Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55

Đuôi cánh máy bay sắc nhọn rạch ngang bầu trời, kéo theo vệt đuôi dài, như những đám mây, chậm rãi tan biến theo thời gian, không để lại dấu vết.

Vết thương lòng trong ngực Thương Viễn Chu do vệt đuôi ấy rạch qua đang từ từ rỉ máu.

Hắn mở cửa xe bước lên, sắc mặt lạnh lùng như băng, người lái xe là chú Vu, mấy lần do dự nhìn Thương Viễn Chu qua gương chiếu hậu.

"Thương tổng, cậu yên tâm đi, cậu Quý ở nước ngoài sẽ tự chăm sóc tốt bản thân."

"Thỉnh thoảng, cậu còn có thể qua thăm cậu ấy mà."

"Cậu Quý không muốn ở lại, nhưng cũng đâu có cấm cậu qua đó đâu."

Theo đuổi vợ mà, mặt dày một chút cũng có sao, phim truyền hình đều diễn thế, nào là Maybach chặn xe buýt, máy bay riêng hạ cánh trước chặn người ta lại, vân vân.

Thương Viễn Chu rũ mắt, im lặng, hắn ngồi ở ghế sau xe, chiếc áo khoác đen gần như hòa vào bóng tối hàng ghế sau.

Nghề nhiếp ảnh gia dã ngoại trong nước cũng có thể làm được, lý do Quý Dư nhất quyết ra nước ngoài là vì anh không thích nơi này, không thích người ở đây, cũng không muốn bị ai tìm thấy.

Anh cũng coi Thương Viễn Chu là "ai đó", điểm này Thương Viễn Chu hiểu rất rõ.

Chú Vu thấy Thương Viễn Chu mặt lạnh không nói gì, trong lòng cũng cảm thấy phức tạp và thở dài.

Chú không hiểu tại sao Quý Dư lại quyết tuyệt rời đi như vậy, càng không hiểu sự chấp nhất của Thương Viễn Chu dành cho Quý Dư.

Dù là từ góc độ tình cảm của chú Vu hay khách quan, hai người đúng là không xứng đôi, nhưng người không xứng là Quý Dư.

Không phải vì anh không tốt, mà vì anh quá bình thường, người lịch sự thì nhiều, người lương thiện cũng nhiều, diện mạo thanh tú, tính cách bình thường, chỉ là một người bình thường trong hàng chục nghìn người trên thế giới.

Còn Thương Viễn Chu lại là người từ một đứa con riêng từng bước trở thành Thương tổng khiến người ta kinh sợ, sở hữu tài sản giá trị khổng lồ, ngoại hình tuấn mỹ, lại còn là Alpha cấp cao, hàng vạn người cũng không tìm ra được người thứ hai.

Dù chú Vu thấy thế nào, chú vẫn cho rằng Quý Dư có phần quá đỗi bình thường.

Chỉ là Thương tổng nhà mình thích, chú cũng không dám nói gì, mà chỉ cố nghĩ cách giúp đỡ.

Không gian yên tĩnh trong xe khiến chú Vu không kìm được lại lên tiếng: "Vả lại, những người cậu tìm có thể thường xuyên báo cho cậu tình hình gần đây của cậu Quý, chụp vài bức ảnh chẳng hạn, đợi cậu Quý nghĩ thông suốt, nhất định sẽ quay về."

Thương Viễn Chu hờ hững ngước mắt: "Lái xe đi."

Hắn đã khẳng định với Quý Dư rằng những người đó chỉ bảo đảm an toàn cho anh, sẽ không can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của anh, cũng sẽ không truyền bất kỳ thông tin gì về tình hình gần đây của Quý Dư cho hắn, trừ những lúc nguy hiểm.

Sau khi Quý Dư ra nước ngoài, Thương Viễn Chu chỉ có thể biết được sự an toàn của anh mà thôi.

Nhưng những điều này không cần thiết phải nói với chú Vu.

Trừ một số tình huống đặc biệt, Thương Viễn Chu không thích đem chuyện của mình và Quý Dư ra bàn tán trước mặt người khác.

Máy bay hạ cánh, nhìn những gương mặt xa lạ ở sân bay, Quý Dư có chút hoảng hốt.

Đến khi một giọng nói gọi anh, "Này, Quý Dư."

Tiếng Trung lơ lớ gọi tên anh, khiến cái tên quen thuộc bỗng trở nên xa lạ kỳ quặc.

Quý Dư bắt tay người kia: "Chào anh, Aidan."

Anh và Aidan đã liên lạc qua video, nhưng nếu Aidan không chủ động gọi, Quý Dư khó mà nhận ra người này.

Đến nơi này, anh mới phát hiện ra mình có tật mù mặt.

Ai cũng có vẻ ngoài khác nhau, nhưng mới nhìn qua thì thấy khá giống nhau.

Aidan dẫn anh đến chiếc xe đón anh, phấn khích vỗ vỗ nắp capo: "Quý, cậu tuyệt vời quá."

"Một chiếc xe địa hình tốt như vậy mà cậu sẵn lòng cho cả đội dùng."

Nghe đến xe địa hình, Quý Dư có cảm giác chẳng lành, anh nhìn kỹ kích thước chiếc xe.

Mercedes-Benz G-Class.

Thấy Aidan phấn khích vẫy tay mời lên xe, Quý Dư im lặng nuốt lời định nói vào trong.

Anh không biết Thương Viễn Chu đã đưa chiếc xe này cho Aidan bằng cách nào, nhưng Thương Viễn Chu thật sự hiểu anh quá rõ.

Chiếc xe được ghi trong thỏa thuận ly hôn này, vốn dĩ Quý Dư không để tâm.

Dù là nhà hay xe, anh đều muốn ra nước ngoài, nhận hay không nhận cũng chẳng khác gì, anh cũng không ở lại, càng không dùng.

Kết quả... Thương Viễn Chu trực tiếp bỏ qua anh, giao xe cho Aidan ở nước ngoài, còn cố ý nói là cho cả đội dùng.

Aidan vừa lái xe vừa luyên thuyên: "Quý, cậu không biết mọi người trong đội vui mừng thế nào khi cậu đến đâu."

"Bọn tôi đã muốn đổi năm chiếc xe địa hình cũ kỹ kia từ lâu rồi, lần này lại được thay toàn bộ, tuyệt vời quá!"

Từ từ... Quý Dư nghi hoặc nhìn anh ta, "Không phải chỉ có một chiếc thôi sao?"

Lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, Aidan giơ bàn tay ra, năm ngón tay duỗi thẳng: "Năm chiếc đó, tận năm chiếc!!"

"Ngoài chiếc của cậu, có người còn tài trợ cho đội chúng tôi bốn chiếc xe địa hình."

"Còn cả thiết bị nữa, cũng được thay mới toàn bộ! Cậu tuyệt vời quá, chỗ các cậu có từ gì nhỉ, thần may mắn! Quý Dư, cậu là thần may mắn của chúng tôi!"

Quý Dư nhíu mày, có chút bực bội.

Anh không thích việc Thương Viễn Chu can thiệp vào cuộc sống của mình như vậy.

Nhưng cơn giận vô cớ này lại không có chỗ trút, Aidan không nói thẳng người tài trợ là Thương Viễn Chu.

Hơn nữa, dù là Thương Viễn Chu, danh nghĩa của hắn cũng chỉ là tài trợ cho đội, không liên quan đến anh.

Anh cảm thấy Thương Viễn Chu can thiệp vào cuộc sống của mình, nhưng nếu nói thẳng ra thì lại có vẻ như anh đang tự mình đa tình.

Quý Dư mím môi, quyết định không nghĩ nữa.

Cảm tình của Thương Viễn Chu dành cho anh đều đến từ lớp kính lọc thời cấp ba, giờ anh đã ra nước ngoài, hai người cách xa nhau cả núi cả biển, cộng thêm thời gian, cũng đủ để Thương Viễn Chu phai nhạt.

Ngay cả những người yêu nhau thật lòng cũng có thể thua cuộc trước khoảng cách và thời gian, huống chi bên cạnh Thương Viễn Chu sẽ luôn có người mới xuất hiện, Quý Dư không cảm thấy Thương Viễn Chu có thể kiên trì được lâu.

Chỉ cần chờ đến khi cảm giác mới mẻ mà sự rời đi của anh mang lại cho Thương Viễn Chu qua đi là được.

Cuộc sống ở nước ngoài ít nhiều mang đến cho Quý Dư sự không quen và bất tiện.

Nhưng sau khi sống ở đây một thời gian, anh cũng dần quen với ẩm thực, văn hóa và phong tục tập quán của đất nước xa lạ này.

Quý Dư rất bận rộn kể từ khi đến đây, đội của Aidan sẽ vào khu vực sa mạc hoang vắng trong vòng hai tháng tới để quay phim phong cảnh ở đó.

Mặc dù họ nói sẽ có hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp dẫn đường, nhưng Quý Dư vẫn dành thời gian tìm hiểu các kiến thức về sa mạc.

Khi người ta bận rộn, những điều khiến ta hoang mang, bực bội hay đau khổ ban đầu sẽ trở nên không còn quan trọng nữa, chúng sẽ không còn chiếm giữ tâm trí ta.

Quý Dư là như vậy, nhưng Thương Viễn Chu, một Alpha, thì không.

Dù công việc có bận rộn đến đâu cũng có lúc kết thúc, Thương Viễn Chu mỗi ngày chỉ cần ngủ năm tiếng là tỉnh táo, nhưng cấp dưới của hắn không thể làm việc mãi được.

Ban đêm là khoảng thời gian khó khăn nhất đối với Thương Viễn Chu.

Những bức ảnh trên tường đã bị hắn cất đi, chỉ còn một bức đặt trên bàn làm việc.

Đó là ảnh cưới của hắn và Quý Dư.

Thương Viễn Chu đã lâu không có tin tức của Quý Dư.

Một tháng? Hay hai tháng?

Bỗng nhiên cảm thấy không nhớ rõ nữa.

Chỉ nhớ đã rất lâu, rất lâu, rất lâu không được nhìn thấy vợ, vợ Tiểu Ngư của hắn.

Thật ngoan, lúc xấu hổ toàn thân sẽ ửng lên một lớp hồng phấn, giống như một con cá nhỏ màu đỏ xinh đẹp thực sự.

Người đàn ông ngồi ở bàn làm việc bật ra một tiếng cười ngắn, ánh mắt trở nên tối sầm.

Sao hắn lại quên, đó không chỉ là xấu hổ, mà còn là động tình.

Pheromone lặng lẽ dao động, Thương Viễn Chu hoàn toàn không hay biết.

Hắn khép hờ mắt, ánh mắt tối tăm nhìn người trong ảnh, tiếng khóa kéo kim loại và tiếng rên rỉ trầm thấp vang lên trong phòng làm việc yên tĩnh.

Không được...

Không đủ, quá thiếu...

Vợ hắn đâu rồi... Vợ ơi...

Pheromone vị rượu đắng của Alpha lan tỏa trong phòng làm việc, như một biển rượu, gầm thét dữ dội, cuộn trào những con sóng nguy hiểm đáng sợ, vỗ tan lý trí lung lay sắp đổ.

Ánh mắt Thương Viễn Chu nhìn vào bức ảnh ngày càng nóng rực, khi chú ý đến bóng dáng người khác trong ảnh, lòng hắn đột nhiên trào dâng sự ghen tị và khó chịu tột độ.

Hắn vậy mà lại ghen tị, ghen tị với chính mình lúc đó, khi có thể đứng trước mặt vợ.

Một tiếng vỡ kính nhỏ vang lên, Thương Viễn Chu lấy bức ảnh ra khỏi khung từ đống mảnh vỡ.

Bàn tay đã đặt lên giữa bức ảnh, định xé toạc nhưng bỗng dừng lại.

Không được, không thể xé.

Đây là ảnh cưới của hắn và vợ Tiểu Ngư.

Thương Viễn Chu đột nhiên nhíu chặt mày, mí mắt hơi cụp xuống, trông vô cùng nguy hiểm.

Đến giờ hắn mới nhận ra, mình có lẽ đang trong kỳ mẫn cảm.

Ăn giấm của chính mình trong ảnh cưới, ha.

Thương Viễn Chu thấy buồn cười, nhưng lại không cười nổi, chuyện này nói ra ai cũng thấy bệnh, vậy mà hắn lại không thể phủ nhận.

Hắn không chỉ ghen tị, mà còn ghen tị đến muốn phát điên.

Trong ảnh cưới, hai người ôm nhau thân mật, môi kề môi hôn nhau, đều nhắm mắt, trông vô cùng hạnh phúc.

Còn giờ, đừng nói là hôn, ngay cả xuất hiện trước mặt vợ cũng khiến em ấy khó chịu.

Dựa vào đâu mà hắn ta được hôn?

Thương Viễn Chu đột nhiên nhắm mắt lại, dập tắt những ý nghĩ nguy hiểm hơn, tự mắng mình một tiếng.

Đúng là bệnh hoạn.

Nhiệt độ cơ thể dần tăng lên, hơi thở ngày càng nóng rực, pheromone cũng ngày càng mất kiểm soát.

Lý trí lung lay sắp đổ dưới sự công kích mạnh mẽ.

Thương Viễn Chu bưng ly thủy tinh trên bàn lên uống một ngụm rượu để cố kìm nén.

Nhưng thực tế là, những ý nghĩ trong đầu hắn ngày càng vượt khỏi tầm kiểm soát.

Rất nhớ vợ...

Tại sao không thể đi tìm vợ...

Phòng làm việc yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng lạch cạch của bàn phím và tiếng thở dốc mơ hồ.

Thương Viễn Chu nhắm mắt lại, những ký ức dần hiện lên rõ ràng trong đầu.

Vợ rất thơm và mềm mại, còn chảy nước, lúc đó hắn đã...

Thương Viễn Chu vốn định dựa vào hai ký ức ít ỏi đó để giảm bớt, để giải tỏa, nhưng càng nghĩ càng ghen tị.

Dù biết rõ đó cũng là mình, nhưng một Alpha gần như mất hết lý trí trong kỳ mẫn cảm cũng không thể kiểm soát được những ý nghĩ đen tối của bản thân.

Ghen tị như một loại độc dược đen tối, bẩn thỉu và tanh hôi, từ từ ăn mòn trái tim Thương Viễn Chu.

Mẹ kiếp, dựa vào cái gì?

Rầm! Một tiếng vang lớn, Thương Viễn Chu mặt lạnh bóp nát chiếc ly thủy tinh trong tay.

Mảnh vỡ thủy tinh rơi vãi đầy bàn đầy đất, máu từ vết thương trên tay bị mảnh vỡ cắt qua chậm rãi nhỏ giọt, lan rộng.

Thương Viễn Chu không quan tâm đến vết thương trên tay, thu dọn đồ đạc rồi sải bước vào phòng ngủ.

Hắn lấy ống tiêm thuốc ức chế từ ngăn kéo đầu giường ra, mặt không chút cảm xúc tự tiêm cho mình.

Hy vọng thứ thuốc ức chế chết tiệt này lần này có tác dụng.

Nếu không, cứ tiếp tục thế này, hắn sẽ ghen tị với chính mình trong từng khoảnh khắc của nửa năm qua.

Thậm chí cả thời trung học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com