Chương 309: Chính văn
Ngày: 15-8-2013 14:56:45
Chính văn
---------------------------
Mệt mỏi quay trở lại chỗ ở, đứng ở trước cửa, không muốn lấy chìa khóa ra, rất sợ phải sống một mình trong căn phòng này. Lúc này cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, dọa tôi sợ hết hồn, thân thể cứng ngắc đứng yên tại chỗ, sững sờ nhìn người kia.
"Này, cậu là hàng xóm của tôi, cái vị giảng viên mà mới chuyển đến đây đúng không?" Tay cô ấy xách một chiếc túi cao su màu đen, tò mò nhìn tôi.
"Đúng rồi! Mới vừa chuyển tới mấy ngày trước, xin chào." Nói chuyện cùng người lạ, mặt tôi lập tức đỏ lên.
"Tiếng la.... tiếng kêu la đợt trước?" Cô ấy chưa kịp nói xong, tôi đã lập tức nghĩ sai vấn đề, nhớ tới buổi tối trước kia tôi ở cùng với Yen dường như cũng không có gây ra tiếng động quá lớn mà nhỉ, chẳng lẽ là do tường không đủ dày?
"Haha, sao mặt cậu lại đỏ như vậy? Đêm hôm đó hình như tôi nghe thấy từ phòng của cậu truyền ra tiếng hai người con gái kêu la không ngừng, còn nghe thấy tiếng va đập ầm ầm, có phải hai người lúc đó là đang đuổi chuột không?" Cô ấy tiếp tục nói, tôi thở ra một hơi, thì ra là do mình nghĩ nhiều.
"À à đúng vậy! Lúc đó chúng tôi đang chơi trò đuổi bắt với con chuột, mất rất nhiều thời gian mới đuổi được nó đi, xin lỗi! Làm ảnh hưởng đến cậu nghỉ ngơi.' Cô ấy không nhắc đến thì tôi đã quên mất chuyện này rồi, hết sức ngượng ngùng gãi gãi đầu, cúi gằm mặt xuống nhìn chằm chằm đôi giày của mình.
"Chuột thích nhất là chào đón người mới dọn vào ở, sau này cậu nhớ đem thức ăn cất kín vào trong hộp. Đúng rồi, quên mất không giới thiệu, tôi là Tương Tử Hiên, dạy khoa XX, tới đây làm việc vừa tròn một năm, ở chỗ này cũng đã quen biết được rất nhiều giáo viên, nhưng phòng ở của cậu trước kia chưa bao giờ có ai ở cả, rốt cục bây giờ tôi cũng có hàng xóm cách vách để giúp đỡ lẫn nhau rồi, thật là tốt nha!" Người này vừa nói vừa vươn tay ra trước mặt tôi, tôi ngay lập tức nhẹ nhàng bắt tay cô ấy.
"Xin chào, tôi là Doãn Hạ Mạt, mới đến khoa XX để báo cáo, rất hân hạnh được quen biết cậu." Ở hoàn cảnh mới có thể nhanh chóng quen biết bạn mới là chuyện rất đáng mừng, tâm tình đang tuột dốc của tôi cũng hòa hoãn lại chút ít.
"Doãn Hạ Mạt, Doãn Hạ Mạt.. A! Thì ra cậu chính là Doãn Hạ Mạt." Tử Hiên nhíu mày như đang suy nghĩ chuyện gì, sau đó mắt chữ A mồm chữ O khoa trương chỉ vào tôi.
"Đúng rồi?" Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nghi hoặc nhìn cô ấy.
"Cậu không biết là khoảng thời gian này chúng tôi luôn thảo luận về cậu, mọi người đối với cậu đều rất hiếu kỳ, vì trường ít có trường hợp ngoại lệ nhận sinh viên mới ra trường. Một sinh viên mới tốt nghiệp đại học đã được trở thành giảng viên đại học rồi, haha! Thật không ngờ người ấy lại là hàng xóm của tôi, đây thực sự là định mệnh của hai chúng ta mà." Tử Hiên càng nắm chặt tay tôi, hướng tôi cười rạng rỡ.
"Để cho mọi người chê cười rồi, sau này mong được chỉ giáo nhiều hơn!" Mới chỉ nói chuyện với nàng có mấy phút ngắn ngủi, mặt tôi lúc này đã đỏ bừng lên.
"Chê cười cái gì chứ, chúng ta không có ý này, ngược lại rất nóng lòng muốn xem phong thái ca hát của cậu. Tôi biết rằng khoa âm nhạc sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc cá nhân cho giảng viên mới đến, đây là cơ hội tốt để thể hiện bản thân đó nha." Tử Hiên buông tay tôi ra, đặt tay trên bả vai tôi rồi vỗ nhẹ.
"Thật không? Cậu mà không nói thì tôi cũng không biết, tôi cũng rất mong đợi đến ngày đó." Nghe cô ấy nói có buổi biểu diễn âm nhạc, trong lòng có chút kích động.
"A a! Rất hân hạnh được biết em, tôi xác thực là lớn hơn em vài tuổi, em có thể gọi tôi là chị Tử Hiên." Cô ấy dí dỏm nhìn tôi cười.
"Vâng chị Tử Hiên, vậy chị có thể gọi em là Hạ Mạt hoặc Mạt Mạt đi" Thấy chị ấy cởi mở, khóe miệng không tự chủ mà mỉm cười.
"Vậy gọi là Mạt Mạt đi, dễ nghe lại còn thân thiết, vậy chị đi đổ rác đã, có thời gian rảnh sẽ nói chuyện phiếm với em sau." Chị Tử Hiên cùng tôi chào hỏi xong thì chạy ngay xuống lầu, nhìn bóng lưng của chị, tự dưng cảm thấy chị có chút giống Mạn Văn, ngay cả cách nói chuyện cũng giống nhau, sau này hai người này mà quen biết nhau chắc hẳn sẽ rất thú vị.
Xoay người về phía cửa, khẽ thở dài một hơi, lấy chìa khóa ra, mở cửa.
Mang theo thân thể mệt mỏi đi vào phòng tắm, tùy ý để nước ấm xối lên mặt, cũng không nhúc nhích, vào giờ khắc này toàn thân mới buông lỏng xuống, nhưng suy nghĩ trong đầu toàn bộ đều là nàng, là nàng, cũng chỉ có nàng! Bóng lưng lúc ly biệt đó lại xuất hiện trong đầu, nước mắt và nước hòa lẫn vào với nhau, giờ đây không gian nhỏ này cũng chỉ có một mình, hai tay thuận tiện vén nhẹ tóc phủ trên mặt, dựa vào tường đau khổ khóc thành tiếng, khóc cho đến khi trong phòng không còn dưỡng khí mới quấn khăn tắm mở cửa ra ngoài.
"Rất mệt mỏi, rất mệt mỏi. Nhưng nằm trên giường lại không ngủ được, lăn qua lộn lại, nàng nói theo múi giờ chỗ này thì tầm nửa đêm nàng mới đến Canada, nên tôi chờ đợi muốn nhận được cuộc gọi từ nàng.
Ngủ không được, đứng dậy mở máy tính lên, cầm lấy đĩa CD buổi hòa nhạc của nàng, xem hết lần này đến lần khác, xem cả trăm lần cũng không chán, khóe miệng luôn mỉm cười. Có một cảnh quay lại lúc chúng tôi cùng hợp tác với nàng, hai người ngắm nhìn nhau, vô thức chạm vào khuôn mặt của nàng trên màn hình video, rất nhỏ, rất nhỏ.
Bất tri bất giác đã đến nửa đêm, chưa từng trải nghiệm qua cảm giác đêm khuya còn xem video, nhưng lại không cảm thấy buồn ngủ, bụng cũng kêu réo ọc ọc, đi đến phòng bếp, mở tủ ra, bên trong đều là thức ăn trước kia nàng mua cho tôi, ngồi xổm dưới đất, chống mặt, suy nghĩ xem nên ăn gì, nhìn thấy hãng mì yêu thích trước mặt, tiện tay lấy ra, một tờ giấy rơi xuống đất, là chữ nàng viết, vội vàng cầm lên nhìn, trên tờ giấy ghi " Bạn học nhỏ ngoan, trước khi ăn nhớ nấu chín mì, nếu không sẽ rất nóng, còn nữa khi đói bụng chỉ nên ăn lúc khẩn cấp, bình thường nhất định phải ăn cơm đúng giờ, biết không?"
*Hãng mì yêu thích mà Mạt tỷ đề cập.
Nhìn những dòng chữ nàng viết liền mỉm cười, nhưng ngay sau đó hốc mắt lại đỏ lên, người nàng chu đáo quan tâm lúc này đang ngơ ngẩn ngồi cầm tờ giấy, không gian yên tĩnh nửa đêm bỗng bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ, giật mình đứng dậy, sau khi hồi phục lại tinh thần lập tức nghĩ rằng là Yen gọi tới, chạy ra khỏi phòng bếp, nhanh chóng cầm điện thoại di động trên giường lên, trên màn hình hiện lên một dãy số điện thoại xa lạ, không chút suy nghĩ liền ấn nghe.
"A lô. Tiểu Bảo, là cậu sao?" Không kịp chờ đợi đối phương trả lời đã vội vàng hỏi.
"Là tớ, có đánh thức giấc ngủ của cậu không?" Thanh âm của Yen vô cùng ôn nhu, nghe xong trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp.
"Không có... Tớ chưa có ngủ, không ngủ được, nhớ cậu!" Vốn dĩ không muốn để nàng lo lắng, nhưng vẫn muốn thành thật nói ra lời trong lòng.
"Đồ ngốc! Phải ngoan ngoãn đi ngủ biết chưa? Nếu không ngày mai sẽ không có sức lực đi làm được." Giọng nói của Yen mang theo sự đau lòng.
Không sao học kỳ sau tớ mới bắt đầu lên lớp, khoảng thời gian này chỉ cần tự mình giải quyết một số công việc với tham gia họp là được rồi, cũng sắp đến kỳ nghỉ hè rồi." Nghe được thanh âm của nàng, tâm tình tốt hẳn lên.
"Tinh thần và diện mạo kém đi cũng không tốt đâu, nghe lời tớ mau đi ngủ." Bị nàng thúc giục.
"Được rồi! Cậu không muốn nói chuyện với tớ một lát sao? Cậu vừa mới tới nơi sao? Ngồi trên máy bay lâu như vậy chắc chắn rất mệt mỏi." Tôi không thể mới nói chuyện nhanh như vậy đã cúp điện thoại được.
"Vừa mới tới một lúc rồi, nhân cơ hội ba mẹ đang nói chuyện với anh chị liền gọi điện cho cậu, bé ngoan, sau này mỗi ngày tớ đều gửi Email cho cậu, còn có MSN, ngày mai cậu có thể đi xin, như vậy mỗi ngày chúng ta đều có thể liên lạc với nhau rồi, bây giờ tớ nhớ cậu muốn phát điên rồi làm sao giờ? Làm thế nào bây giờ? Giọng nói của nàng chứa đựng sự đau buồn.
"Tớ cũng rất nhớ cậu! May mắn là chúng ta đang sống trong thời đại liên lạc tiên tiến, nếu không thì tớ đau khổ chết mất." Tôi có thể hiểu được cảm xúc của nàng, tại sao lại không cơ chứ, nhưng lúc này tôi không thể khiến nàng thêm lo lắng, chỉ có an ủi lẫn nhau mới có thể từ từ thoát ra khỏi tình trạng tâm tình sa sút như hiện tại.
"Bé ngoan, thật tốt khi có cậu! Tớ sẽ mau chóng thích nghi với sinh hoạt ở chỗ này, cậu cũng phải cố gắng lên nha!" Trò chuyện một hồi, tâm tình nàng rõ ràng cũng không còn không vui như lúc đầu nữa.
"Ừm! Chúng mình cùng nhau cố gắng, chúng ta đã nói rồi thì nhất định phải làm được, cố gắng lên!" Cổ vũ tinh thần cho nàng cũng như cổ vũ bản thân mình, cắn chặt răng, tin tưởng nàng, cũng tin tưởng bản thân.
Cuộc điện thoại này kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, mãi đến rạng sáng tôi mới miễn cưỡng cúp máy.....
------------------------
Hoàn thành chính văn hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com