10-Biển
Năn nỉ từ ngày này sang ngày khác, năn nỉ đến mỏi cả mồm mà ông chủ già nhất quyết không cho bọn tôi nghỉ. Cuối cùng bọn tôi đã phải chơi đến chiêu cuối, đó là dùng tiền. Satang đưa ra trước mặt ổng một xấp tiền. Mặt ông chủ già sáng rỡ, cầm nhanh như chớp và cuối cùng đã quyết định cho tụi tôi nghỉ 1 tuần
" Ủa bạn tiền đâu ra bạn có dạ?"
-" Tiền đó là tiền bán hàng hôm quá á chớ"
"Thế mà em cứ tưởng bạn giàu đến nỗi đưa cho ổng cả xấp"
Chúng tôi phì cười, rồi xách dép mà chạy để lỡ ổng biết, ổng hú ở lại thì toai. Chúng tôi đi dạo một hồi để xem xét nên đi đâu cho tuần nghỉ này.
"Bạn muốn đi đâu nhề, em thì đi đâu cũng được miễn là có bạn"
-" Đi lên mặt trăng được không bạn?"
" Lên đi, nhắm lên được thì lên"
-" Để anh nghỉ xem, bọn mình đi biển được không."
-"Bạn của anh có căn biệt thự ven biển đó, ở đó mà nghỉ mát thì đã lắm đó"
" Bạn thích là được"
-"Thế chiều mai, tụi mình lên đường nha"
" Bạn về cẩn thận nhá"
Vừa đưa tôi về tới nhà, chào tạm biệt cậu ấy. Tôi đi vào phòng nhảy tưng tưng, cảm giác như đứa trẻ ngày mai được ba mẹ dẫn đi chơi vậy đó. Hiện tại thì đây đúng là những khoảng khắc mà tôi mong sẽ được trải qua một lần trong đời. Nói chung không có lời nào để diễn tả sự sung sướng này.
-------------------------------------------
Tối qua vì cứ hồi hộp mà tôi không ngủ được chút nào.. Hẹn nhau lúc 12h chiều tại nhà Satang, nhưng mà 10h tôi đã có mặt rồi đó. Vì tôi biết cậu ấy chắc chắn là chưa có chuẩn bị gì đâu, lúc nào nước chạm lỗ mũi mới nhảy. Tôi tới phụ cậu ấy gấp đồ gấp đạc bỏ vô vali để chuẩn bị cho chuyến đi.
" Bạn đi tắm đi, để đây em chuẩn bị đồ cho"
-" Thế anh nhờ bạn nhé"
Tôi mở tủ áo, ước chừng lượng đồ sẽ mặc rồi đi kiếm xem bộ nào mát mẽ để xếp. Mò mẫm một hồi, tôi nghe được tiếng sột soạt, lần mò một hồi tôi thấy có vỉ thuốc đang uống dở. Và không chỉ một mà là rất nhiều vỉ thuốc đã dùng hết, còn có những vỉ thuốc mới được buộc thành cọc. Mắt tôi tròn xoe, bất giác nhìn qua cánh cửa phòng tắm. Trong lòng tôi lúc này, bấn loạn lắm. " Sao cậu ấy uống nhiều thuốc như vậy, cậu ấy có vấn đề gì hay sao". "Hay cậu ấy nghiên cứu thuốc, cậu ấy học Y mà" . "Nhưng mà có khi cậu ấy bị gì thật mà tại sao cậu ấy lại giấu mình..."
Tự nhiên tôi khựng lại, cả người như cứng đờ. Những dòng suy nghĩ bủa vây trong đầu. Tôi không dám nghĩ tới những viễn cảnh xa xôi. Tôi cố lấy lại bình tĩnh không nghĩ cái đó nữa. Tôi xếp đồ vào vali cho cậu ấy, đem theo một số đồ đạc cần thiết như khăn tắm, dầu gội, kem chống nắng,... Cố đánh lạc hướng suy nghĩ không cho việc đó chiếm lấy tâm trí tôi.
" Cỡ bao lâu thì mình tới á bạn nhỉ"
-" Chắc là 2, 3 tiếng gì đó"
"Cơ mà em bị say xe"
-" Không sao, có anh thì bạn không say được đâu"
"Gớm khổ"
Chúng tôi đã lên xe, ngồi an thế được một lúc tôi lại bắt đầu nghĩ về mấy cái vỉ thuốc đó. Nó thật sự không ít.
-"Bạn ổn không, sao nhìn mặc bạn tái méc vậy"
"Em ổn, nhưng mà chắc do tối qua không ngủ được nên giờ thiếu ngủ"
-" Còn lâu chúng ta mới tới, bạn cứ ngủ đi"
Tôi mơ màng, đúng là hơi buồn ngủ thật. Tôi nằm dựa đầu vào ghế, được lúc sau thì Satang kéo đầu tôi qua dựa vào vai cậu ấy
-" Ở đây êm hơn chỗ đó đó"
Tôi chỉ cười có thể là tôi đã nghĩ nhiều quá rồi, dù gì cũng nên tận hưởng kì nghỉ này với cậu ấy. Tôi cũng không muốn chuyến đi này mất vui. Nằm gục trên vai cậu ấy mà ngủ, không biết trời trăng mấy đất gì. Tôi không muốn rời xa cái cảm giác này chút nào, càng không muốn rời xa vòng tay của cậu ấy.
------------------------------------------------------------
Trên xe độ 2,3 tiếng. Cuối cùng bọn tôi đã tới. Trước mặt tôi là biển, màu xanh của nó trong như viên lưu ly vậy đó. Gần đó là cái căn biệt thự rất to và hoành tráng, khiếp ở đó một mình chắc sợ ma chết. Gió biển từng đợt ùa vào, cảm giác mát mẽ vô cùng.
"Ủa bạn của anh đâu, em không thấy ai hết"
-" Nó với bồ nó đang đi du lịch nước ngoài rồi"
" Ủa em tưởng là sẽ tới đây"
-" Nếu mà nhà nó đã có căn biệt thự to đùng như vậy thì chắc hẵn là gia phả không phải dạng vừa, nên nó đi những nơi cao sang hơn rồi"
"Cái biệt thự này chưa đủ cao sang hả ta"
Cậu ấy cười, thế là chỉ có hai bọn tôi trong cái biệt thự to đùng như thế này. Thôi kệ đi, cái quan trọng là bây giờ là biển ở trước mặt, vậy thì nên làm gì. Tắm biển rồi quậy banh xác nó chứ gì nữa. Tôi chỉ thay cái quần đùi rồi ba chân bốn cẳng phóng thẳng ra biển
Nước biển trong xanh thật đấy, còn mát nữa. Thế rồi tôi như đứa con nít vui đùa với biển xanh. Cậu ấy chỉ ngồi ở trên bờ nhìn tôi, người gì mà không biết tận hưởng gì hết.
"Sao bạn không xuống đây chơi với em"
-" Bạn cứ chơi đi, Anh ở đây ngắm bạn chơi là đủ rồi"
Dễ gì tôi cho việc đó xảy ra, nhưng lúc cậu ấy không để ý. Tôi hất nước thẳng vô người, lúc này thì sao cậu ấy còn ngồi yên được, phải lao xuống chứ sao. Còn tôi thì tranh thủ chạy chứ sao. Chúng tôi nô đùa lúc nắng vẫn còn chưa tàn
-" Bạn dám tạt nước anh à"
" Dám chứ sao không"
-" Để Anh cho bạn nếm mùi nước biển "
Tiếng cười của cả hai đứa vang vọng khắp cả bãi bờ, chỉ có hai người nơi đây mà sao lại không thấy cảm giác cô đơn tẹo nào. Thay vào đó lại là sự vui sướng của cả hai. Nhìn từ xa cảnh tượng lúc này chỉ thấy hai con người đang vui đùa hệt như một kịch bản đẹp mà chỉ có người trong cuộc mới biết cảm giác đó hạnh phúc ra sao
Nắng vàng đã dần nhạt màu, tôi với cậu ấy ngồi trên bãi biễn mà chuyện trò. Cả hai đều đã ướt nhẹp, nhưng mà lại thấy ấm áp trong lòng
-"Bạn biết không, anh luôn muốn ngồi ngắm biển cùng với người anh yêu đó"
-"Giờ thì điều đó thành sự thật rồi, có lẽ anh sẽ yên tâm hơn"
Tôi quay sang nhìn Satang, ngờ ngợ ra việc gì đó nhưng mà tôi lại không nói
"Bạn cứ tận hưởng đi, em vẫn ở đây với bạn mà"
//Được đi với bạn, em vui lắm, bạn là cả thế giới với em mà//
-------------------------------------------------------
Hello các ní yêu dấu, lại mình đây nò
Chap hôm nay vì cả hai đã yêu nhau nên mình đã cách xưng hô với nhau là "Em, bạn"
Với "Anh, bạn" và có lúc là "Anh, em" nhéeeee
Lời thoại trong //...// là trong suy nghĩ của winny mọi người nhé
hy vọng mọi người thích truyện của mình nhá
hẹn ngày mai gặp lại nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com