21
Sasuke bước đi trên con đường đá, tiếng bước chân anh vang vọng giữa không gian tĩnh lặng của buổi sáng. Khi vừa tới cổng làng, anh bắt gặp Naruto và Shikamaru. Họ vừa trở về, dáng vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định. Naruto đi trước, Shikamaru đi sau, cả hai đều có những vết bẩn và mệt mỏi trên quần áo.
Naruto thấy Sasuke, ánh mắt cậu sáng lên, nhưng vẻ mặt nhanh chóng trở nên nghiêm túc. "Sasuke!"
"Cậu vừa trở về sao?" Sasuke hỏi, giọng nói trầm ổn.
"Ừ," Naruto đáp, giọng nói đầy vẻ mệt mỏi. "Tuyết Quốc rất lạnh. Nhưng có vẻ như mọi chuyện không ổn."
"Các cậu tìm thấy gì rồi?" Sasuke hỏi, ánh mắt anh nhìn thẳng vào Naruto.
Shikamaru thở dài. "Phiền phức thật. Chúng tôi đã tìm thấy một vài dấu vết của chakra Sharingan. Nhưng không tìm thấy bất cứ ai. Họ đã biến mất, giống như đã hòa vào không khí vậy."
"Chắc chắn là một nhẫn thuật không gian," Sasuke nói, giọng nói của anh đầy vẻ chắc chắn. "Kẻ đó đã sử dụng một nhẫn thuật không gian để di chuyển."
"Vậy là họ đã biết chúng ta đang điều tra," Naruto nói, ánh mắt cậu trở nên nghiêm túc hơn. "Họ đã bỏ chạy trước khi chúng ta đến."
"Có thể," Sasuke nói, "nhưng tôi nghĩ không đơn giản như vậy. Kẻ đó đã cố tình để lại những dấu vết này. Có thể là một lời thách thức, hoặc là một cái bẫy."
"Cậu nói đúng," Shikamaru nói, giọng nói của cậu đầy vẻ trầm tư. "Tôi đã nghĩ đến điều đó. Nhưng không có cách nào để biết được. Chúng ta không có bất cứ thông tin nào về kẻ đó."
"Tôi đã gửi báo cáo cho Kakashi và Tsunade," Sasuke nói. "Tôi sẽ tới Tuyết Quốc, sau đó tới Phong Quốc để gặp Gaara. Chúng ta cần sự hợp tác của tất cả các Làng."
Naruto nhíu mày. "Cậu đi một mình sao? Tại sao không đợi tớ và Shikamaru?"
"Không," Sasuke nói, giọng nói của anh kiên quyết. "Tôi không thể để các cậu đi cùng tôi. Kẻ đó có thể đã biết về tôi. Nếu các cậu đi cùng tôi, các cậu sẽ gặp nguy hiểm. Đây là một cuộc chiến của tôi."
"Sasuke, cậu đừng nói như vậy," Naruto nói, giọng nói của cậu đầy vẻ lo lắng. "Chúng ta là bạn. Chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu."
"Naruto, cậu đừng quên. Cậu là Hokage," Sasuke nói, ánh mắt anh nhìn thẳng vào Naruto. "Cậu có trách nhiệm với Làng Lá. Cậu không thể mạo hiểm như vậy. Hơn nữa, cậu còn có Shion và Shinachiku."
Naruto im lặng. Cậu biết, Sasuke nói đúng. Cậu có một gia đình để bảo vệ. Nhưng cậu không thể để Sasuke đi một mình.
"Tớ sẽ đến văn phòng Hokage," Naruto nói. "Chúng ta sẽ bàn bạc với Kakashi và Tsunade. Chúng ta sẽ tìm ra một kế hoạch. Nhưng cậu phải cẩn thận."
Sasuke không nói gì, chỉ gật đầu. Đó là một cử chỉ quen thuộc của anh.
"Và cậu sẽ liên lạc với chúng tôi thường xuyên," Shikamaru nói, giọng nói của cậu đầy vẻ nghiêm túc.
"Tôi biết rồi," Sasuke nói. "Tôi sẽ đi ngay bây giờ."
"Khoan đã," Naruto nói. "Cậu đến Phong Quốc để gặp Gaara sao? Tốt. Chúng ta cần sự hợp tác của cậu ấy. Tớ sẽ gửi thư cho Gaara."
Sasuke gật đầu.
Sau đó, Sasuke quay lưng đi. Anh đi về phía Tuyết Quốc, nơi một cuộc chiến mới đang chờ đợi. Anh biết, cuộc hành trình này sẽ rất nguy hiểm. Nhưng anh không còn đơn độc. Anh có gia đình đang chờ đợi ở nhà. Anh có Hinata, và Sunamaru. Và điều đó là đủ.
Naruto và Shikamaru đứng đó, nhìn Sasuke đi. Cả hai đều có vẻ mặt đầy vẻ lo lắng. Nhưng họ biết, Sasuke sẽ trở lại. Họ tin vào điều đó.
Sau đó, Naruto quay lại, nhìn Shikamaru. "Chúng ta về nhà thôi, Shikamaru. Tớ muốn gặp Shion và Shinachiku."
Shikamaru gật đầu. "Ừ. Tớ cũng vậy. Temari và Shikadai chắc đang chờ."
Cả hai cùng nhau bước đi, trở về nhà. Cuộc họp ở văn phòng Hokage sẽ diễn ra sau. Nhưng bây giờ, họ muốn về nhà, muốn gặp lại những người mà họ yêu thương.
Naruto mở cửa nhà, một mùi hương ấm áp quen thuộc của gỗ và thảo mộc ùa vào. Cậu khẽ khàng đóng cửa lại, cố gắng không gây ra tiếng động. Cả căn nhà chìm trong sự im lặng của buổi sáng sớm. Ánh nắng ban mai vàng ươm hắt qua khung cửa sổ, nhuộm một màu dịu dàng lên mọi vật.
Naruto thấy Shion đang nằm cuộn mình trên sofa, chìm vào giấc ngủ. Mái tóc vàng nhạt của cô xõa xuống, che đi một nửa khuôn mặt. Cô nằm nghiêng, cong mình lại như một chú mèo con đang tắm nắng, trông thật yếu ớt và mệt mỏi. Cậu biết, Shion đang ở trong giai đoạn đầu của thai kỳ, và sự nhạy cảm, mệt mỏi, dễ buồn ngủ là điều không thể tránh khỏi. Cậu khẽ thở dài, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp.
Mối quan hệ của Naruto và Shion gần đây không thực sự tốt đẹp. Những hiểu lầm và khoảng cách vô hình đã len lỏi vào cuộc sống của họ. Cậu biết, việc cậu quá bận rộn với công việc Hokage, với các nhiệm vụ bí mật, đã khiến Shion cảm thấy cô đơn. Cô đã nghĩ rằng cậu không còn yêu cô, không còn quan tâm đến cô nữa. Cậu muốn giải thích, nhưng lại không thể.
Nhưng vấn đề không chỉ dừng lại ở sự bận rộn. Một mối "tơ vò" khác đang quấn lấy tâm trí Naruto. Cậu không thể quên được Sakura. Giờ đây, Sakura đã được hồi sinh, giống như những người đã khuất khác. Điều này càng khiến trái tim cậu bối rối. Cậu đã cưới Shion, đã có Shinachiku và sắp có thêm một đứa con nữa, nhưng sự trở lại của Sakura đã khiến mọi thứ trở nên phức tạp. Naruto không biết phải làm sao cho đúng, cậu không muốn làm tổn thương Shion trong giai đoạn nhạy cảm này, nhưng cũng không thể phủ nhận sự tồn tại của Sakura và cảm xúc của chính mình. Cậu vẫn chưa thể biết đâu là tình cảm thật sự, đâu là trách nhiệm, và mình thật sự nghĩ gì trong câu chuyện này.
Naruto bước đi thật nhẹ nhàng, đi đến gần Shion. Cậu cúi xuống, đưa tay vuốt ve mái tóc của cô. Đôi mắt xanh của cậu nhìn vào khuôn mặt thanh tú của cô, và trái tim cậu đau thắt lại. Cậu nhớ lại những ngày đầu tiên họ yêu nhau, khi cả hai còn là những đứa trẻ, ngây thơ và hồn nhiên. Cậu nhớ lại những lời thề nguyền mà cậu đã hứa với cô. Cậu đã hứa sẽ bảo vệ cô, sẽ không bao giờ để cô một mình. Nhưng bây giờ... cậu lại cảm thấy mình đã thất hứa.
Naruto không muốn đánh thức Shion. Cậu biết, cô cần được nghỉ ngơi. Cậu nhẹ nhàng rời khỏi sofa, đi vào bếp. Cậu lấy ra những nguyên liệu tươi ngon, và bắt đầu nấu một bữa ăn nhẹ. Cậu nấu món súp miso nóng hổi, một món ăn đơn giản nhưng lại rất giàu dinh dưỡng. Cậu cũng làm thêm món cơm cuộn rong biển, và một ít cá nướng. Sau đó, cậu bày biện tất cả lên bàn, để đó để khi Shion tỉnh dậy có thể ăn ngay.
Naruto nhìn đồng hồ. Đã gần trưa rồi, nhưng Shinachiku vẫn chưa về. Cậu lo lắng, và quyết định đi tìm con trai. Cậu đi ra ngoài, bước đi trên con đường quen thuộc. Cậu đi qua những cửa hàng, những con đường nhỏ, và cuối cùng, cậu dừng lại trước cửa hàng hoa của Ino Yamanaka.
Naruto thấy Shinachiku đang đứng ở đó, cùng với Inojin, Shikadai, và Sunamaru. Bốn cậu bé đang đứng thành một nhóm nhỏ, nói chuyện gì đó rất sôi nổi. Inojin đang cầm một bông hoa, và Shikadai đang nhìn cậu với vẻ mặt lầm bầm. Cả bốn đang chuẩn bị vào rừng để luyện tập.
"Shinachiku!" Naruto gọi, giọng nói của cậu đầy vẻ vui mừng.
Bốn cậu bé quay lại, và cả bốn đều cúi chào cậu. "Chào ngài Hokage!"
Naruto mỉm cười. Cậu đi đến gần con trai, đưa tay xoa đầu cậu bé. "Con đang làm gì vậy? Sắp đến giờ ăn trưa rồi đấy."
"Bọn con định vào rừng để luyện tập," Shinachiku nói. "Bố có thể đi cùng bọn con không?"
"Bố..." Naruto ngập ngừng. Cậu muốn đi cùng con trai, nhưng cậu biết, cậu không thể. "Bố có việc phải làm. Nhưng con cứ đi đi. Nhớ về trước giờ ăn trưa nhé."
"Vâng!" Shinachiku reo lên. Cậu bé cùng Inojin, Shikadai và Sunamaru chạy vào rừng.
Naruto đứng đó, nhìn con trai đi. Cậu cảm thấy một cảm giác trống rỗng. Cậu muốn ở bên con trai, muốn được chơi với con, nhưng cậu lại không thể.
"Cậu có vẻ mệt mỏi nhỉ," một giọng nói vang lên từ phía sau.
Naruto quay lại, thấy Ino đang đứng ở đó, với vẻ mặt đầy vẻ nghiêm túc. Cô khoanh tay trước ngực, ánh mắt của cô nhìn thẳng vào Naruto. "Cậu có vẻ bận rộn nhỉ. Bận rộn đến mức không có thời gian cho con trai mình."
Naruto gãi đầu, cười gượng. "Tớ... tớ có việc phải làm. Cậu biết mà, công việc của Hokage rất bận rộn."
"Bận rộn đến mức không có thời gian cho con trai mình," Ino lặp lại, giọng nói của cô đầy vẻ mỉa mai. "Vậy mà tớ lại thấy cậu có thời gian để nói chuyện với Sasuke và Shikamaru."
Naruto im lặng. Cậu không biết phải nói gì. Cậu không thể nói với Ino rằng, việc cậu gặp Sasuke và Shikamaru là một nhiệm vụ bí mật. Cậu không thể nói với cô rằng, việc họ phải đi điều tra một sự việc phức tạp đến mức nào.
"Naruto," Ino nói, giọng nói của cô trở nên nghiêm túc hơn. "Cậu có biết, Sai đã không về nhà trong bao lâu rồi không? Anh ấy đã không về nhà trong cả tuần nay rồi. Tớ đã phải tự mình chăm sóc con cái, quản lý cửa hàng, và còn cả gia tộc nữa. Tớ rất mệt mỏi."
Naruto thở dài. "Tớ biết. Tớ xin lỗi."
"Xin lỗi không đủ đâu," Ino nói, giọng nói của cô đầy vẻ tức giận. "Tớ biết cậu có trách nhiệm với Làng Lá. Nhưng cậu cũng có trách nhiệm với gia đình mình. Sai cũng vậy. Anh ấy cũng có gia đình, cũng có con cái. Anh ấy cũng cần được nghỉ ngơi."
"Tớ biết. Tớ sẽ cố gắng," Naruto nói.
"Không phải cố gắng," Ino nói, giọng nói của cô đầy vẻ kiên quyết. "Tớ muốn cậu phải làm. Tớ muốn cậu phải cho Sai về nhà nghỉ ngơi. Anh ấy xứng đáng được nghỉ ngơi. Anh ấy đã làm việc quá sức rồi."
Naruto im lặng. Cậu biết, Ino nói đúng. Cậu đã quá tập trung vào công việc, mà quên mất rằng, những người bạn của cậu cũng có gia đình.
"Tớ sẽ làm," Naruto nói. "Tớ sẽ nói chuyện với thầy và Tsunade."
Ino nhìn cậu, ánh mắt của cô trở nên dịu dàng hơn. "Cảm ơn cậu, Naruto. Cậu là một Hokage tốt. Nhưng cậu cũng phải là một người bạn tốt, một người chồng tốt, và một người cha tốt."
Naruto mỉm cười. "Tớ biết rồi. Tớ sẽ cố gắng."
Sau đó, Naruto quay lưng đi. Cậu đi về phía văn phòng Hokage. Cậu biết, cậu phải làm gì. Cậu phải cho Sai về nhà nghỉ ngơi. Cậu phải nói chuyện với thầy Kakashi và Tsunade. Cậu phải tìm ra một giải pháp cho vấn đề này.
Cậu đi trên con đường, và nhìn thấy những người dân làng. Họ đang cười nói, đang hạnh phúc. Cậu biết, cậu đã làm đúng. Cậu đã bảo vệ họ. Nhưng cậu cũng biết, cậu đã đánh mất một điều gì đó. Cậu đã đánh mất sự yên bình của gia đình mình.
Naruto thở dài. Cậu biết, một cuộc chiến mới đang đến gần. Nhưng cậu cũng biết, cậu phải chiến đấu. Cậu phải bảo vệ Làng Lá, và cậu phải bảo vệ gia đình của mình.
Naruto đi đến văn phòng Hokage. Cậu mở cửa, và thấy Kakashi đang ngồi trên bàn làm việc, Tsunade đang đứng bên cạnh.
"Naruto, em đã đọc báo cáo của Sai chưa?" Kakashi hỏi, giọng nói đầy vẻ nghiêm trọng.
"Em đã đọc," Naruto nói. "Nhưng em có một điều muốn nói. Ino rất tức giận. Sai đã không về nhà trong cả tuần nay rồi. Cậu ấy đã làm việc quá sức rồi."
Kakashi và Tsunade nhìn nhau. Cả hai đều hiểu.
"Được rồi," Kakashi nói, "em nói đúng. Chúng ta không thể để Sai làm việc quá sức. Chúng ta sẽ tìm ra một giải pháp."
Sau đó, Naruto và Kakashi, Tsunade bắt đầu bàn bạc. Họ nói về cuộc điều tra, về những người hồi sinh, và về kẻ đứng sau tất cả. Naruto kể cho họ nghe về việc em đã gặp Sasuke và Shikamaru, và về việc Sasuke đã đi một mình.
"Sasuke nói, đây là một cuộc chiến của cậu ấy," Naruto nói, giọng nói của em đầy vẻ trầm tư. "Cậu ấy không muốn chúng ta gặp nguy hiểm."
"Cậu ấy nói đúng," Kakashi nói. "Nhưng chúng ta không thể để cậu ấy đi một mình. Chúng ta phải tìm ra một giải pháp. Chúng ta phải giúp cậu ấy."
Naruto gật đầu. "Em biết. Em sẽ cố gắng. Em sẽ tìm ra một giải pháp. Và em sẽ bảo vệ Làng Lá, và gia đình của mình."
Sau đó, Naruto đi ra khỏi văn phòng Hokage. Cậu không về nhà ngay. Cậu đi đến một cửa hàng bánh ngọt, và mua một chiếc bánh ngọt mà Shion thích ăn nhất. Sau đó, cậu đi chợ, mua một ít nguyên liệu cho bữa tối
Khi Naruto về đến nhà, Shion đã tỉnh dậy. Cô đang ngồi trên bàn ăn, ăn bữa ăn mà Naruto đã chuẩn bị.
"Anh về rồi," Shion nói, giọng nói của cô đầy vẻ mệt mỏi.
Naruto mỉm cười. "Ừ. Anh về rồi." Cậu đi đến gần cô, và nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô. "Em ăn đi. Anh đã chuẩn bị cho em rồi."
Shion không nói gì, chỉ cúi xuống, tiếp tục ăn. Naruto ngồi xuống đối diện cô, nhìn cô ăn. Cậu cảm thấy một cảm giác đau lòng. Cậu muốn nói với cô, rằng cậu yêu cô, rằng cậu quan tâm đến cô. Nhưng cậu lại không thể. Cậu biết, một lời nói dối sẽ không thể che giấu được sự thật.
Một lúc sau, Shinachiku về nhà. Cậu bé chạy lại, ôm lấy bố. "Bố ơi, con về rồi."
Naruto mỉm cười. Cậu bế con trai lên. "Con có đói không? Bố đã chuẩn bị bữa trưa rồi."
Shinachiku lắc đầu. "Con ăn rồi. Bố ăn đi."
Naruto gật đầu. Cậu đặt con trai xuống, và bắt đầu ăn.
Đúng lúc đó, điện thoại của Naruto vang lên. Cậu lấy ra, thấy đó là Sai.
"Sai!" Naruto nói, giọng nói của cậu đầy vẻ vui mừng. "Cậu đã về nhà chưa?"
"Chưa," Sai nói, giọng nói của anh đầy vẻ mệt mỏi. "Tớ đang trên đường đến Tuyết Quốc. Tớ đã tìm thấy một manh mối quan trọng. Tớ phải đến đó. Tớ phải giúp Sasuke."
Naruto nhíu mày. "Cậu nói gì vậy? Tớ đã nói với cậu, tớ sẽ cho cậu về nhà nghỉ ngơi."
"Không thể," Sai nói. "Tớ đã tìm thấy một manh mối quan trọng. Tớ đã tìm thấy một loại chakra lạ. Nó giống với chakra của một người đã chết. Tớ nghĩ, kẻ đó đã sử dụng một nhẫn thuật đặc biệt, và sử dụng chakra của những người đã chết để hồi sinh họ. Tớ đã liên lạc với Kakashi và Tsunade, nhưng họ không thể làm gì được. Tớ phải tự mình đi."
Naruto im lặng. Cậu biết, Sai nói đúng. Nhưng cậu không thể để Sai đi. Cậu biết, Sai đã làm việc quá sức rồi.
"Không," Naruto nói, giọng nói của cậu kiên quyết. "Tớ sẽ không để cậu đi. Cậu phải về nhà. Cậu phải nghỉ ngơi."
"Naruto, cậu đừng nói như vậy," Sai nói. "Đây là một nhiệm vụ quan trọng. Tớ không thể bỏ cuộc. Tớ phải tìm ra kẻ đó."
"Không," Naruto nói. "Tớ sẽ không để cậu đi. Tớ sẽ tự mình đi."
Sau đó, Sai cúp máy. Naruto ngồi đó, nhìn chằm chằm vào điện thoại. Cậu biết, cậu đã làm đúng. Cậu đã bảo vệ Sai. Nhưng cậu cũng biết, cậu đã đánh mất một người bạn.
Naruto thở dài. Cậu biết, một cuộc chiến mới đang đến gần. Nhưng cậu cũng biết, cậu phải chiến đấu. Cậu phải bảo vệ Làng Lá, và cậu phải bảo vệ gia đình của mình.
Màn đêm buông xuống, và Naruto đi về nhà. Cậu thấy Shion đang ngồi trên sofa, xem TV. Cậu đi đến gần cô, và đưa cho cô chiếc bánh ngọt mà cậu đã mua.
"Em ăn đi," Naruto nói, giọng nói của cậu đầy vẻ dịu dàng. "Anh mua cho em đấy."
Shion nhìn cậu, ánh mắt của cô đầy vẻ bất ngờ. Cô nhận lấy chiếc bánh, và ăn.
"Anh... anh có muốn nói gì không?" Shion hỏi.
"Có," Naruto nói, giọng nói của cậu đầy vẻ nghiêm túc. "Anh muốn nói, anh xin lỗi."
Shion nhìn cậu, ánh mắt của cô đầy vẻ bất ngờ.
"Anh xin lỗi," Naruto nói. "Anh xin lỗi vì đã làm em cảm thấy cô đơn. Anh xin lỗi vì đã không có nhiều thời gian cho em và Shinachiku. Anh xin lỗi vì đã làm em cảm thấy thất vọng."
Shion im lặng.
"Anh biết," Naruto nói. "Anh đã quá tập trung vào công việc của anh. Anh đã quên mất rằng, em cũng có những vấn đề của riêng mình. Anh đã quên mất rằng, em cũng cần được quan tâm. Anh xin lỗi."
Shion nhìn cậu, ánh mắt của cô đầy vẻ xúc động.
"Anh muốn nói," Naruto nói, giọng nói của cậu đầy vẻ chân thành. "Anh yêu em, Shion. Anh yêu em, và anh yêu Shinachiku. Anh sẽ cố gắng trở thành một người chồng tốt hơn, một người cha tốt hơn. Anh hứa."
Shion không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Naruto. Cô không khóc, chỉ im lặng, và dựa đầu vào vai cậu. Cậu cảm nhận được sự ấm áp của cô, và trái tim cậu đau thắt lại. Cậu biết, cô đã tha thứ cho cậu. Nhưng cậu cũng biết, cậu đã làm cô đau lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com