Chương 50: Có bệnh đừng tới đây
"Tôi nếu muốn đẹp, sao không đi làm KTV mà tìm khách?" Tống Thời An hỏi.
Đường Nguyễn nghẹn lời nhưng vẫn cứng đầu: "Anh lợi dụng chức vụ, nhiều lần ám chỉ tôi, bị tôi từ chối thì ghi hận, còn bịa đặt trước mặt Lục tổng!"
"Lục tổng, tôi thật oan uổng." Đường Nguyễn quay sang nhìn Lục Minh Vũ, nước mắt lăn dài, tỏ vẻ cam chịu.
Lục Minh Vũ mặt lạnh như tiền: "Cô đã bị đuổi rồi, có nửa tiếng thu dọn đồ đạc, không thì tôi gọi bảo an."
Đường Nguyễn mặt cứng đờ, tưởng được giúp đỡ ai ngờ chẳng ra gì. Cô ta luống cuống bước tới, túm lấy áo Lục Minh Vũ: "Lục tổng, tôi là vợ tương lai của ngài! Tôi có thể giúp ngài biến Lục thị tập đoàn thành số một toàn cầu!"
Lục Minh Vũ nhíu mày, rút áo khỏi tay cô ta: "Cô bị làm sao thế?"
"Tôi không bị sao cả, Minh Vũ, anh phải tin tôi, chỉ cần anh chịu cưới tôi cuộc sống về sau sẽ thuận lợi! Hơn nữa tôi có thể sinh cho anh ba đứa con tài giỏi!" Đường Nguyễn cố nài nỉ. Giọng của cô ta dồn dập, càng nói càng cao, kích động đến mức không thể khống chế.
Người ngoài văn phòng, ai nấy đều nhìn Đường Nguyễn như đang nhìn một kẻ điên.
Có lẽ họ đều nghĩ nàng phát rồ rồi nói mấy lời viển vông như thật!
"Có bệnh thì đi khám, đừng đứng đây phát điên." Lục Minh Vũ mất kiên nhẫn.
"Tôi không điên! Tôi là nữ chính, anh là nam chính, chúng ta là định mệnh của nhau, chúng ta rõ ràng nên ở bên nhau..." Đường Nguyễn vừa khóc vừa gào lên.
Nhân viên công ty Lục thị đều là người có mắt nhìn, thấy Đường Nguyễn bắt đầu lên cơn lập tức chạy đi gọi bảo an.
Khi Đường Nguyễn còn đang định bám lấy Lục Minh Vũ dài dòng tiếp, bảo an đã đến, không nói không rằng, trực tiếp dùng nĩa dọn sạch, lôi cô ta ra ngoài như nhổ cỏ dại.
Chỉ có Tống Thời An là biết, những gì Đường Nguyễn nói đều là thật sự.
Nhưng sau vụ cô ta từng xuống tay hại mình, Tống Thời An đã không còn lòng thương hại.
Dù sao thì nam nữ chính có đến với nhau hay không, cậu vẫn là trợ lý bên người Lục Minh Vũ, nhận lương mỗi năm năm trăm vạn, sống khỏe mạnh.
Chỉ tiếc, nếu hai người họ không đến với nhau, Lục Minh Vũ sẽ không bận rộn vì tình yêu, Tống Thời An cũng không thể lợi dụng thời cơ mà thượng vị.
Vừa xử lý xong Đường Nguyễn, thì Khương Sơ Nhiên xuất hiện.
Hôm nay ả mặc bộ vest đen thanh lịch, tóc búi cao, cả người toát ra khí chất mạnh mẽ, giỏi giang.
Nhưng khi ánh mắt chạm đến Lục Minh Vũ, trong đáy mắt lại lướt qua một tia chột dạ.
"Minh Vũ, tối qua anh bỏ đi không lời nào, mọi người đều chưa chơi xong mà." Khương Sơ Nhiên bước tới, giọng có chút trách móc nhẹ nhàng.
Lục Minh Vũ nhàn nhạt đáp: "Tối qua sau khi ăn uống, thấy trong người không khỏe nên về trước."
Khương Sơ Nhiên ra vẻ ngạc nhiên: "Gì cơ? Minh Vũ, anh không sao chứ? Có cần em gọi bác sĩ đến không?"
"Đã xử lý rồi." Lục Minh Vũ nhìn chằm chằm ả, ánh mắt sâu không thấy đáy: "Bữa tiệc hôm qua toàn bộ thức ăn là do cô chọn đúng không? Vậy cô nói xem, sao lại có chuyện xảy ra?"
Khương Sơ Nhiên cụp mắt xuống, vẻ mặt vô tội: "Em nghe Đình Đình nói anh dạ dày không tốt, nên chắc tối qua uống ít rượu rồi không chịu được chăng?"
"Không phải do dạ dày." Lục Minh Vũ không buồn giả vờ nữa, trực tiếp bóc trần: "Là có người bỏ thuốc vào đồ ăn."
Ngón tay Khương Sơ Nhiên hơi siết lại, nhưng trên mặt vẫn cố giữ bình tĩnh. "Sao có thể chứ? Đó là nhà hàng lâu đời, rất có uy tín, sao lại có khả năng xảy ra chuyện như vậy được? Có khi nào là hiểu lầm không?"
"Có hiểu lầm hay không, trong lòng cô tự biết." Lục Minh Vũ giọng lạnh lẽo: "Xét tình giao giữa Khương gia và nhà tôi, lần này tôi không truy cứu. Nhưng... đây sẽ là lần cuối cùng."
Khương – Lục hai nhà vốn có giao hảo, trưởng bối cũng rất thân thiết. Nếu không phải vì tình nghĩa cũ, Lục Minh Vũ đã chẳng dễ dàng bỏ qua như vậy.
Sắc mặt Khương Sơ Nhiên lập tức tái nhợt, vẫn cố gắng biện bạch: "Minh Vũ, em không có..."
"Muốn tôi phái người đi điều tra không?" Lục Minh Vũ ngắt lời.
Câu này như đập thẳng vào mặt. Khương Sơ Nhiên lập tức cứng họng.
Chuyện ả làm vốn chẳng kín kẽ gì, chỉ cần Lục Minh Vũ muốn điều tra, chắc chắn sẽ moi ra được chút dấu vết còn sót lại.
Trước đó, ả một lòng muốn trở thành người phụ nữ của Lục Minh Vũ, nghĩ rằng chỉ cần hai người phát sinh quan hệ, anh sẽ không truy cứu gì nữa...
Chỉ tiếc tính sai rồi.
Tống Thời An đứng bên, vừa ăn cơm vừa lén ăn dưa hóng chuyện.
Cảm giác có gì đó sai sai.
【Khương Sơ Nhiên không phải là bạch nguyệt quang trong lòng bá tổng sao? Tại sao nhìn như Lục Minh Vũ chẳng ưa gì cô ta vậy? 】
【Chẳng lẽ 8 năm không gặp, tình cảm phai nhạt? 】
【 Không thể nào! Rõ ràng trong nguyên tác, bá tổng còn vì cô ta mà đi cắt thận của nữ chính cơ mà?! 】
Gì? Cắt người ta lấy thận? Còn là vì Khương Sơ Nhiên?!
Lục Minh Vũ lúc này cũng nghe được tiếng lòng của Tống Thời An, trong lòng lập tức sốc không thôi.
Chỉ có thể mặc niệm: Yêu nước – Chuyên nghiệp – Thành tín – Thân thiện.
"Không có việc gì khác thì mời Khương tiểu thư ra ngoài." Lục Minh Vũ không khách khí, trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
Nước mắt Khương Sơ Nhiên lập tức rơi xuống, từng giọt từng giọt, mà dáng vẻ nữ cường nhân khóc thút thít như vậy, sát thương so với tiểu bạch hoa còn cao hơn nhiều.
"Minh Vũ ~" Giọng nghẹn ngào, "Xin lỗi. Chỉ vì em quá yêu anh, nên mới phạm phải sai lầm..."
Lục Minh Vũ: "......"
Khương Sơ Nhiên vẫn không từ bỏ, tiếp tục khóc kể: "Năm đó em ra nước ngoài, là chuyện bất đắc dĩ. Anh vẫn còn trách em đúng không?"
"Em có thể giải thích. Khi đó Khương gia gặp biến cố lớn, suýt nữa phá sản, bắt buộc phải chuyển hết tài sản ra nước ngoài, em cũng bị ba mẹ đưa đi cùng..."
"Những năm qua, em ở nước ngoài, ngày nào cũng nhớ đến anh. Lần này về nước, em chỉ mong có thể được ở bên anh thôi!" Khương Sơ Nhiên nghẹn ngào, ánh mắt thâm tình nhìn Lục Minh Vũ, hoàn toàn không để tâm đến không khí ngượng ngùng bao trùm trong phòng.
Một khoảng lặng kéo dài, tĩnh mịch đến mức như nghe được cả tiếng hít thở.
Rất lâu sau, Lục Minh Vũ mới nhàn nhạt mở miệng:
"Tôi nhớ không nhầm hình như giữa tôi và cô chỉ là hàng xóm thôi thì phải?"
Khương Sơ Nhiên như bị đâm một nhát vào tim, mắt ửng đỏ: "Minh Vũ, chúng ta là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên từ bé. Bao nhiêu năm tình cảm như vậy, chẳng lẽ trong mắt anh chỉ là hai chữ hàng xóm thôi sao?"
Lục Minh Vũ thản nhiên nói: "Hồi đó cùng chơi chung với tôi, ít nhất cũng phải sáu bảy người. Cô tính là ai trong số đó?"
Trước kia mấy nhà có tiền đều sống trong khu biệt thự cao cấp.
Con cháu nhà giàu, bố mẹ lại có mối làm ăn qua lại, tuổi xấp xỉ thì thường được cho chơi cùng nhau, quen biết cũng là bình thường.
Chứ Khương Sơ Nhiên đây, tại sao cứ nhất quyết đổ hết hào quang ký ức lên đầu anh?
Khương Sơ Nhiên nghẹn lời vài giây, rồi lập tức bật lại: "Nhưng anh đối với em là tốt nhất! Tám năm qua, trong lòng em chỉ có mình anh!"
Lục Minh Vũ nhíu mày, giọng lạnh băng: "Vậy sao không mua vé máy bay về thăm tôi lấy một lần? Vé máy bay quốc tế cũng không đến mức đắt đỏ đến vậy. Đừng bảo là không có thời gian. 8 năm lận, chẳng lẽ không rảnh nổi một ngày?"
Một câu đâm thẳng vào điểm yếu, không kiêng nể gì.
Khương Sơ Nhiên vội vàng giải thích: "Vì khi đó Khương gia lụn bại, em không có mặt mũi gặp lại anh..."
"Bây giờ Khương gia cũng có ngóc đầu lên nổi đâu. Vậy sao cô còn quay về? Mặt dày hơn trước à?" Lục Minh Vũ thật đúng là xưa nay độc miệng như một, nói câu nào là đâm trúng chỗ đau câu đó.
Khương Sơ Nhiên bị nghẹn không thốt nên lời, mặt trắng bệch, môi run run, nhưng không cãi lại được câu nào.
Tống Thời An đứng một bên, cố gắng cắn chặt môi mình, sợ không kiềm được mà bật cười tại chỗ. Khóe môi cứ giật giật như muốn tạo phản.
Vừa định rời mắt, thì đột nhiên thấy Khương Sơ Nhiên bắt đầu ho dữ dội: "Khụ khụ khụ! Khụ!! Khụ khụ khụ!!"
Lục Minh Vũ hoảng hồn, theo bản năng lùi mấy bước, gần như dán sát vào tường.
Khương Sơ Nhiên vừa ho xong, cố nén nghẹn ngào nói: "Minh Vũ, em bị bệnh, bác sĩ nói..."
"Cô đừng tới đây!" Lục Minh Vũ nhanh chóng che kín mũi miệng, hoảng hốt ngắt lời: "Cái này không phải là bệnh truyền nhiễm đấy chứ? Tôi không kỳ thị cô, nhưng nếu có bệnh thì làm ơn tới bệnh viện, đừng đến công ty tôi gây nguy hiểm!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com