126: Dường như bị cuốn vào một cái gì đó vô tận
Chương 126: Dường như bị cuốn vào một cái gì đó vô tận
Edit: Ha
Cố Giai Mính đứng trên sân khấu, nhận lấy micro của người dẫn chương trình đưa tới, nhìn đôi mắt chờ mong phía dưới, ngẩng đầu ưỡn ngực nghiêm trang nói: "Tôi muốn nói rất đơn giản, có ba điểm!"
Nhân viên chính thức sửng sốt, những lời này tuyệt đối không có trên bản thảo, trên bản thảo sẽ không có ba điểm!
Cố Giai Mính đã đem tất cả ánh mắt đều kéo lên người mình, nghiêm túc nói: "Giáo viên tiểu học đều nói vô số lần, kính già yêu trẻ, nhìn thấy lão nhân ngã xuống đỡ một cái, lão thái thái cũng đừng không có việc gì nằm sấp trước xe người ta, lúc không đỡ ngươi cái gì cũng không có vấn đề, đỡ ngươi một chút liền toàn thân nghiền nát gãy xương, như vậy chờ đến một ngày ngươi thật sự bị xe đụng, hoặc là con cháu ngươi bị xe đụng, thật sự không ai dám đỡ. "
Khuôn mặt của nhân viên chính thức đã xanh, phía dưới nghe xong đều ngây người, điều này cũng ... quá thực tế! Không cẩn thận đã đến con cháu!
Cố Giai Mính tiếp tục: "Một là yêu thương môi trường, bắt đầu từ tôi, bắt đầu từ tất cả mọi người, sự nóng lên toàn cầu, sông băng núi tuyết tan chảy, sớm muộn gì cũng ngập đất liền, thế hệ của bạn không thể nhấn chìm, con trai và cháu trai của bạn bạn, cháu trai của bạn, con cháu mười chín thế hệ, sẽ luôn luôn có một thế hệ bởi vì bạn mà phải trả giá, cắt đứt đường con cháu hoặc bất cứ điều gì, như vậy không tốt. Cuối cùng là yêu hòa bình, đừng đánh nhau, over. "
Dưới đài ước chừng im lặng mấy chục giây, rốt cục bộc phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, nói thật sự, hay!
Tôi chỉ thích một bài phát biểu khiêm tốn như vậy! Tôi đã chán nghe ngôn ngữ chính thức trước đây!
Nhân viên có mặt... Tất cả đều là vẻ mặt bị sét đánh!
Điều này không giống như bài phát biểu mà họ đã đưa ra! ! Bản thảo lúc trước đưa cho Cố Giai Mính không phải như vậy! Đó là một bài phát biểu cao cấp như thế nào! Thật là một bài phát biểu hoành tráng! Cho dù bạn thực hiện kiểu phỏng vấn nào, cũng làm cho mọi người không thể chọn ra vấn đề ah!
Cố Giai Mính động một chút chính là con cháu hơn mười đời, lời này nghe giống như là uy hiếp!
Cố Giai Mính vẻ mặt bình tĩnh đứng trên sân khấu, duy trì nụ cười nam thần hoàn mỹ, nhận thấy nhân viên công tác trừng mình, mỉm cười gật gật đầu với bọn họ, không cần quá khiếp sợ, hắn cũng không có cách nào, bởi vì bản thảo đã bị cặp song sinh xé, làm sao hắn biết trên đó viết cái gì? Lời nói chính thức không nên nói nhiều, thẳng thắn một chút cũng rất tốt, đặc biệt là câu cuối cùng, hắn thêm vào: phải cùng tồn tại một cách hòa bình, không đánh nhau, con người là rất mong manh, không gây sức ép. Tiểu yêu tinh hiện tại ít đáng thương, cũng không chịu nổi giày vò.
Trịnh Học Thiệu đã sắp té xỉu, Cố Giai Mính căn bản là không xem bản thảo! Hậu kỳ còn có phỏng vấn, Cố Giai Mính sẽ không nói ra lời kinh người gì nữa chứ, anh đã tuyệt vọng.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, Trịnh Học Thiệu vội vàng đi tìm Cố Giai Mính, tuy nhiên, nhân viên công tác nói với anh: "Khi buổi lễ còn chưa kết thúc, Cố tiên sinh đã bị người mời đi. "
Trịnh Học Thiệu sốt ruột hỏi: "Anh ta bị ai mời đi?"
Nhân viên chỉ mỉm cười lịch sự, "Xin lỗi ông, ông không đủ điều kiện để hỏi về vấn đề này."
Trịnh Học Thiệu bị tức giận nở nụ cười, "Các cậu dẫn nghệ sĩ của tôi đi, tôi còn chưa hỏi tư cách?"
Lúc này Giả Xuyên tìm được Trịnh Học Thiệu, kéo người đi, "Anh Mính biết anh không tìm được anh ấy sẽ đòi người với ban tổ chức "
Trịnh Học Thiệu lạnh lùng, ngay cả trợ lý của Cố Giai Mính cũng biết cậu đi đâu, người đại diện như anh càng ngày càng không có cảm giác tồn tại.
Lúc này Cố Giai Mính đang cầm hai chiếc cúp, ngồi trong một phòng họp nho nhỏ, mỉm cười với ông lão đối diện.
"Lời ngài nói, ta nghe không hiểu." Về chuyện lục đục, Cố Tiểu Yêu nghe không hiểu.
Ông lão mặc một bộ trang phục Tôn Trung Sơn cổ xưa, một đôi con ngươi màu xám nhạt, lạnh lùng nhìn Cố Giai Mính "giả điên giả ngốc", nhàn nhạt cười lạnh một tiếng, "Là thật nghe không hiểu, hay là giả nghe không hiểu?"
Cố Giai Mính trợn to hai mắt, nghiêm túc nói: "Thật không hiểu!"
Lão nhân bị chọc giận cười, "Vậy ta liền thẳng thắn nói cho ngươi biết, là một yêu tinh, ngươi trước khi trợ giúp nhân loại cũng phải suy nghĩ một chút thân phận của mình, hiện tại nhân loại là chúa tể của thế giới này, yêu tinh đã sắp chết hết rồi, ngươi cũng không nghĩ tới tương lai của yêu tộc chúng ta sao?"
Cố Giai Mính lúc này nghe hiểu, đây là bảo sau này hắn không cần trợ giúp nhân loại.
"Ta cũng không thể chỉ trợ giúp mấy người a." Cố Giai Mính cũng vô tội, lời này nói ra, sao lại nghe có vẻ như hắn giống như phản đồ của yêu tinh nhất tộc, còn nữa, hắn đều giúp nhân loại bình thường, không giết yêu tinh không phản xã hội, dân chúng bình dân, cũng không ngại chuyện của ai.
Hiển nhiên, đối phương đối với "chấp mê bất ngộ" của hắn rất không hài lòng, Cố Giai Mính giải thích như vậy đã bị coi là "giả điên giả ngốc", đây là hành vi phản đồ!
"Thượng tầng chúng ta đã từng thương thảo qua, chúng ta nhìn trúng thiên phú của ngươi, muốn bồi dưỡng ngươi thật tốt, cho nên mới có ngày hôm nay chúng ta gặp mặt."
"Ta nói lão nhân gia..."
- Gọi ta là Mộc trưởng lão!
"...... Mộc trưởng lão tốt, ta không phải là yêu chăm chỉ, ta rất lười, các ngươi cũng đừng bồi dưỡng ta!" Cố Giai Mính tỏ ra thái độ thành kính, "Xin ông buông tha cho tôi, cũng buông tha cho mình. "
Mộc trưởng lão tức giận mặt đều xanh, là thật xanh, không phải khoa trương.
Cố Giai Mính bị hoảng sợ, cái quái gì vậy! Trúng độc khí! Cố Giai Mính vội vàng nhìn trái phải, muốn tìm người, vạn nhất yêu tinh này có vấn đề gì, ai có thể làm chứng cho hắn ta, hắn thật sự không làm gì cả.
Phát hiện trái phải không có người, Cố Giai Mính vội vàng khuyên: "Ngài bình tĩnh a, chúng ta nói đạo lý, vì sao yêu tinh không thể trợ giúp nhân loại? Khi gặp phải chuyện, chúng ta trước tiên phải suy nghĩ đến vấn đề của bản thân, sau đó tìm lỗi sai của người khác, các ngươi thù địch nhân loại như vậy, nhân loại tự nhiên cũng không dám tiếp nhận các ngươi a. Chính là song phương suy nghĩ quá nhiều, mới có thể tạo thành cục diện hiện tại, mặt ngoài hòa bình, trên thực tế đều muốn duỗi móng vuốt, cùng chung sống hòa bình không tốt sao? Ta có thể làm đại sứ hòa bình của hai bên các ngươi, chúng ta cùng nhân loại nắm móng vuốt nói hòa đi, vì tương lai của chúng ta, đừng đánh nhau. "
- Minh ngoan bất hóa! Mộc trưởng lão tức giận, cột gậy nổi trận đùng đùng nói: "Ngươi làm sao có thể được chọn làm gương đạo đức! Tư tưởng của ngươi rõ ràng tồn tại vấn đề rất nghiêm trọng!"
Cố Giai Mính ôm chặt chiếc cúp vàng của mình, sợ đối phương tức giận thu hồi lại, hiện tại trong nhà có nhiều con cái, cái này bán còn có thể đổi đồ ăn vặt. Lúc này Cố Tiểu Yêu còn không biết, chiếc cúp này, chỉ là mạ một tầng vàng mà thôi. Nhìn thấy bộ dáng nóng nảy này của đối phương, Cố Giai Mính cũng có lời muốn nói, "Nếu muốn lưu lại con đường cho con cháu yêu tộc, thì đừng nghĩ đến chuyện nguy hiểm a, rất nhiều nhân loại thân thiện, tiểu yêu tinh cũng thân thiện, cũng là bởi vì những lão yêu tinh chống nhân loại các ngươi thấm nhuần tư tưởng chống nhân loại cho bọn họ, bọn họ mới có thể trở nên xấu đi, các ngươi luôn nói nhân loại không dung nạp được chúng ta, chúng ta đã từng dung nạp nhân loại chưa?"
Mộc trưởng lão đều bị tức giận bạo đi, bọn họ coi trọng, muốn bồi dưỡng yêu tinh khiêng đại kỳ yêu tộc tương lai, thế mà là phản đồ thân cận nhân loại!
Cố Giai Mính: "Tôi thích hòa bình, tôi thích thế giới này, không có chiến hỏa, bây giờ hòa bình phát triển như vậy rất tốt, các người không cần lôi kéo tôi đi chống nhân loại, cho tiền tôi cũng không làm. "
Mộc trưởng lão tức giận đóng cửa mà đi, Cố Giai Mính bất đắc dĩ nhìn lão đầu chọc gậy ba ba vang lên, nói thật, hắn thật sự có thể làm đại sứ hòa bình.
Lúc Cố Giai Mính tìm được Trịnh Học Thiệu, đối phương còn đang giận dỗi, Cố Giai Mính trong lòng mệt mỏi, ai nấy đều ném sắc mặt vào hắn, hắn hướng ai ném đây?
Cố Giai Mính quyết định không dỗ dành anh, cho anh tức giận đi, tức giận liền để anh đội tóc giả!
Trầm mặc thật lâu, Trịnh Học Thiệu thấy Cố Giai Mính không có ý chủ động giải thích, sắc mặt nhìn cũng không tốt, cuối cùng mặt lạnh không hỏi gì cả, "Chúng ta trở về đi, buổi chiều còn có cuộc phỏng vấn của cậu. "
Cố Giai Mính mệt mỏi thở dài, hiện tại hắn chỉ muốn về nhà ôm con.
Nhưng mà làm cho Cố Giai Mính càng thêm mệt mỏi chính là, buổi chiều phỏng vấn xong, lại có hai người tìm tới hắn, một người là trước đó đã gặp qua Thanh Long bà bà, người còn lại chính là Bạch Trạch đại thúc đã từng có duyên gặp mặt.
Hai đại yêu đột nhiên xuất hiện trong phòng trang điểm của Cố Giai Mính, dùng pháp thuật, đem mấy trợ lý đều đưa ra, đại thúc Bạch Trạch cầm hai cây kem khổng lồ, cười lắc lắc với Cố Giai Mính, "Tiểu Hồ Ly, có muốn cùng tôi ăn kem không?" Giọng điệu kia, giống như đang dỗ dành đứa bé, không hiểu sao, Cố Giai Mính liền cảm giác người này hẳn là đã nuôi con, coi hắn như đang dỗ dành con nhà mình.
Cố Giai Mính híp mắt lại, đều là lão yêu tinh, yêu tinh này so với lão yêu tinh vừa rồi đáng yêu hơn nhiều, nể mặt kem, Cố Giai Mính cười mang ghế cho hai vị lão nhân gia, "Ngồi xuống tán gẫu. "
Trong mấy đại yêu thượng cổ này, Bạch Trạch thoạt nhìn xem như tương đối trẻ tuổi, bộ dáng hơn ba mươi tuổi, trên mặt còn không có nếp nhăn, mặc một thân quần áo thể thao màu trắng, hàng hiệu, tuyết trắng, một chút bụi bặm cũng không tìm thấy, như vậy thoạt nhìn càng thêm trẻ tuổi. Anh đưa một cái khác trong tay cho Cố Giai Mính, cười ha hả nói: "Đừng khách khí, lần này tôi mời. "
Cố Giai Mính tò mò nhìn anh xắn tay áo ăn kem giữa trời lạnh, động tác vô cùng quen thuộc, hảo cảm lập tức tăng thêm một chút, "Hai người đột nhiên tới tìm tôi, không phải chỉ muốn ăn kem chứ?"
Thanh Long lão thái thái lắc đầu, đã không muốn nói cái gì nữa.
Cố Giai Mính do dự một chút, cũng cười nhận lấy cây kem kia, xắn tay áo lên, ăn thôi.
Ba người đều không nói lời nào, xung quanh là trợ lý bị đóng băng, cửa cũng bị khóa lại, động tĩnh duy nhất trong phòng, chính là Cố Giai Mính và đại thúc Bạch Trạch ăn kem, cắn chocolate da giòn rắc rắc, nghe rất giòn.
Bạch Trạch đại thúc ăn xong trước, nhìn ngón tay mình, nhìn trái nhìn phải, cũng không tìm được giấy, vì thế rất sảng khoái liếm liếm, đem một chút kem dính trên ngón tay liếm sạch, lại nhìn ngón tay, ừm, sạch sẽ.
Cố Giai Mính: "..."
Thật sự là... Đại yêu rất không nói vệ sinh!
Bạch Trạch cười tủm tỉm nhìn Cố Giai Mính ăn xong, móc từ trong ngực ra, giống như hiến bảo bảo nói: "Anh cho em một bảo bối nữa!"
------------------------
Định đăng từ hôm qua mà wattpad lỗi chứ :(((
Nay vào từ máy tính mới đăng được, chúc mn đọc truyện vui vẻ.
Nếu đúng tiến độ thì cuối tuần này là hoàn rồi, nhớ vote cho t nha :))) <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com