Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Cảnh sát ghi lại lời khai của tài xế xe van, sau đó đứng dậy.

"Ngài Dương, trước hết hãy nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày sau chúng tôi sẽ cử người đến tiếp tục thẩm vấn để điều tra, mong ngài tích cực hợp tác, như vậy mới có thể đóng án sớm, đưa cho công chúng một kết quả thỏa đáng."

Tài xế xe van gật đầu: "Làm phiền đồng chí cảnh sát rồi."

Một bên khác, Vương Nhất Bác chân xỏ dép y tế, tay xách theo chiếc giỏ lớn chứa đầy trái cây hoa quả lòe loẹt, vội vội vàng vàng đến khu C bệnh viện.

Biểu tình vui sướng, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên.

Đêm ngày hè oi bức, suốt chặng đường đi, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn có hơi phiếm hồng.

Ai biết thì nghĩ là đi thăm bệnh, nhưng ai không biết lại tưởng về nhà mẹ đẻ.

Trên trán Vương Nhất Bác đổ một tầng mồ hôi mỏng, đôi mắt sáng rực, trong lòng vừa phấn khích lại vừa thấp thỏm.

Tài xế xe van đã tỉnh, đây chính là bước đột phá lớn trong vụ án, hầu hết mọi nghi ngờ đều có thể dễ dàng giải quyết.

Tảng đá lớn trong lòng Vương Nhất Bác cũng theo đó mà buông xuống, mặc dù không biết hiện tại đối mặt với ông ta là tốt hay xấu, nhưng cậu không cần quan tâm.

Chỉ cần người kia không sao là tốt rồi, nếu tài xế xe van thật sự không thể tỉnh lại, vậy thì cả đời cậu sẽ cảm thấy vô cùng ăn năn xấu hổ.

Tay phải Vương Nhất Bác gãy xương, toàn bộ sức lực đều dựa vào tay trái, bởi vì mang dép lê bước đi quá nhanh, nên khó tránh khỏi có chút lảo đảo.

Trợ lý trông thấy, muốn tiến lên xách phụ Vương Nhất Bác.

Ai ngờ Vương Nhất Bác lách mình một cái, thành công tránh thoát.

Vương Nhất Bác nâng giỏ trái cây lên cao, sau đó lại hạ bắp tay mềm oặt xuống theo hướng đối phương: "I"m khoẻ mạnh."

Trợ lý: "......"

Trước khi mất trí nhớ, Vương Nhất Bác rất thông thạo ngoại ngữ, nói chuyện lưu loát, phát âm cực chuẩn, nhưng hiện tại nghe được phát âm thê thảm ban đầu của cậu, anh ta cảm thấy vô cùng hạn hán lời.

Chứng kiến bộ dáng thời niên thiếu trẻ trâu của đối phương, thật không muốn để đối phương tự lừa mình dối người.

Vương Nhất Bác cất bước nhanh đến khu C bệnh viện, suýt nữa đụng trúng một chàng trai trẻ tuổi lạ mặt.

Chàng trai trẻ nhìn thấy Vương Nhất Bác, bước chân đang đi chợt dừng lại, ánh mắt không chút thiện cảm nhìn vào cậu, căm phẫn nói: "Cậu, cái tên cặn bã này vẫn còn mặt mũi tới đây hả!"

Giọng nói cậu ấy không hề nhỏ, thu hút không ít ánh mắt xung quanh.

Ánh mắt người đàn ông dữ tợn, tròng mắt đầy tơ máu đỏ tươi, nghiến chặt răng, dường như hận không thể bóp chết Vương Nhất Bác ngay tại chỗ.

Tự dưng Vương Nhất Bác bị một người xa lạ lớn tiếng mắng chửi, cậu có chút mờ mịt hoang mang.

Dương Soái nhìn giỏ trái cây Vương Nhất Bác đằng xách, trong lòng bốc lửa, lúc trước cậu ấy đến trước cửa bệnh viện những cái tên đạo đức giả Vương Nhất Bác này không đi ra, bây giờ cha cậu ấy vừa tỉnh, liền xách giỏ trái cây làm bộ làm tịch đi thăm, thật là buồn nôn.

Dương Soái tiến lên phía trước, khuôn mặt dữ tợn vươn tay muốn cướp lấy chiếc giỏ trái cây trên tay của cậu.

Vương Nhất Bác nghiêng người sang một bên, thành công tránh thoát.

Dương Soái: "......"

Tuy rằng Vương Nhất Bác không hiểu vì sao vô duyên vô cớ bị người ta rống họng chửi, nhưng cậu không ngốc đến nỗi không biết đối phương muốn lấy đồ của mình.

Chiếc miệng nhỏ của Vương Nhất Bác mấp máy. Kế tiếp gắt gao ôm chặt chiếc giỏ vào trong ngực. Cái này không thể cho được.

Dương Soái vồ hụt lấy không khí, ngại ngùng thu tay về, vốn trong lòng đang oán giận, nhưng hiện tại lại thành thẹn quá hóa giận.

Sau đó căm phẫn mở miệng.

Vương Nhất Bác thấy vậy bèn mở miệng trước một bước: "Cậu nói nhỏ một tí, hơn nửa đêm rồi, nhiều bệnh nhân đều đã nghỉ ngơi."

Vốn dĩ Dương Soái tới để trách mắng Vương Nhất Bác, không ngờ lại bị đối phương phản quân.

"Có phải cậu cũng tới thăm bệnh mà quên mang trái cây không, tôi cho cậu một nải chuối, cậu nhỏ giọng chút xíu." Nói xong Vương Nhất Bác thật sự đặt giỏ trái cây xuống, chầm chậm bẻ một nải chuối đưa cho đối phương.

"Cho cậu."

Không ngờ đối phương lại giơ tay đánh văng nải chuối trên tay Vương Nhất Bác.

"Cái tên cặn bã này nghe không hiểu tiếng người hả, cậu cái tên súc sinh này tại sao vẫn còn mặt mũi mà sống vậy."

Nói xong liền tiến lên kéo Vương Nhất Bác, trợ lý đi vệ sinh về trông thấy một cảnh này, vội bước đến đẩy cậu ấy ra: "Cậu làm cái gì thế!"

Anh ta biết người này, đây là con trai của tài xế xe van.

"Tôi làm gì à, tôi đến thăm cha vừa mới tỉnh lại, còn mấy người làm bộ làm tịch đi thăm cho ai xem!"

Trợ lý nghe xong giận đen mặt: "Cậu!"

Vương Nhất Bác khom lưng nhặt nải chuối bị văng ra xa, nghe trợ lý nói vậy cậu cũng đoán được đối phương là con trai của tài xế xe van.

Vương Nhất Bác tiến lên định nói gì đó, thì thấy 3 hay 4 đồng chí cảnh sát từ thang máy đi ra.

Có mặt cảnh sát ở đây, Dương Soái vốn muốn ra tay động thủ, lúc này mới thành thật dừng động tác.

Cảnh sát khá bất ngờ khi trông thấy Vương Nhất Bác ngoài này, sải bước về phía bọn cậu.

"Bây giờ ngài Vương có tiện không?" Vương Nhất Bác nhìn đồng chí cảnh sát quen thuộc trước mặt, gật gật đầu.

"Hiện tại tiến độ vụ án phát triển khá tốt, chúng tôi cần hỏi cậu để tiến hành xác minh, bây giờ cũng không còn sớm, chúng tôi chỉ hỏi vài vấn đề cơ bản, phần còn lại để ngày mai quay lại xác minh sau."

Vương Nhất Bác: "Không bận, tiện."

Sau đó cúi người xách giỏ trái cây dưới mặt đất lên đưa cho trợ lý, phiền anh ta giúp cậu đưa cho tài xế xe van, rồi mới xoay người đi theo cảnh sát.

Dương Soái nhìn người vừa đi theo cảnh sát, hung hăng trừng mắt nhìn bóng lưng xa dần của Vương Nhất Bác.

"Chỗ này của chúng tôi không chào đón mấy người, cầm đồ của mấy người rồi mau cút khỏi đây!"

Sau khi hắng giọng đuổi trợ lý, lấy về chút mặt mũi cho bản thân, Dương Soái mới đi vào thang máy lên phòng bệnh của tài xế xe van.

Biết được tình hình cha mình đã tường thuật lại cho cảnh sát "Đùng!" Đứng bật dậy khỏi ghế: "Cha, không lẽ cha bị tông đến hồ đồ rồi, tại sao chúng ta cũng phải chịu trách nhiệm về chuyện này! Rõ ràng tất cả đều do tên cặn bã đó!"

Dương Thành nhìn về phía con trai mình: "Sao mày có thể nói người ta như thế, nếu không nhờ có cậu trai kia, bây giờ vẫn chưa biết cha mày còn sống được hay không kìa! Nếu thật sự đụng trúng hai mẹ con kia, cái mạng già này cũng không còn chút mặt mũi để sống!"

Dương Soái nghe không lọt tai: "Nhưng mà chuyện đó đã không xảy ra! Quan trọng là việc Vương Nhất Bác vượt đèn đỏ tông cha, cha thậm chí suýt nữa đã mất mạng, đây mới là sự thật."

Dương Soái bắt đầu lải nhải: "Không được, chúng ta không thể chịu trách nhiệm về vụ này!"

Dương Thành: "Thu hồi giấy phép lái xe và phạt tiền là tốt lắm rồi! Mày, đứa nhóc này sao không chịu nghe lọt tai vậy!"

Trong lòng Dương Soái không chịu thừa nhận, nói đơn giản hơn chính là không muốn thừa nhận việc Vương Nhất Bác vô tội.

Tựa như lúc sự việc mới vừa xảy ra, cậu ấy bị vây quanh trước cửa bệnh viện.

" Vương Nhất Bác tông phải cha cậu, nếu đã chấp nhận hòa giải, vậy thì bắt cậu ta trả tiền thôi!"

Dương Soái tiến lên đỡ lấy bả vai của Dương thành: "Nhất định phải bắt cậu ta trả tiền, cha là trụ cột vững chắc của gia đình, bây giờ nằm viện không có tiền đóng, phạt tiền lại nhiều như vậy, em gái dự định muốn thi đại học, mà vào đại học tiêu tốn rất nhiều tiền."

Đôi mắt tham lam sáng lên: "Đúng vậy, để Vương Nhất Bác trả tiền, cậu nhóc ấy là một ngôi sao lớn, dư dả rất nhiều tiền!"

Nhớ đến trước đây rất nhiều người giàu và giới truyền thông từng tới tìm cậu, để cậu cung cấp thông tin, quảng cáo cho bọn họ, lượng truy cập cực cao, dẫn dắt rất nhiều dư luận, kiếm được kha khá số tiền.

"Nếu như cậu ta không trả tiền, vậy thì đợi cậu ta bị người người mắng chửi suốt cả đời đi!"

Dương Thành sau khi nghe lời nói của con trai, trong nhất thời tức giận đỏ mắt, giơ tay liền cho một bạt tai.

"Mày cái thứ vô liêm sỉ này! Lời mày nói còn là lời con người nói sao!" Cánh tay chỉ con trai của Dương Thành run lẩy bẩy: "Cậu nhóc người ta thực sự làm chuyện gì thương thiên hại lý thì cũng thôi đi, nhưng cậu nhóc đó là người tốt! Làm việc tốt mà bây giờ bị mày nói như vậy, mày có còn là người không!"

Dương Soái ngơ ngác đứng bên giường, hiển nhiên cũng bị cái tát đó đánh cho mông lung.

"Nếu như không có cậu trai đó, bây giờ mày không còn người cha này nữa đâu!"

Dương Thành tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, hơi thở gấp gáp.

"Lương tâm của mày đúng là bị chó ăn rồi! Nếu tao thật sự đâm phải hai mẹ con đó, đừng nói tao chết rồi, chúng ta khinh gia bại sản đều là chuyện nhỏ, cha của mày tao đây có thể sống tiếp, nhà chúng ta hiện giờ còn hoàn chỉnh chính là vì cậu trai đó đã đâm vào tao! Cái đâm đó là để cứu người! Không chỉ là hai mẹ con đó, còn có tao, còn có cả cái ngôi nhà này nữa!"

Dương Thành trước đây khi bị hỏi, cũng đã biết cậu trai đó tên là Vương Nhất Bác, là một minh tinh, trước đây ông cũng đã nhìn thấy trên phim.

"Cuộc sống của cậu trai đó tốt như vậy, sự nghiệp có thành tựu, gia đình cũng hạnh phúc, cậu ấy chẳng lẽ lại tình nguyện chịu chết, cậu ấy chẳng nhẽ không biết xông lên cứu người có nguy hiểm! Cậu ấy xông ra cứu người là vì cậu ấy thiện lương, là vì cậu ấy dũng cảm! Không phải là vì để người khác đặt điều trách mắng là tội phạm!"

"Có ai không muốn sống! Cậu trai đó vì cứu người ngày cả mạng mình cũng không màng, cậu ấy chẳng lẽ lại không muốn sống sao? Cậu ấy chẳng lẽ lại không sợ chết! Cuộc sống tốt như vậy, ai sẽ bằng lòng chết đi! Cậu ấy hành hiệp trượng nghĩa đến chỗ mày lại biến thành tội nhân! Mày nghe lời mày nói xem, nếu như ai cũng giống mày, sau này có ai còn dám xông lên phía trước làm người tốt như vậy nữa!"

"Mày tự nghĩa mà xem, nếu mày là cậu ấy thì mày có dám xông lên cứu người không? Nếu như sau khi cứu người nghe thấy lời này thì có lạnh lòng không!" Lồng ngực Dương Thành một trận đau nhói: "Dương Thành tôi đây sao lại dạy ra một đứa con như vậy chứ!"

Dương Soái thấy thấy cha khó chịu liền tiến lên trước đỡ: "Cha."

Dương Thành đẩy con trai ra: "Mày cút ra cho tao! Nếu trong lòng mày còn có những ý nghĩ không sạch sẽ như vậy, sau này mày cũng không cần nhận người cha này nữa!"

Dương Soái bị cha đuổi ra khỏi phòng bệnh, bỗng chốc trong lòng cảm vô cùng giác phức tạp.

Cuộc thảo phạt đối với Vương Nhất Bác lần này, người tham dự không chỉ có một mình cậu ta, cậu chỉ có thể nói là một nhân tố thứ yếu, ban đầu cậu ta còn chưa cho ra tin tức gì, thông cáo bôi đen cậu trên mạng và đoạn video từ camera bị biên tập cắt bỏ đã bị người phát tán lên mạng.

Âm thanh phẫn nộ của cha vẫn vang dội bên tai.

Tại sao cậu không muốn thừa nhận Vương Nhất Bác là vô tội, chỉ là bởi vì không muốn thừa nhận trong chuyện này cậu ta đã sai, cậu ta là người sử dụng bạo lực.

Đây chính là thiên tính con người.

Nhân tính vừa ghê tởm vừa phổ biến trong xã hội này.

Giờ đây chỉ có riêng mình cậu một người không muốn thừa nhận, là dị loại.

Nhưng cư dân trên mạng có hàng trăm nghìn người, lần trước người vây khốn Vương Nhất Bác ở trung tâm Thành phố đó cũng không phải là số ít.

Đi đâu lấy nhiều người sẽ cúi đầu thẳng thắn vô tư thừa nhận sai lầm của mình như vậy.

Cậu ta chẳng qua chỉ là một trong số hàng trăm hàng nghìn người như vậy.

Cho dù cậu ta nghe lời cha bỏ qua cho Vương Nhất Bác, nhưng dư luận trên mạng, những phương tiện truyền thông ăn thịt người không nhả xương đó, những người qua đường phẫn nộ không hiểu rõ sự tình bị nắm mũi dắt đi đó đều sẽ không bỏ qua cho cậu.

Tức khắc cảm giác tội lỗi xông lên trong lòng, đổi vị trí mà nghĩ, nếu như cậu ta là Vương Nhất Bác.

Cậu ta sẽ không đi cứu người, thậm chí phần lớn người đều sẽ không.

Cậu ta muốn sống,

Cậu ta sợ hãi.

Ai có thể đảm bảo kẻ cứu người có thể dựa vào sự thiện lương đó may mắn sống sót.

Cho nên cậu ta có thể thấy chết không cứu, nhưng làm như vậy không hề sai, bởi vì dù là mạng sống của ai thì cũng chỉ có một, vì cứu người khác mà bồi cả mạng sống mình vào, cậu ta làm không được.

Nhưng bọn họ càng không thể trách mắng người đã lựa chọn cứu người là Vương Nhất Bác được.

Nói đến cũng buồn cười.

Vương Nhất Bác cũng thật là lương thiện, nhưng hiện giờ vì sao lại suy bại đến nỗi như vậy.

Sự sai lầm lớn nhất của bọn họ là không phân rõ trắng đen trách mắng Vương Nhất Bác, gắn cho cậu tội danh không phải có, tự cho rằng bản thân đứng ở bên đạo đức tối cao chỉ trách Vương Nhất Bác.

Nhưng mà bọ họ mới chính là kẻ ti tiện bỉ ổi.

Vừa nghĩ đến đây Dương Soái vậy mà cảm thấy một cảm giác tội lỗi xông lên trong lòng, giống như cha nói vậy, lương tâm của cậu ta đúng là bị chó ăn rồi.

Vương Nhất Bác không nên bị mọi người đối đãi như vậy.

Cậu nên có được khen ngợi và tán tụng. Mà không phải là sự chửi bới sỉ nhục, tội phạm gϊếŧ người trong miệng mọi người nói!

Nhưng giờ đây dù nói gì cũng đã muộn, sự bạo lực vô hình đó đã gây ảnh hưởng đến Vương Nhất Bác, cho dù là dư luận hay là danh dự, bây giờ đã đủ để hủy hoại Vương Nhất Bác.

========

Một bên khác cảnh sát đang tiến hành thẩm vấn Vương Nhất Bác, khi đi có một vị cảnh sát tiến lên vỗ vỗ vai Vương Nhất Bác.

Bờ vai bởi vì nguyên nhân bị thương lúc này trở nên vô cùng gầy yếu.

Tiếp đó Cảnh sát nhìn Vương Nhất Bác, trong ánh mắt mang theo kính phục: "Vương tiên sinh, cậu rất dũng cảm."

Vương Nhất Bác trong phút chốc không hiểu đối phương vì sao lại nói như vậy.

Nhưng vẫn lễ phép cười đáo lại với cảnh sát.

Mấy ngày sau đó, cảnh sát thêm một bước xác minh lời chứng của tài xế xe van có đúng sự thật không.

Đồng thời cũng đã tìm được hai mẹ con được cứu tại hiện trường xảy ra vụ án.

Tiến hành điều tra vụ án chặt chẽ kết hợp với bản ghi âm được lưu lại từ thiết bị trên xe của cậu, điều này đã chứng minh, Vương Nhất Bác ban đầu vượt đèn đỏ là vì cứu người.

Tất cả điều tra hoàn tất, vốn cần mời Vương Nhất Bác đến sở cảnh sát một chuyến nữa đích thân xem lại video giám sát.

Nhưng vì vụ án này kéo dài quá lâu, kết án sắp xếp tư liệu xong đã là hừng đông, bộ phận quan hệ công chúng đã đem kết quả vụ án phát lên mạng trước.

Còn về việc mời Vương Nhất Bác đến xem camera giám sát được sắp xếp vào ngày thứ hai.

Vốn tưởng rằng kết quả phá án phát lên mạng liền có thể đem những dư luận và tin nhảm không có thật đó áp xuống, nhưng ai ngờ rằng hướng gió dư luận lại hoàn toàn ngược lại với những gì họ nghĩ.

"Vương Nhất Bác chỉ tạm giữ giấy phép lái xe, là mắt của tôi mù rồi sao? Cậu ta vượt đèn đỏ dẫn đến tai nạn, chỉ tạm giữ giấy phép lái xe?!"

"Đây là tin tức âm ty gì vậy, nhìn làm tôi nửa đêm muốn nôn, chúng ta không phải là xã hội pháp trị sao?"

"Vương Nhất Bác cấu kết quan chức, mọi người đừng quên rằng Đoàn thị có người làm nhà nước!"

"Cho dù có là chuyện gì, trong công cáo không phải đã nói Vương Nhất Bác là vì cứu người nên mới vượt đèn đỏ sao? Các người đang ở đây mắng cái gì?"

"Mau nhìn người thật thà lầu trên này!"

"Lý do này còn thật sự có người tin, Vương Nhất Bác tên cặn bã này nếu thật sự là vì cứu người vượt đèn đỏ, vậy thì tại sao lại xóa hết video camera trên mạng đi! Tại sao lâu như vậy không đứng ra làm sáng tỏ! Bây giờ bịa được lý do đứng ra tẩy trắng, coi cư dân mạng là kẻ ngốc à?!"

"Cho vệ sĩ đánh người, đẩy người nhà người bị nạn, các người thay Vương Nhất Bác nói chuyện đúng mà mắt mù!"

"Thất vọng, thật sự vô cùng thất vọng, loại người ác độc như Vương Nhất Bác không phải chịu bất cứ sự chừng nào, bây giờ tài xế xe van vẫn còn nằm trong bệnh viện, thật là nực cười."

"Thật sự là buồn nôn ghê tởm, có tiền thật là muốn làm gì cũng được, vì để tẩy trắng Vương Nhất Bác lại gắn cho tài xế xe van một tội danh, thế giới này làm sao vậy?"

"Vương Nhất Bác sao còn chưa đi chết đi!"

"Vương Nhất Bác cấu kết quan lại, rửa sạch tội danh!"

"Huyết thư một người, đề nghị điều tra lại từ đầu, hy vọng không để nhân dân thất vọng!"

"Mọi người đều hy vọng điều tra lại từ đầu, cho mọi người một công đạo!"

"Đề nghị nghị điều tra lại từ đầu, kết quả này chúng tôi không chấp nhận, đừng có coi dân mạng là kẻ ngốc!"

"Mỗi ngày hỏi một lần, Vương Nhất Bác đã chết chưa?"

# Vương Nhất Bác cấu kết quan lại, #Phong sát Vương Nhất Bác, #Tiêu thị nắm quyền lực, #Bối cảnh Tiêu thị, # Vương Nhất Bác có chỗ dựa, # Tiêu Chiến ... ... hàng loạt tiêu đề xuất hiện trên bảng hot search weibo.

Thời gian cách mấy ngày, tiêu đề Vương Nhất Bác vốn vẫn quanh quẩn trong mười top đầu trong một đêm lại lần nữa leo lên top đầu bảng nhiệt độ.

Thông báo được đưa ra vào rạng sáng, vốn định để mọi người buổi sáng thức dậy là nhìn thấy thông báo về kết quả vụ kiện trước tiên, cho vụ kiện này một dấu chấm hết.

Nhưng mà hiện thực lại hoàn toàn tương phản với sự kỳ vọng.

Thông báo đưa ra không rửa sạch tội cho Vương Nhất Bác, ngược lại những lời mắng nhiếc càng ngày càng nghiêm trọng đến mức không thể khống chế.

Trong một đêm hot search về Vương Nhất Bác lần nữa leo lên với tốc độ chóng mặt.

Những câu chửi nhục nhã che trời lấp đất xuất hiện ở khu bình luận, vô cùng khó coi.

"Kết quả này là muốn lừa mấy thằng ngu sao? Hay là cho rằng dân mạng chúng tôi bị khùng? Xin lỗi, nhưng mà chúng tôi không chấp nhận, yêu cầu một lần nữa điều tra lại!"

"Tài xế vô tội nhường nào, lúc trước tai nạn xe mới vừa diễn ra người tài xế ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU chưa rõ sống chết ra sao, hai đứa con đi tìm Vương Nhất Bác đòi lại công bằng, lại bị vệ sĩ đẩy đánh, cô bé kia vẫn còn là học sinh cấp ba, tiếng khóc tê tâm liệt phế kiểu như cô bé không có ba phải làm sao bây giờ, lúc trước nghe xong tim tui cũng tê dại, bây giờ kẻ xấu vẫn chưa bị trừng phạt bởi lỗi lầm của mình. Đổi lại là ai, ai có thể cam tâm, hy vọng điều tra lại một lần nữa, trả lại sự công bằng cho tài xế."

"Vương Nhất Bác cả đời đều đen, nếu hắn thật sự còn có mặt mũi trở về giới giải trí, tôi sẽ mắng Vương Nhất Bác cả đời, mắng đến khi hắn chết!"

"Con người tôi vẫn luôn cảm thấy bạo lực mạng không thể tha thứ, tổn thương nó đem lại còn hơn cả đao kiếm, nhưng lần này tôi không cảm thấy như vậy, không vì cái gì khác, là vì Vương Nhất Bác xứng đáng!"

"Tôi cũng thật sợ hãi hắn vượt qua được chuyện này!"

"Khu bình luận rốt cuộc bị làm sao vậy, xem không rõ tự sao? Giấy trắng mực đen viết, Vương Nhất Bác là vì cứu người vượt đèn đỏ, hắn là vì cứu người, hắn là có ý tốt, vì cái gì hiện tại tất cả lại nhục mạ chỉ trích hắn, mấy người nói thế giới này làm sao vậy, thế giới này vẫn bình thường, trái đất vẫn cứ quay thôi, người người vẫn sinh hoạt bình thường, Vương Nhất Bác là vô tội, dựa vào cái gì mà các người được quyền mắng người!"

"Fans lầu trên đừng tẩy nữa, càng tẩy càng ghê tởm!"

"Đệt, lầu trên lương tâm bị chó ăn rồi à?"

"Lầu trên nói không phải sự thật? Cảnh sát đều đưa ra thông báo nói Vương Nhất Bác là vô tội, dân mạng vẫn đang mắng cái gì chứ?"

"Mắng cái gì? Lầu trên không có mắt sao, mắng Vương Nhất Bác là cặn bã là súc sinh, là tội phạm cấu kết quan liêu!"

"Tầng trên thật sự làm tôi cảm nhận được thế giới so le, cái lý do này nghe phát là biết tuỳ tiện bịa ra, vậy mà thật sự có người tin."

"Nói Vương Nhất Bác vô tội thì phải có bằng chứng chứ! Lấy chứng cứ hắn cứu người đưa ra đây!"

"A, tôi đã quên cứu người là được chế ra để tẩy trắng, vốn không có chứng cứ, Vương Nhất Bác vượt đèn đỏ làm xảy ra tai nạn xe đâm người vào thẳng ICU thì có chứng cứ!"

"Lúc trước đoạn phim camera giám sát thấy Vương Nhất Bác vượt đèn đỏ tràn đầy trên mạng, fans nhà hắn sao nhanh như vậy liền đã quên anh nhà mấy người chạy xe mấy van tông vào người khác vi phạm pháp luật?"

"Vương Nhất Bác loại người này vậy mà còn có fans, chắc đều là vị thành niên thôi."

"Đến bây giờ tôi vẫn không quên được video cô gái khóc lóc thảm thiết trước cửa bệnh viện, rõ ràng nên là phòng học chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi đại học, thời khắc quan trọng ảnh hưởng đến tiền đồ của cả con người, lại xảy ra loại sự tình này, thật sự làm người lo lắng phẫn nộ, nhưng mà hiện tại cho ra một kết quả vớ vẩn như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy lúc trước chúng tôi vì người bị hại đòi lại công bằng, quả thật như một câu chuyện cười!"

"Tin tức âm phủ, thời điểm công bố âm phủ, nội dung cũng âm phủ nốt, ghê tởm!"

Trên mạng thì đang chiến tranh thảm khốc vì Vương Nhất Bác, mà đương sự lúc này đang ngồi ở Cục Cảnh Sát.

Vương Nhất Bác ngồi ở phòng thẩm vấn nuốt ngụm nước miếng.

Đồng chí cảnh sát thấy liền trấn an nói: "Anh Vương, anh không cần căng thẳng, vụ kiện đã có kết quả, hôm nay mời anh đến đây chẳng qua là muốn anh chính mắt xác minh lại một chút về video giám sát."

Sau đó anh ta nhớ tới lần trước mặt Vương Nhất Bác tái nhợt: "Lần này chỗ máu me sẽ được làm mờ."

Vương Nhất Bác nghe xong gật gật đầu, cảnh sát tiến lên nhấp vào mở video theo dõi.

Đây hoàn toàn giống như video lúc trước, chỉ là lần trước Vương Nhất Bác không có chú ý tới hai mẹ con kia, cho nên cũng không biết cậu vượt đèn đỏ là vì cứu người, hiện tại cảnh sát đã kết án, hành vi của Vương Nhất Bác nhất định cũng sẽ nhận được ngợi khen, chẳng qua là muốn cho cậu biết là cậu trong sạch, cậu không cần còng lưng vác tội ác nữa.

Cảnh sát phụ trách án kiện lần này cũng quan sát hành động của Vương Nhất Bác, lần đầu tiên đến phòng bệnh hỏi chuyện điều tra chỉ có ăn năn cùng tự trách, làm trái với luật giao thông thì sai chính là sai, không có bất kỳ lời bao biện nào, chỉ là bởi vì mất trí nhớ không có cách nào rửa sạch tội danh của mình.

Còn có bài kiểm điểm tám trăm chữ cho nước mắt và máu, nó hiện tại còn trong ngăn kéo bàn làm việc của bọn họ.

Vương Nhất Bác mang đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình, lông mi mảnh và dày khẽ động.

Lần này cậu quan sát cẩn thận hơn, thấy rõ ràng một đôi mẹ con trong video mờ căm.

Đứa bé gái đeo cặp sách màu xanh nhảy nhót cùng bà mẹ nói gì đó, hình ảnh vô cùng ấm áp thân thương.

Vương Nhất Bác bỗng ngây người, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, giống như bị ma ám, giữa trán thoáng truyền đến một cơn đau nhức, gương mặt thanh tú nhăn nhúm lại.

Cảnh sát thấy sắc mặt Vương Nhất Bác không tốt, tiến lên hỏi: "Nếu là cảm thấy không thoải mái, anh Vương cũng có thể lựa chọn không xem, tôi có thể lấy khẩu cung thôi."

Ngay sau đó thấy Vương Nhất Bác lắc lắc đầu.

Ánh mắt lại vẫn như cũ không rời khỏi cặp mẹ con kia.

Nhưng trái tim lại vang lên từng đợt thanh âm tra tấn cậu.

Vương Nhất Bác năm hai mươi lăm tuổi khác xa tưởng tượng của cậu, cậu dường như không hạnh phúc, giống như chưa từng thoát ra bóng ma gia đình.

Ánh mắt đầu tiên nhìn vào cặp mẹ con kia, Vương Nhất Bác trong đầu liền dần hiện ra khung cảnh khi cậu còn nhỏ đi học cùng mẹ.

Lúc đó cậu ngây thơ hồn nhiên, trong đầu vẫn là ảo tưởng tốt đẹp nhất, mỗi ngày buổi sáng cậu đều sẽ cùng người nhà ăn sáng, mẹ dẫn cậu đi học, đến ngôi trường bình thường như mọi đứa trẻ khác, đeo cặp sách màu xanh cậu thích nhất.

Đó là giai đoạn hạnh phúc nhất trong đời cậu, Thẩm Khang lúc ấy cũng vào vai người cha tốt, hết thảy đều tốt đẹp như trong truyện cổ tích.

Vương Nhất Bác nhìn cặp mẹ con kia, hai hốc mắt cậu bắt đầu dần dần đỏ lên.

Nếu nói cậu xả thân cứu người, càng không bằng nói cậu đang bảo vệ thứ quý giá của cậu.

Vương Nhất Bác hai mươi lăm tuổi đã nhìn thấy được hồi ức tốt đẹp lúc nhỏ của cậu từ cặp mẹ con kia.

Đoạn ký ức đó là thứ khiến cậu vừa muốn chối bỏ lại vừa lưu luyến.

Cho nên cậu mới có thể xông lên cứu người.

Cậu sợ chết không?

Đương nhiên sợ.

Ai ai cũng muốn sống.

Nhưng Vương Nhất Bác lại càng sợ đoạn ký ức đã cùng cậu qua biết bao giông bão sụp đổ trước mắt cậu.

Từ bữa tiệc sinh nhật mười tám tuổi gia đình đã bắt đầu sụp đổ, dù cho đã mất trí nhớ nhưng mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy vô cùng nặng nề, thở không ra hơi.

Cậu không muốn lại trải qua thêm một lần, càng không muốn tình cảnh tàn nhẫn như vậy diễn ra trước mắt mình.

Cậu không muốn làm bi kịch xảy đến với hai mẹ con kia, cậu muốn bảo vệ phần tốt đẹp nhỏ nhoi này.

Trên đầu truyền đến từng trận đau đớn, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán trắng nõn của Vương Nhất Bác, gương mặt hồng hào dần dần bắt đầu trở nên tái nhợt, một ít ký ức hư vô rải rác xuất hiện trong đầu.

Cảnh tượng cậu nhấn ga điều khiển chiếc xe lao ra, bên tai dường như còn vang lên âm thanh kêu gào nào đó.

Đầu Vương Nhất Bác đau muốn nứt ra, nhưng ngoài những thứ đó ra, cậu thật sự không nhớ ra được gì.

Nhưng hình ảnh hai mẹ con gắt gao ôm nhau ở góc đường như khắc vào trong đầu cậu, thật lâu sau cũng không có cách nào quên đi.

Trong lúc nhất thời hô hấp Vương Nhất Bác có chút dồn dập, sau đó hốc mắt bắt đầu nổi lên vệt đỏ ửng, đôi trắng nõn tay dần dần nắm chặt thành quyền.

Cậu đột nhiên như hiểu ra cái gì, cậu sở dĩ mất trí nhớ kỳ thật là một loại tự bảo vệ bản thân.

Thay vì nói việc đó là ngoài ý muốn, chi bằng nói là chính bản thân cậu muốn quên, cậu mất đi ký ức mấy năm nay khả năng cũng không tốt đẹp như vậy.

Có lẽ chính là bởi vì Vương Nhất Bác hai mươi lăm tuổi không thoát được bóng ma, cho nên mới lần nữa tỉnh lại khi đem ký ức dừng lại ở năm mười tám tuổi.

Vết sẹo chính là vết sẹo, dù cho theo thời gian cùng năm tháng trôi đi bắt đầu trở nên mờ nhạt, nhưng nó tuyệt đối không biến mất.

Vương Nhất Bác hai mươi lăm tuổi cho đến chết đều hoài niệm khoảng thời gian kia.

Ngay cả đoạn ký ức này bị chính tay cha đẻ xé nát, tôn nghiêm bị đạp dưới chân, cậu vẫn là hoài niệm, đó là cảm giác ngọt ngào duy nhất trong khoảng thời gian địa ngục tối tăm sau này của cậu.

Cảnh sát thấy Vương Nhất Bác sắc mặt không tốt hơn trước liền tắt video giám sát đi.

"Anh Vương xin hỏi ngài còn có nghi ngờ gì không?"

Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, trên mặt lại không có nét sinh động như lúc trước, nhẹ giọng nói: "Không có."

Vương Nhất Bác một lần nữa hoàn thành khẩu cung sau đó rời khỏi phòng thẩm vấn, mới vừa đi tới vài bước liền thấy một người phụ nữ đang dắt con.

Không phải người lạ nào, đúng là cặp mẹ con lúc trước cậu vượt đèn cứu.

Người mẹ kia thấy Vương Nhất Bác ra tới, vội tiến lên giữ chặt tay cậu, giọng nói cảm kích dường như muốn khóc: "Cậu Vương thật sự cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã cứu mẹ con chúng tôi."

Lúc trước khi tai nạn xe xảy ra, trong lòng bà ấy không chắc rằng việc Vương Nhất Bác gây ra tai nạn xe rốt cuộc là ngoài ý muốn hay là vì cứu bọn họ.

Trong lòng vẫn luôn bị đè nặng.

Nhìn Vương Nhất Bác bị dân mạng công kích, trong lòng lại cũng sinh ra cảm giác tội lỗi, nếu là Vương Nhất Bác thật là vì cứu mẹ con bà ấy thì nên làm phải làm sao.

Vì thế ngày hôm sau sau khi tai nạn xe xảy ra liền đi đến Cục Cảnh Sát phụ trách vụ kiện này, thuật lại sự tình một cách tỉ mỉ, nhưng vụ kiện này không có tiến triển gì bởi vì tài xế xe vẫn còn đang hôn mê.

Bà ấy cũng muốn đi thăm Vương Nhất Bác, nhưng dưới lầu ở bệnh viện luôn có vệ sĩ của nhà họ Tiêu canh chừng, muốn gặp được Vương Nhất Bác rất khó.

Cho nên mới kéo dài tới hôm nay.

Người mẹ kia trong lúc nhất thời kích động thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, lúc nhìn Vương Nhất Bác nước mắt tràn mi: "Cậu Vương là lỗi của tôi, cậu vì cứu chúng tôi mà bị người khác bôi nhọ, tôi lúc ấy lại cái gì cũng chưa làm cho cậu, thật sự rất xin lỗi cậu, thật sự rất xin lỗi."

Người mẹ chân mềm nhũn thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất Vương Nhất Bác thấy vội vươn tay giữ chặt, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì.

Hiện tại tâm tình của tiểu thiếu gia đang trong giai đoạn hỗn loạn, nói chi đến việc an ủi người khác.

Nhưng người mẹ kia khóc thật sự quá đáng thương, Vương Nhất Bác vẫn là không đành lòng mở miệng an ủi nói: "Không có gì, đều đã qua rồi."

Những lời này không biết là nói với người mẹ kia, hay là nói với chính bản thân cậu.

Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên cô bé cách đó không xa, nhìn qua cùng lắm chỉ mới sáu bảy tuổi.

Một bên nữ cảnh sát thấy người mẹ cảm xúc kích động, tiến lên an ủi, Vương Nhất Bác đi về phía cô bé.

Cậu ngồi xổm xuống, đôi mắt nhìn vào cặp mắt ngây thơ hồn nhiên.

"Anh xinh đẹp."

Vương Nhất Bác sửng sốt: "Kêu anh sao?"

Cô bé gật gật đầu: "Anh so với Trương Tuyết trong lớp của em còn đẹp hơn."

Vương Nhất Bác nghe xong trong lúc nhất thời không biết nên khóc nên cười.

"Anh xinh đẹp cảm ơn anh, mẹ em nói bởi vì anh đã cứu em, nên hiện tại em mới có thể mỗi ngày bình yên khỏe mạnh mà lớn lên."

Vương Nhất Bác nghe xong trầm mặc trong chốc lát, đôi mắt hơi rũ xuống, không biết suy nghĩ cái gì, sau đó nói: "Em có thể nói cho anh mỗi ngày em đều vui vẻ sao?"

Cô bé nghe xong lộ ra nụ cười rất tươi: "Vui vẻ ạ, mỗi ngày em đều ở bên ba mẹ, mỗi ngày đều trải qua rất vui vẻ."

"Vậy sao?" Vương Nhất Bác khóe miệng hơi hơi dương lên: "Em vui vẻ thì tốt, anh hy vọng về sau em có thể luôn vui vẻ hạnh phúc như vậy."

Nhìn gương mặt ngây thơ hồn nhiên trước mắt, trong lúc nhất thời những rối rắm trong lòng Vương Nhất Bác dường như tiêu tan đi rất nhiều.

Nếu lại cho cậu thêm một lần cơ hội, cậu vẫn sẽ cứu hai mẹ con trước mặt.

Cô bé thấy Vương Nhất Bác cười với em ấy, nhất thời cảm thấy rất vui mừng: "Anh xinh đẹp, anh thật ưa nhìn nha, anh là người đẹp nhất mà em từng thấy."

Tiểu thiếu gia từ nhỏ đã lớn gan không sợ ngượng, ấy vậy mà lúc này có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.

"Anh xinh đẹp sau này em có thể gả cho anh không?"

Vương Nhất Bác bị cô bé hỏi như vậy nhất thời sửng sốt: "Hả?"

Cô bé: "Mẹ em nói gả chồng chính là cùng người mình thích mỗi ngày ở bên nhau, em cảm thấy anh xinh đẹp lớn lên đẹp như vậy, nên ngày nào em cũng muốn nhìn."

Lần này Vương Nhất Bác không thẹn thùng nữa, trực tiếp mở miệng: "Anh không thể kết hôn với em được."

Cô bé nghe xong có chút mất mát: "Tại sao chứ?"

Vương Nhất Bác trong đầu đột nhiên nhớ tới vợ xinh đẹp của cậu, tâm tình đang buồn bực nhanh chóng tan thành mây khói: "Bởi vì anh đã có vợ, hơn nữa......"

Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn bốn phía, thấy không ai nhìn về phía cậu, vô cùng tự mãn khoe khoang: "Hơn nữa vợ anh còn là một đại mỹ nhân!"

Tiêu Chiến lớn lên vô cùng đẹp trai, với vai rộng chân dài đạt tiêu chuẩn, Vương Nhất Bác lúc tỉnh lại đã thích anh từ cái nhìn đầu tiên.

Điều duy nhất không hài lòng chính là cậu lùn hơn vợ của mình.

Nhưng mà không quan trọng, khoảng cách tạo ra vẻ đẹp.

Mấy cm ngắn ngủi mà thôi, ngoại trừ đả kích lòng tự trọng của Vương Nhất Bác nam tử hán ra, cũng ngăn cản không được cái gì.

Cái miệng nhỏ của cô bé mở thành chữ O, hai người giống như chuột con mà bắt đầu châu đầu ghé tai: "Thật sao?"

Vương Nhất Bác vô cùng kiêu ngạo ngẩng cao cái đầu xù lên: "Đương nhiên."

"So với anh xinh đẹp còn xinh đẹp hơn sao?"

Vương Nhất Bác gật gật đầu: "So anh còn xinh đẹp hơn, vợ anh là siêu xinh luôn ấy."

Cô bé có chút kích động: "Em có thể nhìn mặt vợ anh không?"

"Đương nhiên là có thể!" Vương Nhất Bác đưa hình chụp lén Tiêu Chiến trong điện thoại di động ra cho cô bé xem.

Một lớn một nhỏ lại hàn huyên một hồi, cô bé mới cùng mẹ về nhà.

Người mẹ kia lại một lần nữa cảm tạ Vương Nhất Bác, cảm tạ cậu đã bảo vệ tổ ấm của mình.

Trước khi đi, Vương Nhất Bác cười nhìn cô bé, khuôn mặt tinh xảo thanh lãnh đột nhiên tươi cười vô cùng bắt mắt, đôi mắt như được ngâm nước, giọng nói ôn nhu.

"Cái cặp sách màu lam đó thật đẹp."

Mặt khác phòng làm việc của Vương Nhất Bác tối hôm qua mới vừa tụ hợp ở một chỗ ôm đầu khóc ròng, sáng sớm hôm nay bắt đầu làm việc với đôi mắt sưng húp.

Những nhân viên ở đây sưng đỏ hai mắt, cầm ID như chiến sĩ của thế chiến thứ ba mà ra sức chém gϊếŧ trên mạng.

Ngày hôm qua nhận được tin tức Vương Nhất Bác vô tội, toàn bộ phòng làm việc khỏi nói là phấn khích cỡ nào, không khác gì được tiêm máu gà, chúc mừng đến rạng sáng, nhưng cuối cùng cười rồi lại khóc.

Khung cảnh mất kiểm kiểm soát một khoảng thời gian.

Một trận quỷ khóc sói gào, dư âm mãi chẳng tan đi.

Trong khoảng thời gian này bọn họ thật sự là quá không dễ dàng.

Còn tốt là sếp của bọn họ không sao.

Lúc trước nói Vương Nhất Bác vượt đèn đỏ đâm người bọn họ cũng không tin, hiện tại chân tướng được phơi bày, bọn họ quả nhiên không theo sai người.

Trên công văn giấy trắng mực đen viết rành mạch Vương Nhất Bác là vì cứu người mới vượt đèn đỏ dẫn tới tai nạn xe, một số dân mạng như không có mắt vậy, giả vờ nhìn không thấy, một đám vừa mù vừa điếc.

Quả nhiên còn có người nói là do phòng làm việc bọn họ cấu kết cảnh sát tự bịa ra.

Bọn họ đều là công dân tuân thủ pháp luật, chỉ khi không muốn sống nữa mới có thể làm như vậy.

Phòng làm việc quá giận, từ buổi sáng đến bây giờ đã cùng dân mạng đại chiến ba trăm hiệp.

Cơ hồ dùng hết một hai câu thô tục trong cuộc đời ra chinh chiến, trong lúc đó còn rất nhiều người ham học, ở trên mạng học được không ít từ mới, cuối cùng dân mạng đối diện thấy sức chiến đấu của đối phương vô cùng kinh người, mắng không lại bất đắc dĩ phải out.

Phòng làm việc thấy vậy tinh thần nhanh chóng sảng khoái, lúc muốn lựa chọn chiến trường tiếp theo, phát hiện bài viết tẩy Vương Nhất Bác đều không thấy nữa.

Nhấn vào hot search WB, những cái hot search về Vương Nhất Bác lúc sáng vẫn còn chễm chệ trên đó, hiện tại cũng chỉ dư lại # Vương Nhất Bác làm sáng tỏ thôi.

Phòng làm việc trong lúc nhất thời tưởng mình hoa mắt, tới tới lui lui nhấn vào nhấn ra không ít lần, phát hiện những gì liên quan đến Vương Nhất Bác thật sự biến mất, thậm chí tìm những từ khóa liên quan cũng không có.

Phòng làm việc của bọn họ cũng coi như năng lực nghiệp vụ cực mạnh, nhưng lần này Vương Nhất Bác bị triển khai bạo lực mạng quy mô lớn bọn họ xác thật không có cách nào khống chế, ngay cả xóa cũng không xóa được.

Cho nên trong lúc nhất thời tức giận, quyết định lấy nick phụ hỗn chiến với dân mạng.

"Anh Lâm! Anh Lâm!" Biên tập kích động vội kêu người đại diện.

Lâm Mục sau khi nghe thấy cầm ly cà phê không biết thứ bao nhiêu của ngày hôm nay, bước nhanh đến: "Sao vậy, sao vậy, đối phương mắng khó nghe quá nên cô thua rồi?"

"......" Biên tập lắc lắc đầu, sau đó chỉ vào máy tính vô cùng kích động nói: "Những bài viết tẩy chay anh Bác đã biến mất rồi!"

Lâm Mục vừa nghe xong vội tiến lên lấy con chuột nhấp vào trang web.

Quả nhiên, không chỉ riêng bài viết hot search không có, ngay cả những tài khoản tẩy chay Vương Nhất Bác đều bị bay nick.

Lâm Mục trong lúc nhất thời cũng hoảng hốt, xem đi xem lại vô số lần .

Sau đó, dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì, không hẹn mà chạm mắt với biên tập.

Chỗ dựa lớn của Vương Nhất Bác đã ra tay......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #truyen#zsww