CHƯƠNG 7
Triệu Hoành Yến nghĩ tới nàng nghe xong chuyện này sẽ có phản ứng ra sao, nhưng lúc nàng ở trước mặt hắn rơi lệ, hắn vẫn là cảm thấy chân tay luống cuống.
Hắn nhíu mày, lại chợt cười, "Việc này có lẽ ta có thể giúp được."
Nàng sửng sốt, trên gương mặt là biểu tình cứng đờ mà Triệu Hoành Yến chưa từng gặp qua, sau một lúc lâu mới khẽ nhếch miệng hỏi, "Hoành công tử có thể giúp đỡ cái gì?"
Nàng không phải đứa trẻ tám tuổi, biết hắn sẽ không dễ dàng giúp nàng, nàng đến tột cùng có muốn hắn hỗ trợ hay không, còn cần cân nhắc một chút.
Huống chi, nàng làm sao biết hắn rốt cuộc có thể giúp được cho nàng đây? Chuyện lớn như vậy, thân tín bên người Hoàng Thượng chỉ sợ đều khó mà nói nên lời, hắn dựa vào cái gì mà thấy chính mình có thể hỗ trợ?
"Chuyện của đệ đệ cô nương, nếu là thật, ta chỉ sợ không thể giúp," hắn đứng dậy, từng bước tới gần nàng, thẳng đến khi đứng ở trước người nàng, hơi hơi cúi đầu nhìn ánh mắt kinh hoảng của nàng, "Nhưng nếu đến lúc đó Hoàng Thượng muốn xét nhà cô nương, ta có thể bảo vệ tất cả mọi người ngoại trừ đệ đệ cô nương."
Thân ảnh hắn cao lớn che phủ lên, nàng không khỏi hướng phía sau lui một bước, "Ngài như thế nào biết Hoàng Thượng muốn xét nhà nhà ta?"
Nàng lúc này bị bất an che mờ, vấn đề ngu xuẩn như này đã bại lộ lo lắng trong lòng nàng.
Hắn cười khẽ, "Tự nhiên là Hoàng Thượng chính miệng nói."
Nàng đầu óc quá loạn, phản ứng có chút trì độn, nhắm mắt nhốt mình vào bóng tối, làm thế nào cũng bình tĩnh không được, cứ nhìn chằm chằm về phía trước.
Nàng tưởng sắp xếp lại mọi chuyện, nghĩ tìm kiếm đường ra cho bản thân, nhưng nàng tâm thần không yên, vạn bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể hướng nam nhân trước mặt thỏa hiệp.
"Hoành công tử như thế nào chứng minh, có thể giúp được chuyện này cho ta?"
Lời này của nàng vừa nói ra, Triệu Hoành Yến biết nàng dao động. Mỉm cười từ trong tay áo lấy ra một miếng ngọc bội, đưa cho nàng, mắt nhìn nàng không rời, không nói gì, bức rèm trong nhã gian đều được kéo lại, sắc trời dần tối, hắn giống như mãnh thú ngủ đông thật âm trầm.
Nàng tập trung nhìn, trên ngọc bội khắc một rồng một phượng, phía dưới còn khắc đồ án tường vân.
Nàng kinh ngạc không khỏi đưa tay che miệng, mở to hai mắt nhìn chằm chằm về phía hắn, miếng ngọc bội long phượng trình tường này, là Hoàng Thượng mới có.
"Ngài như thế nào có cái này?"
Hắn trở tay đem ngọc bội thu về, "Hoàng Thượng đưa."
Hắn nói thật nhẹ nhàng, phảng phất là chuyện bình thường bất quá việc nhỏ, lại ở trong đầu Tạ Phi Tuyên nhấc lên sóng to gió lớn.
Tạ Phi Tuyên biết người ở Phàn Lâu đều đối hắn tất cung tất kính, hắn lại có thể biết được nhiều chuyện mà người khác không không thể nào biết nỗi, trong lòng nàng tám chín phần mười đã tin hắn có bản lĩnh đó, còn là nhịn không được hoài nghi, "Ngọc bội này, không phải giả đi?"
Triệu Hoành Yến suýt nữa cười ra tới, hỏi lại nàng, "Cô nương cảm thấy ai dám giả tạo thứ này?"
Nàng không trả lời, còn do dự đến tột cùng muốn hay không nhờ hắn hỗ trợ.
Hắn đối với nàng mà nói chỉ là một người xa lạ, chỉ là một thực khách có chút đặc biệt. Vì cái gì lại sẵn sàng nguyện ý đứng ra giúp nàng khi có chuyện nghiêm trọng như vậy xảy ra?
Nàng tổng cảm thấy việc này kỳ quặc.
Triệu Hoành Yến thấy nàng bất động cũng không nói lời nào, lại như dỗ đứa nhỏ duỗi tay đem ngọc bội đặt ở trong tay nàng, cười nói, "Vậy cô nương liền giữ lấy nó, chờ có cơ hội, lại đi kiểm chứng một phen."
Nàng nắm ngọc bội, lại không tin hắn có thể bày được trò gì, "Ta đến chỗ nào kiểm chứng đây? Chẳng lẽ muốn ta đi gặp Hoàng Thượng, tự mình hỏi ngài ấy một chút đây có phải ngọc bội của Hoàng Thượng hay không sao?"
Hắn bật cười, "Cũng không phải không thể."
Nàng lại cười không nổi, tổng cảm thấy đầu óc ong ong, "Vì lý gì Hoành công tử lại giúp ta?"
Hắn nghe xong câu hỏi này, trong chốc lát cũng chưa trả lời. Nếu muốn hắn nói, tựa hồ hắn cũng nghĩ không ra một lý do hợp lý.
Hắn ngay từ đầu kêu nàng tiến vào, chỉ là muốn nhìn một chút dáng vẻ cứng rắn cơ linh của Tạ Phi Tuyên lúc khóc lóc thảm thiết, nhưng khi thấy nàng thật sự như vậy, hắn ngược lại cảm thấy không có thú vị như đã tưởng.
Sau hắn lại nghĩ, nếu nàng bị xét nhà, hắn liền không được ăn món nàng làm nữa, cùng đồ ăn nàng làm so sánh, đồ trong cung khó có thể nuốt xuống, hắn vẫn là tình nguyện ngày ngày đều làm Hành Đông chạy tới lui mua trở về. Vì thế hắn tưởng giúp nàng một phen.
Nhưng lâu dần, hắn thế nhưng giống như trúng tà, vì làm nàng tin tưởng, liền ngọc bội đều cho nàng nhìn, hiện tại còn làm nàng cầm ở trong tay.
Hắn híp híp mắt, tùy tiện bịa ra một lý do, "Có lẽ là bởi vì, ta thưởng thức thủ nghệ của cô nương đi."
Tạ Phi Tuyên lâm vào trầm tư, theo sau lại nghĩ tới một vấn đề, "Công tử giúp ta, nhưng có điều kiện gì?"
Triệu Hoành Yến chưa từng nghĩ đến đây. Chuyện này với hắn mà nói cũng không khó làm, chỉ là phái người đi tra tìm chứng cứ tốn chút thời gian công sức, hắn cũng không nghĩ tới muốn nàng báo đáp.
Bất quá nếu nàng chủ động đề cập, hắn cũng sẽ không cự tuyệt.
"Điều kiện của ta, mấy ngày trước đã cùng Tạ cô nương nói qua rồi."
Tạ Phi Tuyên lúc này đầu óc giống hồ nhão chuyện gì cũng không suy nghĩ được, thất thần hồi lâu mới phản ứng nhớ tới, là chuyện hắn muốn nàng đến phủ làm trù nương.
Đại nạn vào đầu, nàng lại do dự. Danh tiếng Phàn Lâu mỹ thực chính là từ nàng chưởng bếp mới truyền đi ra, nàng lúc này đi rồi, hương vị đồ ăn ở Phàn Lâu thay đổi, tất nhiên sẽ mất không ít khách quen. Nhưng nàng nghĩ rồi lại nghĩ, nàng nếu là không có Hoành công tử trợ giúp, tuy có thể ở Phàn Lâu lưu mấy ngày, về sau chỉ sợ cũng không thể ở đây mà nấu ăn.
Cân nhắc trên dưới, chỉ cần hắn thực sự có bản lĩnh, đến trong phủ hắn nấu ăn, đổi lấy cuộc sống về sau yên ổn, nàng nhất định có thể một lần nữa trở về chấn hưng thanh danh Phàn Lâu, tựa hồ cũng rất đáng giá.
Nhưng xét đến cùng, tiền đề vẫn là hắn thật sự có năng lực.
Nàng khẽ cắn môi, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, "Hảo, nhưng ta cũng có điều kiện. Không ngủ lại, tựa như ở Phàn Lâu giống nhau, ta muốn mỗi đêm hồi phủ, không thể làm phụ thân nhìn ra manh mối."
Bằng không phụ thân sẽ không cho phép nàng làm ra quyết định thế này.
Triệu Hoành Yến cười khẽ, "Hảo, sáng mai ta kêu Hành Đông đi đón cô nương."
Tạ Phi Tuyên hốt hoảng trở về phòng bếp, chỉ cảm thấy mọi vừa rồi quá đột ngột, chuyện này đáng lý ra phải cách cuộc sống an ổn hàng ngày của nàng rất xa, bỗng nhiên bày ra trước mắt, giống như một cơn bão bất chợt ập đến, một phen nhấn chìm nàng.
Nàng ở trong phòng bếp đứng một hồi, trong nháy mắt không biết chính mình nên làm cái gì, nghĩ đến đây là buổi chiều cuối cùng nàng ở Phàn Lâu nấu ăn, nàng bỗng thấy trống rỗng, giống như thiếu mất thứ gì đó.
Nàng hít sâu một hơi, mặc dù là bữa cơm cuối cùng, cũng phải làm thật tinh tế.
Tiểu nhị báo tên món "Hấp cá", nàng ở phòng bếp hậu tri hậu giác mà lên tiếng, vén tay áo lên.
Tạ Phi Tuyên chọn một con cá có kích thước phù hợp, nàng đối với cá cũng có cách chọn riêng của mình. Kích cở của cá phải phù hợp với đĩa sao cho khi bày lên phải thật đẹp mắt. Tiếp theo chính là chọn cá để có thể nắm bắt được độ lửa.
Nàng chịu đựng mùi tanh đem cá rửa sạch sẽ, dùng dao rạch từ bụng cá, cắt đứt xương cá, như vậy cá sau khi nấu chín, không bởi vì xương cá co lại mà thay đổi hình. Nàng thoa mở lợn vào hai bên thân cá rồi đổ một chút rượu trắng vào.
Nàng thuần thục khuấy nước sốt, bỏ thêm chút thịt cùng nấm đông cô, trộn đều cho vào cá bụng, ở cá thân cá dùng dao khía thành hình hoa, tại vết rạch khéo léo cho thêm một số nguyên. Sau đó dùng hành và gừng thái nhỏ, xếp lên đĩa, lại đem cá đặt ở trên. Nàng cắm hai căn chiếc đũa bên dưới con cá, làm thân cá đứng lên, đồng thời thêm hành lá vào đụng cá cho đỡ ngấy.
Nàng duỗi tay lấy ít hành cùng gừng trong đĩa cá rắt lên thân, như vậy sau khi nấu chín vừa ngon miệng vừa đẹp mắt.
Trong nồi đổ nước sôi lăn tăn, nàng đem cá đặt vào. Chờ lúc đợi cá chín, bình thường Tạ Phi Tuyên đều đi ra ngoài cùng tiểu nhị trò chuyện một chút, nhưng lúc này không có tâm tình, nàng chỉ đứng trước bếp, ngơ ngác đến nhìn lửa cháy.
Nàng tuy là đầu bếp, lại không quá thích làm cá. Xử lý cá rất phiền phức, nàng cũng sợ mùi tanh, nhưng lần này nàng lại tay tự tay làm cá, không chút lo lắng sẽ bị dính mùi.
Nàng sững sờ ước chừng nửa khắc chung, tắt lửa, cũng không vội mở nắp, hấp thêm một hồi nữa rồi mới lấy ra.
Nàng lấy nước tương sốt rưới lên thân, lại xối tiếp một lớp dầu lên trên nữa, nàng nhích ra sau một chút sợ dầu bắn lên thân.
Sắp xếp gọn gàng, Tạ Phi Tuyên nhìn món cá hấp mà mình thường làm đến thất thần.
Thần thái ngày xưa của nàng nay không còn sót chút gì, ánh mắt trống rỗng không có thần. Món này mặc cho ai nhìn thấy đều ngứa tay muốn động đũa, việc này hiện tại lại cùng nàng trỏe nên thật xa xôi, lại không cách nào làm cho nàng quên đi tình cảnh hiện tại của chính.
Thân cá tỏa ra hơi nóng, nàng phục hồi tinh thần, quay đầu gọi tiểu nhị đến bưng đồ ăn, cả người vẫn mơ màng.
Tiểu nhị cầm khay món ăn, xem dáng vẻ thất thần của nàng, liền thuận miệng hỏi hai câu.
Tạ Phi Tuyên tay rời khỏi khay, rũ mắt nhẹ giọng nói, "Trong nhà có chút chuyện, không thoát thân được, bắt đầu từ ngày mai ta liền xin nghỉ mấy ngày."
Tiểu nhị trợn mắt há mồm, "Tạ cô nương đi rồi Phàn Lâu phải làm như thế nào a?"
Nàng không thể làm gì, chột dạ mà an ủi hắn, "Chỉ nghỉ mấy ngày, mấy ngày liền trở lại."
Đuổi tiểu nhị rời đi, nàng trở lại phủ dưới ánh trăng lạnh lẽo, xa xa liền nhìn thấy đèn trong phòng phụ thân vẫn sáng, lại không có đi qua nói cho ông chuyện phát sinh hôm nay.
Phụ thân nếu biết nàng đã biết chuyện này, sẽ càng phát sầu.
Nàng không nghĩ để phụ thân biết nàng rời đi Phàn Lâu, đến nơi khác làm trù nương cho một vị quý công tử, nhưng nàng mỗi lần đi đi về về đến Phàn Lâu, đều là xe ngựa trong phủ đón đưa. Ngày mai chẳng phải sẽ bị phát hiện hay sao.
Nghĩ như thế, nàng bước nhanh đi qua, gõ nhẹ cửa, nghe được thanh âm bên trong vọng ra liền đẩy cửa mà vào, nương ánh đèn lay động mờ nhạt, trông thấy cha nương đầy mặt u sầu ngồi trên mép giường, thấy nàng tiến vào, ngạnh sinh sinh giật nhẹ khóe miệng, tưởng hướng nàng cười.
Nếu là nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, có lẽ còn sẽ trêu ghẹo sắc mặt của hai người, nhưng hôm nay nàng đã biết.
Nàng cũng cười không nổi, chỉ đứng ở cửa xa xa mà hướng mẫu thân nhẹ giọng nói, "Mới một hai ngày, mẫu thân như thế nào gầy đi rồi?"
Giọng nói Chu thị vốn nhỏ nhẹ, hiện tại trong lòng lại đang giả vờ che dấu như không có chuyện gì, giọng nói càng yếu ớt hơn, "Nào có gầy đi được nhiều như nữ nhi, ta này gầy đến liền chính mình đều nhìn không ra tới."
Tạ Phi Tuyên biết mẫu thân là cố nén u sầu cùng bi thống mà trêu ghẹo nàng, lời này ngày thường nàng nghe xong nhất định hết sức vui mừng, nhưng lần này trong lòng lại hoàn toàn không có cảm giác vui sướng.
Nàng thanh thanh giọng nói, "Ăn uống điều độ gầy rất mau, nhưng đối thân mình quả thật không tốt."
Phụ thân ở một bên vẫn luôn không lên tiếng, nghe những lời này từ nàng, cũng nhịn không được mà mở miệng, "Nữ nhi xem như rõ ràng, ta đã sớm đối với ngươi nói qua không thể ăn ít như vậy..."
Tạ Phi Tuyên gật gật đầu, nói ra lời muốn nói nhất, "Cho nên, về sau ta đi lại Phàn Lâu, liền không cần xe ngựa trong phủ đón đưa. Phàn Lâu cách nơi này cũng không xa, đi lại trên đường, cũng coi như là vận động."
Thái phó mới vừa phụ họa nàng, lại không nghĩ rằng nàng nói tiếp thế này, nhất thời cũng có chút cứng họng, "Này..."
Dĩ vãng đến lúc này, Tạ Phi Tuyên nhất định sẽ đi qua ôm ống tay áo của thái phái mà làm nững, thẳng đến khi ông đồng ý mới thôi. Nhưng lần này nàng biết không chỉ chính mình không có tâm tình, phụ thân cũng chẳng có tâm tình mà đến dỗ nàng.
"Ta đã quyết định, cứ như vậy đi, chỉ là về sau đi sớm về trễ, trên đường tốn thời gian nhiều chút, chuyện khác đều sẽ không chậm trễ, ta che khuất mặt, không ai nhìn ra được."
Nói xong, nàng lại ngước mắt nhìn cha mẹ một cái, rời khỏi phòng, bước đi nhẹ nhàng, giống như chỉ còn lại một cái vỏ rỗng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com