40+41
40.
Qua một lúc lâu, Kỷ lão thái thái được người hầu nhắc nhở mới chú ý tới hai người trước cửa, bà ta ngẩng đầu hòa ái nhìn hai người: "Ai nha, Tiểu Lê tới rồi."
Những người khác cũng nhìn ra cửa.
Người phụ nữ trông có vẻ ôn hòa kia cũng cười dịu dàng với hai người ở cửa, không hề có vẻ gì là khúc mắc: "Đây là Kỷ phu nhân sao? Thật sự rất...... thanh tú, nhưng trông cũng hơi quen."
Kỷ phu nhân như bị hai chữ thanh tú kia kích thích, sắc mặt càng âm trầm.
Tiểu Lê nho nhỏ đã run rẩy cả người.
Người đàn ông cách đó không xa chỉ thoáng nhìn tiểu Lê, sau đó lạnh lùng nhìn Kỷ phu nhân: "Nhà có khách cũng không biết tới rót chén nước? Lại còn đứng ngây ra ở cửa?"
Kỷ phu nhân kéo tiểu Lê vào, bà ta buông tay tiểu Lê rồi rót nước cho người phụ nữ dịu dàng đứng bên Kỷ Phong kia.
Vừa chạm vào, nước trên tay người phụ nữ dịu dàng kia sánh ra ngoài, cô ta kêu lên: "Ôi, nóng quá!"
Ly nước bị hất lên người Kỷ phu nhân.
Nước nóng cũng làm ướt váy bà ta.
Tiểu Lê đứng cạnh lo lắng nhìn.
"Cô cố tình đấy à?" Kỷ Phong trầm mặt nhìn Kỷ phu nhân, đôi mắt đầy lửa giận.
"Đừng trách chị ấy, là do em không cầm chắc.
" Cô ta lo lắng nói, có vẻ sợ Kỷ Phong sẽ lại mắng Kỷ phu nhân.
Kỷ Phong có vẻ dịu dàng nhìn người phụ nữ thiện lương này, chẳng qua lúc nhìn Kỷ phu nhân, ánh mắt ông ta vẫn đầy vẻ chán ghét.
"Đây là Lý Cầm, trước kia là bạn học của cô, tôi đã nhận con trai cô ấy làm con nuôi, nó bằng tuổi tiểu Lê, sau này họ sẽ ở lại Kỷ gia." Kỷ Phong nói, những lời này không phải thương lượng mà là thông báo, có lẽ nếu không phải ngại vì mình cùng Kỷ phu nhân chung quy vẫn là vợ chồng, có lẽ ông ta còn lười không thèm thông báo.
Kỷ phu nhân nghe những lời Kỷ Phong nói, sắc mặt càng khó coi.
Kỷ lão thái thái cùng Kỷ lão gia tử bên kia như không có chuyện gì, tiếp tục chơi đùa cùng bé trai nọ.
Một lát sau, bọn họ nhớ tới tiểu Lê.
Kỷ lão thái thái vẫy tay với cậu: "Tiểu Lê qua đây với bà nội, bà nội cho con kẹo này."
Nghe thấy kẹo, chân tiểu Lê khẽ động, nhưng nhìn sắc mặt Kỷ phu nhân bên cạnh, cậu cũng không dám bước qua.
Mãi đến khi Kỷ phu nhân tươi cười đẩy lưng cậu nói: "Qua đó đi, chơi cùng bà nội một chút."
Lúc đó tiểu Lê mới dám đi qua.
Kỷ lão thái thái bốc một nắm kẹo lớn đặt vào tay tiểu Lê.
Trong tay nặng trĩu kẹo, cậu nghe Kỷ lão thái thái nói: "Bình thường tiểu Lê cứ tới đây chơi với Diệc Thần, bà nội cho con kẹo nha."
Tiểu Lê nhìn bé trai trong ngực bà nội, gật gật đầu.
Kỷ lão gia tử bên kia thấy thế cũng vừa lòng.
Bé trai kia thấy vậy liền giãy khỏi ngực Kỷ lão thái thái, nói: "Con muốn chơi cùng em trai."
Giọng nó vẫn còn mùi sữa.
Kỷ lão thái thái thấy nó manh như vậy, tâm cũng mềm.
Bà ta cũng để Diệc Thần xuống đi chơi cùng Kỷ Lê, còn dặn hai đứa phải cẩn thận.
Diệc Thần ngoan ngoãn gật đầu.
Nó chạy tới nắm tay tiểu Lê: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài chơi đi."
Nó thân thiết nói với tiểu Lê như vậy.
Tiểu Lê nhìn Diệc Thần ngây thơ hồn nhiên, lại nhìn vẻ mình đang sầm mặt nhưng vẫn miễn cưỡng tươi cười, sau khi mẹ gật đầu, cậu mới dám cùng Diệc Thần ra ngoài.
......
Diệc Thần dẫn cậu ra hậu viện, khuôn mặt ngây thơ của nó cũng biến mất.
Nó hất tay tiểu Lê ra.
"Chính mẹ mày đã cướp ba tao đi, là mẹ mày sai!" Nhóc bốn tuổi mắng to.
Tiểu Lê ngây người.
Thấy tiểu Lê trắng nõn mềm mềm, ác ý của nó dâng lên.
Liền đẩy mạnh tiểu Lê vào hồ nước giả bên cạnh.
......
Lúc tiểu Lê được vớt lên, hơi thở đã thoi thóp.
Cậu bé vẫn luôn trầm mặc an tĩnh, nhưng không ngờ còn không cả kêu cứu.
Kỷ lão thái thái nhìn Kỷ Lê dưới đất, ánh mắt vừa thất vọng vừa đau lòng.
Bà ta đau lòng đứa bé này, nhưng cũng cảm thấy đầu óc nó hình như không quá thông minh.
Diệc Thần đứng cạnh khóc lóc kể lể, nói tiểu Lê định đẩy nó xuống nước, nhưng không ngờ cuối cùng bản thân lại rơi xuống trước.
Kỷ lão gia tử nghe vậy rất không vui nhìn tiểu Lê trên mặt đất.
Kỷ Phong thậm chí còn chửi rủa sao tiểu Lê không chết đi.
Lý Cầm đứng đó trấn an con trai mình.
Còn Kỷ phu nhân chỉ sầm mặt, ánh mắt như lưỡi dao quét tới trên người tiểu Lê.
Người hầu tới cấp cứu nên đã yêu cầu tiểu Lê vén áo lên, Kỷ phu nhân đang tức giận, không nhớ ra phải ngăn cản.
Lúc quần áo được kéo ra, tất cả mọi người đều an tĩnh lại.
Trên người tiểu Lê đầy những vết thương xanh tím, có mới có cũ.
Tiểu Lê chỉ ở cùng mẹ mình, nơi đó không có ai khác, những vết thương này do ai gây ra căn bản không cần phải hỏi.
Lý Cầm nhìn tiểu Lê người đầy vết thương liền ngây ngẩn cả người, nhưng chỉ ngay sau đó, khóe miệng cô ta khẽ cong lên.
Kỷ Phong vô cùng bực tức, mắng chửi Kỷ phu nhân không ngừng.
Kỷ phu nhân cúi đầu sám hối.
Kỷ Phong cảnh cáo: "Tôi không hy vọng về sau sẽ lại phát sinh loại chuyện này!"
"Sẽ không đâu." Kỷ phu nhân nhè nhẹ nói, ngữ điệu còn mang theo tiếng khóc nức nở.
......
Sau đó, Kỷ phu nhân không dám tiếp tục đánh hay nhéo tiểu Lê, cô ta thay đổi một phương thức khác, một phương thức hành hạ không để lại dấu vết.
Rồi lại tới một ngày, Kỷ phu nhân nhận được một phong thư, trong đó toàn bộ đều là ảnh chụp khó coi của Kỷ Phong cùng Lý Cầm.
Hai người hôn môi, trần trụi luân phiên, tình cảm mãnh liệt vô cùng....
Bàn tay cầm ảnh chụp của cô ta cơ hồ như muốn xé nát.
Cô ta ngước mắt lên, trông thấy tiểu Lê đang cố co người trong góc.
Cô ta đứng dậy bước đến chỗ tiểu Lê rồi tóm lấy cậu bé, không quan tâm đến tiểu Lê đang giãy dụa mà ấn cậu trên ghế, sau đó lấy một chiếc kim dài, kéo áo tiểu Lê lên đâm.
Cô ta coi tiểu Lê thành công cụ trút giận của mình, liên tục mắng chửi.
"Tiện nhân! Tại sao lại quyến rũ người đàn ông của tao!!"
"Bạn học? Lúc học đại học mày đã đối đầu với tao, giờ đến cướp luôn cả chồng tao phải không?"
"Con khốn!! Mày và con trai mày đều đáng chết!"
Cơn đau dày đặc đến rồi đi, tiểu Lê run lên, kìm nén nước mắt nhưng không dám nhúc nhích, sợ kim gãy rồi đâm vào người.
Nhưng....
Thực sự đau quá....
.
Cuối cùng cậu không nhịn được nhỏ giọng nức nở.
Lúc bấy giờ Kỷ phu nhân mới định thần lại, khi ý thức được mình đang làm gì, cô ta ôm tiểu Lê khóc lớn.
......
Ngày tháng trôi qua.
Mỗi ngày một phong thư gửi đến, tiểu Lê cũng biết chuyện gì sẽ xảy đến với mình.
Hôm nay cậu thấy Kỷ phu nhân lại nhận được một phong thư.
Kỷ Lê trốn trong góc, cả người run rẩy.
Kỷ phu nhân cất phong thư, lại tóm lấy cậu đặt lên ghế.
Tiểu Lê sợ hãi nhắm hai mắt lại.
Đau đớn thật lâu vẫn chưa đến, cậu mở mắt, chỉ thấy mình đang bị trói trên ghế.
"Mẹ......" Cậu thử gọi.
Vẻ mặt Kỷ phu nhân rất dịu dàng, nhưng tiểu Lê không hiểu được cảm xúc trong mắt cô ta, chỉ nghe thấy cô ta nhẹ nhàng nói: "Tiểu Lê, mẹ xin lỗi con, mẹ sẽ không làm những việc đó với con nữa, tha thứ cho mẹ......"
Cô ta đã nói như vậy với tiểu Lê rất nhiều lần rồi, nhưng lần này lại là sự thật.
Người phụ nữ đó nhét mảnh vải vào miệng tiểu Lê để cậu không kêu la được.
Cậu bé bốn tuổi bị trói trên ghế đẩu nhìn mẹ đi đến giường rồi cầm dao lên cắt cổ tay, máu phun ra, trước mặt cậu chỉ còn một mảnh đỏ ngầu...!.
41.
Đến lúc có người phát hiện thì đã hai ngày trôi qua.
Tiểu Lê bị trói trên ghế đã hôn mê bất tỉnh.
Cậu bé vừa sợ vừa đói.
Sau khi tỉnh lại, cậu nghe nói là Kỷ Diệc Thần đã cứu mình, thậm chí còn vì cứu cậu mà bị kính cứa đứt tay.
Kỷ lão thái thái và Kỷ lão gia tử không ngừng khen ngợi nó.
Cũng lúc ấy, cậu mới biết Kỷ phu nhân chỉ được chôn cất rất qua loa.
Tiểu Lê nghe xong chỉ rũ mắt, bản thân bé cũng không biết mình có thương tâm hay không.
Nhưng từ khi Kỷ phu nhân không còn, thương tích trên người cậu bé đã ít hẳn.
Sau khi Kỷ phu nhân đi, Kỷ gia lại có hỉ.
Kỷ Phong cưới mẹ của Kỷ Diệc Thần, cũng chính là người phụ nữ dịu dàng kia.
Người phụ nữ dịu dàng kia có vẻ trí nhớ không tốt lắm, cứ cách mấy ngày cô ta lại quên cho tiểu Lê ăn cơm.
Có mấy lần bị đói đến mức không ngủ được, tiểu Lê sẽ nhớ mẹ, tuy mẹ bé đánh bé, nhưng cũng chưa giờ không cho bé ăn.
......
Chờ đến khi Kỷ lão thái thái cho tiểu Lê đi học tiểu học, khẩu phần của tiểu Lê cũng bị cắt đứt hoàn toàn.
Cậu bé không có đồ ăn, chỉ đành bứt mấy nhánh cỏ trước sân ăn cho đỡ đói.
Sau đó có một ngày, tình cờ Kỷ Diệc Thần trông thấy, liền mang cho tiểu Lê chút đồ ăn.
Chỉ là một bát cơm nguội với ít xì dầu, không hề có đồ ăn kèm nhưng tiểu Lê vẫn ăn một cách ngon lành.
......
Ngày tháng trôi qua, có một ngày, một vị khách của Kỷ gia tới, nhìn thấy tiểu Lê ăn mặc rách rưới.
Từ đó cứ cách ngày tiểu Lê sẽ có đồ ăn, mỗi tháng có hai trăm đồng tiền tiêu vặt.
Cuối cùng thì cuộc sống của tiểu Lê cũng tốt lên, Kỷ Diệc Thần cũng không đưa đồ ăn cho cậu nữa.
......
Cho đến khi tiểu Lê mười sáu tuổi, khẩu phần cùng hai trăm đồng tiêu vặt cũng bị cắt đứt hoàn toàn.
Tiểu Lê bắt đầu đi làm thêm, kiếm tiền nuôi sống bản thân.
Cũng có hôm cậu đi làm thêm về muộn, đại môn Kỷ gia đã khóa lại.
Hôm đó trời mưa phùn, tiểu Lê tìm được chỗ hơi có thể trú mưa, sau đó ngồi chờ tới hừng đông.
Vì trời mưa cùng ban ngày mệt nhọc nên ban đêm tiểu Lê phát sốt.
Chờ khi đại môn Kỷ gia lại mở ra, người hầu trông thấy sắc mặt tiểu Lê không tốt, giống như bị bệnh, nên mới nói với Kỷ Phong đang ngồi trong xe.
Vốn còn nghĩ ít nhiều gì Kỷ Phong cũng sẽ quan tâm, ai ngờ ông ta chỉ nói mỗi một câu.
"Bệnh thì đừng có lượn lờ ở cửa nữa, bảo nó đi ra xa chút."
Đám người hầu nghe vậy liền không quan tâm đến tiểu Lê nữa, tiểu Lê cứ nằm ngoài cửa như vậy cả ngày, chờ đến khi tỉnh táo lại chút, cậu thất tha thất thểu tự quay về phòng nhỏ của mình.
......
Cũng may cơn sốt cũng không quá nghiêm trọng, vài ngày sau tiểu Lê đã đỡ rồi.
Đó cũng là lúc tiểu Lê liều mạng kiếm tiền, chỉ mong rời khỏi Kỷ gia.
Sau khi rời khỏi Kỷ gia, cuộc sống chỉ có một mình cậu chưa bao giờ tốt như thế, tiền kiếm được cũng có thể tự mình tiêu.
Thật hạnh phúc.
Cho đến một ngày, không hiểu sao quan hệ giữa tiểu Lê và Kỷ Diệc Thần bị người khác biết.
Ai cũng nói tiểu Lê là đứa con riêng bị ghét bỏ.
Con riêng là gì cậu không biết.
Nhưng bị ghét bỏ thì cậu hiểu rất rõ.
Cậu nhìn Kỷ Diệc Thần ngày nào cũng ăn mặc sạch sẽ đẹp đẽ đi học, trong lòng có chút khát vọng.
Cậu cũng muốn người nhà đối xử tốt với mình, cũng muốn được mọi người hoan nghênh như Kỷ Diệc Thần.
Vì thế cậu bắt chước Kỷ Diệc Thần, lấy tiền làm thêm mình kiếm được mua hàng nhái loại 1.
Ngày hôm ấy, cậu có cảm giác vui chưa từng có.
Mặc những bộ đồ đó khiến cậu cũng có cảm giác như gia đình mình cũng rất yêu quý mình.
Tuy mua xong đồ, sinh hoạt của cậu túng quẫn vô cùng, nhưng dù sao cũng đã khổ sở nhiều năm như vậy rồi nên tiểu Lê cũng chẳng để ý.
Vì thế, cậu mua được bộ thứ nhất rồi, sẽ lại mua tiếp bộ thứ hai, thứ ba, thứ tư......
......
Thẩm Thuật Bạch nghe vậy thì đau lòng vô cùng.
Những gì Kỷ Lê đã trải qua chỉ được tóm tắt lại trong vài tờ báo cáo, chỉ sơ lược vậy thôi cũng đã khiến người khác đau lòng, nghe cậu kể chi tiết lại càng thấy thương cảm.
Nhưng khi kể lại những chuyện này, khuôn mặt Kỷ Lê không hề buồn bã, cậu luôn nở nụ cười lạc quan trên môi.
Thẩm Thuật Bạch ôm chặt lấy cậu.
"Sau này anh sẽ đối xử với em thật tốt." Đây không chỉ là đau lòng nữa rồi, nếu chỉ có đau lòng, hẳn anh sẽ không làm vậy.
"Bây giờ anh đã đối xử rất tốt với em rồi." Kỷ Lê vừa nghĩ đến những gì Thẩm Thuật Bạch đã làm cho mình vừa đáp lời.
Thẩm Thuật Bạch dịu dàng nhìn Kỷ Lê, khẽ sửa lại mái tóc bị rối của cậu.
Anh biết Kỷ Lê còn một chuyện chưa nói.
Chính là việc cậu bị mẹ đẻ mình bắt ăn ớt cay kia.
Nhưng dù sao anh cũng không muốn nghe, anh sợ trái tim mình sẽ không chịu nổi.
Đời này Thẩm Thuật Bạch không sợ gì cả, nhưng anh lại sợ nghe về quá khứ của Kỷ Lê.
Anh sợ nếu đoạn thời gian đó nhiều hơn một chút, Lê của anh sẽ không chịu nổi.
"Còn chưa đủ tốt đâu." Thẩm Thuật Bạch nhẹ giọng trả lời.
- ------ Anh còn chưa mang cả thế giới đến trước mặt Lê mà.
Kỷ Lê chớp chớp mắt nhìn anh: "À, hình như em quên chưa kể cho anh một việc, năm em mười một tuổi, lúc ấy là sinh nhật Kỷ Diệc Thần, cả nhà em đến thủ đô, khi đó em cũng được tới công viên giải trí, chỉ là sau này em đã quên. Lần đó em gặp một người lang thang bị sốt, rõ rành anh ấy ăn mặc rất đẹp, nhưng biết vì sao lại đi lang thang, cho nên em đã đưa anh ấy tới bệnh viện, lúc đó chỉ mỗi mình em dìu anh ấy, mệt muốn chết."
Có lẽ là do cậu đã đưa một người vô gia cư tới bệnh viện, cho nên khi Thẩm Thuật Bạch không gượng dậy được vì biến cố gia đình cũng đã có người đưa anh tới bệnh viện.
Nghĩ như vậy, cậu sẽ không còn thấy tiếc nuối vì đã không gặp Thẩm Thuật Bạch ở tỉnh G để đưa anh đi bệnh viện.
Trái tim Thẩm Thuật Bạch dịu lại.
Anh cong môi bế Kỷ Lê lên, còn thơm thơm cậu.
"Mình về thôi." Kỷ Lê tuy gầy nhưng cũng là người trưởng thành nên không hề nhẹ, vậy mà Thẩm Thuật Bạch lại có thể bế cậu như bế một đứa bé vậy.
Kỷ Lê hơi động: "Em tự đi được mà."
"Hoàng tử bé sẽ không phải tự mình đi đường." Thẩm Thuật Bạch đáp.
Kỷ Lê nghe xưng hô đó liền đỏ bừng cả mặt, vùi đầu vào cổ anh.
Thẩm Thuật Bạch học ở đâu cái câu hoàng tử bé này vậy...... Ngại quá đi à.
......
Đường núi rất dốc, nhưng bước đi của Thẩm Thuật Bạch vẫn rất ổn, thậm chí lúc bế cậu còn không cảm thấy mệt.
Thể lực y như quái vật vậy.
Kỷ Lê không nhịn được cảm thán.
Trong lúc đó, cơm tối đã được chuẩn bị xong.
Rất nhiều món trước đây Kỷ Lê còn chưa từng thấy, càng kích thích cơn thèm ăn của cậu.
Thẩm Thuật Bạch vẫn luôn gắp cho cậu, Kỷ Lê ăn đến no căng.
Cậu cũng thầm ghi nhớ mấy món này, chờ lúc về cậu sẽ nấu cho Thẩm Thuật Bạch ăn.
......
Ăn xong hai người lại chơi game để tiêu thực.
Nhìn nhìn sắc trời.
Kỷ Lê chợt nghĩ lát nữa ngâm suối nước nóng hình như còn phải cởi quần áo....
Suối nước nóng họ đặt là khu vực riêng, không phải dùng chung với những người khác, cho nên chỉ có cậu và Thẩm Thuật Bạch?
Hai người họ thôi....
.
Càng nghĩ, Kỷ Lê càng cảm thấy mặt mình đỏ như phát sốt.
Nhìn Kỷ Lê đỏ mặt, Thẩm Thuật Bạch biết ngay cậu đang nghĩ gì.
Cất điện thoại cho Kỷ Lê, anh nói: "Mình đi ngâm suối nước nóng thôi."
Kỷ Lê hơi hồi hộp: "Vâng, vâng!"
Thẩm Thuật Bạch đứng dậy đi tới trước.
Cánh cửa lùa bằng gỗ nhẹ nhàng đóng lại, khi quần áo rơi xuống, Kỷ Lê trông thấy cơ bắp trên vai Thẩm Thuật Bạch....
.
Kỷ Lê vỗ vỗ mặt mình, không thể nhìn lén nha!! Nếu nhìn chẳng phải mình sẽ là một quả lê háo sắc sao!
Cậu miễn cưỡng dời mắt sang chỗ khác.
Do dự mãi mới đứng lên, rồi lại đi tới đi lui.
- -----Mình nên cởi quần áo rồi qua đó? Hay là qua đó rồi cởi quần áo?.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com