Chương 27:Chuyện Xấu Làm Xong Rồi?
Tử Du hầu như nhảy nhót một đường về phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng tràn đầy tiếu ý, thỉnh thoảng còn ngâm tiểu khúc.
"Chuyện xấu làm xong rồi?" Trịnh Nghiên cau mày, rất xem thường nàng.
Tử Du bị hắn bất thình lình nói một câu như vậy, khiến cho thập phần khẩn trương, liếc mắt nhìn hắn, liền trực tiếp đi về giường.
"Bị ta nói trúng rồi sao? Đi lâu như vậy, hiện tại cũng đã tối đen, nói, có phải ngươi đi làm chuyện xấu hay không!" Trịnh Nghiên có thể buông tha Tử Du mới là lạ, đặt mông ngồi xuống giường Trịnh Nghiên, còn lấy chăn của nàng ôm vào lòng, tha thứ cho hòa thượng cũng có một tâm hồn bát quái!
"Ngươi nói bậy bạ gì đó, tránh ra, ta muốn đi ngủ." Tử Du đưa tay giật lại chăn trong người hắn.
Trịnh Nghiên ôm chặt không chịu buông tay, bộ dáng ngươi không nói, ta sẽ không đi.
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Tử Du không có cách nào, dứt khoát ném bỏ gốc chăn vừa xé ra, xoa xoa thắt lưng nhìn hắn "Ta có thể làm chuyện gì? Tỉnh thí chủ người ta còn đang trước mặt, thực sự là không biết đầu ngươi chứa cái gì? Suốt ngày chỉ biết miên man suy nghĩ."
"Đúng vậy, ta là thích miên man suy nghĩ, dù sao cũng tốt hơn chính ngươi tự mình ra trận thực tiễn đi! Chẳng lẽ hiện tại ngươi dám nói một chút tâm tư phàm tục ngươi cũng không có sao!" Khí thế của Trịnh Nghiên bỗng chốc lớn mạnh, rất có một loại tâm trạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tử Du mân chặt môi không nói, một lát sau mới nói: "Ta có chừng mực, sư huynh ngươi đừng quản việc này nữa."
Trịnh Nghiên nghe xong lời này của nàng, một bụng hỏa trực tiếp phun ra, đè đầu Tử Du trút giận mắng: "Ngươi điên rồi có phải hay không! Ngươi thực sự làm...làm như vậy sao?!"
Tử Du không biết hắn nói là chuyện gì, đơn thuần cho rằng chỉ việc nàng xem thân thể Sa Hạ, Vì vậy nhìn Trịnh Nghiên gật đầu.
"Ngươi cái này tiểu tử hồ đồ!" Trịnh Nghiên đá một cước vào nàng "Ngươi con mẹ nó học với ai! Đó là công chúa a! Ngươi ngươi ngươi, ngươi thực sự là sắc đảm bao thiên! Ngươi không muốn sống nữa a!"
Trịnh Nghiên tức giận cả người đều run, hắn thực sự là hận không thể đá Tử Du bay đi!
Tử Du cũng không né, cúi đầu, thanh âm có chút khàn khàn: "Sa Hạ đối với ta rất tốt, ta muốn cưới nàng."
Cưới nàng? Trịnh Nghiên mở to hai mắt nhìn Tử Du: "Ngươi không nhớ ngươi là một hòa thượng a? Làm sao cưới nàng? Không phải là ngươi muốn hoàn tục chứ?" Liên tiếp ba câu hỏi, bất quá đáp án trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ ràng.
Trịnh Nghiên dùng sức đấm vào giường, việc này có thể làm sao bây giờ? Lại hùng hổ liếc mắt trừng Tử Du, đều tại ngươi, ngàn không nên vạn không nên, ngươi không nên động đến thân thể người ta, đừng nói Sa Hạ là thiên chi kiêu nữ kim chi ngọc diệp, coi như là cô nương nhà bình thường, bị nam tử xa lạ động đến thân thể, đó cũng là chuyện lớn liên quan đến tính mạng!
"Vậy ngươi nghĩ như thế nào? Việc này sư phụ có biết hay không?"
Tử Du lắc đầu "Chỗ sư phụ ta cũng không biết, bất quá ta đã quyết định sáng mai đi nói với sư phụ chuyện hoàn tục."
Trịnh Nghiên hít sâu một hơi, chân mày cau chặt, hữu khí vô lực nói: "Đừng trách sư huynh không nhắc nhở ngươi, ngươi biết quy tắc của Long Sơn Tự đi, ngươi thật sự muốn hoàn tục rời khỏi tự, ít nhất sẽ mất đi nửa cái mạng! Dựa vào cơ thể gầy yếu này của ngươi, còn chưa kịp qua được một cửa, phỏng chừng đã mất mạng! Làm sao ngươi có thể chịu được a!"
Tử Du dũng cảm đứng thẳng, không chỗ nào sợ hãi nói "Tăng nhân hoàn tục ra khỏi Long Sơn Tự cũng không phải không có, không phải Vân Bình sư thúc đi ra được sao? Nếu người khác đều có thể chịu được, Tử Du ta cũng nhất định có thể."
"Láo toét!" Trịnh Nghiên ném chiếc giày qua "Sao ngươi có thể không biết xấu hổ mà so sánh với Vân sư thúc, người ta vốn là võ tăng, công phu thâm hậu, ngươi nhìn lại chính ngươi, tế da nộn thịt giống như một đại cô nương, ngươi so được sao!"
Bên ngoài Tử Du thoạt nhìn ai cũng có thể khi dễ, nhưng trên thực tế nội tâm so với ai khác đều kiên cường đều có chủ kiến, cho nên nàng không dễ dàng ra quyết định, chỉ khi nào nàng đã hạ quyết tâm, đó chính là ai khuyên cũng vô dụng, trừ phi đánh nàng tàn phế.
"Nói chung ngày mai ta sẽ cùng sư phụ nói, ta phạm vào sắc giới, động phàm tâm, xác thực không thể ở lại tự, như vậy đối với sư huynh đệ khác cũng không công bằng." Cuối cùng, Tử Du lại nhìn Trịnh Nghiên "Sư tỷ, ngươi sẽ ủng hộ ta sao?"
Trịnh Nghiên giật mình, nhìn ánh mắt trong suốt của Tử Du, hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ mắng một câu: "Ủng hộ cái rắm!"
Nửa đêm, chỉ có tiếng hít thở đều đều của Tử Du, mà Trịnh Nghiên thì lật qua lật lại thế nào cũng ngủ không được.
Lại trở mình vài lần, liền đứng dậy đi tới trước giường của Tử Du, trong đêm tối nhìn khuôn mặt tuấn lãng của sư đệ, lại thở dài một tiếng.
"Tử Du, Tử Du?" Trịnh Nghiên nhẹ giọng kêu, dường như tối nay Tử Du ngủ rất say, căn bản không có dấu hiệu chuyển tỉnh, còn xoay người vào trong.
Trịnh Nghiên thấy nàng không có tỉnh, liền mặc y phục vào đi ra ngoài.
Vừa đi, trong miệng luôn lập đi lập lại: "Sư tỷ tuyệt đối không thể nhìn ngươi đi chịu chết, tuyệt đối không được!"
Cẩn thận tránh được thị vệ tuần tra, cẩn thận quan sát bốn phía, xác thực không ai mới thở ra một hơi, dùng một ít khí lực gõ cửa nói: "Hạ thí chủ, Tỉnh thí chủ, ta là Trịnh Nghiên, mau mở cửa a."
Tỉnh Đào bị tiếng đập cửa đánh thức đầu tiên, sau đó Sa Hạ cũng tỉnh.(Ngủ cũng không yên)
Tỉnh Đào nhíu mày "Đã trễ thế này? Hắn đến đây làm gì?" Bị người phá giấc mộng đẹp chắc chắn sẽ không vui.
Sa Hạ ngược lại không có cảm giác gì quá lớn, tối nay nàng ngủ cũng không ổn định, tỉnh cũng tốt.
"Đều đã trễ thế này, cho dù ngươi là hòa thượng thì giờ này đến cũng không thích hợp đi?" Tỉnh Đào ngay cả cửa cũng không mở, chỉ đứng ở trước cửa hỏi.
Trịnh Nghiên nhăn mày nhíu mũi, bất quá vẫn cứng đầu nói: "Tiểu tăng tới tìm Hạ thi, ách, công chúa điện hạ." Vừa nói xong lại bồi thêm một câu: "Là chuyện cấp bách, liên quan đến Tử Du."
Sa Hạ ở bên trong cũng nghe không rõ lắm, nhưng hai chữ Tử Du nàng lại nghe rất rõ ràng=))), "Trịnh Nghiên sư phụ, chờ một chút, bản cung ra ngay."
"Công chúa đã trễ thế này, hắn lại là nam nhân, ngài đi ra ngoài không thích hợp." Sa Hạ vừa muốn mở cửa, Tỉnh Đào đã cản lại.
"Công chúa không cần mở, Trịnh Nghiên ngay ở đây nói, chỉ nói mấy câu, nói xong bần tăng sẽ đi." Trịnh Nghiên vội vàng nói, thật vất vả mới có dũng khí tới, cũng không thể không làm được gì đã trở về.
"Vậy làm phiền Trịnh Nghiên sư phụ." Sa Hạ nhìn Tỉnh Đào lắc đầu, ý bảo nàng vào bên trong chờ, "Trịnh Nghiên sư phụ, ngài nói đi, Tử Du hắn làm sao vậy?"
Trịnh Nghiên nhìn ván cửa hít sâu một hơi, coi như là cổ vũ bản thân, thấp giọng nói: "Trịnh Nghiên biết, Tử Du sư đệ hắn nhất định đã làm chuyện gì khiến công chúa không thể tha thứ, thế nhưng Trịnh Nghiên van cầu công chúa, nể tình hắn đã cứu ngài một mạng, ngài buông tha cho Tử Du đi, đừng kêu hắn hoàn tục."
Nguyên lai suy nghĩ cả nửa ngày chính là vì chuyện này, Sa Hạ cười lạnh nói: "Đây là ý của Tử Du sao? Ngươi kêu chính hắn đến nói với ta."
Trịnh Nghiên nghe được hàn ý trong giọng nói của Sa Hạ, vội vàng lên tiếng giải thích cho sư đệ: "Không không, đây cũng không phải ý của Tử Du, là ý của ta, Tử Du hắn cái gì cũng không biết, là ta vụng trộm tới."
"Nếu là ý của Trịnh Nghiên sư phụ, vậy ngươi hẳn là đi nói với Tử Du, chạy đến chỗ ta là có ý gì? Còn nữa, nói như thế nào thì ngươi cũng không thể làm chủ dùm Tử Du đi?" Sa Hạ lại nở nụ cười, thế nào ai cũng đâm thọc vào chuyện này cả?
"Công chúa ngài hiểu lầm rồi, cũng không phải Trịnh Nghiên không cho sư đệ hoàn tục, chính là hắn căn bản không thể hoàn tục."
"Nga? Cái này bản cung cũng không hiểu, cái gì là không thể hoàn tục, lẽ nào Long Sơn Tự của các ngươi còn có thói quen giam cầm tăng nhân sao?"
"Ai." Trịnh Nghiên lại thở dài, sầu bi không gì sánh được nói: "Công chúa điện hạ có điều không hiểu, nếu tăng nhân ở Long Sơn Tự muốn hoàn tục, nhất định phải vượt qua tam hiểm nhất quan."
Sa Hạ có loại dự cảm bất hảo ở trong lòng bốc lên.
"Tam hiểm chính là trượng hình, tiên (roi) hình, quỵ hình, nhất quan là lăn bàn đình, ngài thử nói một chút, bốn loại này, Tử Du hắn chịu được cái nào?" Trịnh Nghiên nói xong viền mắt đều ướt "Ta cũng không phải muốn cản trở gì Tử Du, ta chỉ sợ, ngay cả mạng hắn cũng không còn, công chúa, ngài là công chúa, xin ngài thương xót, buông tha hắn đi, hắn chỉ là một hòa thượng, ngài để hắn làm một hòa thượng không được sao?!"
Sa Hạ nghe xong bản thân cũng kinh hồn táng đảm, nàng nghĩ tới Vân thị vệ, chẳng lẽ vết thương trên tay hắn là từ đó mà ra? Vân thị vệ võ công cao cường như thế còn bị thương, huống chi là Tử Du! Trịnh Nghiên nói không sai, cái này sẽ lấy mạng của hắn!
"Trịnh Nghiên sư phụ, bản cung đã biết, ngươi về trước đi." Khí tức của Sa Hạ có chút bất ổn.
"Này? Chuyện này?"
"Bản cung tự có chừng mực, ngươi về trước đi, chiếu cố Tử Du, đừng để hắn làm chuyện điên rồ."
"Dạ, đa tạ công chúa!"
Sa Hạ ôm ngực, gian phòng đen kịt khiến nàng có chút choáng váng, trong lòng cũng có chút hốt hoảng, lại nghĩ tới khuôn mặt của người nọ, thì ra cái gì hắn cũng biết, nhưng cái gì hắn cũng tự mình gánh lấy, nếu không phải Trịnh Nghiên tìm đến mình, có phải ngày mai gặp lẽ sẽ thật sự là người đầy thương tích? Có lẽ càng nghiêm trọng hơn chính là thiên nhân xa cách đi?
------End Chap-----
Tự nhiên bay giờ rảnh rỗi lại đăng chap cjo mọi người.
Để mình xem tối có rảnh sẽ ra tiếp.
Nhớ vote cho mình nha😊😊
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com