Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 1: Thanh Sơn Trại


Tháng 7 như lửa.

Toàn bộ Liêu Thành bị thiêu đốt, mọi người bạn ngày ẩn náu bạn đêm hoạt động (vì nóng quá :)) ), ngoài thành Tiên Vân Phong mười mấy dặm vẫn còn được mát mẻ đôi chút. Ở đây, ánh mặt trời nóng bỏng bị cành lá rậm rạp ngăn cản, tách ra từng mảnh từng mảnh xanh tươi, giữ được cảm giác mát dịu vui lòng người, làm một đám hán tử cao lớn thô kệch không chịu nổi nóng bức cũng hạnh phúc chuồn khỏi nhà tranh, đến bóng rừng hóng mát.

Sáng sớm Tiên Vân Phong giống hệt tên của nó, tựa như tiên nhân đáp mây mà tới, sương mù sáng sớm mênh mang mộng ảo.

Nhưng trên thực tế, ngọn núi xinh đẹp này không chọc người mơ màng, làm người thưởng thức như tên của nó. Nguyên do thì lại bởi vì mấy năm gần đây, theo cái tên nổi bật này, một đám sơn tặc hành vi ác liệt hung danh lan xa xuất hiện chiếm giữ ngọn núi này, cũng dẫn đến việc bách tính bốn phía mỗi khi nói về Tiên Vân Phong đều tỏ vẻ tránh không kịp.

Có điều những điều đó không thuộc phạm vi cân nhắc của trại chúng trại Thanh Sơn. Trại Thanh Sơn chính là hang ổ đám sơn phỉ cắm rễ trên đỉnh Tiên Vân Phong, lấy tên từ "Lưu đắc thanh sơn tại, bất phạ một sài thiêu" (Giữ được núi xanh, không sợ không có củi đun), ý là trời không tuyệt đường người, chỉ cần trộm cướp giỏi, chẳng cần phiền lo chuyện ăn no mặc ấm.

Chỉ có điều, trong mắt người ngoài, bọn họ vào nhà cướp của phóng hoả giết người một cách tàn bạo, không chuyện xấu nào không làm, là một đám cùng hung cực ác. Tuy nhiên đám sơn phỉ này chỉ làm mấy chuyện trộm cướp đều sẽ làm mà thôi, tuyệt đối không tàn bạo như trong lời đồn.

Lúc này, tại phía nam trại trong diễn võ trường (nơi luyện tập võ nghệ), mấy hán tử mình trần tinh tráng rảnh đến hoảng ra loạn, vừa trò chuyện việc nhà vừa hoạt động gân cốt.

"Đại ca, không phải lão tam chẩn bệnh nói thân thể đại điệt nhi (cháu) của ta đã không còn đáng ngại nữa à? Sao mấy ngày nay không thấy nó ra ngoài đi lại gì cả?" Tô Nhị da dẻ ngăm đen thân hình khôi ngô đánh xong một bộ quyền, quay đầu trừng đại hán râu quai nón đứng đằng trước.

Nhắc đến đứa con trai mình thương yêu vô vàn, Tô Đại nhanh chóng thu lại chiêu thức nước chảy mây trôi, thâm trầm nhìn Tô Nhị: "Hỏi hay lắm, nhị đệ. Ta thấy thế này, lát nữa ngươi về thì đi khuyên nhủ Lãng Nhi, đừng để nó buồn bực cả ngày trong phòng không ra khỏi cửa như vậy, không tốt cho thân thể."

Tô Nhị nhanh mồm nhanh miệng bật thốt lên: "Sao đại ca không tự đi khuyên nhủ đại điệt nhi?"

Tô Đại liếc mắt: "Sao ngươi biết lão tử không khuyên?"

Tô Nhị hiểu rõ gật đầu, vỗ ngực bảo đảm: "Yên tâm đi đại ca, ta nhất định sẽ khuyên nhủ đại điệt nhi!"

Tô Đại hài lòng nhếch bộ râu dài từ má xuống miệng, mắt sáng lấp lánh xoay người tiếp tục rèn luyện, động tác càng thêm vui sướng linh hoạt hơn lúc trước.

Làm đại ca trại Thanh Sơn, Tô Đại không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ con trai bảo bối duy nhất nói ghét mình, đặc biệt là lúc bắt nó làm chuyện nó không thích, Tô lão đại từ trước đến giờ đều để thuộc hạ ra tay, thành công thì coi như ông làm, bị ghét bỏ thì đổ lên đầu người khác, cái gọi là "chết đạo hữu hé không chết bần đạo, Tô lão đại vẫn luôn dùng rất thuận buồm xuôi gió.

Hết cách rồi, ai bảo ông thực sự hết cách với bảo bối phiền phức nhà mình chứ. Có thể nói, chỉ cần Tô Lãng thích, cho dù là trăng trên trời Tô lão đại cũng sẽ nghĩ tất cả biện pháp hái xuống cho y.

Dưới tàng cây lớn bên cạnh, Tô Thất đang chơi cờ nhìn thấy một màn này, không khỏi lắc đầu ngán ngẩm, trao đổi một ánh mắt ngầm hiểu với Tô Trứ ở đối diện, không quan tâm tiếp tục bài bố quân cờ trong tay.

Tô Nhị lau mồ hôi, chẳng biết nghĩ tới chuyện gì, khóe miệng cong lên, lại nhìn về phía Tô Đại: "Đúng rồi đại ca, cái tên tiểu tử dáng vẻ như nữ nhân kia ngươi thật sự không định xử lý à? Tại hắn nên đại điệt nhi mới trở thành như vậy mà!"

Ta không có biết! Đây cũng là tâm bệnh Tô Đại nuốt không trôi mà nhả cũng không ra, chỉ là đối mặt Tô Nhị và những huynh đệ khác, ông cố nén sự không thoải mái, mặt không đổi sắc nói: "Hắn là người của Lãng Nhi, muốn xử cũng nên để Lãng Nhi tự mình xử."

"Như vậy sao được!" Tô Nhị rất không đồng ý, "Đại ca, ngươi cũng biết tính cách đại điệt nhi, nhìn gương mặt kia nó nhất định sẽ không xuống tay được."

Tô Đại không hề nghĩ ngợi, phản bác: "Đó là vì Lãng Nhi lương thiện!"

Tô Nhị: "Cái này ta biết, chỉ là..." Hắn nắm tóc, luôn cảm thấy thân là trại chủ trại Thanh Sơn, đại ca nói câu này hình như không đúng lắm thì phải, nhìn mặt liên quan gì đến lương thiện?

Không nghĩ ra, Tô Nhị nhanh chóng bỏ qua vấn đề này, tiếp tục truy hỏi: "Vậy ngươi nói phải làm thế nào hả, đại ca?"

Từ lần đầu tiên nhìn thấy tiểu tử kia, hắn đã nhìn hắn không vừa mắt rồi. Một đại nam nhân lại giống như nữ nhân... Không đúng, Tô Nhị tỉ mỉ nhớ lại, phát hiện mình sống hơn ba mươi năm, chưa từng thấy cô nương nào đẹp hơn tiểu tử kia.

Nghĩ thế, hắn càng nhọc lòng, chuyện quái gì đây? Này không phải khiến một đám đàn ông chưa thành thân bọn họ uất ức chết hả?

Dù sao hắn nhìn đã thấy chướng mắt!

Tâm tình Tô Đại không tốt, xoay người bỏ đi: "Không phải nói rồi à, để Lãng Nhi định đoạt."

Tô Nhị: "..." Nói cũng như không.

Thôi, hắn vẫn nên tìm lúc rảnh rỗi tự mình khuyên nhủ đại điệt nhi đi.

"Hắt xì —— "

Trong nhà trúc phía trước, thiếu niên áo xanh một thân một mình ngồi trong phòng không nhịn được lại hắt xì một cái thật to.

Giờ khác nay tâm tình Tô Lãng rất vi diệu, vừa muốn khóc vừa muốn cười. Chết thời tận thế đất khô cằn cỗi tàn tạ rồi may mắn xuyên qua, y nghĩ đại khái chẳng có chuyện gì may mắn hơn nữa hết.

Bỏ ra vài ngày xác nhận phần may mắn ấy không phải một giấc mơ hư ảo.

Kết quả chính là, y thật sự xuyên qua rồi. Nhận thức này làm Tô Lãng nhếch môi nở nụ cười.

Dù cho y hậu tri hậu giác ý thức được thân phận của thân thể này là sơn tặc cũng không cảm thấy khó chấp nhận, bởi vì so với cái chết, nhân sinh có thể quay đi quay lại trăm ngàn lần, chỉ có cái chết là duy nhất và vĩnh viễn không cách nào thay đổi đường về.

Xoa xoa cái mũi còn đang ngứa vui vẻ chống cằm, ánh mắt rơi vào nước trà trong chén —— nơi đó phản chiếu một khuôn mặt thiếu niên vô hại, mắt hạnh hơi cong mang theo ý cười, ngũ quan thanh tú đáng yêu, môi hồng răng trắng, tóc đen như mực... Vả lại, vừa béo vừa trắng ╮(╯▽╰)╭

Tô Lãng chuyển mắt nhìn ngón tay ú nu đầy thịt của mình, tieeps tục nở nụ cười.

... Đúng là một đứa trẻ hạnh phúc. Hạnh phúc đến có thể nỗi nói là vô cùng ngây thơ.

Thế nhưng nếu y xuyên qua, hẳn phải nhờ có phần "vô cùng ngây thơ" này của nguyên chủ nhỉ. Tô Lãng thầm chế giễu bản thân.

Nguyên chủ cũng tên Tô Lãng, là con trai duy nhất của Tô lão đại trại Thanh Sơn, có thể nói là muốn gì được nấy, cho dù là thời điểm gian nan nhất, Tô lão đại cũng không để bảo bối của ông ta phải đói bụng.

May mắn là dù bị cưng chiều như vậy đến mười hai tuổi, Tô Lãng cũng không có thói xấu gì quá lớn, chỉ một điểm thôi, đó là hoàn toàn không có sức chống cự với những thứ xinh đẹp.

Nói cách khác, y là một tên nhan khống. Chỉ cần m đẹp, Tô Lãng đều thích. Chỉ cần y thích, Tô lão đại sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế mà lấy về cho y.

Bao gồm cả cái người ở phòng bên cạnh lúc này.

Mấy ngày trước, Tô Đại mang các huynh đệ xuống núi "làm việc", khi đó Tô Lãng cũng rảnh đến phát chán, chết sống đòi đi theo, Tô Đại không lay chuyển được, chẳng thể làm gì khác hơn là đưa y đi cùng.

Kể cũng lạ, trại Thanh Sơn uy danh lan xa, người chỉ cần hơi nghe thấy dù tình nguyện đi đường vòng cũng sẽ không đi qua chân Tiên Vân Phong, nhưng hôm đó có một tiểu đội che chở một chiếc xe ngựa xuất hiện trên đường, có thể thấy không phải bách tính nghèo khó gì, người trại Thanh Sơn sáng mắt lên —— con dê béo như vậy, chuyến này đáng giá!

Tô Lãng làm một người đứng xem, vốn chẳng có chuyện gì của y, nhưng bất hạnh ở chỗ lúc hoảng loạn người ngồi trong xe ngựa để lộ khuôn mặt, Tô Lãng trùng hợp nhìn thấy cảnh đó lập tức trợn tròn mắt, không dời nổi bước chân nữa.

"Cha, cha, ta thích vị công tử trong xe ngựa kia, ta muốn hắn!"

Tô Đại đương nhiên sẽ để cục cưng quý giá được toại nguyện, mất chín trâu hai hổ cuối cùng cũng thành công trói được người về núi.

Chỉ là có đôi lời rất có lý, mỹ nhân thì đều nóng nảy như nhau.

Tô Lãng thích đối phương thích vô cùng, nhưng đáng tiếc đối phương lại ngược lại.

Vị kia không hề lo ngại cho tình cảnh của mình, chẳng xem Tô Lãng ra gì, mặc cho Tô Lãng lấy lòng, hắn cũng lười liếc mắt nhìn sang.

Bị đả kìa khi nhiệt tình đụng phải núi băng, Tô Lãng sầu não uất ức, chưa từ bỏ ý định mà truy hỏi vì sao mỹ nhân không để ý tới mình.

Không biết có phải bị y hỏi phiền không, vị kia rốt cục nổi lòng từ bi bố thí cho Tô Lãng một ánh mắt, như cười như không: "Bởi vì ngươi quá béo, mà ta —— ghét người béo nhất."

Tô Lãng bị nụ cười đó mê hoặc đến suýt chút nữa tìm không được phương hướng. Chỉ là người vậy mà lại chê y mập, sao có thể chứ?

Do đó, không để ý lời khuyên can mà tuyệt thực, rõ ràng không được thì lén lút, nói chung thề phải giảm béo.

Đói bụng hai ba ngày, tay chân Tô Lãng như nhũn ra, rốt cục sáng sớm ngày thứ ba khi rời giường không cẩn thận bị ngã, đầu đập xuống đất —— tỉnh lại bên trong đã biến thành một Tô Lãng khác....

Có lẽ đây chính là ý trời cũng không chừng.

Tô Lãng công khóe môi, đầu ngón tay trắng mịn như chuồn chuồn lướt nước chấm nhẹ nước trà trong chén, khuôn mặt phản chiếu trên mặt nước mặt trở nên mơ hồ, tiêu tan. Mặt nước vốn yên ả lại nổi lên từng đợt gợn sóng, rất nhanh lại bình ổn lại.

Trên thực tế, nguyên chủ cũng không mập như vị kia nói, thiếu niên mười hai tuổi còn chưa bắt đầu nảy nở, béo béo trắng trắng, nhìn rất đáng yêu, chỉ là nguyên chủ không tự biết mà thôi.

Nghĩ tới đây, Tô Lãng rút ngón tay về, nhẹ nhàng vạch một đường trên không trung.

—— Tô Lãng bé nhỏ à, bất kể thế nào, anh sẽ thay nhóc sống tiếp, nhóc cũng sẽ được người tốt hơn sinh ra.

Im lặng ngẫm xong câu đó, không khí trước mắt thiếu niên dường như chầm chậm tràn ra gợn sóng, trong chớp mắt lại khôi phục yên tĩnh.

Mà Tô Lãng tựa hồ không chú ý tới điều này.

Hoặc là nói, một màn này, không hề thu hút được sự chú ý của y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com