Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

83: Hãy thường về nhà

Chương 83: Hãy thường về nhà
Edit: Ha

Sau khi Mặc Trạch Dương nhìn thấy Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề đều hóa trang thành trang phục tuổi già, tuy rằng biết là giả, nhưng vẫn không khỏi sửng sốt một cái.

Nhìn thấy bộ dáng hiện tại của hai người, tuy rằng hai mắt đều mỉm cười nhìn nó, Mặc Trạch Dương vẫn cảm giác được đau lòng.

Đứa trẻ lớn lên trong gia đình cha mẹ đơn thân, ít nhiều có chút mẫn cảm, nhìn thấy cảnh này Mặc Trạch Dương nghĩ, yêu tinh một ngày nào đó cũng sẽ già đi chứ? Khi họ già đi, họ sẽ bay đi giống như ông nội.

Cũng may, hai baba bọn họ đều không phải là người, có thể ở bên nó thật lâu, chỉ cần không đợi sau khi nó lớn lên, lấy lý do lịch lãm đạp nó ra khỏi nhà, nó có thể vĩnh viễn ở cùng bọn họ, nghĩ tới đây Mặc Trạch Dương trong lòng hơi dễ chịu một chút, vẫn là một tay nắm lấy tay một ba, vốn muốn ôm, vừa nghĩ đến những lời tổ tiết mục nói trước đó, hiện tại nó đã trưởng thành, muốn bảo vệ baba, cho nên không thể để cho ôm ấp nữa.

Mặc Trạch Dương dẫn hai "ông bố già" đến chỗ ngồi và để hai người ngồi xuống. Nhu thuận ngồi bên chân ba, bộ dáng nghiêm túc kia chọc Cố Giai Mính lại muốn ôm nó lên cọ cọ.

Thằng nhóc nhà hắn thật ngoan!

Lúc này trên lầu truyền đến một trận cười ha ha ha, liền nghe Bạch Kỳ Quân cười nhạo chú hắn: "Ai nha, trang điểm này quá khó coi, sao chú cũng hóa trang bà nội a! Già hơn ông nội! Xấu chết ha ha ha ha ha ha!"

Cố Giai Mính trợn trắng mắt, nhìn đi, loại đứa trẻ này chiếu theo con trai nhà hắn cũng kém hơn, nếu hắn muốn có một đứa con trai như vậy, một ngày đánh nó tám bữa cũng không đến được trời tối.

Mặc Uẩn Tề đều bị chọc cười, tổ tiết mục đem đứa nhỏ Bạch gia kia mang tới, quả thực chính là tìm việc cho mình làm.

Mặc tổng còn không ý thức được chính anh cũng thường xuyên gây phiền toái cho tổ tiết mục, Mặc tổng mê muội cho rằng mình là người phục tùng mệnh lệnh nghe chỉ huy, chẳng qua chỉ số thông minh của tổ tiết mục có chút không theo kịp tiết tấu của anh, đây là lỗi của tổ tiết mục. Hơn nữa Mặc tổng tự tin con nhà bọn họ là đứa ngoan nhất, cũng không gây phiền toái cho tổ tiết mục.

Đồng Đồng ở trên vẫn luôn ôm ba mẹ khóc, tiểu cô nương đa sầu đa cảm thật sự không tiếp nhận được việc ba mẹ lập tức già đi, đau lòng không được. Cô bé cùng Sói con trên lầu hai tạo thành đối lập rõ ràng, chú của Sói con sắp tức đến biến về nguyên hình, thật muốn dùng một móng vuốt đem thằng nhóc hỗn đản này đá ra ngoài. Lỗ tai Mặc Trạch Dương rất thính, ghét bỏ phía trên quá ồn ào, tìm được phía sau cửa một cái chổi, theo đường ống sưởi ấm gõ hai cái, tức giận hỏi: "Phía trên là con khỉ nhà ai? Ầm ĩ chết rồi!"

Bạch Kỳ Quân và Mặc Trạch Dương đã quen với chuyện này, Mặc Trạch Dương không để ý tới hắn, hắn liền muốn duỗi móng vuốt chọc Mặc Trạch Dương, mỗi ngày không cùng Mặc Trạch Dương đánh một trận, hoặc là nói không bị Mặc Trạch Dương đánh một trận, cả người lông không thuận, hắn cũng theo đó gõ tường, gõ bang bang vang lên, "Dưới lầu ai a, không biết phía trên có lão đầu sao?"

Bạch Húc Thành bị cháu trai hắn làm tức điên, lão đầu cái rắm a! Hắn còn có thể sống thêm tám trăm năm nữa! !

Mặc Trạch Dương: "Lão đầu nhà các ngươi cũng không phải lão đầu nhà chúng ta, ngươi chiếu cố lão đầu nhà các ngươi là được rồi, ầm ĩ cái gì?"

Bạch Kỳ Quân quay đầu lại nhìn chú hắn một cái, "Lão đầu, chú chê con ầm ĩ sao? Nếu chú chê con cãi nhau, con sẽ về nhà nói cho ông nội biết, chú đưa con ra ngoài không cho tôi ăn no. ”

Bạch Húc Thành: "..."

Tổ đạo diễn đã không biết nói cái gì cho phải, nói Bạch Kỳ Quân là nhóc hư, hắn còn đặc biệt có nhãn lực trả giá, hiểu chuyện, lễ phép, thấy ai cũng nhiệt tình chào hỏi, một chút cũng không sợ vất vả, còn chủ động trợ giúp chị gái xách đồ. Nói hắn ngoan, nhìn bây giờ a! Mặc Trạch Dương bình thường rất ngoan, vừa gặp phải Bạch Kỳ Quân là hai người có thể phóng ra tia lửa chiến tranh, phải cãi nhau hai câu, lão tử vạch trần ngươi a, thiếu chút nữa bạo phát ra ai ở nhà trẻ tè ra giường, hai đứa nhỏ này chụm lại với nhau, sao lại khó dỗ dành như vậy!

Mắt thấy lại là một trận chiến lớn, tổ làm chương trình gõ chuông, nhắc nhở mọi người: "Thời gian tiếp theo, là thời gian bọn nhỏ rời khỏi cha mẹ, thời gian phải đi làm. ”

"Thế nhưng, con còn không làm gì cả." Mặc Trạch Dương đáng thương bĩu môi, "Có thể cho con một chút thời gian không?"

Các dì trong ê-kíp chương trình đều im lặng hò hét với đạo diễn: Đồng ý với thằng bé! Đồng ý với thằng bé đi! Anh nói mọi thứ đều đồng ý với thằng bé!

Đạo diễn Dương hung hăng nói: "Không được! Bởi vì nhóc và bạn nhóc chơi đùa, trì hoãn thời gian ở cùng với cha, đây là sự lãng phí của riêng nhóc, thời gian không có nhiều, lãng phí sẽ không còn nữa. ”

Mặc Trạch Dương ủy khuất bị nhân viên công tác dẫn đi, rời khỏi hai baba tâm tình siêu cấp low, đương nhiên, đạo diễn Dương thu hoạch được vô số ánh mắt oán niệm của tổ tiết mục, anh cảm giác mình giống như hóa thân thành lão phù thủy nhẫn tâm.

Mặc Trạch Dương ở trong một phòng khác được sắp xếp nhiệm vụ, phải vẽ một bức tranh, vẽ xong mới có thể "về nhà" tìm ba, trình độ vẽ tranh của trẻ nhỏ... Tóm lại tương đối trừu tượng, cũng chỉ có cha nhóc mới có thể hiểu được. Mặc tổng cảm thấy con trai mình vẽ quá tốt, thậm chí còn có ý tưởng muốn bồi dưỡng con trai mình vẽ tranh, muốn mời một thầy họa sĩ cho nó, bất quá người trong tổ tiết mục tạm thời còn không thưởng thức được vẻ đẹp của nó.

Nhưng điều đó không quan trọng, ai bảo nhóc đáng yêu!

Nhân viên công tác đem Mặc Trạch Dương hung hăng khen một trận, đẹp mắt! Bức tranh trông đẹp quá! Bức tranh táo đó là giống nhất! Vẽ xong là có thể trở về tìm cha.

Mặc Trạch Dương →_→

"Dì, đây là sơn trúc."

"Thực xin lỗi, dì nhận sai."

"Không sao." Mặc Trạch Dương thở dài, quả nhiên chỉ số thông minh của cha mới có thể theo kịp tư duy của nó, người khác không được.

Dì của chương trình: QAQ

Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề khó có được nhàn rỗi, hai người ngồi ở bên cạnh bàn trúc nhỏ bên cửa sổ, trước người bày một ấm trà, nói chuyện phiếm uống trà chọc buồn, tán gẫu còn rất cao hứng. Tổ chương trình lưu lại hai thầy quay phim quay bọn họ với vẻ mặt tuyệt vọng, hắn tình nguyện đi chụp Bạch Kỳ Quân tinh lực tràn đầy, cũng không muốn ở chỗ này ăn cẩu lương, thật không biết thầy quay phim trước đó vẫn đi theo một nhà ba người này làm sao sống sót.

Hai người nói xong liền nắm tay nhau, dù sao cũng đã công khai, không quan tâm người khác nhìn thế nào, muốn nắm tay thì nắm tay, cũng sẽ không làm hành động quá phận, nhưng chính là như vậy chỉ một ánh mắt nhìn nhau, đều làm cho người ta cảm thấy ngọt ngấy, giống như cả đời này nhìn không đủ.

Cố Giai Mính còn nói mái tóc bạc này còn không đẹp bằng tóc mình, thầy quay phim đều gật đầu theo, đúng đúng, tốt nhất anh nên nhìn trong mắt Mặc tổng nhà anh, anh đẹp nhất!

Lời này của Cố Giai Mính người khác nghe không hiểu, Mặc Uẩn Tề lại nghe hiểu, ý của Cố Giai Mính không bằng mái tóc bạc của hắn.

Mặc tổng mỉm cười nói: "Trở về liền biến một chút, để anh nhìn lại một chút.” Nói xong hắn lại bổ sung một câu, "Đừng để đứa nhỏ nhìn thấy. ”

Cố Giai Mính không nghi ngờ anh, gật đầu liền đáp ứng, vậy chờ buổi tối trước khi đi ngủ thay đổi một chút, cái này có gì khó?

Mặc Trạch Dương rốt cục vẽ xong, giao cho tổ tiết mục để tổ tiết mục bày ra một chút, Tiểu Mặc tổng phi thường tự tin với bức tranh của mình có thể được mọi người tán thành, nó chính là vẽ đẹp, chính là tự tin như vậy.

Tổ chương trình theo nguyên tắc dỗ dành nhóc giới thiệu bức tranh này cho mọi người một chút, tác phẩm thời thơ ấu của cậu bé Mặc Trạch Dương – "Công viên trái cây".

Điều khiến mọi người không nghĩ tới chính là, sau khi chương trình này phát sóng, lại thật sự có một họa sĩ trừu tượng coi trọng bức tranh graffiti của Mặc Trạch Dương, cảm thấy đứa nhỏ này đối với hội họa siêu có linh khí, muốn thu nhóc làm đệ tử. Nhưng mà sau khi tiết mục này kết thúc, Tiểu Mặc tổng cũng không thích vẽ tranh nữa, nhóc bắt đầu thích chơi violin, sau đó là chơi trống, sau đó là chuyên chú nuôi các em trai và em gái, sau đó lại mê lái máy bay, dù sao Tiểu Mặc tổng cũng không đi theo con đường nghệ thuật vẽ tranh này.

Bây giờ sau khi cậu bé Mặc Trạch Dương được khen ngợi, vui vẻ chạy về tìm ba, buổi trưa rồi, muốn ăn cơm trưa, ngẫm lại liền vui vẻ.

Nhưng mà, Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề đã bị tổ tiết mục dời đi, bọn họ đi đến gian phòng nhỏ bệnh viện, cần nửa giờ sau mới trở ra, người già dễ bị bệnh, cũng không phải mỗi một lần bọn nhỏ về nhà cha mẹ sẽ nấu cơm chờ nó trở về, Mặc Trạch Dương sờ sờ bụng đói xụi lơ, ủy khuất, nếu nó không chậm trễ quá nhiều thời gian vẽ tranh thì tốt rồi.

Thật không may, đây là thực tế.

Và họ sẽ trở nên già hơn, tiều tụy hơn, bọn trẻ sẽ trở nên bận rộn hơn và ít thời gian dành cho người già hơn. Mỗi lần đi ra ngoài trở về, sẽ thấy rằng họ đã già đi rất nhiều, cuối cùng, họ sẽ rời đi, sẽ không bao giờ nhìn thấy một lần nữa.

Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề đi trang điểm một lần nữa, lần này lúc đi ra càng thêm tiều tụy, vì hiệu quả tiết mục, Cố Giai Mính cũng cố ý trêu chọc Mặc Trạch Dương, cố ý diễn ra, tóc bạc trắng, dáng người gầy gò, ánh mắt mang theo sự mờ đục, Cố ảnh đế thủy chung vẫn là Cố ảnh đế.

Mặc Trạch Dương vốn là tâm tính cùng tổ tiết mục chơi một trò chơi ghi lại tập này, không nghĩ tới tổ tiết mục chơi thật, kỳ này quá sâu sắc, tất nhiên phải làm cho tất cả mọi người rơi nước mắt, còn khiến cho khán giả suy nghĩ lại, hiện tại Mặc Trạch Dương thật sự khó chịu, vừa nhìn thấy bộ dáng này của Cố Giai Mính, oa một tiếng khóc lên!

Nhóc không muốn cha già đi!

Đạo diễn Dương lúc này vui rồi, đúng, muốn chính là hiệu quả này, như vậy mới có ý nghĩa giáo dục! Đang đẹp, liền cảm giác một cỗ sát khí đảo qua, Đạo diễn Dương quay đầu, liền nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng Mặc tổng đứng ở đại sảnh, hai mắt vô tình nhìn chằm chằm hắn, làm cho nhãi con nhà anh khóc, a!

Đạo diễn Dương: "..."

Tổ tiết mục bị "sát khí" của Mặc tổng dọa sợ, tổ đoàn xông lên dỗ dành đứa bé, Mặc Trạch Dương ôm Cố Giai Mính không buông tay, Cố Giai Mính chỉ có thể ôm nhóc lên, ôm vào trong ngực dỗ dành.

Một "lão đầu nhi", ôm đứa nhỏ lớn như vậy, thoải mái giơ lên, hình ảnh này lại chọc cười Mặc Trạch Dương, đứa nhỏ dở khóc dở cười ôm cổ Cố Giai Mính, tâm tình ổn định.

"Không sao, con chỉ có chút khó chịu, không muốn ba già đi." Mặc Trạch Dương còn ngượng ngùng, cảm thấy mình làm chậm trễ việc ghi hình của tổ tiết mục, vội vàng xin lỗi mọi người.

Đứa nhỏ quá hiểu chuyện, dẫn đến nhân viên tổ tiết mục tập thể trừng mắt nhìn đạo diễn Dương, đều tại anh! Sắp xếp tốt cái gì già đi, đây không phải là chọc đứa nhỏ khóc sao?

đạo diễn Dương im lặng nhìn kế hoạch, người khác trừng hắn liền nhịn, ngươi có mặt mũi gì trừng ta ???

Đã đến giữa trưa, tổ tiết mục quyết định mọi người cùng nhau ăn cơm trưa rồi mới làm chuyện tiếp theo, buổi chiều vẫn tách đứa nhỏ ra khỏi cha mẹ. Đứa nhỏ phải có công việc, phải tụ tập với bạn bè, phải thành lập gia đình nhỏ của mình, thỉnh thoảng mới có thời gian nhìn cha mẹ, bọn nhỏ tự nhiên không muốn, nhưng đây là quy tắc của trò chơi, tổ tiết mục chính là muốn cho bọn chúng trải nghiệm thời gian không đủ dùng, trải nghiệm cảm giác cha mẹ dần dần rời đi, khiến cho mấy đứa nhỏ đều khóc vành mắt đỏ bừng, ngay cả Bạch Kỳ Quân nghịch ngợm cũng thành thật lại, không cùng chú nhóc náo loạn.

Cảnh quay cuối cùng của buổi tối là cảnh bọn nhỏ rửa chân cho cha mẹ, khi nhìn bảo bối của mình bưng chậu nước đến bên cạnh mình, cha mẹ cũng đỏ mắt, giống như nhìn thấy các bảo bối khi còn nhỏ, từ khi móc những cái răng đầu tiên đến vụng về tập đi, từ mở miệng gọi tiếng ba mẹ đầu tiên đến bây giờ đi nhà trẻ, bọn chúng mỗi ngày đều lớn lên, mình ngày càng già đi, điều này cũng làm cho các bậc phụ huynh cảm thán, thời gian đã đi đâu, đảo mắt sao lại lớn như vậy.

Ngoại trừ gia đình Cố Giai Mính, những người khác đều nói, muốn trở về thăm cha mẹ.

Trong cuộc phỏng vấn cuối cùng, các khách mời cũng nói lên tiếng nói của họ, kêu gọi những người trẻ tuổi bây giờ có thời gian thì trở lại thăm cha mẹ của họ, không nhìn thêm nhiều lần sẽ không kịp, vì họ đã già.

Con muốn nuôi mà người không còn ở đây, đây mới là bi kịch nhân gian.

Kỳ này tuy rằng không có hoạt động thể chất gì, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, tâm lý mệt mỏi.

Trên đường trở về khách sạn, Bạch Húc Thành lặng lẽ nói với Cố Giai Mính: "Tin tức nhỏ, buổi ghi hình tiếp theo sẽ ở nhà, bắt đầu chế độ phát sóng trực tiếp. ”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com