Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 328: Chính văn

Ngày: 26-9-2013 15:44:32

Chính văn

"Mạt Mạt, lần này chú hẹn cháu ăn cơm là muốn nói với cháu một số chuyện chú luôn giữ trong lòng, cháu có muốn nghe không?" Sau khi cả hai trầm mặc một hồi thì chú mỉm cười chủ động nói chuyện với tôi.

"Muốn ạ!" Tôi dùng ánh mắt mong chờ nhìn chú.

"Cháu là người đầu tiên khiến cho chú phải bối rối lâu như vậy. Cháu biết đấy chú là một người kinh doanh nên làm việc luôn rất quả quyết, thậm chí có những lúc xử lý công việc có phần nhẫn tâm, phải làm như vậy thì mới đạt được mục tiêu chú mong muốn. Nhưng giữa chuyện của cháu và Tiểu Bảo thì chú lại một mực không thể nào dùng thủ đoạn cương quyết để ngăn hai đứa được, bởi vì hai đứa không phải là một phi vụ làm ăn. Một người là đứa con gái ruột mà chú vô cùng thương yêu còn người kia thì là người mà chú vô cùng yêu quý, trong lòng trước giờ luôn coi người đó giống như con gái nuôi của mình." Nhìn biểu tình âu sầu của chú khiến tôi ngỡ như mình là một kẻ tội đồ, trái tim tôi nhảy lên bịch bịch. Câu nói sau cùng của chú khiến cho hốc mắt tôi đỏ ửng lên, môi mím thật chặt, tôi không dám nhìn chú.

"Khi vừa mới biết mối quan hệ của cháu với Tiểu Bảo, chú và mẹ Tiểu Bảo hầu như là đêm nào cũng ngủ không ngon, không nghĩ ra được tại sao hai người lại ở chung một chỗ. Có những lúc nửa đêm nghe thấy tiếng mẹ Tiểu Bảo than thở ảo não khiến lòng chú đau nhói, Cả đời chú chưa bao giờ trải qua cảm giác khó chịu như vậy. Chú vẫn luôn tự hào nói với các đồng nghiệp khác rằng mình là một người đàn ông hạnh phúc, có nhà cửa, có người vợ đẹp, có cả ba đứa con ưu tú và hiểu chuyện thì chú còn cầu mong gì nữa? Thứ mà con người ta theo đuổi chính là những hạnh phúc bình thường." Tôi yên lặng lắng nghe, hiểu rằng lòng chú đang rất khó chịu, cũng hiểu rằng chú đang muốn bày tỏ điều gì.

"Thời điểm mẹ Tiểu Bảo có mang Tiểu Bảo, bà ấy từng hỏi chú muốn đứa nhỏ này sinh ra là con trai hay con gái, chú lập tức trả lời là con gái khiến cho mẹ Tiểu Bảo kinh ngạc hỏi chú tại sao? Chú nói chú không biết, thực ra là con trai hay con gái gì thì chú cũng thương yêu hết mực, chẳng qua là khoảng thời gian này trong lòng đặc biệt muốn có một đứa con gái cưng, muốn đứa bé vừa được sinh ra đã được anh chị thương yêu. Có một lần chú đi công tác, nhìn thấy một món đồ gốm sứ vô cùng tinh xảo của con nít, chú mua về rồi đặt ở đầu giường phòng ngủ của chú và vợ, chờ Bảo Bảo ra đời. Lão Thiên rất quan tâm đến chú, lúc y tá bước ra từ phòng sinh đẻ và báo rằng đứa bé là con gái đã làm cho chú cực kỳ cực kỳ vui mừng, rất muốn nhanh chóng thấy gương mặt của bé con. Lúc đó Ngữ Phàm và Ngữ Mộng ở bên cạnh cũng vui sướng la hét nói muốn nhanh nhanh được thấy mặt em gái. Chú nhớ cái thời khắc ngày đó khi chú ôm Tiểu Bảo, đứa nhỏ cứ nằm yên lặng nhìn chú, đôi chân tí hon đạp đạp. Chú rất ngạc nhiên khi đứa nhỏ mới sinh ra mà đã nhìn chú lâu như vậy, đôi mắt rất có hồn, cảm giác như chan chứa rất nhiều lời muốn nói với chú, chú yêu thích Tiểu Bảo đến nỗi không muốn buông tay." Khi chú kể về Yen trên mặt tràn ngập sự hạnh phúc, chú chưa bao giờ một mình tâm sự với tôi nhiều như vậy, tôi bị chú cảm hóa, khóe miệng cũng giương lên.

"Tiểu bảo lớn lên nhìn rất giống mẹ, đi đến đâu mọi người cũng khen con bé xinh đẹp, nhưng tính cách lại giống chú vô cùng. Tiểu Bảo là người dịu dàng ít nói, không thích ồn ào, anh chị trong nhà rất yêu thương con bé và con bé cũng chỉ thích chơi với anh chị. Mỗi khi chú mang thức ăn ngon về, nó sẽ chia cho chúng ta đầu tiên rồi cuối cùng mới ăn. Lúc đó Tiểu Bảo mới hơn hai tuổi thôi, cảm thấy có chút khó tin đúng không? Ha ha!" Chú cười đắc ý hỏi tôi, tôi cười hì hì gật đầu. Chú không nói thẳng vào vấn đề nên tôi không hiểu được nội tâm chú đang nghĩ gì, tôi vừa mong chờ vừa sợ hãi. Nhưng giờ phút này chú kể về chuyện của Yen trước kia khiến tôi dần dần buông lỏng tâm tình, cùng với chú hồi tưởng lại chuyện quá khứ, tâm trí tôi tràn ngập hình ảnh Yen khi còn nhỏ.

"Từ nhỏ tới lớn Tiểu Bảo không bao giờ để cho chúng ta phải lo lắng, lúc nào cũng dính lấy chú, có chuyện gì cũng sẽ chủ động nói với chú. Hai người bọn chú giống như hai người bạn tốt sống chung với nhau vậy. Có lần nó hỏi chú rằng tại sao ba không đưa ra yêu cầu nghiêm khắc đối với con như những người ba khác? Hơn nữa dù cho con làm chuyện gì ba cũng đều ủng hộ con? Chú nói bởi vì ba không thể sắp đặt cuộc đời của con được, chuyện con thích làm ba nhất định sẽ ủng hộ hết mình, ba không muốn con vì chuyện học tập mà cực nhọc đắn đo quá, chỉ cần con không phạm những sai lầm quá trầm trọng và luôn có tinh thần vươn lên thì tại sao ba lại phản đối chứ? Tiểu Bảo nghe thấy vậy thì rất vui vẻ, nhưng chú nói những lời này cũng là muốn để cho Tiểu Bảo tự giác học hành. Lúc 8 tuổi Tiểu Bảo đã xác định bản thân muốn vào Học viện âm nhạc, chú để cho con bé tự mình lên mục tiêu, con bé chỉ cần từ từ từng bước từng bước đi về phía trước. Mỗi lần Tiểu Bảo nhận được giấy khen chú sẽ cảm thấy vui vẻ hơn cả việc ký được một hợp đồng lớn, con bé làm cho chú rất kiêu hãnh và tự hào. Tiểu Bảo cũng là người rất có chủ kiến, chú rất ngạc nhiên khi mới mười mấy tuổi mà con bé đã có thể suy nghĩ như người lớn và có thể bình tĩnh giải quyết hết mọi vấn đề. Sau đó chú nghĩ ngợi một chút thì nhận ra do từ lúc nhỏ chú đã dẫn con bé đi du ngoạn khắp nơi học hỏi kiến thức, để con bé trải nghiệm những điều mà trong sách giáo khoa không nhắc đến. Tiếp xúc với nhiều người và sự vật khác nhau cũng sẽ làm thay đổi tư tưởng và cái nhìn của Tiểu Bảo, chú vẫn luôn tự hào vì mình đã làm vậy.

Một người ưu tú như vậy khiến cho người khác sẽ cảm thấy tất cả những gì trên người Tiểu Bảo đều vô cùng tốt đẹp. Thời khắc khi chú biết mối quan hệ của hai đứa, chú cảm thấy trái tim mình như đang bị một vật nào đó hung hăng đâm vào, loại cảm giác này đau đớn tới nỗi chú không muốn bất kỳ ai phải trải qua nó. Chú không thể nào tin được con gái mình sẽ là như vậy, con bé vẫn luôn là niềm tự hào trong lòng chú. Dù cho tư tưởng của chú rất tiến bộ nhưng chú vẫn không thể nào hiểu được tình cảm đồng giới, cái này rất... Đối với chú mà nói thì là một chuyện rất khó khăn. Chú chưa bao giờ gặp phải một vấn đề nào khó nhằn như vậy, chú nên làm gì bây giờ? Chỉ biết rằng mắng mỏ rồi cương quyết chia rẽ hai đứa là chuyện vô dụng. Điều đó sẽ chỉ làm cho hai đứa thêm hận chú, chú cũng không muốn mất đi đứa con gái quý báu này." Tôi đã cúi đầu thấp hết mức có thể, nước mắt cứ quanh quẩn trong hốc mắt.

"Chú cảm thấy rất chán nản, cảm giác bất lực mà trước giờ chưa từng trải qua. Chú rất hiểu tính cách của Tiểu Bảo. Chị con bé nói đúng, con bé sẽ không dễ thích một người, khi yêu rồi thì sẽ cố chấp không buông tay, tình cảm của con bé đối với cháu rất sâu đậm, chú có thể cảm nhận được. Nhưng đây là một xã hội với hiện thực tàn khốc, hai đứa không thể chỉ vì yêu nhau mà bỏ mặc những người xung quanh và gia đình của mình, như vậy là quá ích kỷ, bây giờ để cho gia đình hai bên đều rơi vào thống khổ. Chú đã từng tìm cơ hội để tâm sự với con bé, cũng đã thử khuyên nhủ. Chú tự lừa gạt lòng mình, nói rằng tình cảm giữa hai đứa chỉ là rung động nhất thời, rồi thời gian sẽ xóa mờ tất cả. Nhưng khi chú đối mặt với Tiểu Bảo, lúc nhìn vào ánh mắt con bé, chú không thể nói những lời đó được. Con bé biết chú muốn nói gì, còn chưa kịp để cho chú nói thì ánh mắt con bé đã trả lời tất cả. Chú nhìn thấy Tiểu Bảo không vui cũng không khóc, cả ngày chỉ khép mình không muốn ra ngoài, thậm chí cũng không buồn ăn uống gì. Lòng chú đau như cắt, có lúc nửa đêm sẽ đột nhiên tỉnh giấc, có phải chú và vợ đã vô hình trung uy hiếp Tiểu Bảo? Không phải mình đã nói sẽ không sắp đặt cuộc đời của Tiểu Bảo hay sao? Nhưng tại sao trong chuyện này mình lại không thể làm được? Mỗi lần nhìn con bé về nhà là lại trốn tránh chúng ta, không muốn tham gia sinh hoạt trong gia đình, cũng không cười nữa. Chú đã rất băn khoăn vì không tìm ra được giải pháp, lồng ngực luôn cảm thấy rất khó chịu và còn bị mất ngủ suốt một thời gian dài. Chú nghĩ rằng mình phải tìm người giúp đỡ, sau đó chú cũng thả lỏng tinh thần xuống một chút, đi tìm một người bạn tốt là nhà tâm lý học." Nghe tới đây nước mắt của tôi đã không nhịn được mà rơi xuống, tôi biết ba mẹ Yen sẽ không dễ dàng tha thứ cho chúng tôi, nhưng không ngờ rằng hai người họ lại đau lòng và phiền não như vậy.

"Khi chú nói ra hết những điều phiền lòng của mình với người bạn tốt kia, cô ấy hỏi chú, cậu và vợ của cậu có kết hôn do tự nguyện không? Cậu có yêu vợ cậu không? Nếu như cậu với vợ cậu yêu nhau nhưng lại bị người nhà ngăn cấm và kỳ thị, bắt ép phải chia tay thì hai người sẽ cảm thấy như thế nào? Cô ấy hỏi như vậy khiến chú cứng miệng không trả lời được. Người bạn tốt ấy bắt chú thử đặt mình vào vị trí của người khác, chú hiểu ngay cô ấy đang muốn thể hiện điều gì. Chú cứ cho rằng cô ấy sẽ đồng ý và cảm thông với tình cảnh của chú nhưng không ngờ rằng cô ấy lại phân tích cho chú nghe rất nhiều đề tài liên quan đến đồng tính luyến ái. Tầm nhìn xã hội và văn hoá rộng lớn của cô ấy khiến chú phải suy xét lại cái nhìn về vấn đề này. Ngày đó trên đường về nhà, chú vẫn cảm thấy tâm trạng thật rối bời, hai chữ 'kỳ thị' kia cứ liên tục xuất hiện trong đầu chú. Khi về nhà nghe thấy tiếng violin nóng nảy kia khiến chú cảm giác được khoảng thời gian này Tiểu Bảo rất buồn bực, sớm đã không thể khống chế được tâm tình của bản thân. Chú sợ Tiểu Bảo sẽ làm điều điên rồ, mở cửa phòng ra nhìn thấy con bé đang ngồi dưới đất bẻ gãy hết dây cung đàn. Trong lòng chú vô cùng nhức nhối, chú chưa từng thấy con gái mình đau lòng như vậy, trong giây phút chạy đến ôm Tiểu Bảo chú đã tự hỏi bản thân rằng mình sai rồi sao? Có phải mình nên trả sự tự do lại cho Tiểu Bảo không?"

Một khoảng thời gian dài sau đó chú luôn tự mình tìm ra lời giải, chú thử bỏ đi thân phận là ba của Tiểu Bảo để nhìn hai đứa bằng ánh mắt của người ngoài cuộc. (Chú nói rồi dừng mấy giây, tôi vẫn không dám ngẩng đầu...) Mạt mạt, cháu biết không? Càng nhận ra cháu giỏi giang cỡ nào càng khiến lòng chú rối bời. Nếu như cháu là một đứa trẻ hư đốn thì chú nhất định sẽ nhẫn tâm chia cắt hai đứa bởi vì chú đã có lý do chính đáng để làm vậy. Nhưng càng tìm hiểu kỹ về cháu hơn, chú lại càng không thể nói được rằng cháu là người không tốt, thậm chí chú còn rất thích cháu, thành tích học tập của cháu, nhân phẩm vân vân đều rất ưu tú. Nếu như Tiểu Bảo được người ưu tú như vậy chăm sóc thì nhất định nó sẽ đi đúng phương hướng, nhưng đáng tiếc cháu lại không phải là con trai. Cháu và Tiểu Bảo đều là con gái. Chú vẫn luôn bị giằng xé vì giới tính của hai đứa, đồng thời cũng đang dần chọn cách trốn tránh, chú rất hy vọng visa của Tiểu Bảo sớm hoàn thành nhanh chóng, đợi khi sang nước ngoài thì tình cảm của hai đứa sẽ từ từ biến mất, trở về là bạn bè như trước. Nhưng tất cả chỉ là mộng tưởng của chú, từ khi Tiểu Bảo sang Canada thì lại càng không vui, chỉ có khi cùng chị gái truyện trò thì con bé mới cười. Có hôm chú hỏi Tiểu Bảo đã quen sống ở nơi này chưa? Con bé nói sẽ cố gắng hết sức để thích nghi, lúc đấy chú nghe thấy giọng nói đau thương và nhìn thấy biểu tình u buồn của con bé chú liền cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Sau đó chú cùng con bé nói chuyện, con bây giờ ngày càng lớn lên, ba rất khó để hiểu được suy nghĩ trong lòng của con. Nghe xong câu này con bé đột nhiên rất kích động chạy ngay về phòng. Ba, là ba không muốn hiểu những suy nghĩ của con, con bây giờ đang rất đau khổ! Lúc đấy trong lòng chú như có trăm nghìn tảng đá đè nặng, vô cùng nặng nề, chưa từng nghĩ rằng giữa mình và con gái sẽ xảy ra mâu thuẫn như vậy, chú nên làm gì bây giờ?" Tôi lúc này giống như người gỗ vậy, cúi gằm đầu xuống không dám cử động, từ tận đáy lòng tôi cảm thấy rất áy náy nhưng chẳng thể làm gì ngoài cúi đầu khóc và lau đi những giọt nước mắt.

"Cho đến tháng trước, chú đột ngột đến nhà trọ thăm Tiểu Bảo, con bé nhìn thấy chú tới liền lộ ra vẻ mặt rất hoảng hốt. Chú đi vào phòng con bé rồi phát hiện ra mặt tường trên giường đều dính đầy hình cháu. Chú biết Tiểu Bảo sợ chú buồn, thật ra thì lúc đó chú thấy rất kinh ngạc và bất đắc dĩ, hỏi con bé có phải thật sự không thể buông bỏ được cháu không? Con bé khẳng định rất chắc chắn, không hề suy nghĩ đến cảm nhận của người làm ba như chú. Lúc đấy chú cảm thấy mình nên để cho nó tự lựa chọn, con bé có quyền yêu và được yêu và nếu chú cứ khăng khăng phản đối thì thật là quá ích kỷ. Cũng chính vào ngày hôm đó, chính miệng chú nói với Tiểu Bảo rằng chú ủng hộ quyết định của con bé, cũng sẽ giúp con bé thuyết phục mẹ." Khi chú nói đến đoạn này, chú mỉm cười nhìn tôi.

"Thật xin lỗi chú...Cháu tạ ơn chú ..." Tôi vội vàng ngẩng đầu lên và dùng đôi mắt khóc đến phát sưng nhìn chú, do quá kích động nên những lời tôi nói sau đó đều lộn xộn, bộ dạng vừa nói vừa khóc của tôi khiến chú bối rối, cầm khăn giấy lên đưa cho tôi.

"Đứa nhỏ ngốc, đừng khóc nữa, thật xin lỗi! Chú không có ý..." Lời nói của chú cũng không có mạch lạc, sau đó hai người chúng tôi nhìn nhau rồi bật cười.

"Đừng có vui vẻ sớm quá! Thử thách của hai đứa vừa mới bắt đầu thôi, hơn nữa hai đứa cũng phải đáp ứng một yêu cầu của chú." Chú ngồi ngay ngắn lại giả vờ nghiêm túc nhìn tôi.

Trong lòng tôi đã sớm mừng muốn phát điên, chú yêu cầu gì tôi cũng sẽ đáp ứng, chỉ cần có thể ở bên Yen!

--------------------------

Hoàn thành chính văn hôm nay, vẫn còn nữa...

Editor: Chương này xúc động kinh khủng, edit mà rớt nước mắt. Ba của Yen là một người thật tuyệt vời, luôn yêu thương và ủng hộ con gái mình. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #gl#thucvan