Chương 310: Chính văn
Ngày: 17-8-2013 15:15:40
Chính văn
-------------------
'Mất ngủ' từ này trước kia căn bản rất ít khi xuất hiện trong từ điển của tôi, thế nhưng trong những ngày này nó luôn vây bám tôi. Nằm trên giường nhắm mắt được một chốc thì lại đột nhiên mở mắt ra. Trong lòng khủng hoảng, tôi nhát gan như chuột luôn sợ trong phòng có cái gì đó, lúc nghe thấy tiếng động sẽ bị dọa sợ toát mồ hôi lạnh, lấy chăn trùm đầu quá lâu sẽ bị thiếu dưỡng khí, cho đến khi không thở được nữa tôi mới kéo chăn ra hít thở không khí một chút.
Thật sự không thể nào ngủ yên được, ngồi dậy, bật đèn, mở máy tính. Đêm trước, thời điểm tôi đăng ký MSN quên không để chế độ ẩn danh, vừa vặn lúc đó Yen đang online, bị nàng phát hiện ra tôi chưa ngủ, nàng rất tức giận và nói tôi, nhưng cuối cùng nàng vẫn cùng tôi trò chuyện một hồi lâu rồi mới giục tôi đi ngủ.
Lúc này đặc biệt cẩn thận, vội vàng để ẩn danh, nếu để nàng biết tôi lại mất ngủ nhất định nàng sẽ lo lắng chết mất. Nhìn nàng đang trực tuyến, nhếch miệng lên, nhanh chóng gõ mấy chữ: "Tớ rất nhớ cậu.." Gõ xong lại xóa đi, chỉ là muốn gõ một chút mà thôi. Lúc này máy vi tính vang lên tiếng thông báo, dưới góc phải xuất hiện một email mới, bây giờ nửa đêm nghe âm thanh này đặc biệt rõ ràng, biết đây là email nàng gửi tới, rất hưng phấn, lập tức mở ra.
[Bé ngoan, tối nay cậu ngủ có ngon không? Còn sợ không? Tớ thật sự rất nhớ cậu! Hôm nay mới tới trường học làm thủ tục, sân trường ở đây lớn hơn sân trường của chúng ta rất nhiều, môi trường cũng rất khác với nước mình, thật muốn đưa cậu đi dạo, thời tiết nơi này tốt vô cùng, cây xanh tươi rợp bóng mát, lại có du học sinh từ các nước khác nhau, mọi thứ đều có cảm giác mới mẻ xa lạ. Nằm trên sân cỏ nhắm mắt tưởng tượng cậu đang ở bên cạnh, nhưng không cảm nhận được. Trong lòng rất đau xót! Hôm nay gặp thầy giáo, là một giáo sư cao tuổi rất tốt bụng, thật vinh dự khi được trở thành học trò cuối cùng của thầy, còn chưa nhập học mà thầy đã giao cho tớ rất nhiều bài tập, hoàn thành phổ nhạc khó nhằn mà thầy giao cho không dễ dàng chút nào, tớ phải chăm chỉ luyện tập. Buổi sáng khi luyện tập kéo vĩ cầm luôn không thể tập trung tinh thần được. Nhưng chỉ cần để hình chụp cậu trên giá nhạc là tớ sẽ không phân tâm nữa, thì ra bạn học Doãn Hạ Mạt có ma lực như vậy, có thể làm cho lòng người an tâm nha, thật tốt mà! Buổi trưa chờ điện thoại của tớ nha, yêu cậu. Hôn hôn!]
Khoé miệng luôn mỉm cười nhìn tin nhắn nàng viết cho tôi, nàng để cho tôi đoán, tôi đoán không chính xác, nhìn xuống thấy một bức hình, không nhịn được bật cười, nàng có một mặt vô cùng đáng yêu, đối với tôi sẽ rất ngây thơ trẻ con. Đọc đi đọc lại thư của nàng, tôi mở một tập tin trống, trả lời thư của nàng, viết xong cũng đã rạng sáng, lưu trữ lại chờ sáng mai mới gửi cho nàng. Giãn gân cốt một cái, lúc này Chu Công cũng đã tới tìm tôi, quên tắt máy vi tính gục đầu ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này, tôi ngủ rất say, trong mơ có nàng, cùng nàng đi du lịch, bên cạnh còn có Owen, tình tiết trong mơ rất hỗn loạn, nhưng có bóng dáng của nàng liền cảm thấy vô cùng thoả mãn, không muốn từ trong mộng tỉnh lại. Những lúc bạn đang mơ một giấc mộng đẹp nhất thì bạn sẽ luôn bị đánh thức bởi thực tại, tiếng chuông điện thoại đáng ghét này, thật ồn ào mà!
"Alo! Cậu con heo này, đừng có nói là cậu vẫn đang ngủ nha." Từ sau khi Yen xuất ngoại tôi liền không tắt chuông điện thoại, đưa tay chạm vào chiếc điện thoại trên bàn bên cạnh giường, vừa bắt máy đã nghe thấy tiếng kêu la lỗ mãng của Mạn Văn.
"Để cho tớ ngủ thêm một lát, tớ buồn ngủ." Uể oải nói, đầu óc rất nhanh lại bị cơn buồn ngủ chiếm lấy.
"Quỷ tha ma! Mau tỉnh dậy cho tớ, cậu sẽ không quên hôm nay là ngày gì chứ?" Mạn Văn tiếp tục lớn tiếng la hét, tôi đem điện thoại cách ra xa lỗ tai.
"Ừ....Ngày tốt lành...Ngày tốt lành.." Tôi nói lăng lộn xộn đáp trả nàng, căn bản không nghĩ ra được cái gì, chỉ muốn dập máy ngay lập tức, tôi buồn ngủ quá rồi.
"Ôi chao này, tớ bị cậu làm cho tức chết, Trứng Muối thối cậu nghe kĩ cho tớ, giờ lành 1h15 trưa nay, trung tâm đào tạo của lão Tam chính thức khai trương, cậu mà không tới thì cứ chờ mà bị cậu ấy càm ràm đi, *&... %¥#*&... %#" Cô nàng này giống như súng liên thanh nói không ngừng nghỉ.
"A!' Nghe được hai chữ 'Khai trương' khiến tôi hoàn toàn tỉnh ngủ, chợt ngồi dậy kêu lên.
"Nha đầu chết tiệt, hồn của cậu cuối cùng cũng quay trở lại rồi, nhanh lên nào rửa mặt đi, tất cả mọi người đều đang chờ cậu đấy, cúp điện thoại đi!" Giọng nói Mạn Văn dịu hẳn đi, sau đó cúp máy.
Cầm chiếc điện thoại di động treo lơ lửng giữa không trung, tôi ngây người một lúc, nhìn đồng hồ trên tường, còn có một tiếng nữa thôi. Vỗ nhẹ mặt lấy lại tinh thần, rồi rửa mặt thay quần áo.
Mấy ngày liền phải mặc đồ bó sát thật không được tự nhiên, đổi sang quần áo thường ngày cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, mặc một chiếc váy vải mềm denim màu xanh không tay kết hợp cùng với giày thể thao sọc ngang đen trắng, tâm trạng cũng đột nhiên trở lên tốt hơn.
Đi từ sân trường bước thật nhanh về phía cổng trường, xem ra sớm muộn cũng phải mua một chiếc xe đạp rồi. Nếu không mỗi khi có việc gấp thì tôi sẽ nóng lòng sốt ruột muốn chết mà. Không kịp bắt xe bus, liền bắt chiếc taxi ở cổng rồi đi thẳng đến trung tâm đào tạo của Thiên Hi. Khi đến nơi thì cũng đã gần một giờ chiều.
"Bé ngoan của tớ, cuối cùng cậu cũng tới rồi!" Thiên Hi nhìn thấy tôi, hưng phấn tiến đến dang tay thật lớn ôm lấy tôi, các chị em thì đang đứng ở cửa chờ tôi.
"Thật xin lỗi, tớ ngủ quên, may là Văn Văn gọi điện nhắc tớ" Tôi vỗ lưng nàng lo lắng nói.
"Yo! Chúng tớ nên gọi cậu là Doãn gấu trúc, nhìn quầng thâm của cậu kìa, chậc chậc! Toi rồi, toi rồi, huỷ hoại nhan sắc rồi.. " Tiểu Đằng kinh ngạc nhìn tôi, toàn thể ánh mắt đồng loạt nhìn về phía tôi, tôi theo bản năng đưa tay sờ mắt mình.
"Haha nhất định là nhát gan sợ ma chứ gì, đã nói là chúng tớ có thể xả thân đến ở cùng cậu mà, cậu còn không chịu!" Mạn Văn cười nhạo trên sự đau khổ của người khác.
"Như vậy là không được đâu nha, thân thể sẽ rất dễ sinh bệnh." Vẫn là Tư Khiết có nhân tính, ánh mắt đau lòng nhìn tôi.
"Mạt Mạt, buổi tối ngâm mình trong nước ấm đi, như vậy thì sẽ dễ chìm vào giấc ngủ hơn." DK quan tâm nói.
"Được rồi được rồi. Biết rồi. Đừng nói về tớ nữa, hôm nay là ngày tốt của Lão Tam, lễ vật tớ lười suy nghĩ, hay là nên thực tế một chút, tặng một bao lì xì, chúc mừng cậu làm ăn phát đạt!" Vừa nói vừa vội vàng lấy bao lì xì từ trong túi ra, đây là lễ vật tôi đã sớm chuẩn bị.
"He he! Xem ra là mọi người đều đã bàn bạc xong rồi, tớ vẫn là chỉ thích thực tế, chân thành cảm tạ!" Thiên Hi cười hì hì trước mặt tôi, lập tức không khách khí mà mở bao lì xì ra xem, tất cả mọi người đều không nhịn được cười.
"Trịnh Thiên Hi, con thật là không có lễ phép mà! Làm người ta mắc cỡ muốn chết." Lúc này nghe được giọng nói phụ nữ quen thuộc vang lên từ phòng khách, lúc này đang thò đầu nhìn vào phòng khách, ba mẹ và bạn trai Thiên Hi đi ra.
"Chú dì khoẻ mạnh!" Tôi lễ phép chào hỏi.
"Xin lỗi các cháu, mới vừa rồi bận bịu chiêu đãi bằng hữu trong phòng, các cháu ở đây cứ tự nhiên như ở nhà nhé!" Dì có nụ cười khả ái và dáng người mũm mĩm. Mỗi khi về quê, dì đều yêu thích làm món sở trường đậu phụ nhồi cho chúng tôi ăn.
Trước đây tôi đã từng tới nơi này hỗ trợ xử lý, bây giờ trung tâm mới đã hoàn thành, cảm thấy rất mừng cho Thiên Hi. Nàng không thích gò bó, thích có sự khiêu chiến trong cuộc sống, nàng đã dành rất nhiều tâm huyết vào trung tâm này, nàng hết sức nghiêm túc lên kế hoạch và tìm nơi lý tưởng để xây dựng, hi vọng nàng có thể thành công, đạt được ước nguyện nàng mơ ước. Trung tâm cũng không tính là lớn, trang hoàng rất đẹp đẽ, ở cái thành phố tấc đất tấc vàng này, giá thuê không hề rẻ, chúng ta có thể sử dụng hợp lý không gian có sẵn là được rồi.
"Hi Hi, từ trước tới giờ chưa bao giờ thấy cậu gầy như vậy, lão công kia của cậu cũng không biết chăm sóc mà, phải phạt!" Mạn Văn nói những lời này là cố ý nói ngay trước mặt bạn trai Thiên Hi.
"Ôi Ôi Ôi, tôi cũng đau lòng muốn chết, tôi thật nên bị phạt, các em đòi phạt gì tôi đều đồng ý." Một cậu bé lớn tướng vậy mà còn có thể cư xử trẻ con hơn chúng tôi, bị thuyết phục rồi! Mọi người đồng loạt nhìn về phía bạn trai Thiên Hi im lặng không nói lên lời.
"Tối nay phải để cho anh ấy bao một chầu lớn, hừ!" Thiên Hi dính lên người bạn trai, không chút khách khí dùng sức vỗ ngực anh ấy.
"Yeah!" Tất cả mọi người chỉ chờ nàng nói ra câu này, vỗ tay khen ngợi.
Giờ lành đến, dựa theo tập tục nhà Thiên Hi, yêu cầu phải thắp hương khấn phật, toàn thể mọi người vây quanh một con heo quay trước mặt, nơi này không cho đốt pháo dây, nhưng nhờ thiết bị tân tiến, chính là mua được CD tiếng pháo nổ, âm thanh vang lên vô cùng náo nhiệt, chủ nhà thay nhau thắp nhang vái lạy, sau đó là hàng loạt quy tắc thủ tục.
"Khai trương đại cát!" Toàn thể vui vẻ lớn tiếng đồng thanh hô.
"Dì dì, con heo này ăn được chưa ạ?" Mạn Văn đã sớm không nhịn được mở miệng hỏi, bộ dạng thèm ăn của nàng thật là làm cho người ta buồn cười mà.
"Nào nào nào, mọi người hỗ trợ giúp tớ ra ngoài phố phát tờ rơi đi, để các cậu vất vả rồi!" Lúc này Thiên Hi đem ra một xấp giấy quảng cáo, cười hì hì phát cho chị em chúng tôi.
"Không thể nào? Chúng tớ còn phải làm công việc này nữa sao?" Chúng tôi ăn ý lùi về phía sau một bước, đồng thanh hô lên!
"Hehe, muốn ăn heo quay thì nhanh chóng đi phát đi, phát xong trở lại đây cho các cậu ăn thoải mái." Thiên Hi da mặt dày kiên quyết nhét vào tay chúng tôi tờ quảng cáo của trung tâm.
"Trịnh Thiên Hi, cậu đúng là chúa keo kiệt mà, lại không biết xấu hổ để chúng tớ làm không công?!" Mạn Văn vươn cánh tay dài ra siết cổ Thiên Hi la hét.
"Đúng vậy, sớm biết vậy hôm nay chúng ta đã không tới rồi. Đúng là một cái bẫy thật lớn mà!" DK đi theo, tiến lên cũng dang cánh tay ra.
"Không có gì phải ngại, đều là người một nhà cả mà, a haha!" Thiên Hi dùng sức đẩy cánh
tay của hai người ra.
"Người này sớm đã suy tính xong cách tiết kiệm khoản tiền phát tờ rơi, chúng ta cứ coi như là làm thực hành xã hội đi." Tôi cầm một tập tờ rơi lắc lắc trước mặt các nàng, cười nói.
Và thế là, dưới cái nắng chói chang, 7 tiểu Bạch chạy khắp các con đường, khu phố, ngõ hẻm. Trịnh Thiên Hi, chúng ta cả đời đều ghi nhớ lão nhân gia ngài............(nhìn thấy tớ.......Nhìn thấy tớ.....Tớ biết cậu đang đọc bài viết này mà) .....
-----------------------
Hôm nay viết xong.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com