi khỏi bệnh, tôi sẽ đi ngồi nhà lao!"
"... ..."
Nữ cảnh sát có chút dở khóc dở cười: "Vương tiên sinh, vụ án còn đang điều tra, ngài có phải chịu trách nhiệm hình sự hay không còn chưa có quyết định cụ thể, nếu việc này thật sự là trách nhiệm của ngài, vì người bị hại, chúng tôi cũng sẽ làm theo luật pháp truy cứu trách nhiệm hình sự ngài."
Cảnh sát nói một đống, nhưng tiểu thiếu gia từ nhỏ học hành đã không tốt, những kiến thức pháp luật đã học cũng không còn nhớ nữa.
Phản ứng một lúc mới nói: "Vậy tôi có cần ngồi tù không?"
Cảnh sát cười nói: "Cũng chưa biết."
"..."
Sau đó hai vị cảnh sát cầm bản kiểm điểm tám trăm chữ mà Vương Nhất Bác đổ máu lẫn nước mắt viết ra rời khỏi phòng bệnh.
Buổi chiều khi Vấn Hàn đưa bánh kem bơ đến đã nhìn thấy bóng lưng hiu quạnh nằm trên giường.
Không biết sao nhìn từ đằng sau cảm thấy vô cùng cô độc.
Vấn Hàn trong lòng buồn rầu.
Tiểu thiếu gia này lại làm sao vậy.
Sau đó vòng đến đầu giường, không nhìn còn tốt, vừa nhìn đã dọa Vấn Hàn hết hồn.
"Vương Nhất Bác cậu sao thế!"
Chỉ thấy Vương Nhất Bác xoay đầu nằm trên giường bệnh, nước mắt tuôn rơi, khóc ướt nửa cái gối.
Một đôi mắt khóc đến nỗi trông giống như bị bệnh đau mắt, trên lông mi dày rậm còn vương giọt nước mắt.
Vấn Hàn bị dọa đến vứt hết đồ trong tay đi, đưa tay nâng Vương Nhất Bác dậy.
"Cậu sao vậy ! Nói chuyện đi!"
Vương Nhất Bác bi thương đến mất khả năng ngôn ngữ: "Mình ... mình... hôm nay... hức... có..."
Vấn Hàn lắc lắc vai cậu: "Nhà ăn đưa cơm đến cậu lại ngủ quên?"
"..." Vương Nhất Bác suy sụp lắc đầu, miệng run run nói: "không... tôi...aaa... ..."
Vấn Hàn nghe không hiểu, cứ đứng như vậy, đợi cậu khóc xong.
Nhưng nước mắt của Vương Nhất Bác giống như sống Hoàng Hà vậy, chảy mãi không hết.
Vấn Hàn hết cách, mở miệng nói: "Nếu vợ cậu nhìn thấy bộ dạng xấu xí này của cậu, đoán chừng sẽ ghét bỏ cậu, đến nhìn cũng không nhìn cậu đâu."
Vừa nhắc đến vợ, rất nhanh Vương Nhất Bác không khóc nữa.
Ngóc đầu nhìn về cửa: "Vợ tôi đến rồi sao?"
Vấn Hàn: " ..."
"Không." Vấn Hàn đỡ người dựa vào giường: "Nói đi, sao lại khóc thành như này."
Không nhắc còn tốt, vừa nhắc Vương Nhất Bác lại có chút không nhịn nổi: "Vấn Hàn ... mình ... mình phạm pháp rồi!"
Vấn Hàn ngạc nhiê: "Sao cậu biết?"
"Hôm nay cảnh sát đến tìm mình, mình còn bị phê bình nữa."
Trong lòng Vấn Hàn có chút phức tạp: "Được rồi, trước tiên đừng khóc nữa."
Nói xong, định chuyển lực chú ý của Vương Nhất Bác: "Không phải cậu muốn ăn bánh kem bơ sao, hôm nay mình mang đến cho cậu đấy."
Vương Nhất Bác không nghĩ đến việc này, thuận thế ngậm vào cái miệng đang định than khóc vào, đôi mắt sưng lên, thút thít nói: "Thật sao?"
Mấy ngày nay Vương Nhất Bác luôn ăn uống vô cùng thanh đạm, muốn ăn chút ngọt cũng không được.
Hôm qua luôn với Vấn Hàn lải nhải, Vấn Hàn đấu không nổi cậu, hôm nay phải vụng trộm đưa qua cho cậu một chút.
"Chỉ có thể ăn một miếng, không được ăn nhiều."
Vương Nhất Bác gật gật đầu: "Được."
Ngay khi Vấn Hàn đang định đi lấy bánh, thân hình bỗng cứng đờ.
Chỉ thấy bánh kem bơ đem đến đã sớm đã bay ra khỏi hộp, nằm im trên đất.
Vừa nãy Vương Nhất Bác khóc làm cậu ta bị dọa, thuận tay liền vứt đồ trong tay đi mất.
Vương Nhất Bác thấy người lề mề không đi liền thò đầu qua nhìn.
"..."
Cuối cùng Vương Nhất Bác trở thành phần tử phạm pháp, ngay cả bánh kem cũng không ăn được.
Vương Nhất Bác nằm trên giường bệnh, mất tinh thần nhìn trần nhà trên đầu.
Nghĩ đến sau này ăn cơm tù, tay cũng run run.
Vấn Hàn không biết nên an ủi cậu như nào: "Hay là tôi gọi Tiêu Chiến đến?"
Vương Nhất Bác lúc này mới quay đầu nhìn cậu ta một cái, theo sau nói: "Được"
Vấn Hàn lấy điện thoại ra: "Cậu đọc số điện thoại đi."
Vương Nhất Bác: "Tôi không biết."
Bàn tay cầm điện thoại của Vấn Hàn cứng đờ, cậu ta quên mất, Vương Nhất Bác bị mất trí nhớ.
Nhưng cậu ta và Tiêu Chiến không thân, cũng không có số điện thoại của đối phương.
Theo đó ánh mắt hướng đến chiếc túi xác định vật phẩm mấy hôm trước y tá đưa đến, nếu cậu ta không nhớ nhầm, điện thoại của Vương Nhất Bác cũng ở trong đó.
Tiếp đó đứng lên đi qua lấy, điện thoại quả nhiên ở trong, chẳng qua là màn hình đã vỡ hơn nửa.
Mở máy lên, phát hiện vẫn có thể dùng được.
Vấn Hàn đưa điện thoại vào tay Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác vô tội nhìn cậu ta: "Mật khẩu."
"..." Vấn Hàn: "Mật khẩu của cậu sao mình biết được."
Tiếp đó nhếch lông mày: "Cậu thử mở khóa xem."
"Ồ"
Vương Nhất Bác thuận tiện nhập 123456.
Vấn Hàn nhất thời cạn lời: "Cậu có thể động não một chút không."
Giây tiếp theo liền nghe điện thoại ting một tiếng.
Màn hình đã mở... ...
"..."
Vương Nhất Bác nhanh chóng mở danh bạ lên tìm số điện thoại của Tiêu Chiến.
Nhưng sau khi tìm một lượt cũng không tìm thấy tên của Tiêu Chiến.
Nhưng số điện thoại liên lạc trong điện thoại cũng không ít, hầu như đều ghi rõ tên, sau khi sàng lọc từng cái một.
Ánh mắt Vương Nhất Bác rơi lên: "phiếu cơm dài hạn".
Đây...chắc không phải vợ cậu chứ.
Đôi mắt của Vương Nhất Bác hơi mở lớn,
Chẳng lẽ... Cậu là một kẻ ăn bám!
Sau đó bán tín bán ghi mở loa ngoài điện thoại.
Điện thoại kêu mấy tiếng mới có người bắt máy.
"Sao vậy?" Giọng nói trầm thấp từ tính từ trong điện thoại truyền đến.
Vương Nhất Bác nắm chặt điện thoại, đã nghe ra người đối diện chính là vợ yêu của cậu.
Trong phút chốc những uất ức trong lòng giống như nước sông Trường Giang chảy cuồn cuộn.
"Sao em vẫn chưa đến thăm anh chứ?"
Từ loa nghe thấy âm thanh có chút khàn của thiếu niên, do vì vừa nãy khóc to, Vương Nhất Bác nói chuyện mang theo chút âm mũi, vô cùng uất ức.
Tay cầm điện thoại của Tiêu Chiến ngừng một lát, tiếp đó nhìn vào tên người gọi trên điện thoại.
Lúc này mới nhớ đến Vương Nhất Bác bị mất trí nhớ.
"Có thời gian sẽ đi thăm em."
Tiêu Chiến cúi mắt nhìn văn kiện, giống như cuộc điện thoại này không có một chút ảnh hưởng nào đến công việc của anh.
Ngữ điệu của anh có chút qua loa giống như đang dỗ một con mèo con chó vậy.
Nhưng mà tâm trạng như đang ngồi tàu lượn siêu tốc của Vương Nhất Bác lúc này hoàn toàn nghe không ra.
"Vậy thì khi nào em có thời gian?"
Tiêu Chiến thuận tay đưa tài liệu đã xem xong cho trợ lý bên cạnh: "Nói sau."
Lần này ống nghe bên kia lâm vào trầm mặc.
Trên mặt Tiêu Chiến không có biểu tình gì, cũng không có tình cảm với Vương Nhất Bác, mặc dù bây giờ không nói cho cậu quan hệ thật sự giữa hai người, nhưng cũng là vì đối phương đang trong giai đoạn khôi phục ký ức.
Bây giờ hợp đồng đến kỳ hạn, có một Vương Nhất Bác phiền phức lớn như vậy đã đủ rồi, anh không có lý do vì Vương Nhất Bác mà tồn đọng công việc, đi thăm cậu.
Anh chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn.
Đầu bên kia điện thoại mãi không nói gì, gương mặt sắc bén của Tiêu Chiến nhăn lại, âm thanh lạnh nhạt: "Nếu không có việc gì nữa thì tắt đây."
Khoảnh khắc tiếp theo, đã nghe thiếu niên mang theo giọng âm mũi nồng nặc vội vàng nói: "Có có."
Tiêu Chiến nhu nhu ấn đường: "Cậu còn có việc gì nữa?"
"Vợ ơi, công việc bận rộn đừng quên ăn cơm đúng giờ."
Cánh tay đang nhu mi tâm của Tiêu Chiến ngừng một lát, âm thanh từ đầu bên kia điện thoại vẫn còn tiếp tục.
"Phải ngủ đúng giờ, ăn uống đủ giấc, đừng quá mệt mỏi."
Nói nói ngữ khí còn mang theo chút trách cứ: "Giờ anh ở bệnh viện, không có cách nào ra ngoài làm việc, nhưng em yên tâm, đợi anh khỏi bệnh rồi anh sẽ kiếm tiền nuôi em."
"Còn có... "
Tiếng Vương Nhất Bác dần dần có chút do dự.
Tiêu Chiến hỏi lại: "Còn có gì nữa?"
Trong giây phút tiếp theo, trong loa truyền đến tiếng cười ngu ngốc của thiếu niên: "Còn có anh nhớ em rồi."
Vương Nhất Bác nói xong hai má dần dần đỏ rực: "Nếu có thời gian, nhớ đến thăm anh."
Sau đó lo sợ sẽ làm phiền Tiêu Chiến làm việc liền tự tắt điện thoại trước.
Vấn Hàn nhìn bộ dáng ngu ngốc của Vương Nhất Bác: "Tiêu Chiến như nào?"
Vương Nhất Bác có chút mất mát rũ đầu: "Vợ tôi nói có thời gian sẽ đến thăm tôi."
Vấn Hàn tưởng rằng Vương Nhất Bác bởi vì Tiêu Chiến không đến được nên mất mát, đang định mở miệng an ủi liên nghe đôi môi đỏmọng của Vương Nhất Bác tiếp tục ba ba nói: "Vấn Hàn, công việc của vợ tôi có phải rất vất vả không, liên tục hàng mấy ngày đều không có thời gian, vừa nãy mình gọi điện thoại qua còn nghe có tiếng lật giấy."
Vương Nhất Bác có chút tự trách, trong nhận thức của cậu, cậu nên là chỗ dựa cho Tiêu Chiến, nhưng hiện giờ cậu nằm trên giường bệnh việc gì cũng không làm được, cũng không có cách nào chia sẻ cùng Tiêu Chiến.
Không đàn ông một chút nào.
Vấn Hàn trong chốc lát không biết trả lời như nào, bận khẳng định là bận, công ty to như vậy, Tiêu Chiến nắm quyền, chắc chắn không có thời gian rảnh được.
Nhưng lại sợ nếu nói thật, tiểu thiếu gia Vương Nhất Bác này thương tâm.
Trầm mặc một lúc rồi nói: "Cũng sẽ bận một khoảng thời gian, qua đoạn thời gian này sẽ tốt thôi."
Vương Nhất Bác nghe vậy trong lòng mới dễ chịu một chút.
Vương Nhất Bác cúp điện thoại có chút bất ngờ, Tiêu Chiến cúi mắt nhìn ghi chép điện thoại trên tay.
Thấy sếp nhà mình mãi không có động tác gì, thư ký tiến lên phía trước: "Tổng giám đốc Tiêu, xảy ra chuyện gì sao?"
Tiêu Chiến đặt khóa điện thoại lên bàn làm việc:"Lát nữa có những việc gì?"
Thư ký mở lịch trình trong tay ra: "nửa tiếng nữa có mở một cuộc họp các bộ phận báo cáo thành tích."
Đôi mắt đen sẫm của Tiêu Chiến điềm nhiên không một gợn sóng, ánh mắt rơi trên điện thoại trên bàn, mặt lạnh như băng không biết đang nghĩ việc gì.
Tiếp theo môi mỏng nhẹ mở nói với thư ký: "Đi thu xếp tài liệu cần dùng cho cuộc họp."
"Vâng." Thư ký ôm văn kiện, chân đi cao gót xoay người rời khỏi văn phòng.
Sau khi thư ký rời khỏi, trên mặt mới lộ ra vẻ nghi hoặc.
Cô nghe ra được cuộc điện thoại đó là Vương tiên sinh gọi đến.
Việc hai người yêu nhau tất cả mọi người đều biết, thực sự không nghĩ đến vừa nãy Tổng giám đốc Tiêu nói chuyện điện thoại lại lạnh lùng như vậy.
Hơn nữa giọng nói của Vương tiên sinh cũng có chút không đúng, giống như là bị ốm, lại giống như là vừa mới khóc xong.
Thư ký vừa thu xếp tài liệu vừa suy nghĩ. Sau đó cho ra kết luận, hai người họ cãi nhau rồi.
Thì ra tình yêu của người có tiền cũng không phải thuận buồm xuôi gió, vừa nghĩ như vậy, thư ký độc thân nhiều năm bỗng chốc cânbằng lại.
Cớ sao phải chịu cái khổ của tình yêu.
Sau đó thư ký sắp xếp tài liệu ra cùng Tiêu Chiến đến phòng hội nghị.
Mỗi tháng công ty đều sẽ có báo cáo thành tích các bộ phận, Tiêu Chiến ngồi ở ghế đầu, nhìn cấp dưới đứng trước màn hình lớntrình bày.
Ánh mắt lạnh nhạt, lâu lâu lật xem báo cáo cấpdưới đưa lên.
Trong đầu lại toàn là, những lời vừa nãy Vương Nhất Bác nói.
Nhớ ăn cơm nghỉ ngơi đúng giờ, những lời này trước giờ anh đều không nghe, cũng rất ít khi nghe.
Ngón tay thon dài từng cái từng cái gõ nhẹ lên mặt bàn.
Ánh mắt lưu chuyển, vứt hết lời nói trong đầu rasau não.
Nhân viên ngồi trong phòng họp thời thời khắc khắc luôn chú ý nét mặt của ông chủ.
Lo sợ báo cáo xảy ra nửa phần sai sót.
Ngay khi bộ phận kế hoạch vừa tải lên bảng báo cáo xong, Tổng giám đốc Tiêu chỉ đổi một tư thế liền dọa sợ nhân viên đang chuẩn bị lên báo cáo.
Trong mắt họ, Tổng giám đốc Tiêu là một cỗ máy làm việc đích thực, tàn nhẫn với nhân viên, đối với bản thân càng tàn nhẫn.
Nhưng cũng may đãi ngộ và phúc lợi của công ty đều rất cao, không cưỡng chế 996, tăng ca cũng sẽ có tiền tăng ca riêng, ngày lễ ngày tết cũng đều có tiền thưởng cho nên phần lớn nhân viên hầu như đềukhông có lời oán giận.
***996: làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ đêm, làm việc 6 ngày trên tuần
Đãi ngộ tiền lương cao như vậy gần như tìm khôngthấy nhà thứ hai.
Cho nên nhân viên mỗi khi làm việc đều vô cùng bán sức, không có bất trắc không có sai sót.
Nhưng hiệu suất công việc cao cũng không có chút nào ảnh hưởng đến việc sợ hãi Tổng giám đốc Tiêu trong lòng bọn họ.
Một gia đình giàu có từ nước ngoài quay về như Tiêu Chiến, ngắn ngủn mấy năm đã ngồi lên chức vị cao như vậy, ra tay tàn nhẫn như nào, năm đó khi cùng những lão cổ đông đó tranh cổ phiếu đều có thể nhìn ra.
Đều là lão hồ ly lăn lộn trong thương giới lại bại dưới tay Tổng giám đốc Tiêu đây.
Lòng không cam chịu nhưng lại chỉ có thể nhường cổ phiếu.
Nhân viên nuốt ngụm nước bọt, bắt đầu lượt báo cáo tiếp theo.
Vừa nói đến một nửa, liền thấy Tổng giám đốc Tiêu không bận tâm giơ tay đánh gãy.
Trên trán nhân viên gần như trong phút chốc toát mồ hôi hột, trên mặt thần sắc trấn định nhưng trong lòng lại đánh trống: "Tổnggiám đốc Tiêu, báo cáo có vấn đề gì sao?"
Ai biết giây tiếp theo, người đàn ông mở miệng nói: "Hôm nay buổi hội nghị dừng lại tại đây."
Sau đó từ trên chiếc ghế làm bằng da thật giá trị đắt đỏ đứng dậy, bước ra khỏi phòng hội nghị.
Nhân viên đó ngẩn ngơ tại chỗ.
Cậu ta... ...
Không phải là bị đuổi chứ!
Ngay khi trong lòng nhân viên đang nghĩ linh tinh, trợ lý cầm bản báo cáo vừa nãy Tổng giám đốc Tiêu đang xem đó lên trả lại cho đối phương.
Cũng không nói gì hết, quay người đuổi theo bước chân Tổng giám đốc nhà mình.
Nhân viên run lẩy bẩy cầm bản báo cáo, trong lòng đánh trống giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Sau đó giơ tay mở ra, chỉ thấy nét chữ mạnh mẽ rồng bay phượng múa trong đó viết kết luận của Tổng giám đốc Tiêu, có khen có chê, đều là những trọng điểm trong báo cáo mà cậu ta không nghĩ đến.
Sau cùng ánh mắt dừng lại trên hàng chữ cuối cùng, cần sửa chữa lại, tổng thể không tồi.
Người nhân viên đó bỗng chốc mặt mày hạnh phúc,nắm chặt bản báo cáo trong tay.
Tiêu Chiến đi đến bãi đỗ xe dưới tầng, tài xế sớm đã dừng xe đợi ở đó.
Tiêu Chiến nhấc chân lên xe, âm thanh lạnh nhạt:"Đi bệnh viện trung tâm thành phố."
Cả đoạn đường Tiêu Chiến nhắm mắt dưỡng sức, họp đến một nửa, trong đầu đột nhiên xuất hiện cảnh tượng mấy ngày trước Vương Nhất Bác chào tạm biệt anh.
Khi đó cậu thanh niên yếu ớt nằm trên giường bệnh đã sớm ngủ say lại vì một động tác nhỏ của y tá mà bỗng chốc tình dậy.
Một đôi mắt lim dim cố chống đỡ mỏi mệtmỏi và buồn ngủ chăm chú nhìn anh.
Con ngươi như chứa nước mùa xuân đó lưu luyếnkhông rời nhìn anh.
Hỏi anh có phải muốn đi rồi hay không, lần sau thì khi nào đến thăm cậu.
Ánh mắt đó không biết vì sao khi không nghĩ đến thì không có gì, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến liền cứ xuất hiện trong đầu, trong thời gian ngắn không xóa đi được.
Tiêu Chiến biết rõ ràng, tại sao anh lại không quên được.
Bởi vì đây là tư vị mà anh chưa bao giờ cảm nhận được, từ nhỏ đến lớn sự kỳ vọng của cha mẹ, trọng trách gia tộc đều đè lên người anh, đó là loại tình cảm anh chưa từng có và cũng chưa từng ý thức được.
Cho nên anh mới cảm thấy mới lạ, ở trong đầu mãi không quên được.
Nhưng ánh mắt đó cũng cho anh cảm giác thỏa mãn phần nào trong lòng.
Một cách không thể hiểu được, cảm xúc chưa baogiờ trải qua.
Giống như một chú mèo xinh đẹp dưới sự dỗ dành trong lòng bàn tay, đợi anh đến vuốt ve một cái.
Nhưng điều làm Tiêu Chiến không thể phủ nhận là,khi đó Vương Nhất Bác đã lấp đầy một góc nhỏ hư không trong lòng anh, một cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Tiêu Chiến vẫn luôn thừa nhận ham muốn cá nhân của bản thân, chỉ hiểu rõ bản thân mới có thể hiểu rõ kẻ địch.
Còn về Vương Nhất Bác, nếu như đối phương có thể giống như khoảng thời gian ký hợp đồng không ồn ào ầm ĩ, không can sự vào quyết định của anh, vậy thì cứ coi như đang nuôi một con chó con mèo cũng không sao cả, dù sao hiện giờ cũng có chút chỗ tốt.
Tiêu Chiến đến bệnh viện, phát hiện trước cổng bệnh viện vẫn còn có rất nhiều phóng viên chờ ở đó, chỉ là không điên cuồng nhưlần trước, đều vờ như có như không giả làm người qua đường và người nhà bệnh nhân.
Nhớ lại giọng điệu trước đây của Vương Nhất Bác khi gọi điện thoại, giống như tâm trạng không được tốt lắm, âm thanh buồn thiu.
Tiêu Chiến đi trên hành lang bệnh viện, nghĩ mọi cảnh tượng Vương Nhất Bác ở trong phòng bệnh.
Lại duy nhất không nghĩ đến Vương Nhất Bác sẽ vui vẻ.
Nhưng mà khi vừa đi đến phòng bệnh, bước chân Tiêu Chiến lại dừng lại.
Chỉ thấy trong phòng bệnh, Vương Nhất Bác ôm một thùng cơm inox, rất vui sướng ăn cơm.
" ..."
Vấn Hàn thỉnh thoảng lại đưa cốc nước cho cậu.
"Có ngon không?"
Vương Nhất Bác gật gật đầu, sau đó rủ đầu xuống:"Cũng không biết cơm tù ăn có ngon không."
Vấn Hàn có lòng đùa cậu:"Nếu cậu vào trong đó thì vợ cậu làm như nào?"
Lời này vừa nói, Vương Nhất Bác còn thật sự ngơ ra, tiếp đó nghiêm túc bắt đầu suy nghĩ.
"Mình không biết, nhưng sau khi mình ra ngoài,nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình.
Vấn Hàn vừa nãy bị Vương Nhất Bác khóc dọa không nhẹ, bây giờ trong lòng nổi ý xấu: "Sau khi cậu vào ăn cơm tù, ra ngoài chắcchắn sẽ rất khó tìm công việc, áp lực nuôi gia đình rất lớn."
Vương Nhất Bác gật đầu: "Mình có thể chịu khổ."
Có thể chịu khổ cái rắm.
Tính khí của Vương Nhất Bác khi 18 tuổi, Vấn Hàn đã biết quá rõ.
"Vợ cậu có thông cảm cho cậu không?"
Vương Nhất Bác: "Tất nhiên là có rồi!"
Vấn Hàn nhịn cười, bắt đầu nổi lên tình nghĩa bạn bè nói: "Mình có một người bạn, cũng từng ăn cơm tù ra ngoài, bạn gái của cậu ta cũng rất thông cảm cho cậu ta."
Vương Nhất Bác nuốt xuống miệng cơm trong miệng nói: "Thông cảm như nào?"
"Người bạn đó của mình sau khi được thả ra,không tìm được việc làm, áp lực rất lớn, tiền kiếm cũng không đủ, bạn gái cậu ta vì giảm áp lực cho cậu ta, đã chạy theo người khác."
"..."
"Bây giờ cô gái tốt như vậy đã không gặp nhiều nữa rồi."
" ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com