Chương 5: Đem nó đưa về nhà cũ
Kỳ Chính Huy làm lơ* nó, hơn thế còn ôm Thần Thần rời khỏi phòng khách.
*Trên wikidich là "mắt điếc tai ngơ"
Kỳ Tử An thấy cha mình đi rồi, rõ ràng là không muốn quan tâm đến Lý Tử Nhu.
Thật ra, vốn dĩ bọn họ cũng không có trách tội Lý Tử Nhu.
Đều là do cha mẹ nó sai, cái gì nó cũng không biết, huống hồ còn được bọn họ coi như cục cưng mà yêu chiều hơn hai năm, phần cảm tình cũng không phải muốn vứt là có thể vứt.
Vốn dĩ bọn họ nghĩ, chỉ cần Lý Tử Nhu ngoan ngoãn, được bọn họ dạy dỗ tốt, sau này lớn lên chắc chắn không trở thành người giống như cha mẹ nó.
Thậm chí nếu có đưa vào cô nhi viện cũng sẽ có người tốt bụng nhận nuôi.
Nhưng theo tình hình hiện tại, nó thật sự quá ầm ĩ, tính tình cũng quá xấu rồi.
Hơn nữa nó vẫn luôn mồm gọi bà nội, nhớ tới người bà ngang ngược cố chấp kia, Kỳ Tử An bực bội xoa xoa giữa mày.
Chuyện của Lý Tử Nhu cần phải xử lí thật tốt mới được.
Nếu không, nhà này muốn yên ổn cũng khó.
"Đứng dậy đi!"
Anh lạnh lùng mở miệng.
Nếu hỏi Lý Tử Nhu sợ ai nhất trong nhà, thì Kỳ Tử Ngọc là thứ hai, thứ nhất chắc chắn phải là người anh cả Kỳ Tử An ít khi nói cười.
Bởi vì lời của anh, ở nhà họ Kỳ này rất có sức ảnh hưởng.
Cho nên, anh vừa mở miệng, Lý Tử Nhu ngày lập tức từ dưới mặt đất đứng lên.
Hốc mắt nó đỏ au, còn đang đọng nước mắt, cả người đều toát ra cảm giác tủi thân oan ức.*
*: trên Wikidich là "ủy khuất", tra mạng ra như trên á.
"Anh cả ơi~"
Lý Tử Nhu sợ sệt mà kêu lên.
Kỳ Tử An ngồi xuống sô pha, liếc nhìn Kỳ Tử Ngọc và Kỳ Tử Minh một cái, thở dài.
"Đứa bé vừa rồi em thấy, là cậu chủ nhỏ nhà chúng ta, tên Kỳ Vũ Thần, cũng có nghĩa là, em ấy là em trai của chúng ta."
Hơn nữa, là cục cưng duy nhất của nhà họ Kỳ này.
"Em trai?"
Lý Tử Nhu vừa nghe câu này, liền tiếp tục khóc.
"Không cần em trai....."
Có em trai chắc chắn họ sẽ không còn thích nó nữa....
Kỳ Tử An vốn định nói chuyện đàng hoàng với nó, nhưng vừa nghe nó khóc, liền hết kiên nhẫn.
Anh không kiên nhẫn mở miệng: "Câm miệng!"
"Oa...... anh hung dữ với em...... em muốn bà nội...... em muốn bà nội cơ......"
"Bà nội......"
Thấy nó vẫn luôn gọi bà nội, không nói đến Kỳ Tử An tính tình vốn không tốt, ngay cả Kỳ Tử Ngọc và Kỳ Tử Minh bình thường luôn tốt tính, cũng chịu hết nổi.*
*: trên Wikidich là "đừng nói Kỳ Tử an hảo tính tình không có, ngay cả Kỳ Tử ngọc cùng Kỳ Tử minh hảo tính tình cũng không có.", cũng không có là không có cái gì, hổng có hiểu.
Kỳ Tử Minh giận dữ đập bàn đứng dậy: "Muốn tìm bà nội đúng không?"
"Được!"
"Quản gia, đem nó đưa qua nhà cũ!"
Nếu muốn đi tìm bà già kia, vậy được, đỡ chướng mắt bọn họ!
Quản gia bị gọi vào phòng khách, vừa vào liền thấy một màn này, thở dài, vội vàng gọi bảo mẫu đi thu dọn đồ vật của Lý Tử Nhu.
Nhìn thấy bảo mẫu đang nghi hoặc, ông cũng chỉ lắc đầu, ra hiệu không cần hỏi gì hết, cứ làm theo lệnh là được.
Sau đó nhanh nhẹn* đóng gói Lý Tử Nhu đưa đến nhà cũ.
* "ma lưu" tui không hiểu lắm.
Trước kia còn cảm thấy tính tình của nó không sao cả, giờ nhìn lại mới thấy, toàn là khuyết điểm.
Giờ mà không uốn nắn lại, sau này lại càng khó sửa.
Quản gia bất đắc dĩ lắc đầu.
Lý Tử Nhu bị ôm đi, không còn cái tiếng khóc phiền phức kia, toàn bộ phòng khách đều an tĩnh lại, không khí có vẻ cũng tươi mát hơn hẳn.
Nhưng vừa an tĩnh chưa được bao lâu, lại có chuyện phiền phức mới xuất hiện.
"Anh cả, còn bà nội...... phải làm sao bây giờ?" Kỳ Tử Minh lo lắng hỏi.
Bà ta cũng không phải dễ đối phó, hơn nữa lại chiều Lý Tử Nhu đến tận trời, tính tình của Lý Tử Nhu hơn một nửa là do bà ta chiều ra.
Bọn họ muốn sửa, có khi còn bị mắng.
Nói cái gì mà, con bé còn nhỏ thì biết cái gì, bọn mầy khi nhỏ chẳng lẽ không phải cũng thế à?
"Một năm một mười nói cho rõ ràng chứ sao, dù sao Thần Thần là em trai của chúng ta, đây là chuyện ván đã đóng thuyền*, nếu bà ta còn không nói lý......"
*: ý là chuyện đã rồi, ko thể thay đổi
Trong mắt Kỳ Tử An trong mắt hiện lên một mảnh lạnh lẽo.
"Dù sao bà ta cũng không thích mẹ và chúng ta, không cần để lại mặt mũi cho bà ta."
Dịch Văn Huệ là con của một gia đình bình thường, lúc ấy bà và Kỳ Chính Huy-con trai trưởng nhà họ Kỳ giàu nứt tiếng ở Kinh đô kết hôn, bà già kia đã không ít lần làm khó bà, đến nỗi mà bà ta cũng không ưa gì anh em họ.
Cho nên, nghĩ nhiều như vậy làm gì.
Thần Thần là em trai bọn họ, nếu ai dám động đến, vậy thì cũng đừng trách anh không khách khí!
"Sợ là đến lúc đó bà già kia không chịu nói lý, đến lúc đó ba còn phải gánh cái tội bất hiếu." Kỳ Tử Ngọc lạnh lùng bổ sung.
Bất hiếu, tự cổ chí kim* đều là cái tội nặng nhất.
*: từ trước đến nay, từ xưa đến nay
"Không nghĩ nữa, trước tiên phải đi xem Thần Thần, binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, chuyện gì tới cũng phải tới thôi."
"Anh thấy cánh tay của bé con bị kéo đỏ hết cả lên rồi."
"Đúng rồi, giờ này mẹ chắc là đã tỉnh, không thì... mình mang Thần Thần đi xem thử?"
"Cũng được, mẹ nhìn thấy Thần Thần rồi, sẽ yên tâm hơn*."
*: trên Wikidich là "một chút nhi nhìn thấy sớm một chút nhi yên tâm" chưa biết để sao cho mượt.
Ba anh em vừa đi vừa nói chuyện, thoáng cái đã đi đến hoa viên.
Trong hoa viên tràn đầy hoa tươi đang độ nở rộ bây giờ còn có những con bướm xinh đẹp đang bay múa.
Kỳ Chính Huy ôm Thần Thần ở trong hoa viên nhìn hoa, chốc chốc lại cúi xuống nói chuyện với con, làm trên mặt Thần Thần tràn đầy ý cười.
"Ba ba, kia là gì ạ?"
"Kia sao, là sóc con đó."
Nhà họ Kỳ lưng dựa núi rừng, có rất nhiều động vật nhỏ ở trên núi xuống dưới đây, thường xuyên có thể nhìn thấy ở trong sân.
Thần Thần nhìn chằm chằm chú sóc con đang tung tăng nhảy nhót kia, bất tri bất giác lộ ra nụ cười tươi.
Ba anh em Kỳ Tử An đi tới, nhìn dáng vẻ vui tươi này của bé con nhà mình, tâm trạng cũng theo đó mà tốt lên nhiều.
"Thần Thần, em có muốn đi gặp mẹ không?"
"Mẹ sao?"
Thần Thần chớp chớp đôi mắt, cơ thể bé nhỏ run lên.
Hiển nhiên là bé đang nhớ tới "người mẹ" kia, người đã thường xuyên đánh bé.
Mẹ cũng sẽ đánh bé sao?
Bé nhấp môi nhỏ, không có mở miệng.
Hiển nhiên, những "người nhà" trước kia đã để lại bóng ma rất lớn trong lòng Thần Thần, hơn nữa trong thời gian ngắn sợ là không thể xóa bỏ.
Kỳ Chính Huy ôm Thần Thần, nhận ra bé không thích hợp, ông vội vàng vỗ vỗ sau lưng của bé, "Thần Thần không sợ, ba ba ở đây."
"Mẹ của Thần Thần rất thích Thần Thần mà, cô ấy nhớ con đến nỗi ngã bệnh rồi."
"Ngã bệnh sao?" Thần Thần nghi hoặc.
"Đúng vậy, ngã bệnh, cho nên Thần Thần có muốn đi gặp mẹ không? Nếu bây giờ con không muốn đi, thì lần sau chúng ta đi nhé."
"Ba ba, đi với Thần Thần......"
Tiếng nói nho nhỏ mềm mại, mắt to đen bóng ngây thơ, trên người bé toát ra vẻ ngây thơ mềm mại của trẻ con làm lòng Kỳ Chính Huy đều bị hòa tan.
"Được, ba ba đi với Thần Thần."
"Anh chị cũng đi với Thần Thần nữa."
"Thần Thần không sợ nha."
Đoàn người mang theo Thần Thần đi vào biệt thự, đi đến một gian phòng ở tầng 3.
"Thần Thần chuẩn bị xong chưa, anh hai mở cửa nhé ~"
"Ùm ùm, được ạ ~"
Thần Thần vân vê vạt áo đứng ở cửa, nhìn cửa mở ra từng chút một.
Bên trong trang trí rất ấm áp, mang theo hương thơm nhẹ nhàng, trong phòng không quá sáng nhưng có thể nhìn ra trên giường có một người đang nằm.
Thần Thần chậm rãi tới gần mép giường trong sự cổ vũ của mọi người.
Nhìn bàn tay lộ ra bên ngoài, bé quay đầu nhìn thoáng qua Kỳ Chính Huy bọn họ, thấy bọn họ gật gật đầu bé mới quay đầu lại, lấy hết can đảm vươn tay cầm lấy bàn tay mảnh khảnh kia.
"Mẹ, mẹ ơi......"
Lúc kêu "mẹ", Thần Thần vẫn có chút sợ hãi, sợ người này sẽ đánh bé, sau đó quát bảo bé không được kêu bà là mẹ.
Nhưng qua thật lâu, chửi rủa với bàn tay trong trí nhớ vẫn chưa rơi xuống.
Bé chậm rãi mở to mắt, lặng lẽ nhìn qua, rồi bỗng bắt gặp một đôi mắt rưng rưng nước mắt.
Thần Thần có chút luống cuống.
"Mẹ, mẹ ơi, không khóc khóc......"
"Ba ba......"
"Anh ơi......"
"Không khóc khóc......"
Bé con cuống quít kêu mọi người, nhưng lại không rút bàn tay nhỏ đang bị người phụ nữ trước mặt nắm lấy.
Mấy người Kỳ Chính Huy nhanh chóng chạy vào, đầu tiên là kéo bức màn ra một nửa, để ánh sáng chiếu vào phòng.
Sau đó lại nâng Dịch Văn Huệ dậy dựa vào đầu giường, đưa nước cho bà uống nhuận họng..
Trong lúc đó, ánh mắt Dịch Văn Huệ vẫn luôn nhìn chăm chú vào Thần Thần thấp bé gầy yếu đang bám ở mép giường.
Bà nắm chặt bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay, âm thanh nghẹn ngào mở miệng hỏi: "Đây là, là Thần Thần mẹ đúng không?"
Đã tìm được Thần Thần của bà rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com