Chương 101: Xuống tay không nhẹ không nặng
Lục Minh Vũ hít sâu vài hơi.
Tống Thời An vẫn chẳng hay biết gì, còn đưa tay sờ soạng khắp nơi.
Xong rồi, lần này thật sự không chịu nổi nữa.
Lục Minh Vũ hạ giọng, trán nổi gân xanh: "Đừng nháo."
"Nhưng em khó chịu mà!" Tống Thời An bực dọc.
Lục Minh Vũ hô hấp dồn dập, rốt cuộc nhịn không được, ôm cậu ra khỏi bồn, dùng vòi sen xả sạch hết bọt xà phòng trên người hắn.
Đặt cậu lại lên giường, Tống Thời An chống người dậy. Nhìn gương mặt điển trai trước mắt, cậu cười khúc khích như đứa ngốc.
"Lục Minh Vũ..." Cậu gọi một tiếng, đưa tay vẫy vẫy: "Lại đây."
Lục Minh Vũ chậm rãi bước đến. Tống Thời An liền nhào lên, Lục Minh Vũ sợ cậu ngã nên vội vàng đỡ lấy eo.
Tống Thời An ngẩng đầu, cố gắng lấy môi cọ vào mặt anh: "Hồi trước toàn anh thơm em, giờ phải để em thơm lại cho công bằng!" Nói rồi liền hôn loạn khắp mặt anh.
Nếu nói lần đầu tiên Lục Minh Vũ hôn như chó cắn, thì lần này Tống Thời An hôn như chó liếm vậy.
Lục Minh Vũ đè cậu xuống giường, trầm giọng cảnh cáo: "Còn tiếp tục, tôi sẽ không khách khí đâu."
Tống Thời An lại càng không sợ, mạnh miệng đáp: "Anh không khách khí? Tôi còn không khách khí hơn!" Rồi xoay người đè ngược lại, bắt đầu ngang ngược quấy phá trên người Lục Minh Vũ.
Cho đến khi Lục Minh Vũ mở ngăn kéo đầu giường, lấy ra một hộp bao, Tống Thời An mới giật mình nhận ra có gì đó không ổn.
Nhưng muốn chạy thì không còn kịp nữa.
............
Lần nữa tỉnh dậy, Tống Thời An nằm bẹp trên giường, ánh mắt vô hồn.
Sắc đẹp hại người, tửu sắc hại người!!!
Mấy tiểu phim kia, ai nấy cũng kêu nghe hay biết bao. Đến lượt mình thì lại kêu như mổ heo ăn Tết.
Đau...
Tống Thời An vùi đầu vào gối, chẳng muốn nhớ lại chuyện tối qua.
Điên quá mức!
Mãi đến nửa chừng mới nhớ ra Lục Minh Vũ còn nợ mình một lời hứa.
Tống Thời An cố gắng gợi ý theo lý lẽ.
Cuối cùng đúng là được đồng ý nhưng càng mệt hơn!
Cậu cảm thấy mình chịu quá nhiều tổn thương.
Bây giờ eo còn nhức mỏi muốn chết. Lẽ ra mình không nên uống rượu!
Lúc đó cửa phòng bật mở, Lục Minh Vũ bước vào, trên tay bưng chén cháo, thấy cậu đang giận dỗi ôm gối, tâm trạng vui vẻ cong môi cười: "Ăn chút cháo rồi ngủ tiếp nhé."
"Không muốn ăn." Tống Thời An giọng ỉu xìu, cảm thấy giờ nhìn Lục Minh Vũ thôi cũng đủ xấu hổ rồi.
"Sao vậy? Còn đau à? Tối qua tôi đã kiềm chế lắm rồi, em cũng đâu có bị thương." Lục Minh Vũ đặt cháo lên tủ đầu giường, dịu dàng nói.
Tống Thời An quay đầu, đôi mắt đầy trách móc: "Anh còn không biết xấu hổ mà nói! Em đã kêu dừng lại rồi mà anh vẫn cứ tiếp tục!"
Lục Minh Vũ đúng là có phần đuối lý, giọng dỗ dành: "Cái đó không phải tôi cố ý. Hơn nữa em lúc đó cũng rất hưởng thụ mà."
Tống Thời An sắc mặt ' tạch ' một chút đỏ.
Sắc mặt Tống Thời An 'bốp' một tiếng đỏ lên. Không thể phủ nhận, Lục Minh Vũ tối qua đúng là rất có tâm mà còn có thiên phú.
"Không có! Đau muốn chết! Chẳng thấy thoải mái gì hết!" Tống Thời An mạnh miệng phủ nhận.
【 Mấy lời này sao dám thừa nhận! Quá xấu hổ luôn! 】
【 Nhưng đúng là ngoài lúc đầu hơi đau, về sau cảm giác không tồi. 】
【 Không hổ là nam chính, phương diện nào cũng xuất sắc. 】
【 Ôi ôi ôi ~ cái eo của mình, ai massage cho thì tốt biết mấy... 】
Vừa nghĩ xong, một đôi tay đã đặt lên eo cậu, lực đạo vừa phải. Eo thoải mái thấy rõ.
"Tôi sai rồi, lần sau nhất định sẽ học hành đàng hoàng." Lục Minh Vũ nói.
Tống Thời An: "......" Không phản bác được. Đúng lúc đó bụng kêu "rột" một tiếng.
Lục Minh Vũ kê gối dưới mông cậu, múc cháo từng thìa đút cho ăn.
Ăn xong, Tống Thời An bắt đầu buồn ngủ, tối qua đúng là mệt không tưởng. Ngủ đến tận bây giờ mà vẫn chưa bù nổi.
Thấy cậu ngáp liên tục, Lục Minh Vũ ân cần đắp chăn giúp, dịu dàng nói: "Ngủ thêm một lát đi, tỉnh rồi gọi tôi"
"Ừm." Tống Thời An mơ màng đáp.
Lục Minh Vũ bưng chén đi xuống lầu, cả người thần thanh khí sảng.
Phó Cảnh Ngôn đang ngồi trên ghế sofa, thấy anh cười tươi bước xuống thì trêu: "Sao rồi? Huynh đệ tôi có được việc không?"
Lục Minh Vũ liếc cậu ta một cái, lạnh giọng: "Mấy người bạn kia của cậu, bảo đừng để xuất hiện trước mặt Thời An."
Phó Cảnh Ngôn cau mày, đại khái đoán được chuyện gì, mắng: "Cái bọn lắm mồm đó! Rõ ràng đã cảnh cáo không được nói bậy!"
Mắng xong, Phó Cảnh Ngôn mới trở lại chuyện chính: "Đường Nguyễn đã về Kinh đô, đến Diệp gia."
Lục Minh Vũ khựng tay lại, có chút bất ngờ: "Cô ta trốn về rồi?"
Phó Cảnh Ngôn gật đầu: "Đúng vậy. Nghe nói cô ta bám được một tiểu đội trưởng phía bên kia, người ta đưa cô ta về nước. Vừa về đến, cô ta lập tức đi thẳng về Diệp gia ở Kinh Đô."
Thật đúng là gián đánh mãi không chết, đến nước này mà còn trốn về được.
Phó Cảnh Ngôn ngừng lại một chút, rồi tiếp lời: "Còn có Khương Sơ Nhiên nữa, từ sau khi Khương gia sụp đổ, cô ta cứ trốn chui trốn lủi mãi. Đến khi Đường Nguyễn quay về, cô ta cũng biến mất không thấy tăm hơi. Tôi nghi ngờ hai người bọn họ rất có thể đang cùng một phe."
Lục Minh Vũ gật đầu: "Được, tôi biết rồi."
Phó Cảnh Ngôn hơi lo lắng, nói nhỏ: "Tôi sợ lần này Đường Nguyễn quay về là nhắm vào cậu và Tống trợ lý đấy. Thời gian này nên cẩn thận một chút."
Lục Minh Vũ khẽ cười: "Xem ra dạo này tôi mềm mỏng quá, khiến họ tưởng tôi dễ bắt nạt."
Phó Cảnh Ngôn rùng mình, trong lòng âm thầm thay hai người phụ nữ kia thắp một nén hương: "Tôi chỉ đưa tin thôi, đi trước đây."
Chờ Phó Cảnh Ngôn đi rồi, Lục Minh Vũ gọi điện thoại đi ra ngoài.
Chờ Phó Cảnh Ngôn rời đi, Lục Minh Vũ lập tức gọi một cú điện thoại.
"Cử người theo sát lão phu nhân và Đình Đình. Thêm một tổ nữa đến biệt thự ở Hồ Hành chờ lệnh." Lục Minh Vũ hạ giọng dặn dò.
Bất kể các cô ta định giở trò gì, đều chỉ là uổng công vô ích.
Sắp xếp xong hết, Lục Minh Vũ trở về phòng.
Thấy Tống Thời An vẫn còn cuộn tròn ngủ say trên giường, vẻ u ám giữa chân mày anh lập tức tan biến, anh cởi áo khoác, nhẹ nhàng trèo lên giường.
Người trên giường đã ngủ rất tự nhiên.
Cảm nhận được phía sau có hơi ấm, Tống Thời An trở mình, dựa sát vào ngực anh, lại lẩm bẩm ngủ tiếp.
Lục Minh Vũ đưa tay vòng qua eo cậu, vừa mới nhắm mắt, bên tai đã vang lên tiếng thì thầm mơ hồ của Tống Thời An: "Từ bỏ..."
"Ừ, biết rồi." Lục Minh Vũ nhẹ nhàng đáp lại.
Lần này, Tống Thời An ngủ rất sâu, đến khi tỉnh dậy, toàn thân mềm nhũn như không còn xương.
Cậu lờ mờ nhớ lúc trước Lục Minh Vũ có lên giường, nhưng khi tỉnh dậy thì người bên cạnh đã không còn.
Cơ thể cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, tối qua sau khi vận động, Lục Minh Vũ còn cẩn thận giúp cậu tắm rửa sạch sẽ.
Cậu chậm rãi lê bước vào phòng tắm. Trừ việc chân còn hơi mềm, thì mọi thứ đều ổn.
Đi vệ sinh xong, lúc rửa tay, Tống Thời An vô tình ngẩng đầu nhìn vào gương. Rồi giật nảy mình.
Khuôn mặt trong gương trắng hồng xen lẫn, môi đỏ rực, từ cổ xuống đầy những dấu vết xanh xanh tím tím.
Một cái nhìn thôi, cũng thấy là kiểu quá mức sung sướng.
Tống Thời An: "......"
Tối qua cuồng nhiệt đến vậy sao?
Chỉ lo đau cái eo, cậu hoàn toàn không để ý đến mấy dấu vết trên người!
Cảm thấy mất hết thể diện, Tống Thời An vội vàng rửa mặt rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com