Chương 30: Một Bầu Nhược Thuỷ
Tô Lãng nuốt nước miếng, ép mình dời mắt khỏi xương quai xanh của đối phương, như không có chuyện gì xảy ra mà thu tầm mắt lại.
"A Trạm, Đoàn Tử đi đâu rồi?"
Tiểu hồ ly lớn hơn không ít so với bốn năm trước, nhưng vẫn có thể vùi trên đùi La Trạm mà ngủ, tính tình hoang dại hơn chút, thích chạy vào rừng chơi, chơi đủ rồi mới chịu quay về, có điều tính thích sạch sẽ của vật nhỏ này ngược lại không thay đổi, mỗi lần trở về trên người nhất định sẽ tinh tươm, lông xù như tuyết.
Thiếu niên rõ ràng biết mà còn hỏi, La Trạm nghiêng đầu nhìn sang, thần sắc lười biếng, mang theo chút hờ hững hỏi: "Lãng Nhi, đang chột dạ trong lòng à?"
Tô Lãng a một tiếng, mắt hạnh ngập nước, đầy mặt vô tội: "Chột dạ cái gì?"
La Trạm như cười như không: "Nghe nói, ta sắp thất sủng rồi?"
Tô Lãng: "..."
Mẹ ơi, hù chết y, còn tưởng chuyện mình mơ ước thân thể mỹ nhân bị phát hiện!
Tô Lãng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trấn định nói: "Đừng nghe bọn họ nói mò."
Lời đồn liên quan đến "thất sủng" là bọn họ vô ý nghe được trong mấy câu chuyện phiếm của mọi người khi chạy tới ôn tuyền, đây là nguyên văn những người kia nói. Còn nhiều lời bọn họ không nghe thấy, nhưng ngẫm lại cũng có thể đoán được tám chín phần mười.
Thiếu niên chớp chớp mặt, cười lấy lòng: "A Trạm đẹp như vậy, ta yêu thích còn không kịp."
Không ngờ La Trạm nghe xong con ngươi lại trầm xuống, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy cổ thiếu niên, kéo người tới gần. Khoảng cách hai người gần đến cơ hồ mũi chạm mũi, nam nhân không vui nói: "Ngoại trừ khuôn mặt này, còn chỗ nào của Trạm lọt được vào mắt Tô thiếu gia chăng?"
Nếu là đời trước, có người dám nói lời khinh bạc bậc này với hắn, La Trạm tuyệt đối sẽ chỉnh cho kẻ đó sống không bằng chết.
Nhưng cố tình lại là tiểu hỗn đản đây, hết lần này đến lần khác dùng gương mặt vô tội kia đến khiêu khích hắn... Sống lại một đời, La Trạm hắn lẽ nào lại lâm tình cảnh buồn cười như dùng sắc hầu người?
Lẽ nào hắn ngoại trừ một trương mặt, không có thứ khác có thể khiến tên tiểu hỗn đản này lưu luyến sao?
Thực sự là nhớ tới khiến người ta muốn tức giận mà.
Tô Lãng bị kéo qua, ngồi không vững ngã về phía nam nhân, y vội vàng dùng tay chống lên bả vai đối phương. Bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc, thiếu niên rõ ràng nhìn thấy vẻ không thích sâu trong mắt nam nhân, như một ngọn lửa sáng rực phản chiếu trong con ngươi.
Mỹ nhân giận rồi, giúp hắn hạ hoả nhanh.
Đầu óc Tô Lãng xoay chuyển cực nhanh: "Đương nhiên là có, ta thích cả người A Trạm cơ."
"Ồ?" Khoé môi La Trạm khóe hơi cong lên, lại không có ý cười, hắn thấp giọng dụ dỗ, "Lãng Nhi nói nghe thử xem nào."
Này phải nói thế nào, biểu tình thiếu niên có chút hoang mang, bẻ ngón tay nói năng lộn xộn: "Chính là... Nhìn thấy A Trạm liền cảm thấy rất vui vẻ, ngươi nói chuyện với ta ta sẽ thật cao hứng, không để ý tới ta ta sẽ không vui, muốn cho ngươi mọi thứ tốt trên đời, không muốn ngươi ghét ta, cũng không muốn ngươi rời đi, muốn quay đầu có thể nhìn thấy ngươi, gọi A Trạm ngươi sẽ đáp lời... Muốn ngươi vẫn luôn ở cùng ta..."
Tô Lãng có thể nói là vắt hết óc, đem những lời ngọt ngào mình có thể nghĩ ra nói thẳng một mạch.
Sau khi nói xong, y đầy mong đợi nhìn La Trạm, lại phát hiện sắc mặt mỹ nhân hơi quái dị.
Môi mỏng khẽ mím, ánh mắt mang theo dò xét, cái tay ôm lấy cổ y còn vô thức vuốt ve phần xương cổ hơi nhô ra của y.
... Nói thật, mỹ nhân à hành vi này của ngươi thuộc về phạm trù quấy nhiễu tình dục đó có biết không?
Chẳng qua, hắn vuốt thoải mái thật, hơi ngứa, nhưng hoàn toàn có thể chịu được, còn có chút tê dại, cảm giác như được người vuốt lông khiến Tô Lãng mở to mắt nhìn, ngồi không nhúc nhích.
Thật lâu sau, ánh mắt La Trạm bình tĩnh lại, hắn nhíu mày dò hỏi: "Lãng Nhi có biết những gì ngươi vừa nói nói là có ý gì không?"
Tô Lãng trề môi, trên mặt hiện vẻ mất mác: "A Trạm nghe không hiểu à?"
Chẳng lẽ y tỏ tình qua hiện đại không hàm súc, cổ nhân nghe không hiểu?
Mợ nó, trái tim này mệt mỏi quá.
La Trạm khoá chặt đôi mắt trong trẻo của thiếu niên, bình tĩnh nói: "Ta nghe rõ, chỉ sợ Lãng Nhi không rõ."
Với đức hạnh của tiểu hỗn đản này, đâu chỉ là nhìn thấy hắn sẽ cao hứng, y nhìn thấy bất luận người nào có dung mạo đẹp đẽ, chỉ sợ hai mắt đều sẽ tỏa ánh sáng.
Theo lý mà nói, hắn là rất chán ghét loại người thế này, tính tình lão cha già nhà hắn cũng giống vậy, khiến mẹ hắn âu sầu mà chết.
Trải qua bi kịch của mẹ mình, hắn đã thề với lòng, nếu hắn thích một người, như vậy nhất định cả đời này, chỉ một người mà thôi.
Hắn cũng muốn trở thành người duy nhất của người kia, nhưng e rằng mình chỉ là một trong số đó của tên nhóc này.
Khác biệt giữa hai người, có thể nói là một trời một vực.
Cái này sao có thể khiến La Trạm thoả mãn?
Có điều lần này Tô Lãng không hiểu, y không get được ý mỹ nhân.
"A Trạm, ta không hiểu..."
Đã nói không chỉ thích mặt hắn, còn thèm nhỏ dãi thân thể hắn, thậm chí không ngại làm anh em hồ lô với hắn... Sao mỹ nhân còn có vẻ không quá vui?
(Anh em Hồ Lô hay Hồ Lô Huynh Đệ là một bộ phim hoạt hình Trung Quốc. Dạo trước mình có đọc cái chú thích về nghĩa bóng của cái này ở đâu đó nhưng mờ mình không nhớ QAQ)
Thấy thiếu niên lộ vẻ đáng thương, trong lòng La Trạm bỗng nhiên sinh ra một luồng tà hỏa.
Hắn giữ lấy gáy thiếu niên, nhắm ngay đôi môi khiến người vừa yêu vừa hận kia, mạnh mẽ cắn xuống.
"Đau ——" Tô Lãng bị đau, vừa định bảo hắn nhả ra, bỗng nhiên bị chặn lại gắt gao.
Đầu lưỡi tùy tiện xông vào có cường thế quét ngang qua, càn quét bừa bãi trong miệng y. Cuốn lấy đầu lưỡi y không có quy luật mà mút gặm cắn, khiến y vừa đau vừa sảng khoái.
Nước bọt tràn ra từ khoé môi thiếu niên, kéo dài thành sợi chỉ bạc óng ánh, vô thanh vô tức nhỏ vào trong nước suối.
Mãi đến khi đầu lưỡi nếm được vị tanh ngọt nhàn nhạt, nam nhân mới rời khỏi môi y, ngón tay ấm nóng xóa đi vết tích bên môi thiếu niên, thâm trầm nhìn hai cánh môi sưng tấy của y.
"Loại chuyện thân mật thế này, chỉ có thể làm với ta... Ta nói như vậy, Lãng Nhi đã hiểu chưa?"
Thì ra là ý này, Tô Lãng cuối cùng cũng coi như kịp phản ứng, này có gì đâu chứ, cái đoạn tỏ tình đáng xấu hổ kia y cũng không có ý định nói với người thứ hai mà.
"Ừm!"
Thiếu niên sắc mặt ửng đỏ, toàn bộ thân thể bị nước suối xông thành màu hồng phấn, hắn ý dư vị tẫn liếm liêm môi, lần thứ hai quấn lấy.
"Thêm lần nữa..."
Chẳng trách có người nói hôn môi nhiều có thể kéo dài tuổi thọ, cái cảm giác này quá mẹ nó dễ làm người ta nghiện, có loại trùng kích như đâm thẳng vào buồng tim, thân là một lão xử nam, Tô Lãng biểu thị hoàn toàn hold không nổi.
Không giống với nụ hôn ác ý mang tính trả thù bốn năm trước, cảm giác lần này thân mật hơn, đầu lưỡi ấm áp quấn quýt mang lại khoái cảm như đang làm tình.
Nam nhân đều là động vật cảm quan, từ hôn môi thăng hoa đến làm tình, cũng chỉ có một bước.
Nhận ra được thứ nào đó kề bên chân mình đã trở nên cương cứng, La Trạm khẽ cười một tiếng, dáng vẻ đối mặt với dục vọng thản nhiên đến trắng ra của thiếu niên, khiến hắn rất hài lòng.
Hắn giữ chặt eo thiếu niên, dùng sức ôm người ngồi lên chân mình, bụng dưới dán vào nhau, lợi kiếm giằng co.
Động tác hôn sâu không thay đổi, một bàn tay nam nhân luồn xuống nước, mang theo dòn nước ấm áp đồng thời bao lấy phân thân non nớt của thiếu niên, sau đó...
"Rầm —— "
Bọt nước bắn tung toé bên cạnh, ai người bị nước văng đầy mặt sợ hết hồn, Tô Lãng run lên, tiểu đệ mới vừa đứng lên cấp tốc cúi đầu.
"Thứ gì vậy ——" Tô Lãng đột nhiên quay đầu, khi nhìn thấy vật thể lông xù trắng như tuyết vui sướng bơi qua bơi lại trong nước, hai mắt trợn to biến thành mắt cá chết.
"Đoàn Tử..."
Chuyện! Tốt! Của! Y!
Thấy thiếu niên hầm hừ, La Trạm buông tay ra lười biếng hỏi: "Lãng Nhi, còn muốn tiếp tục không?"
So với dục vọng nhanh tới nhanh của thiếu niên, La Trạm đời trước bởi vì thân thể không tốt vẫn luôn thanh tâm quả dục, ngay cả mộng tinh cũng có rất muộn. Sau đó mặc dù vì làm đối phương lơ là có gặp dịp thì chơi mấy lần, tự đáy lòng lại vẫn là một mảnh thản nhiên, chưa từng động tình.
Ở trong trại mấy năm, hắn tuy nói vẫn luôn tu thân dưỡng tính, nhưng đến cùng cũng không phải cong.
Vào đêm đông giá rét, hắn tỉnh lại vài lần, ngoại trừ phát hiện mình bị một thân thể nóng bỏng ôm chặt, cảm giác ẩm ướt giữa hai chân hết sức rõ ràng mà nhắc nhở mình đang xảy ra chuyện gì.
Mà chủ nhân một gương mặt khác cùng hắn dây dưa mơ hồ không ngớt trong mộng, chính là người quen thuộc hàng ngày.
Cũng vào lúc đó, hắn phát hiện mình có dục vọng với tiểu hỗn đản còn hồ đồ vô tri này.
...
Tô Lãng lườm một cái, có vật nhỏ kia ở đây trợn đôi mắt ướt nhẹp nhìn, tiếp tục cái quỷ ấy!
Tuy rằng y không có tiết tháo gì, nhưng còn không đến nước này.
Chỉ là bị con trai sủng vật nhà mình dọa héo, cơn giận này y thực sự khó có thể nuốt xuống. Tô Lãng tàn bạo mà nhìn tiểu hồ ly đang vui vẻ bay nhảy trong nước, không hề biết mình đã làm gì, nghiến răng nghiến lợi, một giây sau, đột nhiên đứng dậy để trần bờ mông nhào về phía tiểu hồ ly.
"Đoàn Đoàn thối tha, mau tới đây!" Không cho nó một trận, vật nhỏ này quả thực muốn lên trời!
"Nha ân..." Nhìn thấy chủ nhân ngốc trần truồng đuổi theo mình, tiểu hồ ly dùn bốn móng vuốt xông lên, đầy mặt ghét bỏ liều mạng bơi theo hướng ngược lại.
"Không cho chạy!"
Một người một hồ ngươi truy ta đuổi trong suối nước nho nhỏ, làm bọt nước tung toé, âm thanh thật lâu không tiêu tán.
La Trạm co một chân lại ngồi dựa ra sau, đưa tay kéo tấm khăn trắng bị sóng nước cuốn ra xa trở về, dùng nó che đùi mình.
Nam nhân một tay chống cằm, ánh mắt lười biếng nhìn kỹ thiếu niên trần như nhộng đang chơi đến thoả thích, không nhúc nhích.
Hi vọng thiếu niên thật sự hiểu ý hắn, bằng không hắn không ngại khiến đôi mắt thiếu niên, từ đây chỉ có thể nhìn thấy một mình hắn.
Không ai có khẳ năng trêu chọc hắn xong còn có thể có toàn thân trở ra.
Hoặc là một mất một còn, hoặc là...
—— Đến chết mới thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com